Văn phòng tổng quản lí SC.
Nguyễn Gia Hân nhìn Tần Hải đứng trước mặt mình hơi mất kiên nhẫn, người này nhìn cô lâu vậy nhưng không nói gì, cuối cùng là muốn gì?
Tối qua thức đêm tăng ca không ngủ được mấy tiếng, sáng sớm đã bị kêu lên, Nguyễn Gia Hân sắp không chịu nổi nữa rồi, vừa muốn lên tiếng, người đối diện cuối cùng cũng nói: "Ngày hôm qua Trần tổng tìm cô nói chuyện?"
"Đúng vậy."
"Nói chuyện gì đó có ngại kể tôi nghe không?"
"Không có gì phải ngại, chỉ là hỏi vài câu bình thường, nói công ty tổn thất rất nhiều. Lại hỏi phương án đầu tư có phải mình tôi làm không."
Tần Hải lựa lời nói: "Nguyễn Gia Hân, cô biết mà phương án kia chỉ ghi tên cô, cũng là vì tốt cho cô, vốn dĩ tôi tưởng hạng mục này nhất định sẽ thành công, đến lúc đó chúng ta có thể đạt được cả danh lẫn lợi, cô cũng có thêm một thứ gây ấn tượng trong hồ sơ."
Nguyễn Gia Hân ngẫm nghĩ câu nói này, trong lòng cười lạnh, đúng vậy à? Thành công danh lợi anh thu, thất bại tôi gánh, nghĩ sâu xa hơn, nếu Mục Chính Phong thật sự muốn cướp hạng mục này, bởi vì không cướp được mà không cam lòng đến lúc đó tuôn ra phương án này là ăn cắp ý tưởng, thì cũng có kẻ chịu tội thay.
Thấy Nguyễn Gia Hân không nói lời nào, Tần Hải lại hỏi thử: "Sao cô không trả lời?"
"Nói thật, năng lực của tôi thật sự không viết được phương án hoàn hảo như vậy."
Sắc mặt Tần Hải u ám: "Cho dù hạng mục này thất bại, cô nhận trách nhiệm về phương án thì tổng bộ cũng sẽ không phủ nhận năng lực của cô, cô trả lời như vậy không phải là thừa nhận hai chúng ta cùng lừa tổng bộ."
A! Tôi thấy anh đang coi tôi là người mới trong ngành mà lừa gạt thì có. Nguyễn Gia Hân nghiêm mặt nói: "Thật xin lỗi Tần tổng, bởi vì giai đoạn cuối tôi có xin nghỉ, không tham dự hạng mục, có một số việc thật sự không rõ lắm."
Ý của câu này là Tần Hải không có bàn trước với cô.
Tần Hải nhất thời nghẹn lời, lời kẹt lại ở cổ họng hồi lâu, đau ngực nhức đầu.
"Thôi đi, cô về đi! Có lẽ Trần tổng sẽ còn tìm cô, lần sau cô nói chuyện cẩn thận chút."Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Giọng điệu này nghiễm nhiên là muốn kéo Nguyễn Gia Hân lên cùng một thuyền với anh ta, mặt Nguyễn Gia Hân lạnh như tờ ừ một tiếng.
Kiếm Hiệp HayKhông nói tới bên Nguyễn Gia Hân loạn trong giặc ngoài, Mục Chính Phong cũng rất phiền não.
Trong văn phòng tổng giám đốc MK, Mục Chính Phong cầm điện thoại lên mở ra xem, rồi lại bỏ xuống thở dài.
Tề Thịnh ở bên cạnh đang báo cáo công việc: "Mục tổng, SC đã bắt đầu rút vốn khỏi Hoa Ảnh, Hoa Ảnh không đồng ý, hai công ty giờ đang ồn ào, khi nào thì liên hệ đàm phán với Hoa Ảnh?"
"Lại đợi thêm hai ngày!" Mục Chính Phong thẩn thờ trả lời.
"Vâng" Tề Thịnh đáp lại.
Nói công việc xong Phó giám đốc Tề cảm thấy mình nên quan tâm anh một chút, vì thế lấy lại tài liệu rồi hỏi: "Làm sao vậy? Chúng ta thuận lợi như vậy anh lo lắng cái gì?"
Mục Chính Phong lười phản ứng anh ta.
"Có phải là vì tổng giám Nguyễn Gia Hân bên SC?" Tề Thịnh hứng thú truy hỏi, trong khoảng thời gian này Mục Chính Phong không ở công ty, anh ta nghe được rất nhiều tin từ chỗ trợ lý và Vương Thành.
Cho dù hai người đó ở bên cạnh Mục Chính Phong biết tin nhanh nhưng cũng không dám để lộ quá nhiều, Tề Thịnh tò mò chỉ đành phải tự mình hỏi chính chủ thực hư.
"Liên quan gì tới cậu?" Mục Chính Phong nhìn dáng vẻ nhiều chuyện của Tề Thịnh thì liếc anh ta một cái.
Nghe Mục Chính Phong không phủ nhận, Tề Thịnh hơi phấn khởi: "Ánh mắt nhìn người của anh thật tốt đó! Lúc anh chưa về nước cô ấy chính là mỹ nhân có tiếng trong giới tài chính thành phố B chúng ta, hoa khôi của SC, lúc ấy cô ấy mới là quản lí, nhưng vì sớm có bạn trai làm cho vô số tinh anh giới tài chính tan nát cõi long..."
Mục Chính Phong cầm điện thoại qua lại, không chút để ý: "Phó tổng Tề rất rảnh rỗi a?"
"Bình thường!" Tề Thịnh thuận miệng trả lời, lại nói tiếp: “Thì ra anh thích cô gái mãnh mẽ, tuy tuổi lớn hơn anh, những vẫn rất đẹp và giỏi, xứng với anh, không thất lễ..."
"Sao cậu biết cô ấy lớn hơn tôi?"
"Haiz, mới đầu tôi..." Vua nhiều chuyện Phó giám đốc Tề nói một nửa đột nhiên cảm thấy được có chút không đúng, nhìn Mục Chính Phong, thấy vẻ mặt anh suy tư, trợ lý bên cạnh nhìn anh ta với vẻ đồng tình.
"Xem mặt đoán." Tề Thịnh trả lời không mấy kiên định.
"Cho... cậu cơ hội lần cuối."
"Ây! Cái kia.." Tề Thịnh đang vênh váo vì biết tin cẩn thận nhìn anh một cái, trả lời mơ hồ: “Người theo đuổi cô ấy rất nhiều, cũng không biết ai dùng số tiền lớn điều ra, sau đó thông tin liền truyền ra."
"Hửm?" Ánh mắt Mục Chính Phong tối sầm lại, nụ cười trên mặt càng rạng ngời hơn: “Thật đúng là người làm ngành này, một đám rất biết làm ăn."
Tề Thịnh thấy anh cười lập tức cảm thấy có áp lực đè tới, càng không dám nói là mình bỏ tiền ra mua, vì thế run rẩy nói: "Tôi cũng chỉ là không cẩn thận nhìn thấy, nếu không tôi về đem tư liệu gửi cho anh một bản?"
"Phó tổng Tề xem ra rất rảnh rỗi, còn có thể phân tâm chuyện riêng của người khác, đúng lúc, vì tôi nghỉ nên còn mấy hạng mục đánh giá tài sản chưa làm xong, cậu giúp làm hết đi!"
"Đại ca, tôi sai rồi!" Tề Thịnh than khóc, vội nhận sai.
"Còn có, cổ đông lớn của Hoa Ảnh cậu phụ trách liên hệ đi! Tôi thấy Phó tổngTề có tài giao tiếp, người tài thì cực!" Mục Chính Phong như không có gì cả, mỉm cười vỗ vai anh ta: “Cố nhanh nhé!"
Trợ lý vừa Hà cảm vừa mắc cười, quyết định nhớ kỹ bài học này.
Hôm đó thiên tài tài chính Tề Thịnh tráng niên sớm thệ, bởi vì nói nhiều.
Khi Tề Thịnh không còn gì tha thiết đi ra ngoài, Mục Chính Phong còn nhẹ nhàng nói một câu sau lưng anh ta: "Trong vòng 10 phút, tôi muốn thấy tài liệu Phó tổng Tề nói lúc nãy."
Qua một hồi, sau khi Mục Chính Phong xem tài liệu trong truyền thuyết kia trên máy tính thì không giữ được bình tĩnh.
Càng xem càng giận Mục Chính Phong cầm điện thoại gọi vào đường dây nội bộ: "Hà Chung, đi vào."
Mới ra khỏi văn phòng không bao lâu trợ lý lại bị gọi vào nhìn ông chủ mình phát điên.
"Boss, có gì phân phó?" Hà Chung hỏi.
"Giúp tôi điều tra tài liệu này từ đâu mà có, rốt cuộc là truyền ra từ đâu?"
Hà Chung đi lên, nhìn nguồn gốc khiến Mục Chính Phong tức giận.
Đầu tiên là gương mặt xinh đẹp của Nguyễn Gia Hân, sau đó là chiều cao, cân nặng học vấn rất rõ ràng, ngay cả ba vòng và chuyện tình trường cũng có.
Mục Chính Phong nghiến răng nghiến lợi: "Đáng khinh, hạ lưu, vô sỉ. Những người này làm gì tài chính a, đi làm kẻ săn tin được rồi!"
Trợ lý đắc dĩ, anh ta vốn đã bận rộn giờ còn phải giả bộ an ủi: "Boss bình tĩnh, tôi đi điều tra, tra được rồi sẽ hack máy tính người khởi xướng."
Mục Chính Phong gật đầu tỏ ý khen ngợi, lại nói thêm một câu: "Tra được rồi không cần nương tay."
"Vâng, boss."
"Được rồi, cậu ra ngoài đi!"
Hà Chung mới vừa tính đi ra ngoài lại bị Mục Chính Phong gọi lại: "Từ từ, tra xem có ai theo đuổi Nguyễn Gia Hân, thả tin cô ấy đã hẹn hò, rồi kể về bạn trai giàu có đẹp trai bí ẩn của tổng giám Nguyễn, để cho đám không biết xấu hổ này hết hi vọng."
Không thể không nói, tố chất nghề nghiệp của trợ lý rất cao, nghe yêu cầu vô lí như vậy mà vẫn bình tĩnh đồng ý như cũ.
Sau khi Hà Chung rời khỏi, Mục Chính Phong tiếp tục nghiên cứu tư liệu, càng xem càng khó chịu, sao lại cảm thấy có nhiều người nhớ thương vợ anh chứ?
Không được, anh và Nguyễn Gia Hân đã không gặp nhau ba ngày, anh phải lập tức xuất hiện thật ngầu gợi lại cảm giác tồn tại.