Lục Dạ ngã về phía trước cũng là điều mà những người khác đều không nghĩ tới, nhất thời bọn họ đều không kiệp phản ứng chỉ biết trợn tròn mắt nhìn hai người.
Lục Dạ tuy rất muốn xoay người né qua chỗ khác nhưng toàn thân hắn như bị lực lượng huyền bí(tay của tác đấy :)) trói chặt lại khiến toàn thân hắn không thể nhúc nhíc mà ngã về phía Tây Ngôn Xuy Tuyết.
Tây Ngôn Xuy Tuyết đáng lẽ cũng phải phản ứng kiệp nhưng nàng cũng không khác Lục Dạ là mấy, cũng bị một lực lượng nào đó giam cầm lại.
Cứ thế cả hai liền mắt lớn trừng mắt nhỏ môi chạm môi!
Lục Dạ chỉ cảm thấy môi mình chạm vào đôi môi đỏ mọng mềm mại của Tây Ngôn Xuy Tuyết khiến hắn có thể nói là vô cùng thoải mái nhưng Lục Dạ cũng không có thời gian hưởng thụ, đầu óc hắn điên cuồng vận chuyển không biết chút nữa nên làm sao chạy.
Tây Ngôn Xuy Tuyết lần đầu trong đời được tiếp xúc với một nam nhân gần như thế, hơi thở cùng khí tức của Lục Dạ khiến nàng đỏ bừng mặt, đôi mắt nàng hiện lên một tia mê ly nhỏ nhoi. Ngay khi đôi môi hai người chạm nhau toàn thân Tây Ngôn Xuy Tuyết liền run lên.
Lục Dạ môi chạm môi với nàng cũng không dừng lại ở đó, cơ thể hắn vẫn tiếp tục tiến tới đẩy ngã cả toàn thân của hai người xuống mặt đất.
Nhưng nếu chỉ như vậy thì còn đỡ, không biết sao mà khi ngã xuống hai tay của Lục Dạ lại đặt đúng hai điểm chí mạng là trên ngực cùng bờ mông căng mọng của nàng.
“Cái này….nếu ta nói là vô tình thì ngươi tin không?”Lục Dạ chồm người lên nhìn Tây Ngôn Xuy Tuyết một mặt đỏ bừng, lông mày hắn giật giật nói.
“Ngươi nói xem?”
“Phập!”
Tây Ngôn Xuy Tuyết nháy mắt liền trở lại bình thường, nàng một mặt lạnh nhạt như không có việc gì nhưng tay phải lại vung kiếm đâm về phía đầu của Lục Dạ.
“Này này có gì từ từ nói! Ahh!”Lục Dạ mồ hôi lạnh chảy ròng nhìn thanh kiếm sắc bén chỉ cách mặt mình vài cm. Hắn nhanh chống bật người dậy định bus à nhầm nói chuyện giảng hòa thì Tây Ngôn Xuy Tuyết đã một lần nửa cầm kiếm lao tới.
Lục Dạ hết đường chỉ đành né tránh, từng đường kiếm của nàng bây giờ là tràn ngập sát ý, chỉ cần nhìn ánh mắt lạnh giá như người yêu củ của nàng là Lục Dạ đã rùng mình rồi.
“Khoan…..đừng chém nữa!”Lục Dạ muốn nói cũng không kiệp khi phải né tránh từng đường kiếm sắc lẹm như vũ bảo kia.
Thế là từ một trận chiến nảy lửa giờ lại nhìn giống…….vợ chồng chơi đuổi bắt thế này. Chỉ là chơi này hơi lớn dùng cả đao :))
Những người ở dưới chỉ biết trợn mắt nhìn khung cảnh này, không kể đến những người khác thì Kiếm Thạch, sư phụ của Tây Ngôn Xuy Tuyết cũng phải trợn tròn mắt.
Hắn biết rất rõ tính cách lạnh băng cách xa người ngàn dặm của đồ đệ mình, dù là đệ đệ của nàng Kiếm Thiên Hành cũng không thân thiết quá nhiều với tỷ tỷ.
Chúng nữ có quan hệ dù nặng hay nhẹ với Lục Dạ đứng ở dưới chỉ biết thở dài, tên này đúng là đủ thứ kỳ hoa đều làm ra được. Thử nói một Đại La cảnh trượt chân vắp té chắc cắt cổ cũng không ai tin, nhưng đó đúng là sự thật a.
Các nàng tuy thở dài nhưng….Cmn, bát bổng ngô kia là như thế nào?
Việc là các nàng tuy lúc đầu cũng muốn lên giúp Lục Dạ nhưng nghĩ lại thì cơ hội thấy tên này bị người khác dí cũng vô cùng hiếm thấy. Thế là cả đám liền tụ hồi lại ngồi xuống xem kịch hay.
Chúng ta cũng không muốn a, trách tên tác giả đi. Chúng ta hết cảnh quay rồi! Đó là ý nghĩ của chúng nữ ngay lúc này.
“Tch! Ta đã nói là vô tình rồi mà!”Lục Dạ bị truy đuổi nãy giờ cũng hơi tức giận, hắn có bao giờ bị người khác ăn hiếp như vậy a. Thế là hắn liền quay người lại, dùng tốc độ cực nhanh khóa chặt hai tay của Tây Ngôn Xuy Tuyết khiến nàng không thể làm gì được.
“Hừ!”Tây Ngôn Xuy Tuyết hừ nhẹ, khuôn mặt hơi đỏ thoát ra khỏi Lục Dạ trói buộc phi thân xuống dưới võ đài.
“Lần sau…..lấy mạng ngươi!”Trước khi đi nàng cũng không quên nhìn Lục Dạ nguy hiểm nói một câu như thế.
Lục Dạ đứng tại chỗ chỉ biếc sờ lấy mái tóc vàng kim có chút rồi bời của mình, hắn trong lòng chỉ muốn mắng má nó, cái kĩ năng vcl kia ngon thì ngon thật đấy nhưng mà…..tác dụng phụ cũng quá nặng đi.
Chỉ là hắn không biết thiếu nữ lúc đó ngay khi hai người chạm môi nhau đã tạo thành một liên kết vô hình cả đời này cũng không thể thoát được.
Tây Ngôn Xuy Tuyết nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh sư phụ mình Kiếm Thạch. Nàng một mặt lạnh nhạt nhưng nếu để ý kĩ thì có thể thấy nàng đang đưa tay bưng bít lấy nơi lòng ngực của mình.
Nhưng rất nhanh nàng liền thả tay xuống, một mặt lạnh lẽo như không có việc gì trở lại bên cạnh sư phụ cùng đệ đệ của mình.
“Tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?”Kiếm Thiên Hành nuốt một ngụm nước bọt nhìn Tây Ngôn Xuy Tuyết yếu ớt hỏi, nghe giọng điệu có vẻ tên này rất sợ tỷ tỷ mình.
“Lần sau ta sẽ giết hắn! Đệ không cần lo!”Tây Ngôn Xuy Tuyết nhẹ nhàn nhưng lạnh lẽo nói khiến Kiếm Thiên Hành run lên một cái. Đại ca a ngươi tự cầu phúc đi.
Kiếm Thạch nhìn độ đệ mình không biểu hiện gì kỳ lạ liền không quan tâm truyện này nữa, dù sao hắn cũng thấy rõ ràng đúng là Lục Dạ vắp ngã nên cũng không có gì chất vấn.
“Còn ai muốn đấu nữa sao?”Lục Dạ nhìn dưới võ đài nhưng thiên tài khác hỏi, nhưng lần này lại không ai đáp lời hắn. Kiếm Thiên Hành dù rất muốn lên giao chiến thử nhưng bị tỷ tỷ một cái ánh mắt liền co rút trong góc phòng rồi.
