Những hình ảnh cũ mới đang chồng chéo lên nhau làm Trần Kiều lùi về sau, nàng cảm thấy cả tim như bị xé rách, nước mắt cố chấp chảy dài trên má, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất: “Phụt—-“ Bất ngờ, một luồng khí đen ở trong miệng nàng phun ra, sau đó thân thể cũng dần dần mờ đi như Tiếu Mẫn Chi.
Trần Kiều và Trần Nhu vốn là thiên kim của một gia đình giàu có ở Giang Nam, tỷ tỷ Trần Kiều giỏi đàn, muội muội Trần Nhu giỏi múa, tỷ muội hai người thường một cần một múa tự tiêu khiển.
Khi cả hai nàng vào năm mười sáu tuổi, bọn họ gặp Tiếu Mẫn Chi, lúc ấy là nhạc sư cung đình, và rồi cả hai không hẹn đã yêu y từ ánh hi đầu tiên, nhưng Tiếu Mẫn Chi cuối cùng lại ứa chọn muội muội Trần Nhu tính cách hướng nội, Trần Kiều lại bị người nam nhân xuất hiện cùng Tiếu Mẫn Chi ra một tia thánh chỉ tuyển thẳng vào cung làm phi tử của hắn.
Vì nhà họ Trần không muốn gả hai người con gái cùng một lúc, cho nên sau khi Trần Kiều tiến cung rồi Trần Nhu quyết định ở nhà thêm một năm nữa chăm sóc cha mẹ. Cho nên mỗi khi Trần Kiều về nhà thăm viếng thì lại nhìn thấy muội muội cùng nam nhân mình ái mộ ở bên nhau vũ nhạc, nhìn bọn họ ân ái nàng sẽ vô cùng khó chịu, tiến cung nói thì kiểu quanh tông diệu tổ, cuộc đời giàu sang, phú quý an khang, nhưng sự thật thế nào chỉ có những người lọt vào trong đó mới biết.
Tình yêu của quân vương từ trước tới giờ đều là ơn trạch tứ phương, mưa gió đều dính, cái gọi là ba ngàn mỹ nhân chỉ yêu một người chỉ có ở người kể chuyện mà thôi. Nếu muốn tồn tại lâu dài trong hậu cung nhất định phải cẩn thận từng li từng tí, chỉ cần vô ý một tí người chết cũng không phải chỉ có mình nàng.
Ở giữa cảnh cung đấu phức tạp cho dù người có thiện lương đơn thuần thế nào vì để mình có thể sống sót, tới cuối cùng vẫn sẽ không từ thủ đoạn mà thôi. Bởi vậy Trần Kiều sau khi đau đớn vì mất đứa con đầu tiên mà lòng đã nguội lạnh, người không đụng nàng, nàng không đụng nàng, người nếu như phạm nàng, vậy nàng sẽ trả lại.
Nhưng mà sau tất cả vẫn không thể thắng nổi, nàng lại vô tình nghe thấy được một việc, nàng không thể ngờ rằng tất cả bất hạnh mà mình phải gánh lấy tất cả đều do muội muội mà mình đã yêu thương từ nhỏ ban tặng.
Người hoàng đế trước kia thật sự muốn triệu tiến cung là Trần Nhu chứ không phải Trần Kiều, nhưng nàng vẫn luôn bị muội muội tính tình thiện lương vì muốn giành hạnh phúc cho mình mà âm thầm mua chuộc thái giám tuyên chỉ đọc Trần Nhu thành Trần Kiều, xong việc còn dùng nước thuốc đặc chế sửa lại chữ trên thánh chỉ.
Hiểu ra tất cả Trần Kiều mới biết thứ ở đêm tân hôn đầu tiên của nàng, khi hoàng đế nhìn thấy nàng biểu tình kinh ngạc lại xuất hiện trên mặt, thì ra… Thì ra nàng chỉ là thế thân cho người khác mà thôi.
Tuy rằng ngày hôm sau dựa theo quy chế trong cung cho nàng tất cả, nhưng kể từ lúc đó trong lòng hoàng đế cũng coi nàng là một nữ nhân ham hư vinh, cho tới khi qua đời hoàng đế vẫn luôn nghĩ nàng dùng kế cướp đi phi vị thuộc về Trần Nhu.
Nhớ tới tất cả hai tay Trần Kiều nắm chặt lại, nàng hận, nàng rất hận: “Đều là ngươi, những đau đớn ta phải nhận đều là do ngươi ban cho, Trần Nhu, Trần Nhu sao ngươi lại đối xử như vậy với ta?” Căm tức nhìn vẻ mặt vẫn không biết gì của Tiếu Mịch Cầm làm Trần Kiều càng giận hơn: “Ngươi luân hồi chuyển thế quên hết tất cả, thế nhưng còn ta? Nhưng ta thì sao? Ông trời vì sao bất công như thế? Trần Kiều ta rốt cuộc đắc tội ngươi chỗ nào? A—-“
Nhìn ảo ảnh đang đau thương không thấu trước mặt Tiếu Mịch Cầm không biết bản thân nên nói từ đâu: “Tôi…” Cô muốn nói mình không nhớ rõ gì, cũng muốn nói cô ấy nhận sai người, nhưng cúi đầu thấy Tiếu Mẫn Chi đang nằm trong vòng tay mình lại khiến cô do dự, chẳng lẽ kiếp trước bọn họ thật sự có quan hệ gì đó sao.
“Tỷ tỷ…” khi Tiếu Mịch Cầm muốn hỏi Trần Kiều một cách rõ ràng, thì đột nhiên một giọng nói giống mình lại vang lên, sau đó một người con gái mặc áo tân nương màu đỏ dung mạo giống hệt như mình xuất hiện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT