Nhìn gương mặt của Mục Chính Phong, Nguyễn Gia Hân sững sờ.

Trong lòng các loại cảm xúc xen lẫn, nhất thời không phân biệt được cảm giác này là kinh sợ hay là vui vẻ.

Mục Chính Phong nhìn cô ngây người, vươn tay quơ quơ trước mặt cô: "Cục cưng, hoàn hồn chưa? Kinh hỉ đến mức choáng váng lợi hại như vậy sao?"

Một giấy tiếp theo, Nguyễn Gia Hân đã kịp phản ứng che giấu cảm xúc trên khuôn mặt, giơ gói mỳ mà mình đã mua trên đường về nhà lên, bình tĩnh nói: "Muốn cùng nhau ăn mỳ trường thọ không?”

"..."

Kịch bản không đúng! Mục Chính Phong hơi kinh ngạc, chẳng lẽ không phải nên cảm động nhào vào trong ngực anh sao, đây mới là kịch bản chính xác trong phim thần tượng đúng không?

Im lặng một lát, Mục Chính Phong trả lời với vẻ mặt phức tạp: “Được!”

Nguyễn Gia Hân nghe xong thì vô cùng bình tĩnh đi vào phòng bếp, lúc đi ngang qua bàn ăn đôi mắt không chớp nhìn bữa tối trong ánh nến mà Mục Chính Phong đã tỉ mỉ chuẩn bị.

Nhìn bóng dáng Nguyễn Gia Hân bận rộn trong phòng bếp, Mục Chính Phong lắc đầu cảm thán nói: "Nữ vương chính là không tầm thường, thực sự là... Quá cool!”

Mục Chính Phong đi đến bên cạnh Nguyễn Gia Hân, nhận đồ vật trong tay cô, nói: “Anh giúp em nấu, hôm nay em là lớn nhất! Nào dám để em làm!”

Suy nghĩ một lát, Mục Chính Phong lại lẩm bẩm bổ sung một câu: "Không đúng, ngày nào em cùng đều lớn nhất! Em chính là WorldQueen."

Nguyễn Gia Hân thu tay lại tựa vào khung cửa nhìn anh: "Thời gian nửa giờ, từ Hương Giang đi qua Cánh cửa thần kì trở về sao?"

"Ơ! Em còn biết Cánh cửa thần kì? Anh còn tưởng rằng chị gái tiên nữ như em lớn lên ở trên trời, hóa ra còn xem Doraemon nha! Thật ra là anh cắm chong chóng tre ở trên đầu để bay về!”

Nghe thấy miệng anh đều đang nói hươu nói vượn, Nguyễn Gia Hân không khỏi bật cười.

Cười xong lại cảm thấy có chút không đúng: "Sao anh lại biết sinh nhật em? Hơn nữa làm thế nào để vào được nhà em?”

Mục Chính Phong không trả lời, kinh hô một tiếng dời lực chú ý của Nguyễn Gia Hân: "Ách! Mẹ ơi!”

Nguyễn Gia Hân quan sát thấy sau khi thả sợi mỳ vào trong nồi, nước tràn ra khắp nơi, Mục Chính Phong ở bên cạnh luống cuống tay chân.

Cô bất đắc dĩ trợn mắt trừng một cái nhắc nhở: "Mở nắp ra cậu Mục! Đến ngay cả mì cũng không biết nấu!”

Mục Chính Phong ở bên cạnh mở nắm ra khinh thường phản bác: "Ai nói?"

"Ồ?"

"Anh nấu mì tôm rất giỏi!”

"Ha ha!"

Mục Chính Phong thuần thục gắp sợi mì vào trong bát, nghiêng mặt qua nhìn cô: “Ở trong lòng em, anh vô dụng thế sao?”

Nguyễn Gia Hân ở bên cạnh chỉ cười cười không nói lời nào.

Trông thấy dáng vẻ không tin viết trên mặt Nguyễn Gia Hân, Mục Chính Phong cũng không thèm để ý.

Anh phối hợp nói: "Hồi trung học anh rất hỗn, trọc giận ông nội anh, cắt mất tiền sinh hoạt phí của anh, cả nhà không ai được giúp anh, anh cũng cứng đầu, nhận được lời mời từ Massachusetts liền tự mình chạy nước Mỹ du học, tự sinh tự diệt một năm, khi đó luyện đã luyện được kỹ năng nấu mì tôm.”

