ĐĂNG LÚC 03:50:22 NGÀY 19-05-2017
Ta đạp cửa sổ một cách phấn đấu hết mình như thế, nhưng Tần Hoan không hề tới đây, mà nàng lại đi thẳng tới cửa trước.
Ta vừa nhìn, rồi vội vàng nhảy xuống bệ cửa sổ, đuổi theo Tần Hoan.
Còn chưa đuổi tới, thì Tần Hoan đã kéo cửa ra, quả nhiên có một... người đang đứng trước cửa?
Ánh trăng chiếu vào một gương mặt gồ ghề lồi lõm, còn có một vết sẹo, từ trán xuống khóe miệng.
Ta lảo đảo ngã xuống đất.
Người này mặc một bộ đồng phục bằng vải màu xanh lam rằn ri, cầm theo một cây đèn pin, ánh sáng sáng như tuyết chiếu vào mặt Tần Hoan.
"Ngươi là sinh viên lớp nào?" giọng nói vừa trầm vừa khàn.
Chẳng lẽ đây giống như Kim Giác đại vương Ngân Giác đại vương (2 yêu quái trong tập 12: "Đoạt bảo Liên Hoa động" của phim Tây Du Ký), trả lời thì sẽ bị hút vào trong đèn pin sao?
Ánh sáng của đèn pin lại chiếu vào người của ta, làm ta không mở mắt ra được.
"Chúng ta thuộc lớp Lâm sàng, đến đây để tự học." Giọng của Tần Hoan bình tĩnh như nước.
"6 giờ tối phải khóa cửa, các ngươi không bật đèn, nên ta không nhìn thấy."
"Xin lỗi sư phó ("sư phó" là cách mà người hiện đại xưng hô với những người lao động mà họ không quen biết), lần sau chúng ta nhất định chú ý." Tần Hoan đáp lại. Xem ra là người rồi, nhịp tim cuồng loạn của ta đã bình tĩnh được một chút, cuối cùng cũng chật vật bò dậy khỏi mặt đất.
Tần Hoan đỡ lấy ta, rồi đi theo bán thú nhân (người nửa thú) xuyên qua hành lang đang trưng bày các phần thi thể một lần nữa, cánh cửa bằng gỗ nặng nề bật mở, bên ngoài là gió đêm tươi mát, cùng tiếng xa thủy mã long (xe qua lại như dòng nước chảy, ngựa tới lui như rồng quẩy nước, ý nói "giao thông đông đúc, chật chội") trên đường phố từ xa xa vọng lại, cuối cùng cũng về tới nhân gian.
Về sau chúng ta mới biết, bán thú nhân là Doãn sư phó phụ trách việc trông coi tòa nhà giải phẫu, sau này có mối quan hệ rất tốt với chúng ta.
Thời kỳ Thập Niên Hạo Kiếp (1) (10 năm thảm hoạ), Doãn sư phó là hồng tiểu binh (2), trong khoảng thời gian đó, các giáo sư đều là "quyền uy học thuật phản động" (3) (một cách gọi miệt thị đối với bộ phận các phần tử trí thức cấp cao ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa trong giai đoạn trước và sau khi bùng nổ Đại Cách mạng Văn Hóa, xem thêm chú thích bên dưới), bị cạo đầu âm dương (tóc chỗ có chỗ không), ban ngày thì bị phê phán đấu tố, lau nhà và quét nhà xí, ban đêm thì bị nhốt trong chuồng bò mà viết kiểm tra, sĩ khả sát bất khả nhục (người sĩ tử thà chết chứ không chịu nhục, thà chết vinh còn hơn sống nhục), thỉnh thoảng trong đội ngũ giáo sư sẽ mất một người, có người tìm cơ hội để nhảy lầu, nếu như liên tiếp nhìn thấy không có cơ hội, thì lén lút mài nhọn bàn chải đánh răng, rồi đâm vào động mạch đùi của mình trong quần bông (có thể hiểu là "quần độn bông", chỉ những chiếc quần mà bên trong được nhồi các chất liệu giữ ấm như bông vải, sợi hóa học, lông lạc đà,...), cũng có người chết không thành, mà bị điên, chẳng hạn như chủ nhiệm (trưởng khoa) Khoa Giải phẫu năm đó, lúc thì la lớn, lúc thì cười to, lúc thì đọc thuộc lòng khẩu quyết 12 đôi dây thần kinh sọ, lúc thì lại bật khóc trong chính phòng giảng dạy và nghiên cứu mà mình dốc sức xây dựng.
