“Không có khả năng, Nguyễn Gia Hân, em nghĩ cũng đừng có nghĩ.” Đôi mắt đen nhánh của Mục Chính Phong nhìn chằm chằm vào cô, trong lời nói mang theo một sự bá đạo không nói thành lời: “Bắt đầu từ ngày em đồng ý hẹn hò với anh, hai chữ chia tay này em nên hoàn toàn xóa bỏ nó trong từ điển của em đi.”
“Mục Chính Phong, anh đừng có khinh người quá đáng!” Vành mắt của Nguyễn Gia Hân nổi lên hơi nước.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ của Nguyễn Gia Hân như muốn rơi nước mắt, Mục Chính Phong liền biết chuyện này lớn rồi.
Hiếm khi anh thấy bối rối, muốn kéo Nguyễn Gia Hân lại, lại bị Nguyễn Gia Hân đẩy mạnh ra.
Lúc này cửa sổ xe bị người ta gõ.
“Tôi nói này các người có xong hay không hả, xe ở phía sau bấm còi cả nửa ngày rồi mà các người bị điếc hay là cái gì? Muốn cãi nhau hay là muốn yêu đương thì có thể về nhà được không, chắn giữa đường làm cái gì vậy?”
Tâm trạng của Mục Chính Phong đang rất bực bội, kéo cửa sổ xe xuống liền đáp lời: “Bãi đỗ xe này là do nhà chúng tôi mở đó, đông tây nam bắc bốn cửa chúng tôi muốn chặn cửa nào thì chặn cửa đó, đầu của anh có não không, không biết rẽ một hướng khác hay là cứ tranh giành một cái cửa với tôi?”
Người kia bị khí thế hùng hồn của anh làm cho hoảng sợ, làm nửa ngày vẫn còn chưa hoàn hồn lại được.
Bị ngắt quãng như vậy, cảm xúc của Nguyễn Gia Hân đã hòa hoãn không ít, chợt cảm thấy mất mặt, đạp chân ga chạy ra khỏi bãi đỗ xe.
Mục Chính Phong cẩn thận từng li từng tí mà nhìn cô: “Nếu không thì để anh lái xe cho?”
Nguyễn Gia Hân không thèm để ý, lại nghe thấy người ở bên cạnh nhắc nhở: “Vậy thì em cũng đừng có khóc nữa, nếu như khóc nước mắt làm mờ mắt không nhìn rõ được rồi hai chúng ta lại đụng ở trên cây, ngày hôm sau không chừng phóng viên sẽ viết chúng ta tự tử vì tình..."
Rốt cuộc Nguyễn Gia Hân đã không thể nhịn được nữa: “Ngậm miệng lại!”
Đối mặt với người giống như là Mục Chính Phong, khóc, hoàn toàn không có tác dụng.
Mục Chính Phong nhẹ nhàng thở ra, có trời mới biết lúc nhìn thấy Nguyễn Gia Hân nước mắt tuôn rơi, tâm trạng của anh hỗn loạn biết bao nhiêu.
Ánh đèn nê-ông lướt qua gương mặt của Nguyễn Gia Hân, ánh sáng chớp tắt làm cho người ta không nhìn thấu được tâm trạng lúc này của cô.
Chạy xe cả một đường không nói chuyện, sau khi dừng xe lại rốt cuộc Nguyễn Gia Hân cũng đã lặng lẽ nhìn Mục Chính Phong.
“Em đừng có mở mắt lớn như vậy mà.” Mục Chính Phong đối mặt với cô cả nửa ngày, nhịn không được mà mở miệng nói: “Nhìn làm cho người ta rung động."
"...” Có thể đàng hoàng cãi nhau được không vậy.“Chia tay là không thể nào, Nguyễn Gia Hân, em phải rạch ròi chuyện công và chuyện tư chứ?”
“Tôi làm sao mà lại không rõ ràng chuyện công chuyện tư?” Thiếu chút nữa là Nguyễn Gia Hân đã tức giận đến bật cười.
“Anh cảm thấy cái chuyện anh là CEO M.K cũng không ảnh hưởng gì đến việc phát triển tình cảm bí mật của chúng ta, xin em hãy phân tích vấn đề này một cách khách quan đi.”
“Vừa cướp đơn hàng của tôi, vừa theo đuổi tôi, tôi cảm thấy anh rất thú vị đó chứ?”
Nghe ra được ý trào phúng trong giọng nói của Nguyễn Gia Hân, Mục Chính Phong có chút bất đắc dĩ: “Anh thề với trời, trước khi cướp mất đơn hàng đó của em anh không biết đó là em, nếu như đổi lại là em thì em sẽ làm như thế nào?”
Nguyễn Gia Hân suy nghĩ, đổi lại là mình, đừng nói là không biết, cho dù có biết thì cô cũng muốn cướp.
Nhưng mà đương nhiên cô sẽ không thừa nhận, từ trước đến nay không nói đạo lý chính là đặc quyền của phụ nữ.
Thế là Nguyễn Gia Hân bước xuống xe đóng sập cửa xe lại: “Anh thích đợi thì anh cứ đợi ở đây đi, tôi không đợi với anh.”
Mục Chính Phong bước xuống xe theo Nguyễn Gia Hân, nhìn bóng lưng không hề lưu tình của Nguyễn Gia Hân, anh than thở một tiếng chơi lố rồi.
Lúc này điện thoại ở trong túi vang lên.
“Như thế nào rồi?” Âm thanh lười biếng của Lục Cảnh vang lên: “Lòng của cậu lớn quá rồi nhỉ, vì người đẹp nói một đi không trở lại liền một đi không trở lại.”
