Sau khi cả hai tiếp tục trầm mặc khoảng mười phút thì xe cuối cùng cũng chạy tới mục tiêu đã định — bệnh viện trung ương Z.
Doãn Tỉ Nguyệt đợi Thẩm Hàn Lạc đậu xe xong rồi mới cùng nhau đi vào bệnh viện, bởi vì nơi này là nơi Lý Mộng đã xảy ra chuyện, cho nên thang máy vẫn trong tình trạng bị cảnh sát phong tỏa.
“Thi thể được phát hiện ở đây.” Thẩm Hàn Lạc đi tới trước cửa thang máy xong liền giải thích cho Doãn Tỉ Nguyệt: “Lúc Tưởng Vũ phát hiện cô ấy đã tiến hình kiểm tra bốn phía, nhưng không có phát hiện bóng người nào khác, ma kết quả Kỳ Thanh giải phẫu cũng không có chuyện gì kỳ lạ.”
Doãn Tỉ Nguyệt vừa nghe vừa nhìn những đường vẽ đánh dấu trên mặt đất mô tả trạng thái lúc chết của Lý Mộng, sau đó vượt dây chắn đi vào bên trong thang máy nhìn toàn bộ một lần nữa.
“Thế nào? Có phát hiện cái gì không?” Thấy Doãn Tỉ Nguyệt sau khi xem xong vẫn như cũ không nói lời nào nên Thẩm Hàn Lạc nhanh chóng tiến liên hỏi.
Doãn Tỉ Nguyệt cũng không lập tức trả lời hắn, chỉ kiểm tra chung quanh thêm vài vòng rồi mới lắc lắc đầu, tỏ ý không có kết quả gì.
“Chẳng lẽ Lý Mộng thật sự chỉ đang đi thang máy mà tự mình hù chết chính mình?” Thẩm Hàn Lạc khẽ cau mày, bản thân hắn nói ra là một người không tin vào ma quỷ. Nếu không phải ban ngày tận mắt nhìn thấy Tưởng Vũ, Kỳ Thanh và thi thể của Lý Mộng bị biến hoá hắn cũng sẽ không tin ban ngày ban mặt lại có quỷ. Nhưng chỉ cần nhớ tới những lời nguyền chi chít, hắn đã chịu không nổi mà nổi hết da gà.
“Nếu không có gì vậy tôi đưa cậu về trường lại.” Không có thu hoạch gì khiến tinh thần của Thẩm Hàn Lạc có chút uể oải, nhưng vẫn muốn người mình đưa tới thì phải tự mình đưa về.
Doãn Tỉ Nguyệt gật đầu không từ chối.
Ban ngày khi bọn họ nhìn thấy lời nguyền xuất hiện trên thi thể thì Cục trưởng Triệu cũng nghe được chuyện của Tưởng Vũ và Kỳ Thanh mà chạy tới tổ chuyên án, sau khi ông thấy Doãn Tỉ Nguyệt thì trông khá phấn kích mà yêu cầu đối phương hỗ trợ.
Tuy rằng Doãn Tỉ Nguyệt không thân với cục trưởng Triệu nhưng vì mối quan hệ với anh trai nhà mình mà cũng coi như có quen biết, bởi vậy khi ông đưa ra yêu cầu muốn bản thân giúp đỡ cậu cũng không có cách nào từ chối, bởi vì nếu mình từ chối không đồng ý cậu tin chắc rằng người anh đã lâu không gặp kia sẽ xuất hiện ở thành phố Z, tới lúc đó chỉ sợ những ngày tháng yên tĩnh của mình sẽ bị chấm dứt, cho nên vì những ngày tháng yên bình sau này cậu cũng chỉ có thể đồng ý.
Tuy nhiên Doãn Tỉ Nguyệt không nghĩ tới cục trưởng Triệu lại bảo Thẩm Hàn Lạc hành động chung với mình.
Nhưng trên đường khi trở về Thẩm Hàn Lạc lại dừng trước cửa toilet.
“Sao không đi nữa?” Doãn Tỉ Nguyệt khó hiểu nhìn hắn hỏi.
Thẩm Hàn Lạc chỉ chỉ vào trong toilet: “Tưởng Vũ định đi ké chỗ này mới phát hiện Lý Mộng, tôi nhớ rõ cậu ấy nói lúc rửa tay rõ ràng cảm giác được có người đứng phía sau mình, nhưng xoay người lại lại không nhìn thấy gì hết.”
“Cho nên anh nghi ngờ cái lẽ cái. Song kia là hung thủ đã giết hại Lý Mộng?” Doãn Tỉ Nguyệt cũng hiểu được ý của Thẩm Hàn Lạc rồi.
“Tôi đúng là nghĩ như vậy.” Thẩm Hàn Lạc gật đầu đi tới trước gương chỗ bồn rửa tay, sau đó nhìn Doãn Tỉ Nguyệt đang đứng phía sau lưng mình: “Nếu lúc đó thật sự có người đi ngang qua, thì người đó tuyệt đối sẽ có thời gian để sử dụng thủ đoạn nào đó hù chết Lý Mộng.”
Doãn Tỉ Nguyệt không trả lời hắn, cậu chỉ đứng đó lẳng lặng nhìn bóng lưng của Thẩm Hàn Lạc: “Anh nói bản thân mình không tin vào ma quỷ, thế nhưng tại sao đêm nay lại tới đây?”
Thẩm Hàn Lạc hơi ngơ ra rồi xoay người đối diện với ánh mắt của Doãn Tỉ Nguyệt: “Tôi chỉ muốn đòi lại công bằng cho người đã khuất, an ủi một chút người nhà của người đã khuất… chỉ như vậy thôi…”
“Như vậy à…” Doãn Tỉ Nguyệt gật đầu, sau đó đưa một viên tinh thạch màu đen tới: “Có lẽ sẽ chết đó, dám không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT