Ngày nghỉ hiếm hoi của tổ đặc án nhưng không nghĩ tới tất cả mọi người lại nhất trí cùng nhau xuất hiện trong tổ đặc án.
“Mấy cô cậu làm sao vậy? Kỳ nghỉ hiếm hoi thế này toàn bộ còn chạy tới đây tăng ca?” Khi Thẩm Hàn Lạc đi vào đã gặp toàn thể tổ viên của mình mà có chút kinh ngạc.
“Sao rồi sếp?” Nhìn thấy Thẩm Hàn Lạc đi vào Kha Manh là người đầu tiên tiến lên hỏi.
“Cái gì sao rồi?” Thẩm Hàn Lạc đặt tài liệu xuống bàn sau đó khó hiểu trả lời.
“Đương nhiên là vụ án của Tiếu Mịch Cầm!” Kha Manh quýnh lên trả lời: “Hôm nay không phải mở phiên toà vụ án tử của cổ sao?” (Truyện của Lại Trùng Cung)
Thẩm Hàn Lạc nghe xong thấy Tưởng Vũ cùng Kỳ Thanh cũng nhìn về phía mình thì lập tức biết được nguyên nhân bọn họ hôm nay ở đây.
“Hoãn án tử lại hai năm.” Thẩm Hàn Lạc nói.
Sau khi nhận được đáp án Kha Manh bay về chỗ của mình, mà Kỳ Thanh cùng Tưởng Vũ cũng không mở miệng nói chuyện.
Đối với thái độ của bọn họ Thẩm Hàn Lạc tất nhiên biết nguyên nhân.
Ngày đó bọn họ ai cũng không nghĩ tới có thể bắt Tiếu Mịch Cầm suôn sẻ như vậy, còn tính cách nếu đối phương chống cực và chạy trốn, nhưng kết quả không đoán được là Tiếu Mịch Cầm lại ngoan ngoãn cùng bọn họ đi về cục cảnh sát hơn nữa còn thừa nhận hành vi trộm thi thể cùng giết người.
Vốn dĩ Tiếu Mịch Cầm làm chuyện như vậy cho dù tuyên án tử hình cũng không quá, nhưng trong lúc đó cố tình lại có chuyện bất đắc dĩ.
Có lẽ do thực sự ảnh hưởng của kiếp trước kiếp này, mà thứ bắt đầu mọi chuyện là do Tiếu Mịch Cầm có một giấc mộng có liên quan tới thời cổ đại, ở trong mang cô lần lượt trải qua chuyện của Trần Kiều, Trần Nhu và Tiếu Mẫn Chi.
Nhưng một năm trước khi cô cùng vài người bạn đi hoàng lăng du lịch lại lúc nào không hay không biết đi tới nơi linh hồn Trần Kiều bị nhốt trong đó, cùng lúc đó cô tận mắt nhìn thấy có một đám người áo đen tiến vào hoàng lăng muốn khai quật trộm thứ gì đó.
Nhưng không nghĩ tới Tiếu Mịch Cầm lần này lại thấy giữa đám người áo đen đó lại có một người cô quen thuộc là Lý Mộng, bởi vì sự thật quá mức khiếp sợ với mình, cho nên cô đã phát ra tiếng khiến đám người áo đen kia chú ý, vì thế để bảo toàn mạng sống cô bất đắc dĩ phải trở thành một trong số chúng, chuyên đi trộm mộ mua bán đồ.
Bạn đầu cho rằng chỉ cần không tiết lộ bí mật của bọn họ thì cô có thể an ổn sống tiếp, nhưng ai ngờ mọi chuyện đều có biến số, có một ngày có một người đàn ông tên Triệu Ngộ xuất hiện trước mặt bọn họ, mà mọi người biết được một tin do hắn lưu lại là trên đời này còn lưu lại một viên thuốc trường sinh bất lão năm đó được an tán cùng với linh cửu của hoàng đế, sau đó đám người kia liền bắt đầu ở chỗ này tìm kiếm viên thuốc kia.
Nhưng không như mong muốn, mấy tháng đã trôi qua mà bọn họ cũng không phát hiện được hình dáng của viên thuốc.
Cho tới một ngày kia khi cô lại lần nữa theo đám người kia tới hoàng lăng lại phát hiện trong tay Triệu Ngô xuất hiện Toả Hồn, không đợi Tiếu Mịch Cầm hiểu rõ hắn muốn làm thứ gì thì đã thấy Lý Mộng đang hôn mê bị bọn họ mang theo, hơn nữa trên người Lý Mộng còn vẽ rất nhiều bùa chú cô không biết.
“Mấy người làm gì với cổ rồi?” Tiếu Mịch Cầm tiến lên ngăn thân thể Lý Mộng lại, khẩn trương hỏi.
“Coi chừng cô ta, đừng để cô ta làm chuyện xấu.” Triệu Ngô không để ý tới chuyện Tiếu Mịch Cầm hỏi mà kêu người khống chế hành động của cô lại.
Sau đó Tiếu Mịch Cầm trơ máy nhìn Triệu Ngô cắt năng qua ngón tay Lý Mộng để máu tươi của cô ấy chảy lên Toả Hồn, sau đó Toả Hồn giống như Trần Kiều đã nói lúc trước, sau khi bị máu tươi của Lý Mộng thấm ướt liền biến thành từng mảnh nhỏ rơi từ tay Triệu Ngô xuống mặt đất, ngay sau đó hoàng lăng bắt đầu rung chuyển, tất cả mọi người tưởng là động đất mà hoang mang rối loạn chạy thoát ra bên ngoài, mà Tiếu Mịch Cầm đang bị bọn họ bắt giữ cũng bị mang theo ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT