“Trần Nhu?” Trần Kiều khá ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của Trần Kiều, nàng quay đầu nhìn Tiếu Mịch Cầm, lại nhìn Trần Nhu không rõ vì sao hai người lớn lên lại giống như thế.

“Tỷ tỷ, tỷ không cần nghi ngờ, cô ấy không phải muội.” biết Trần Kiều đang khó hiểu Trần Nhu liền giải thích cho nàng: “Lúc trước sau khi muội chết rồi không muốn quên chuyện khi còn sống, cho nên vẫn luôn đứng ở bên cầu Nại Hà chờ đợi. Có lẽ do chờ quá lâu, cho nên khí tức cùng dung mạo của muộn đều từ từ tan biến ở gần đó, mà cô ấy chỉ là người bị nhiễm khi đi tới gần muội mà thôi.” Nói xong thì đi đến chỗ Trần Kiều: “Tỷ tỷ, tỷ không biết sau khi tỷ cùng Mẫn Chi chết đi ở nhân gian thì muội cũng ở địa phủ vượt qua ngàn năm.”

“Ngươi…” Trần Kiều thấy vẻ mặt bình tĩnh của Trần Nhu khi nói chuyện, không có thăng trầm, giống như đang nói chuyện của người khác.

Trần Nhu nhìn thoáng qua chỗ của Tiếu Mẫn Chu rồi tiếp tục nói: “Tỷ tỷ, lúc trước muội vì có thể ở bên Mẫn Chi mà sắp đặt cho tỷ thay muội tiến cung nhận mọi trắc trở là muội không đúng, nhưng tỷ ở trước đêm muội thành thân lại bóp chết muội cũng không đúng sao? Chúng ta đều huề nhau có được hay không?”

“Huề nhau?” Nghe Trần Nhu nói vậy, Trần Kiều không thể tin tưởng nổi: “Trần Nhu ngươi nghĩ mình đang làm chuyện buôn bán sao? Huề nhau? Huề như thế nào? Một mình ta bị tra tấn thì không nói, thế tính mạng vô tội của đứa nhỏ kia thì ai trả lại đây? Ai hả?”

“Tỷ tỷ…” Trần Nhu muốn tới gần, nhưng Trần Kiều lại lùi về sau vài bước: “Ngươi không được lại đây, những đau khổ Trần Kiểu ta phải chịu đều là ngươi cho ta, đều là ngươi, đều là ngươi—-“

“Trần Kiều, nếu hai người bọn họ đã buông bỏ thì ngươi cần gì phải mang chấp niệm quá sâu, không chịu bỏ lại đi?” Lúc hai người đang giằng co thì Doãn Tỉ Nguyệt xuất hiện.

“Tỉ Nguyệt…” Thẩm Hàn Lạc nhìn thấy cậu ấy thì lập tức la lên.

Doãn Tỉ Nguyệt nhìn Thẩm Hàn Lạc lại thấy mặt mũi người này lúc bây giờ đã xám xịt, quần áo đầy nếp nhăn: “Cảnh sát Thẩm mới không gặp anh có vài giờ mà lại biến thành bộ dáng đáng sợ như vậy?”

Thẩm Hàn Lạc tất nhiên biết Doãn Tỉ Nguyệt cố ý chế giễu mình nên cũng không quan tâm: “Tỉ Nguyệt, cậu còn không xuất hiện, tôi chỉ sợ cậu nhận không ra tôi nữa đó!” Nói xong vỗ vỗ bụi bận dính trên người mình.

“Nói nhảm nhí gì đó?” Doãn Tỉ Nguyệt liếc hắn rồi sau đó đi về phía Tiếu Mịch Cầm: “Sao anh ta trở nên yếu như vậy?”

Tiếu Mịch Cầm cúi đầu nhìn Tiếu Mẫn Chi: “Học trưởng, anh ta vừa rồi đỡ một đòn thay em, anh mau xem anh ta còn cứu được nữa không?”

Doãn Tỉ Nguyệt quan sát Tiếu Mẫn Chi một lúc, sau đó dán một lá bùa màu vàng vào người y, người vốn đang hôn mê dần dần tỉnh lại.

“Thời gian của anh tới rồi.” Cậu nói với Tiếu Mẫn Chi.

Tiếu Mẫn Chi nhìn Doãn Tỉ Nguyệt đầu tiên là giật mình, sau đó nhìn hai người chị em Trần Kiều, Trần Nhu: “Ta muốn hỏi tiểu Nhu một vấn đề.”

“Tiếu Mẫn Chi tới giờ phút này rồi trong mắt huynh chỉ có nàng ấy chứ không mảy may gì tới ta sao?” Tiếu Mẫn Chi chưa kịp hỏi Trần Kiều đã giành nói trước: “Tiếu Mẫn Chi từ trước tới giờ trong mắt huynh rốt cuộc đã từng có ta hay chưa?”

“Mẫn Chi huynh hỏi đi, muội nhất định sẽ trả lời đúng sự thật.” Khác với Trần Kiều đang kích động Trần Nhu vẫn bình tĩnh như cũ.

Doãn Tỉ Nguyệt thấy thế thở dài: “Tiếu Mẫn Chi, nguyên nhân của tất cả mọi chuyện đều do anh mà ra, anh hãy đem gút mắt ngàn năm mà nói rõ ràng đi!” Nói xong đẩy Tiếu Mịch Cầm về phía Thẩm Hàn Lạc để hai người đứng cùng nhau.

“Tỉ Nguyệt thì ra cậu lo lắng sợ tôi bị xảy ra chuyện gì đi!” Doãn Tỉ Nguyệt vừa tới bên cạnh, Thẩm Hàn Lạc đã trộm hỏi.

“Thẩm Hàn Lạc anh bị đánh tới ngu rồi à!” Doãn Tỉ Nguyệt chọn cách lơ hắn đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play