Không ngờ thiên chi kiêu tử còn có loại kinh nghiệm này.

Nguyễn Gia Hân lần đầu tiên nghe được chuyện trước kia của Mục Chính Phong, cảm thấy rất hứng thú nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc anh đã làm chuyện hỗn gì?”

Mục Chính Phong không muốn nhiều lời, chỉ cười cười: "Tuổi trẻ khinh cuồng mà! Luôn có chút táo bạo."

Nguyễn Gia Hân thấy thế cũng không hỏi nữa, bưng bát mì ra khỏi phòng bếp!

Ngồi trước bàn ăn, Mục Chính Phong lại gọi Nguyễn Gia Hân: "Chờ một chút."

Nguyễn Gia Hân Đình dừng động tác không hiểu nhìn anh, chỉ thấy Mục Chính Phong cầm lấy dao nĩa, nhanh chóng cắt bò bít tết thành từng miếng nhỏ đặt vào trong bát mì của cô: "Ăn đi! Thịt bò mì trường thọ, không thể lãng phí."

Nguyễn Gia Hân cuối cùng cũng gắp một đũa mì vào trong miệng.

Đối diện Mục Chính Phong nhìn cô với ánh mắt mong đợi: "Ăn ngon không?"

Dừng mấy giây, trên mặt Nguyễn Gia Hân nở ra nụ cười say đắm lòng người với má lúm đồng tiền: "Cám ơn! Ăn rất ngon."

Có phải thật sự ăn ngon như vậy không Mục Chính Phong không biết, nhưng cộng thêm tâm ý trong món ăn khiến người ta cảm thấy rất ấm áp.

Mục Chính Phong nhẹ nhàng thở ra, có chút đắc ý: "Mặc dù có một chút sai lầm, nhưng sản phẩm của anh đương nhiên sẽ là tốt nhất, từ trước đến nay không bao giờ khiến người khác thất vọng!”

Trông thấy anh đắc ý như vậy, Nguyễn Gia Hân nhịn không được mở miệng nói: "Chỉ là nấu mì, không cần phải như vậy, người không biết còn tưởng rằng anh Mục đã đặt bút ký đầu tư vài tỷ đấy!”

Mục Chính Phong nâng cằm lên nhìn cô, đôi mắt chiếu sáng rạng rỡ: "Em không hiểu, nụ cười của em đối với anh mà nói, còn khiến anh vui vẻ hơn so với việc đầu tư mấy chục tỷ!”

Lời tâm tình của tiểu vương tử vừa lên sàn, Nguyễn Gia Hân chợt cảm thấy mình có chút không chống đỡ được, vậy nên cô bắt đầu im lặng ăn mì.

Ăn được vài miếng, Mục Chính Phong ở phía đối diện không chịu ngồi yên lại nói: "Đây là lần đầu tiên anh ăn mì trường thọ dưới ánh nến, cảm giác này thật sự lãng mạn!”

"Hừ!" Nguyễn Gia Hân nghe nói lời này liền chế nhạo khẽ cười một tiếng: "Thôi đi! Trước kia không phải cậu Mục cũng giống như vừa rồi, ăn thịt bò bít tết, uống rượu vang đỏ, sau khi kết thúc lại lấy ra một sợi dây chuyền kim cương tặng người đẹp sao, tổng giám đốc bá đạo!”

"Không phải chứ! Trước kia em từng nhìn lén anh hẹn hò sao?” Mục Chính Phong giật mình.

Lúc đầu Nguyễn Gia Hân chỉ thuận miệng nói như vậy, nhưng nhìn thấy dáng vẻ có chút kinh ngạc của Mục Chính Phong, ý cười trong mắt lập tức nhạt đi.

Mục Chính Phong thấy như vậy, không còn dám đùa cô nữa, duỗi ngón tay ra chọc chọc cánh tay Nguyễn Gia Hân: "Anh nói đùa đấy, không tin em lúc soát đi, bây giờ trên người anh không có dây chuyền kim cương, ngay cả một viên kim cương vỡ cũng không có!”

Trông thấy vẻ mặt thành thật của anh, Nguyễn Gia Hân đặt đũa xuống, không nhẹ không nặng nói: "Ý của anh là, ngay cả một món quà em cũng không có? Còn không bằng đãi ngộ trước kia?”

"..." Bất cẩn.

Mục Chính Phong cảm thấy cuộc sống ở khắp nơi đều là cạm bẫy.

Anh chỉ muốn nói chuyện yêu đương thật tốt, cuối cùng đã làm sai điều gì?

Vậy nên anh im lặng không nói lời nào đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.

"Anh muốn làm gì?"

"Đừng quan tâm đến anh, anh muốn lên sân thượng hóng gió để tỉnh táo một chút!”

"Nha." Nguyễn Gia Hân đáp lại bằng cánh phớt lờ hành động của anh, tiếp tục ăn mì.

Nhưng Nguyễn Gia Hân không ngờ lần này lại có chút thất sách.

Mãi cho đến khi cô ăn xong tô mì, thậm chí đã rửa xong bát đũa Mục Chính Phong vẫn chưa trở về.

Nguyễn Gia Hân hiếm nghĩ bắt đầu ngẫm nghĩ lại việc vừa rồi có phải mình đã hơi quá đáng hay không.

Nhưng lẽ ra với sự mặt dày của Mục Chính Phong cũng không đến mức ấy.

Suy nghĩ một lát, Nguyễn Gia Hân vẫn quyết định đi nhìn một chút, vậy nên cô cầm điện thoại đi động và đi lên sân thượng.

Đẩy cửa sân thượng ra, Nguyễn Gia Hân liếc mắt liền thấy bóng lưng thon dài thẳng tắp kia.

Anh đang ngồi ở gần hàng rào chắn.

Gió trên tầng cao nhất hơi lớn, tóc Mục Chính Phong bị gió thổi đến mức lộn xộn, hình như nghe thấy tiếng động, anh hơi quay mặt lại.

Từ góc nhìn của Nguyễn Gia Hân, chỉ thấy được chiếc cằm xinh đẹp trơn bóng của anh lộ ra trong đêm tối.

Nguyễn Gia Hân đến gần anh hỏi: "Vẫn chưa tỉnh táo sao?”

Mục Chính Phong nhìn đồng hồ, nghiêng đầu nhìn Nguyễn Gia Hân: "Để anh bị gió lạnh thổi ba mươi phút! Nguyễn Gia Hân em thật sự đủ vô lương tâm!”

"Tiên nữ của chúng ta, không có nhân tính." Nguyễn Gia Hân cong cong khóe miệng.

Sau đó cô chống hai tay vào hàng rào nhìn ánh đen khắp thành phố và cảm thán: “Cho đến bây giờ em cũng chưa biết cảnh đêm ở tầng cao nhất lại đẹp như vậy!”

Mục Chính Phong duỗi tay đưa về phía cô, ra hiệu để cô đi lên.

Nguyễn Gia Hân do dự một chút, vẫn giữ chặt tay Mục Chính Phong và không có hình tượng leo lên.

Hai người ngồi song song với nhau, nhìn ngắm ánh đén chói lọi và phồn hoa của thành phố B.

Bầu không khí trầm mặc nhưng lại hài hòa một cách khó hiểu lưu chuyển giữa Nguyễn Gia Hân và Mục Chính Phong.

Một lát sau, Mục Chính Phong mở miệng nói: "Nguyễn Gia Hân, không phải em muốn quà sao?”

"Chẳng lẽ vừa rồi anh thật sự chạy đi mua dây chuyền kim cương?” Nguyễn Gia Hân trêu chọc.

"Anh phát hiện em lần này rất tinh nghịch nha?” Mục Chính Phong cắn răng, nắm chặt cánh tay mềm mại của cô giống như trừng phạt bóp một cái.

Nguyễn Gia Hân hiếm khi vui vẻ như vậy, nhìn anh cười không ngừng.

"Đừng nhìn anh! Nhìn phía trước." Mục Chính Phong nói.

Nguyễn Gia Hân quay đầu nhìn về phía thành phố đèn đuốc sáng lung linh: “Nếu anh dám nói với em rằng anh vì em mà đánh cả giang sơn, em sẽ giết chết anh...”

Lời nói chưa xong, phía trước hàng ngàn quả pháo hoa bỗng nhiên bay lên không trung, nở rộ rực rỡ, những màu sắc sặc sỡ lập tức chói lọi cả bầu trời đêm.

Cùng lúc đó, tòa nhà tối om ở trung tâm quảng trường cách đó không xa đột nhiên sáng lên, màn hình LED của nguyên một tòa nhà lớn viết lên hàng chữ: Nữ vương của anh, chúc mừng sinh nhật!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play