Doãn sư phó năm đó lúc đầu rất tích cực tham gia các loại hoạt động (của Đại Cách mạng Văn hóa), nhưng về sau càng lúc càng cảm thấy chột dạ, sợ hãi, mù tịt, cuối cùng có một ngày, chủ nhiệm phát điên lên đốt căn nhà bằng gỗ cũ kỹ có tuổi đời cả trăm năm này, ngày hôm đó Doãn sư phó phụ trách việc gác đêm, mặc dù những phần tử phản động này đều chỉ muốn chết chứ không muốn sống, nhưng hắn vẫn xông vào kéo ra tất cả những ai có thể kéo ra được, khuôn mặt của mình bị bỏng, vết sẹo không phải do bị chém, mà là bị gỗ rớt xuống đè, cổ họng cũng bị khói hun tới khàn.
Chủ nhiệm điên bị thiêu chết trong tòa nhà, hóa thành tro tàn cùng với các tác phẩm của hắn và các tiêu bản mà hắn dày công chế tác.
Nhưng tòa nhà rất chắc, không hề bị thiêu hủy, sau này tiến hành sửa chữa, nhưng sau trận hỏa hạn thì khói hun đen cả tường, dứt khoát sơn cả tòa nhà màu đen, nghe nói trong tòa nhà giải phẫu vào đêm trăng, đôi khi vẫn có thể nghe thấy tiếng cười của chủ nhiệm điên "muốn chết thì học y, các ngươi có thể ngăn cản nổi không? ha ha ha ha."
Sau đó Doãn sư phó đã ở lại phòng giảng dạy và nghiên cứu, bởi vì mãi còn độc thân, nên cứ ở trong tòa nhà giải phẫu, mà trông coi tòa nhà này.
"Những đứa sinh viên các ngươi, hãy về sớm một chút, đọc sách cũng đừng gắng sức quá."
Ta và Tần Hoan đi trong làn gió đêm của trọng hạ, với niềm hân hoan của người còn sống sót sau tai nạn, nhịp bước vừa nhẹ nhàng, vừa nặng nề.
"Tần Hoan, sao ngươi không sợ, mà còn tới mở cửa?"
"Chuyện phải đối mặt thế nào cũng phải đối mặt, trốn tránh cũng không có ích gì."
"Hôm nay đúng là dọa chết ta rồi, ngươi nói xem tại sao lúc ta mở cửa thì không nhìn thấy một bóng người nào vậy?"
"Chắc có thể đúng lúc ấy Doãn sư phó đang nhìn phòng khác, ngươi học Pháp y, mà lại nhát gan như thế thì làm sao đây? hả?"
"Ơ kìa, ngươi đừng có mà ấm nào không sôi thì xách ấm đó (nói những chuyện không nên nói, hoặc nói những chuyện mà người khác không thích), ta sợ những thứ này nhất, trước hết phải vượt qua CET-4 cái đã rồi tính tiếp."
"Còn nhớ tới CET-4, quả nhiên CET-4 là chân ái."
Ban đêm ta nằm ở trên giường, trằn trọc không ngủ được, vừa mới nhắm mắt lại thì thấy khuôn mặt của bán thú nhân.
Trên mỗi cái giường của chúng ta đều có một tấm rèm che, như vậy thì lúc đọc sách ở trên giường, ánh đèn cũng không đến mức ảnh hưởng tới việc người khác nghỉ ngơi.
Tần Hoan vén tấm rèm lên, nhìn thấy ta ôm cái chăn đứng ở dưới giường của nàng.
"Hôm nay ta, có thể ngủ ở đây với ngươi được không?" Ta hỏi nhỏ.