“Đừng có nói nhảm nữa, đang ở đâu?”
“Đang đợi cậu ở chỗ cũ.”
Cúp điện thoại, Lục Cảnh cười nói với Phương Nhất Vi và Nhậm Tề: “Xem ra cái tên này tự đào hố mà không lấp lại được.”
Quả nhiên không đầy một lát sau nhìn thấy mặt mũi của Mục Chính Phong tràn đầy vẻ không vui mở cửa bước vào, sau khi ngồi xuống thì không nói một câu nào, trước tiên rót cho mình ba li rượu.
Sau khi uống xong, Mục Chính Phong khí thế khiếp người vỗ bàn một cái, tất cả mọi người đều sợ hãi kinh ngạc, bão sắp nổi rồi hả?
Một giây sau liền nhìn thấy anh vuốt vuốt huyệt thái dương: “Cô vợ trẻ tức giận rồi, phải dỗ dành như thế nào đây, anh em giúp đỡ chút đi.”
Xung quanh lập tức cười nắc nẻ.
“Bỏ lại bữa tiệc lớn như vậy, nói chạy là chạy, trở về lại không quan tâm phía sau có xảy ra chuyện gì, câu nói đầu tiên là hỏi làm như thế nào để giữ vợ. Nếu như mà cậu được đặt trong thời cổ đại thì chính là hôn quân mất nước điển hình đó.”
“Nếu như cục diện nhỏ như thế này mà cũng có thể xảy ra chuyện, mỗi người các cậu cứ tự chửi mình một câu phế vật đi, từ đây mọi người không cần phải gặp nhau trên giang hồ gì nữa hết.”
“Sao cậu có thể được, bạn gái của cậu đâu rồi?”
Lời nói này đâm trúng chuyện đau lòng của Mục Chính Phong, thế là sắc mặt âm trầm không nói lời nào.
Nhìn cậu chủ Mục sa sút tinh thần, mọi người đều đồng loạt bắt đầu nghỉ kế.
“Một lát nữa giả vờ như là mình uống say, rồi sau đó gọi điện thoại đến tỏ tình một trận, không phải là uống say rồi sẽ nói những lời nói thật lòng hả? Chắc chắn là chị dâu cảm động chịu không nổi.” Nhậm Tề thử thăm dò.
Phương Nhất Vi nắm bả vai anh ta, giọng nói chế nhạo: “Nói thật đi, có phải là cậu đã từng dùng rồi không thế?”
Lần này Nhậm Tề lại sa sầm mặt không nói.
“Thật là ngu ngốc.” Mục Chính Phong mặt không biểu cảm mắng lại một câu.
Một tiếng đồng hồ sau, ba người đều biểu thị bất lực mà nhìn người đang điên cuồng gọi điện thoại ở gần đó.
“Vợ ơi, mấy ngày nay anh không có gọi điện thoại cho em là bởi vì anh đang tự thức tỉnh mình, anh muốn tìm cơ hội để thẳng thắn với em, ai biết được ngày hôm nay chúng ta lại gặp nhau mà không kịp chuẩn bị như thế.”
“Vợ ơi, cho dù anh tên là Arthur, Devid, hay là Andy, anh đều là Mục Chính Phong chỉ thích Nguyễn Gia Hân..."
Nguyễn Gia Hân ở một bên khác bị liên hoàn call như gọi hồn đánh thức, cô nhíu mày: “Anh uống say rồi hả?”
“Không có, anh rất tỉnh táo.”
“Đưa điện thoại cho người bên cạnh anh đi.”
Mục Chính Phong ngoan ngoãn đưa điện thoại qua cho Lục Cảnh.
Ba giây sau, Lục Cảnh trả điện thoại lại cho anh: “Cúp máy rồi.”
Ánh mắt có chút mông lung lúc nãy của Mục Chính Phong, trong nháy mắt trở nên tỉnh táo không hề say chút nào.
“Nhưng mà có để lại một câu nói, làm phiền tôi chăm sóc cậu thật tốt.”
Thế là con ngươi ảm đạm của Mục Chính Phong lại dâng lên ánh sáng một lần nữa.
Kiên nhẫn gọi tới một lần nữa, lần này lại bị âm thanh tắt máy nhắc nhở.
Cuộc đời vốn dĩ chính là như vậy đó, cứ tự nhiên tự nhiên rơi.
...
Nguyễn Gia Hân ký nhận một bó hoa tulip to tướng, sau đó quay người lại lạnh nhạt ra lệnh cho trợ lý: “Ném đi.”
Nhân viên trong phòng làm việc nghe thấy mà đồng loạt sợ hãi thán phục: “Ngày hôm trước là hoa hồng vàng, ngày hôm qua là hoa bách hợp, ngày hôm nay là hoa tulip được vận chuyển bằng đường hàng không từ nước ngoài, đánh cược thử xem, các người đoán xem ngày mai là cái gì?”
“Bộ phận của chúng ta đã sắp biến thành tiệm bán hoa rồi kìa.”
“Quản lý thật là có định lực quá đi vô, cũng giỏi giang, đúng là tấm gương cho chúng ta mà.”
Nguyễn Gia Hân không để ý đến tiếng nghị luận ầm ĩ đằng sau lưng cô, quay người trở về phòng làm việc.
Điện thoại lại vang lên đúng giờ.
Cô nhìn cũng không thèm nhìn, liền ấm nghe: “Mục Chính Phong, anh có hết hay không hả.”
Người ở đầu dây bên kia sửng sốt một chút, sau đó mới cười khẽ một tiếng.
“Hân Hân, tớ về rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT