Nguyễn Gia Hân ngồi một mình ở văn phòng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đại khái đã tìm ra một chút manh mối cho sự kiện lần này.

Chuyện này từ khi mới bắt đầu chính là do Mục Chính Phong đặt bẫy, lấy danh tiếng của ArthurMu để thu hút sự chú ý của rất nhiều ánh mắt ở phía sau.

Dù sao thì trong giới tài chính có vô số người đều theo dõi đến khoản đầu tư đầu tiên của anh sau khi về nước để xem có thể kiếm một miếng bánh hay không.

Nguyên nhân thứ nhất khiến Tần Hải trúng chiêu chính là vì anh ta quá mức chỉ vì cái trước mắt, còn nguyên nhân khác, có lẽ là vì... Nguyễn Gia Hân.

Mục Chính Phong không biết đã nói bao nhiêu lần chuyện muốn giết chết ông chủ của công ty bọn họ, Nguyễn Gia Hân vẫn luôn nghe rồi để đó, bây giờ nghĩ lại, đó cũng không phải người chỉ nói qua loa cho xong.

Nguyễn Gia Hân đỡ trán: "Mấy người Phương Nhất Vi quả nhiên không hình dung sai, người này quả thật là hạt vừng nhân bánh chè trôi nước, lại có dáng người hoàn mỹ không tỳ vết, nhưng trong lòng thì đen tối.”

Lời tuy như thế, Nguyễn Gia Hân vẫn không hiểu dụng ý của Mục Chính Phong khi làm như vậy là gì.

Nhưng kết cục nhà mình thế nào Nguyễn Gia Hân đã có thể đoán được, SC lần này không thể tránh khỏi việc bị các đồng nghiệp trong ngành chế giễu.

Bây giờ Nguyễn Gia Hân cũng không có tâm trạng quan tâm đến danh tiếng của công ty, việc trước mắt cô phải làm chính là tự bảo vệ mình trước khi tổng bộ truy vấn trách nhiệm.

Nghiêm túc mà nói, lần này không phải mình thua bởi Mục Chính Phong, mà là đồng đội heo của mình nhảy nhót tự tìm chết.

Lại còn là đồng đội heo có quyền lợi rất lớn.

Lúc này Tần Hải lại đang xuân phong đắc ý, thật tình không biết mình đã bị đối thủ tính toán sau đó lại bị thuộc hạ vứt bỏ.

"Hừ! Cũng chỉ như thế, quả nhiên dưới cái thanh danh vang dội thật ra khó xứng!” Tần Hải nhìn bản hợp đồng trong tay cười mỉa mai một tiếng: “Thật sự là một cuộc chiến tẻ nhạt vô vị!”

...

Ngày hôm đó, Nguyễn Gia Hân vừa tan ca liền nhận được điện thoại của mẹ Lâm Nguyệt Dao gọi tới.

"Hân Hân, gần đây có phải con bận rất nhiều việc không?” Giọng điệu hôm nay của Lâm Nguyệt Dao rất dịu dàng.

"Sao thế mẹ? Xảy ra chuyện gì?"

"Gọi điện thoại cho con chính là có chuyện gì đúng không! Con bận rộn đến mức váng đầu, đến ngay cả việc hôm nay là ngày gì cũng không nhớ rồi sao?”

Nguyễn Gia Hân nghe xong lời này không hiểu ra sao, suy nghĩ một lất rồi thận trọng nói: “Mẹ và ba con... Ngày kỷ niệm kết hôn? Không đúng, con nhớ rõ là còn một khoảng thời gian nữa mà!” Người bên kia cười mắng: "Con đứa nhỏ này, làm việc đến ngốc rồi hả? Con xem con đi, quả nhiên phải tìm một người đàn ông đến chăm sóc con, nếu không thì không nhớ được gì hết!”

Nguyễn Gia Hân bất đắc dĩ ngước mắt nhìn lên trời, bà Lâm cũng thật quá đáng sợ! Tại sao chuyện gì cũng đều có thể kéo đến việc tìm đàn ông!

"Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn nói gì?”

Bên kia Lâm Nguyệt Dao vẫn còn muốn phàn nàn thêm vài câu, ba của Nguyễn Gia Hân đã giành lấy điện thoại: “Con gái bảo bối, sinh nhật vui vẻ!"

"Trời đất!" Nguyễn Gia Hân vỗ đầu mình, cô bận rộn đến mức quên luôn cả ngày sinh nhật thứ hai mươi tám của mình.

Nghe thấy giọng nói dịu dàng hiền hậu của ba mình, trong lòng Nguyễn Gia Hân tuôn ra một dòng nước ấm.

Giọng nói ngày thường luôn lạnh lùng lúc này cũng mang them một chút mềm mềm nũng nịu: “Cám ơn ba mẹ!”

"Có người nào cùng con chúc mừng chưa?” Nguyễn Tấn hỏi.

Năm nay Lâm Thạch Thảo và người chồng nhiếp ảnh gia chạy khắp nơi, lúc này còn không biết ở nơi hẻo lánh của phương trời nào, đối với người mất liên lạc đã lâu, cô ấy có tín hiệu hay không cũng khó nói.

Tu Vũ cũng ở làm việc ở nước ngoài không thể nhanh chóng trở về.

Đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn Nguyễn Gia Hân không có người cùng dự sinh nhật, trong lòng cô có chút mất mát, nhưng do dự một hồi lâu cũng không muốn để cho ba mẹ lo lắng.

Vậy nên cô khẽ cười đáp: “Có nha! Vừa rồi đã có người hẹn con!”

