Tần Hải nhìn Nguyễn Gia Hân cứng đờ, trong nháy mắt cơn giận lúc này đã biến mất không còn tăm hơi.
Anh ta đắc ý cong khóe môi: “Đây chính là ý của tôi đó.”
Nguyễn Gia Hân nhìn chăm chú vào bóng dáng đang nói nói cười cười trên sân khấu, ly rượu ở trên tay không tự giác nắm chặt lại.
Mục Chính Phong đang chậm rãi nói chuyện trên sân khấu, tự nhiên lại quét mắt nhìn gương mặt xinh đẹp không ai sánh bằng, đối diện với Nguyễn Gia Hân hai giây, sau đó bất động thanh sắc di chuyển tầm mắt.
Trong đầu của Nguyễn Gia Hân xuất hiện những hình ảnh quen biết với Mục Chính Phong, trọng tai đã không nghe thấy anh đang nói cái gì, trong đôi mắt là mảng băng đã vỡ tan.
Tần Hải lắc lư ly sâm banh ở trong tay, lại giống như là nhớ đến cái gì đó mà nói: “Đúng rồi, Thành Hâm mất ở trong tay của em chính là bị Arthurmu cướp đi đó.”
“Nếu như Tần tổng thật sự cho rằng tôi là gián điệp thương nghiệp thì mời anh trực tiếp báo cảnh sát bắt tôi đi, không cần phải quanh co lòng vòng ở đây đâu.” Nguyễn Gia Hân xoay mặt nhìn về phía Tần Hải, trên gương mặt là sự lạnh lùng.
“Nguyễn Gia Hân, em là có thái độ gì vậy? Tôi cũng chỉ là vì lợi ích của công ty mà hỏi vài câu cho có lệ.” .
Truyện Lịch SửIm lặng cả nửa ngày, Nguyễn Gia Hân mới nói: “Tần tổng, xin lỗi, bởi vì lý do cá nhân nên không khống chế được cảm xúc.”
Tần Hải hài lòng gật đầu: “Em cũng đã ở công ty nhiều năm như vậy, tôi cũng tin tưởng vào em, chỉ là Arthur vừa mới về nước không tìm ai mà lại đi tìm em, em cũng phải cẩn thận một, vài người mưu đồ làm loạn tâm tư không thuần khiết.”
Lúc nói ra câu nói cuối cùng, trong giọng nói mang theo chút ý vì thâm trường.
Nguyễn Gia Hân cũng không biết có nghe lọt tai không, chỉ là hờ hững nhìn người đang đứng trên sân khấu rồi nói với Tần Hải một câu: “Tần tổng yên tâm đi, tôi sẽ xử lý tốt việc này, tuyệt đối sẽ không làm tổn hại đến lợi ích của công ty.”
“Vậy là tốt rồi.”
“Tôi có một số việc cần phải tìm tổng giám Dương, xin lỗi Tần tổng, không tiếp anh được.”
Đã lâu rồi tâm trạng của Tần Hải không vui vẻ như thế, rất có phong độ mà nâng một tay lên: “Cứ tùy ý.”
Lúc này cuộc diễn thuyết của Mục Chính Phong đã kết thúc, khách quý đồng loạt vỗ tay sợ hãi thán phục tài ăn nói và khí chất siêu phàm của Mục Chính Phong, không ngừng khen ngợi hậu sinh khả úy.
Dương Khiêm đang thấp giọng cảm thán với mấy người khác, liền nhìn thấy Nguyễn Gia Hân mang theo sắc mặt tái nhợt đi đến.
“Em sao vậy?” Dương Khiêm lo lắng hỏi.“Tổng giám, em đột nhiên lại cảm thấy không thoải mái, em về trước đây.”
“Về gấp như vậy hả?”
“Dù sao thì cũng đã gặp được người rồi.” Lúc nói chuyện, trên mặt của Nguyễn Gia Hân lộ ra một nụ cười trào phúng: “Quả thật nghe danh không cần gặp mặt.”
