Đêm tối gió lớn, không có ánh trăng, là thời cơ phù hợp cho việc trộm cấp, cạy cửa. Tuy nhiên trong khoảnh khắc khi Doãn Tỉ Nguyệt tránh hết tất cả camera và bảo vệ nhảy ra tường lại có chút hối hận vì sao nửa đêm bản thân không đi ngủ đi còn bò dậy làm thế này chứ?

“Tỉ Nguyệt…” Thẩm Hàn Lạc lúc hai chân Doãn Tỉ Nguyệt mới vừa chạm đất đã bước ra khỏi xe, nhưng thấy người tới vẫn mặc áo quần màu trắng như cũ mà hơi khó chịu nhíu mày: “Tỉ Nguyệt chẳng lẽ cậu chỉ có quần áo màu trắng thôi à?”

“Thì sao?” Doãn Tỉ Nguyệt có chút khó hiểu nhìn hắn hỏi, cậu không rõ quần áo của mình có gì không thích hợp.

Thẩm Hàn Lạc bất lực thở dài, chỉ vào quần áo của cậu ấy nói: “Cậu có thấy người nào mặc đồ trắng tuốt thế này hành động vào buổi tối không?”

Nghe thế Doãn Tỉ Nguyệt nhớ lại vài đoạn đã xem trong phim truyền hình nào đó rồi lắc đầu nói một cách hối lỗi: “Nhưng mà tôi có đồ đi đêm đâu!” (Truyện của Lại Trùng Cung)

Thẩm Hàn Lạc đỡ trán: “Không cần phải mặc đồ đi đêm, chỉ cần mặc màu tối một chút là được.”

“Ờ…” Doãn Tỉ Nguyệt gật đầu.

Thẩm Hàn Lạc nhìn vẻ mặt cái hiểu cái không của cậu, muốn tiếp tục nói nhưng lại không đành lòng: “Được rồi, lên xe đi!” Hắn mở cửa xe bảo Doãn Tỉ Nguyệt ngồi xuống, bản thân cũng ngồi xuống ghế điều khiển khởi động xe.

Buổi tối 11 giờ trên đường không có người, cho nên xe vẫn luôn duy trì tốc độ như cũ chạy về phía mục tiêu.

Doãn Tỉ Nguyệt hơi mất tự nhiên đầu vẫn luôn nhìn ngoài cửa xe, bản thân cậu không thích nói nhiều với người khác, chứ đừng nói tới người xa lạ mới gặp mấy lần, bởi vậy thời gian mười phút đầu trong xe vẫn duy trì sự yên tĩnh.

“Cậu nếu mệt thì ngủ một tí đi, tới nơi tôi sẽ gọi cậu.” Thẩm Hàn Lạc đột nhiên quay đầu nhìn Doãn Tỉ Nguyệt nói.

“À?… Ờ, không cần, tôi không buồn ngủ.” Đầu óc của Doãn Tỉ Nguyệt không đặt ở đây nên lúc Thẩm Hàn Lạc nói cậu phản ứng không được nhanh cho lắm, cậu rút tay đang chống ở cửa sổ xe về đặt lên trên đùi mình.

Sau đó bên trong xe tiếp tục duy trì tình trạng không tiếng động.

“Cậu có phải có thành kiến gì với tôi không?” Khoảng chừng hai ba phút sau Thẩm Hàn Lạc lại mở miệng nói.

Doãn Tỉ Nguyệt lúc này lại phản ứng nhanh chóng, cậu ấy trực tiếp lắc đầu.

“Vậy sao cậu luôn cố tránh né tôi?” Lúc Thẩm Hàn Lạc nói câu này không có nhìn người bên cạnh, mắt của hắn vẫn chăm chú nhìn con đường phía trước. Thật ra lần thứ hai gặp nhau ở đại học Z hắn đã phát hiện ra điều này, tuy nhiên vẫn không có cơ hội trực tiếp hỏi mà thôi.

“Xin lỗi!” Doãn Tỉ Nguyệt nói nhỏ.

“Ngốc quá đi, tự nhiên đi xin lỗi tôi làm gì?” Thẩm Hàn Lạc thoáng nhìn qua bên phải, chỉ thấy người kia như đứa nhỏ làm sai chuyện gì đó mà cúi đầu: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi cậu một chút mà thôi, đừng có đặt vào trong lòng.” Hắn phát hiện đây là lần thứ hai trong đêm nay lòng hắn sinh ra cảm giác không nỡ, bản thân mình từ khi nào lại trở thành người như thế.

“Ờ…” Doãn Tỉ Nguyệt đáp lời, giọng cậu nghe qua rất bình tĩnh: “Tôi chỉ không thích ồn ào cho lắm…” Khi nói chuyện ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về màn đêm bên ngoài cửa.

Lúc này Thẩm Hàn Lạc có chút rối rắm không biết mình có nên tiếp tục mở miệng hay không, tuy rằng Doãn Tỉ Nguyệt không thể hiện nhiều ra ngoài, nhưng hắn có thể thấy người kia rất lạnh nhạt với mình. Có lẽ do không muốn nhận lấy sự lạnh nhạt đó, cho nên Thẩm Hàn Lạc mới muốn Doãn Tỉ Nguyệt hành động chung với mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play