"Vậy là tốt rồi, nhớ là về nhà phải nấu mì trường thọ ăn! Phù hộ bảo bối của ba trăm tuổi bình an."

Nguyễn Gia Hân ngoan ngoãn đáp lại.

Bà Lâm không cam lòng bị xem nhẹ, liền dành lất điện thoại phàn nàn nói: "Lúc nào thì con chịu về nha thăm mẹ và ba con một chút, quanh năm suốt tháng không thấy bóng dáng."

Nguyễn Gia Hân chế nhạo nói: "Chừng nào mẹ đẩy hết mấy người được gọi là thanh niên tuấn tài mà mẹ đã hẹn xong thì con sẽ về nhà!”

Lâm Nguyệt Dao bị chẹn họng một chút, lời nói sâu xa: "Hân Hân, hai mươi tám rồi nha!"

Giọng nói kia nặng nề giống như Nguyễn Gia Hân đã ba mươi tám.

Nguyễn Gia Hân cười khúc khích, trong đầu xẹt qua khuôn mặt của Mục Chính Phong.

Suy nghĩ một chút cô vẫn nói với Lâm Nguyệt Dao: "Gần đây bên cạnh cũng có người không tệ lắm, nếu có cơ hội, lần sau sẽ đưa về gặp hai người!”

Giọng nói của Lâm Nguyệt Dao vô cùng kinh hỉ: "Thật nha? Vậy tối nay con nói có hẹn có phải là anh ta không?”

"Đúng, là anh ấy."

"Vậy con nhanh đi đi! Ăn mặc thật đẹp, chơi vui vẻ một chút!”

Ba Nguyễn ở bên cạnh lo lắng dặn dò một câu: "Đừng chơi quá muộn, chú ý an toàn nha!"

"Đã lớn như vậy rồi, ông làm như con nó còn nhỏ ấy, chơi nhiều thì thế nào?”

Nghe thấy hai người ở đầu dây bên kia đang tranh luận.

Nguyễn Gia Hân mỉm cười, đôi mắt cong thành hình bán nguyệt.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Nguyễn Gia Hân chuyển cho ma mẹ mình mỗi người một hồng bao lớn từ điện thoại di động.

Người ta nói rằng sinh nhật của một đứa trẻ chính là ngày mẹ gặp nạn, cô thật sự muốn cảm tạ hai người đã vất vả nuôi lớn cô đến thế này.

Vừa mới chuyển xong lại nhận được điện thoại của Tu Vũ.

Giọng điệu của Tu Vũ hết sức xin lỗi: "Bảo bối! Tớ thật sự rất xin lỗi cậu! Lúc đầu muốn nhanh chóng trở về, người đại diện hút máu lại cho tớ thêm công việc, mẹ nó tớ sắp nổ tung rồi!”

Nguyễn Gia Hân đành phải an ủi ngược lại cô ta không nên tức giận, vì tức giận đến phát ốm cũng không có người thay thế.

Hai người hàn huyên vài câu, đầu dây bên kia hình như có người đang gọi Tu Vũ, vậy nên đối phương vội vàng cúp máy.

Sau khi lên xe của mình, Nguyễn Gia Hân suy nghĩ một lúc lâu, vẫn bấm số điện thoại của Mục Chính Phong.

"Alo, anh đang làm gì?"

Đột nhiên nhận được điện thoại của Nguyễn Gia Hân, Mục Chính Phong có chút thụ sủng nhược kinh: "Anh đang làm việc, chị gái tìm anh?”

"Hôm nay có rảnh không? Cùng nhau đi ăn cơm!”

Đầu dây bên kia truyền đến sự im lặng dài dằng dặc.

"Sao thế? Không có thời gian à?" Nguyễn Gia Hân nghi hoặc.

Giọng nói của Mục Chính Phong có chút nghiến răng nghiến lợi: "Anh đang nghĩ anh nên bóp chết chính mình hay là bóp chết trợ lý của mình?”

"Ừm?"

"Bây giờ anh... ở Hương Giang! Đều tại lịch trình mà trợ lý thiểu năng của anh sắp xếp!”

Trợ lý Hà ở bên cạnh vô tội trừng lớn hai mắt.

Nguyễn Gia Hân đè xuống sự thất lạc đáp: "Vậy lần sau đi!"

"Hôm nay đột nhiên em hẹn anh có phải có chuyện gì không?”

"Không có việc gì, anh làm việc cho tốt đi!"

Dứt lời, cô cúp điện thoại.

Nguyễn Gia Hân cảm thấy hai mươi tám tuổi của mình quả thực có chút vắng vẻ.

Sau khi phát ngốc một lát, Nguyễn Gia Hân cố gắng giữ vững tinh thần tự an ủi mình, cũng tốt, như vậy có thể coi như mình chưa trải qua sinh nhật tuổi hai mươi tám.

Cách tuổi ba mươi vẫn còn xa lắm!

Cứ như vậy đi! Về nhà!

Đến cửa chính, Nguyễn Gia Hân mở khóa vân tay bước vào cửa.

Đi vào và bật đèn lên, một bó hoa hồng đỏ lớn đột đột đập vào tầm mắt của cô.

"Surprise!" Một giọng nói đầy từ tính truyền đến.

Sau đó một gương mặt vô cùng tuấn mỹ từ phía sau bó hoa nhô ra, Mục Chính Phong cười hoàn toàn vô lại như trước đây: “Sinh nhật lần thứ mười tám vui vẻ, Nguyễn Gia Hân của anh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play