Dương Khiêm cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng mà nhìn thấy sắc mặt của cô không tốt cũng không cân nhắc tỉ mỉ hàm ý trong lời nói của cô: “Có cần tôi đưa em về không?”
“Không cần phải làm phiền tổng giám đâu, tự em về là được rồi.”
“Được rồi, vậy em lái xe cẩn thận đó.”
Nguyễn Gia Hân đáp một tiếng rồi đi ra ngoài, bóng dáng cô đơn cùng với không khí náo nhiệt trong bữa tiệc rượu hoàn toàn đối lập nhau.
Mục Chính Phong ở phía bên kia vừa mới bước xuống sân khấu liền bị rất nhiều người bao vây.
Chờ đến lúc anh vất vả lắm mới có thể qua loa với đám người rồi lại đi tìm, Nguyễn Gia Hân đã sớm biến mất rồi.
Mục Chính Phong nhìn Lục Cảnh ở bên cạnh, Lục Cảnh khéo hiểu lòng người hếch cằm ra hiệu phía cổng.
Anh quay đầu nhìn lại, chỉ kịp bắt gặp mép váy màu xanh biến mất ở cạnh cửa.
“Thời gian tiếp theo cậu chống đỡ giúp tôi nha, người anh em.” Mục Chính Phong vỗ vỗ vai Lục Cảnh, vô cùng bình tĩnh bước ra ngoài.
Trên đường đi còn vô cùng có lịch sử và chào hỏi những người đang mỉm cười nhìn anh.
Lục Cảnh ở phía sau, nhìn anh giả vờ giả vịt bất đắc dĩ cười cười lắc đầu.
Trong lòng lập tức im lặng cảm thán, người anh em à, cậu tìm đường chết rồi đó.
Đi đến cổng bữa tiệc, Mục Chính Phong hỏi nhân viên phục vụ: “Cô gái xinh đẹp nhất vừa mới đi ra khỏi đây đi đâu rồi?”
Nhân viên phục vụ nghe thấy câu hỏi đơn giản, lại rõ ràng không có suy nghĩ gì: “Vừa mới đi vào trong thang máy.”
Mục Chính Phong nhìn con số hiển thị tầng lầu đi xuống của thang máy, đi thẳng xuống lầu một, anh lại trực tiếp đi xuống bãi đậu xe ở dưới đất rồi.
“Cảm ơn.” Mục Chính Phong boa hai trăm nghìn vào trong tay của nhân viên phục vụ, đi vào thang máy vừa mới dừng lại ở bên cạnh.
Để lại nhân viên phục vụ ở phía sau vẻ vời ra một bộ phim thần tượng tình yêu ân oán cẩu huyết.
Lúc này trong bãi đậu xe dưới đất.
Nguyễn Gia Hân vào trong xe của mình, hai tay nắm chặt tay lái, trong đầu đang rất hỗn loạn.
Cô vùi mặt xuống, yên tĩnh trầm mặc một hồi lâu không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Lúc ngẩng đầu lên một lần nữa, trên mặt đã không nhìn thấy bất kỳ biểu cảm gì, chỉ là vành mắt có hơi đỏ lên.
Nguyễn Gia Hân thở sâu khởi động xe chạy ra ngoài.
Lúc sắp chạy đến lối ra bãi đỗ xe, nhìn thấy một bóng dáng thon dài đang dựa ở trên tường bỗng nhiên lại vội vàng lao ra chính giữa.
Nguyễn Gia Hân bị dọa nhanh chóng giẫm chân phanh lại, âm thanh thắng xe chói tai vang vọng trong bãi đỗ xe.
Nguyễn Gia Hân chưa tỉnh hồn, sau khi nhìn thấy rõ bóng dáng đó, cơn giận oán khí ở trong lòng cuồn cuộn dâng lên: “Mục Chính Phong, anh muốn chết hả?”
Mục Chính Phong một tay đút túi, một cái tay khác ném điếu thuốc vẫn còn chưa hút hết một nửa xuống đất rồi đạp nó.
