ĐĂNG LÚC 03:49:57 NGÀY 18-05-2017

"Chúng ta ra cửa nhìn xem có người nào đi ngang qua không, bảo họ giúp chúng ta gọi lão sư tới mở cửa một cái đi."

Cửa của tòa nhà giải phẫu bằng gỗ, vừa dày vừa nặng, đập vào ầm ầm ầm, cũng không phát ra một chút âm thanh nào cả.

"Chúng ta nhìn xem có cửa sổ nào đang mở không, trèo qua cửa sổ đi."

Cửa sổ của tòa nhà giải phẫu cũng bằng gỗ, nhưng chỉ có thể mở được một khe hẹp, rất khác so với các phòng tự học khác. Mùi trong tòa nhà giải phẫu nhiều như vậy, theo lý nên mở cửa sổ rộng ra mới đúng, sau này khi học lớp giải phẫu ta hỏi lão sư thì mới biết, cửa sổ không thể mở là để chống trộm....

Chống trộm, ai mà muốn trộm những thứ này chứ! Lời nói này sai rồi, theo nguyên văn của lão sư "cái này không thể bị trộm được, nếu tùy tiện lấy trộm một phần thôi, rồi lưu lạc bên ngoài, thì chính là một vụ án phân xác đó". Trong phương viên (diện tích trong phạm vi bán kính) mười dặm, chỉ cần có vụ án phân xác, thì thế nào phòng giảng dạy và nghiên cứu Giải phẫu cũng sẽ nhận được điện thoại "XX đã tìm thấy các phần thi thể, các ngươi tới nhìn xem, có phải của các ngươi không."

Với lại sau này ta mới biết, những phần thi thể này quý quá đi, nhất là khi đã được gia công một cách tinh tế, ví dụ như những bộ phận được xếp thành hàng trong hành lang, đều là những vật phẩm cao cấp được tinh điêu tế khắc (chạm trổ một cách công phu, tỉ mỉ), muốn mua cũng không mua được, đi giữa những thứ như một nửa khuôn mặt, một con mắt, một bộ ruột thế này, cần phải có phạm nhi (là tiếng địa phương Bắc Kinh, chỉ một người có phong độ, phong cách, phong thái) giống như đi Viện bảo tàng Mỹ thuật Metropolitan ở New York.

Còn về việc thông khí, trong tòa nhà có hệ thống thông gió chuyên biệt, để hút không khí bẩn ra ngoài.

Không trèo ra được, thì dựa vào mặt kính rồi hô vài tiếng chắc thế nào cũng được.

Ta tới trước, nhìn thấy xa xa có nữ sinh từ ven đường đi qua, mặt ta áp sát vào mặt kính, vịn vào khe cửa sổ, hô lớn "bạn học, ta bị nhốt ở bên trong, bạn học, thả ta ra."

Chỉ thấy nữ sinh đó dừng lại một tý, nhìn một cái, rồi chạy như bay...

Ta nhìn thấy bóng của mình trên mặt kính, một đầu tóc xoăn phát nổ (phồng to) nửa dài nửa ngắn, mặt mày dữ tợn, dọa người khác bỏ chạy cũng không kỳ quái.

"Tần Hoan, hay là ngươi tới đi."

Lần này chúng ta chọn nam sinh, là nam sinh nên chắc can đảm hơn nhiều.

Nhìn xa xa có nam sinh từ ven đường đi qua, Tần Hoan bắt đầu hô "bạn học..." âm thanh thực sự không đủ lớn, thế là để ta tới lồng tiếng "bạn học, lại đây một tý, ta bị nhốt ở bên trong..."

Chỉ thấy nam sinh đó dừng lại một tý, hô lớn một tiếng, "ngươi hãy cố gắng đợi nha", rồi bước đi nhanh chóng.

Ta nhìn thấy Tần Hoan, tóc dài ngang vai, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, lại kết hợp với giọng nói vịt đực của ta và sắc trời nửa tối.