Theo như nàng nói, ánh mắt của ta lúc đó cực kỳ giống chó nhà nàng sau khi bị ăn đòn, một bộ dạng điềm đạm đáng yêu.
Nàng cười hì hì "lên đây đi, đừng cầm chăn, nóng lắm, đắp một cái là được rồi."
Ta dùng cả tay lẫn chân mà chui lên giường, cuộn tròn vào trong ngực Tần Hoan, Tần Hoan sờ lấy tóc xoăn trên đầu ta, thở dài một hơi.
Ta ngẩng đầu nhìn nàng "có phải cảm giác rất giống với chó nhà ngươi không?"
"Nếu như lông của chó nhà ta mà dài như vậy thì đã dẫn đi cắt từ lâu rồi."
Nàng đột nhiên cười gian xảo, bắt đầu gãi cổ của ta.
Trên cổ của ta cũng có đầy huyệt cười, lập tức giống như bị điện giật bắt đầu vừa né vừa "hắc hắc hắc hắc".
"Ngươi xem, điểm này ngươi cũng không bằng Cola nhà ta, Cola nhà ta thích ta gãi cổ nó nhất, vừa mới gãi là rên hừ hừ."
"Ngươi biết mèo nhà ta thích gì nhất không?"
"Không phải thức ăn cho mèo sao?"
"Mèo cao quý của nhà ta không có hứng thú với những thứ thấp hèn như vậy, nó thích ta gãi bụng nó, giống như thế này."
Ta thò tay bắt đầu gãi bụng Tần Hoan.
Eo Tần Hoan rất nhỏ, phần bụng không có một chút mỡ thừa nào, sau này học viện của nàng biểu diễn tiết mục, múa bụng Ấn Độ, nàng đi tham gia, ta thấy ở dưới sân khấu, các cặp mắt nhìn tới bốc lửa, từ đốm lửa nho nhỏ (đôi mắt tinh tinh mê muội), đến lửa cháy hừng hực, hận không thể thiêu chết tất cả những người đang nhìn tới chảy nước miếng ở bên cạnh.
Đầu ngón tay của ta lướt qua bụng của nàng, eo của nàng, lưng của nàng, rồi bỗng nhiên ngừng lại.
Bởi vì ta phát hiện ra nàng không có cười, mà là đỏ mặt.
Sự dịu dàng tràn ngập trong đôi mắt, một hồ nước hồ đó, nhấp nhô sức sống, giống như muốn tràn ra.
Bỗng nhiên ta không dám nhìn tiếp nữa, mà rụt đầu lại, cuộn tròn vào trong ngực nàng một cách thành thật.
Nàng kéo tay ta, rồi đặt lên eo nàng.
"Ôm lấy ta."
Ta ôm lấy nàng một cách cứng nhắc, một lát, truyền tới tiếng thở nhè nhẹ nhịp nhàng của nàng, và tứ chi co quắp theo từng cơn một cách nhẹ nhàng.
Nàng đã tiến vào giấc ngủ mắt chuyển động nhanh, nhưng đêm nay, ta mất ngủ rất lâu.
Vì sao ta lại có loại cảm giác, vui sướng, an toàn, êm đềm với nàng như vậy.
Mỗi ngày mở mắt ra là muốn nhìn thấy nàng, nhắm mắt lại cũng toàn là nàng.
Lúc lên lớp, thì không nhịn được mà quay qua nhìn nàng, lúc tan học, thì muốn nhìn nàng chăm chú;
Lúc nàng không ở bên, thì nhìn thấy cái gì cũng muốn chia sẻ với nàng, lúc nàng ở bên, thì lại không nói ra được lời nào cả;
Lúc đi đường, người mà ta muốn dắt theo là nàng, lúc đạp xe, người mà ta muốn mang theo là nàng, lúc ăn cơm, hương vị trong miến thực (là tên gọi chung của các thực phẩm làm từ bột mì) là nàng, lúc rửa mặt, cái bóng trong nước là nàng, lúc đọc sách, trong từng câu chữ là nàng.
Ngẩng đầu nhìn lên trời, những áng mây giống như là nụ cười của nàng, cúi đầu nhìn xuống đất, cả hoa lẫn cây cũng đều là nàng.
Ta, có phải thích nàng không?
Lúc lên lớp, ta thì quay đầu qua nhìn nàng, còn nàng thì lúc nào cũng nhìn bảng đen.
Lúc tan học, ta thì nhìn nàng chăm chú, còn nàng thì nhìn đường chăm chú, dặn dò ta coi chừng vũng nước.
Lúc đi đường, tay ta thì đút vào trong túi quần, còn tay nàng thì kéo quai đeo cặp sách.
Lúc ăn cơm, ta thì ăn một cái màn thầu, còn nàng thì ăn nửa cái, còn nửa cái phải cho sâu bột nhìn thấy mà mắc ói kia ăn.
Lúc rửa mặt, tháo mắt kính xuống thì ta trở thành người nửa mù, rửa xong thì nàng chấm kem dưỡng da mặt lên trán ta.
Lúc đọc sách, từ đơn đang nhắc nhở ta, đừng có phân tâm, còn muốn vượt qua CET-4 không.
Ngẩng đầu nhìn lên trời, mây trên trời đang cười ta,
Nàng, làm sao có thể thích ngươi được?
----------------------------------------------------
CHÚ THÍCH
(1) Đại Cách mạng Văn hóa Giai cấp Vô sản: là một phong trào chính trị xã hội tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa được Mao Trạch Đông khởi xướng và lãnh đạo, cuộc cách mạng này diễn ra trong 10 năm từ tháng 5 năm 1966 tới tháng 10 năm 1976, nó đã gây tác động rộng lớn và sâu sắc lên mọi mặt của đời sống chính trị, văn hóa, xã hội ở Hoa lục. Cuộc cách mạng này đã gây ra những vụ bạo động, sự hỗn loạn và tổn thất nghiêm trọng, để lại một bài học cực kỳ đau đớn. Ngoài ra, phong trào này đã làm thay đổi quan niệm xã hội, chính trị, và đạo đức của Trung Quốc một cách sâu sắc và toàn diện. Nên nó còn được gọi là "10 Năm Thảm Họa – tên tiếng Trung là: 十年浩劫 – tên Hán Việt là: Thập Niên Hạo Kiếp".
(2) Hồng Tiểu Binh: là một tổ chức học sinh mang tính quần chúng rộng rãi ở bậc tiểu học và trung học trong thời kỳ Đại Cách mạng Văn hóa của Trung Quốc đại lục.
(3) Quyền Uy Học Thuật Phản Động: là tội danh dành cho đại bộ phận các phần tử trí thức trong giai đoạn trước và sau khi bùng nổ Đại Cách mạng Văn hóa. Hơi có học thức cũng bị công kích. Bộ phận các phần tử trí thức thời đó bị phê phán và bức hại nặng nề, không ít người hoặc là tự sát, hoặc là bị điều xuống Ngũ Thất Cán Hiệu (tạm dịch là "Trường Cán bộ ngày 7 tháng 5", tên "Ngũ Thất Cán Hiệu" là dựa theo chỉ thị vào ngày 7 tháng 5 năm 1966. Trong thời kỳ Đại Cách mạng Văn hoá ở Trung Quốc, nhằm quán triệt "ngũ thất chỉ thị" hay còn gọi là "chỉ thị ngày 7 tháng 5" của Mao Trạch Đông, và để nhân dân tiếp thụ sự giáo dục của bần nông trung nông, mà cán bộ ở các cơ quan Đảng và Chính phủ, nhân viên ở các đơn vị Giáo dục, Nghiên cứu Khoa học, Văn nghệ đã bị điều xuống những đơn vị bất thường ở nông thôn để tiến hành cải tạo lao động), nếu không thì Sáp Đội Lạc Hộ (trong thời kỳ Đại Cách mạng Văn hoá ở Trung Quốc, các cán bộ, thanh niên trí thức,... bị đưa vào các đội sản xuất nông thôn để sinh sống, tham gia lao động nông nghiệp). Trong thời kỳ đó, trường học thì đóng cửa, học thuật thì bị thụt lùi nặng nề.