Anh không thèm để ý đến sắc mặt khó coi của Nguyễn Gia Hân, bước đến kéo cửa tay lái phụ ngồi vào trong xe.
“Đi thôi.” Anh nghiêng đầu qua, đôi mắt đào hoa trắng đen rõ ràng của anh nhìn Nguyễn Gia Hân.
Nguyễn Gia Hân và anh đối mặt mấy giây, lạnh lùng phun ra một câu: “Cút xuống xe đi.”
“Cô gái ơi, em vô tình như vậy hả?” Mục Chính Phong thấp giọng cười khẽ.
“Tôi nói lại một câu cuối cùng, cút!”
“Em ấy, cũng không cho người khác có cơ hội giải thích liền phán xét xử hình rồi, thật là độc tài.”
“Có cái gì để giải thích chứ, Mục Chính Phong, hoặc là nên gọi anh là Arthurmu?”
Nguyễn Gia Hân nhìn người đàn ông trước mắt, trong đôi mắt có cảm xúc lạ lẫm.
Đến bây giờ cô mới phát hiện từ đầu đến cuối cô đều không biết gì về Mục Chính Phong.
“Em chọn ở bên cạnh anh chẳng lẽ không phải vì con người của anh à? Cho dù anh tên là Mục Chính Phong, hay là tên Arthurmu, thậm chí cứ tùy tiện gọi là Andy, Edward gì đó, em sẽ chỉ bởi vì cái tên mà ở bên cạnh anh ư?”
“Lừa gạt thì chính là lừa gạt.” Nguyễn Gia Hân cắn răng: “Anh có giảo biện như thế nào cũng không thay đổi được sự thật này đâu.”
“Anh không nhận tội danh này đâu, nhiều nhất thì anh cũng chỉ tính là dấu diếm em mà thôi, anh đã từng nói là anh làm cùng một nghề với em, nhưng mà em lại không tin.” Mục Chính Phong vô tội nói: “Lần trước anh đã nói là anh phải trở về công ty làm việc, em cũng đâu có hỏi.”
“Ý của anh là tôi ngu ngốc?” Nguyễn Gia Hân lặng lẽ nhìn anh.
“Không có không có, là lỗi của anh.”
“Rốt cuộc là anh tiếp cận tôi với mục đích gì?”
Mục Chính Phong khì một tiếng: “Nguyễn Gia Hân, không phải là em cho rằng tôi hẹn hò với em là bởi vì cơ mật thương nghiệp gì đó của SC đấy chứ? Không bằng anh cứ trực tiếp đưa người đẹp vào đó cho ông chủ ngu ngốc của bọn em có được không hả, anh cần gì phải tự mình đi vào.”
Nguyễn Gia Hân xem như đã nhìn rõ rồi, bàn về công phu hung hăng càn quấy, có mười cô cũng xem ra kém hơn một Mục Chính Phong.
“Vậy tại sao ngay từ đầu anh lại không nói với tôi anh là Arthurmu của M.K?”
Lần này Mục Chính Phong dừng lại một hồi lâu, lúc mở miệng thấy âm thanh có hơi nghẹn ngào: “Nếu như từ lúc bắt đầu tôi nói cho em biết tôi là ai, vậy thì trước đó chúng ta còn có thể nữa à?”
Vấn đề này vừa mới nói ra, trong xe lâm vào một mảnh trầm mặc dài dằng dẵng.
Mùi thuốc lá ở trên người của Mục Chính Phong không ngừng bay vào trong chóp mũi của Nguyễn Gia Hân.
Cô nhắm mắt lại, nhớ lại từ lúc hai người vừa mới quen biết nhau cho đến lúc này, mỗi một hình ảnh đều rõ mồn một trước mắt.
Một lúc lâu sau, Nguyễn Gia Hân mở to mắt nhìn thẳng ra phía trước, giọng nói lạnh lùng.
“Mục Chính Phong, chúng ta chia tay đi!”