"Ngươi đúng là có phần giống ma nữ nha."

Tần Hoan nghe xong, bèn đẩy tóc về phía trước vài cái, lè lưỡi, run run giọng mà nói với ta "ờ, ta đã tìm ngươi lâu lắm rồi.."

"Chị gái! ngươi cũng đừng dọa ta, ta không khỏi sợ hãi, một lát nữa tè ra quần cho ngươi xem" ta thực sự nhát gan, không bao giờ dám xem phim kinh dị, không bao giờ dám ngồi tàu lượn siêu tốc, ngoài mạnh trong yếu, miệng hùm gan sứa, củ cải rỗng ruột (chỉ người vô dụng), đều là nói ta.

"Hay là ta đạp cửa sổ nha."

"Đừng, ở đây là tầng hai, có đạp chúng ta cũng không ra được."

"Nhưng tầng một toàn là phòng giải phẫu, chúng ta.. thực sự phải xuống dưới sao?"

Không còn cách nào khác ngoài việc đi xuống dưới, đạp cửa sổ tầng một dù sao vẫn tốt hơn tầng hai.

Tầng một là phòng học giải phẫu vùng (giải phẫu vùng - Regional Anatomy hay giải phẫu định khu - Topographical Anatomy) và giải phẫu hệ thống (Systematic Anatomy), phòng học giải phẫu vùng thì có thi thể hoàn chỉnh, mỗi lần vào học thì giải phẫu một chút, sau khi giải phẫu xong thì dùng dây thừng buộc chặt rồi để vào trong tủ bảo quản tử thi, ai học tiết sau thì khiêng ra, tháo dây thừng rồi tiếp tục giải phẫu; phòng học giải phẫu hệ thống thì có các tiêu bản được chuẩn bị sẵn, và được đặt trên từng bàn, vào học thì chủ yếu là quan sát.

Trời đã tối lắm rồi, rất nhiều phòng học bị khóa cửa, chỉ có vài phòng học giải phẫu hệ thống còn đang mở, chúng ta đi vào bật đèn, nhưng đèn không hề sáng, chắc là cầu dao bị tắt rồi.

Nhờ vào ánh trăng, mà chúng ta đi tới gần cửa sổ.

Tòa nhà giải phẫu là một công trình kiến trúc cũ có tuổi đời cả trăm năm, là di tích lịch sử văn hóa cần được bảo vệ cấp tỉnh, ngắm trăng qua cái cửa sổ bằng gỗ có tuổi đời cách đây một trăm năm, mang một loại phong vị đặc biệt.

"Bây giờ chúng ta có bị coi là phá hoại di tích lịch sử văn hóa không nhỉ."

"Chắc có, nhưng bây giờ chúng ta không còn cách nào khác" Tần Hoan chắp hai tay trước ngực, "thật có lỗi, vì đã làm kinh động tới mọi người, chúng ta cũng không còn cách nào khác, đắc tội rồi."

"Ngươi cũng đừng nói như thế, rất dọa người."

"Nghe kìa, có tiếng bước chân."

Thật đúng là có, từ xa tới gần, có phải người quản lý đến mở cửa không?

Ta chạy tới gần cửa rồi mở cửa nhìn, nhưng lại không có người.

Vừa mới đóng cửa lại, thì tiếng bước chân lại vang lên, càng lúc càng gần.

Má ơi, đây đúng là có chuyện nha.

"Tần Hoan! mau đến gần cửa sổ đi."

Ta lấy ghế chặn cửa lại.

Sau đó nhảy lên bệ cửa sổ rồi bắt đầu đạp khung cửa sổ, cái cửa sổ cũ có tuổi đời cả trăm năm này thật là chắc, mặt kính nhất định không bung ra dù kêu ầm ầm.

Nhưng có thứ gì đó đang đẩy cửa, bỗng nhiên không đẩy nữa, rồi lại đẩy, chân ghế phát ra tiếng cọ xát với đất kêu két két.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play