“Khụ khụ, vậy ta xin tuyên bố người thắng vòng thứ nhất chính là Lục Dạ!”Long Chấn Thiên thấy không còn ai tiến lên liền đứng dậy tuyên bố, hắn nhìn Lục Dạ ánh mắt có phần khăm phục cùng cảm thán, đúng là tuổi trẻ. Nhìn lại Long Thanh Tịnh đứng cạnh mình cười tươi vô hại cả người Long Chấn Thiên liền hơi run, bỏ ngay cái ý định xấu xa trong đầu mình đi.
Lục Dạ nghe thế liền thư thả đi xuống võ đài, đồng thời nhiệm vụ cũng đã hoàn thành giờ đây trong kho đồ của Lục Dạ lại có thêm một thứ có tiềm năng phát triển vô hạn.
“Bây giờ chúng ta sẽ đến vòng thứ hai!”
Long Chấn Thiên nhìn đám thiên tài tuyên bố, Lục Dạ thì chỉ ngồi yên một chỗ nghĩ ngơi.
Tiếp sau đó là vòng thứ 2, phần thi về Cầm Kỳ Thi Họa. Tuy Lục Dạ cũng có thể tham gia nhưng hắn cảm thấy không hứng thú nên dành cơ hội lại cho những người khác.
Đến cuối cùng thì người chiến thắng lại làm Lục Dạ khá bất ngờ, dù những người khác đều có tài nghệ không tồi thì người thắng lại là Tây Ngôn Xuy Tuyết, nàng đánh bại tất cả chỉ với một khúc đàn.
Tây Ngôn Xuy Tuyết sau khi thắng như vô tình hay cố ý liền liếc qua Lục Dạ khiến hắn giật mình, cô nàng này sẽ không phải định truy hắn trong bồn tắm nữa a. Ở đó trơn gắp bội đấy, trượt chân một cái là mất hết!
“Bây giờ sẽ là cơ hội cuối cùng của các ngươi!”Long Chấn Thiên đứng lên nhìn đám người nói khiến những người khác hơi khẩn trương lên, Long Ngâm Tiên Trì thế nhưng là thứ bất cứ ai đều ao ước.
Trong ánh mắt chăm chú của toàn trường, Long Chấn Thiên chậm rãi mở miệng nói ra câu đố.
“Thứ gì lạnh lẽo nhất?”
Câu hỏi vừa ra, toàn trường liền im ắng vô thanh. Đám thiên tài của các Đế Cấp thế lực nhíu mày suy nghĩ, dù là những chúng nữ cũng không ngoại lệ. Các nàng đều muốn tiến vào Long Ngâm Tiên Trì, còn tiến vào để làm gì thì ai biết.
Đúng lúc này, tên Long Khiêu lúc đầu nay đã khôi phục thất thất bát bát liền giơ tay hưng phấn như chắc ăn đến nơi.
“Nói thử xem?”Long Chấn Thiên hơi nhíu mày nhưng cũng không biểu hiện gì, ông phất tay nhìn Long Khiêu chờ đợi câu trả lời của hắn.
“Là Vạn Tuyết Liên Hoa!”Long Khiêu tự tin nói, ai ở đây trừ Lục Dạ cũng đều biết Vạn Tuyết Liên Hoa là thứ gì. Đó là một loại Đế Cấp Cực Phẩm Thảo Dược, Vạn Tuyết Liên Hoa ngàn năm nẩy mầm, vạn năm mọc rể, chục vạn năm kết hoa, triệu năm hoa nở.
Theo truyền thuyết, Vạn Tuyết Liên Hoa chỉ cần đặt xuống, dù là ngay miệng núi lửa thì ngay lập tức ngọn núi lửa ấy cũng sẽ đông cứng thành núi tuyết.
“Câu trả lời không tệ nhưng rất tiếc không phải là Vạn Tuyết Liên Hoa!”Long Chấn Thiên lắc đầu thở dài nhìn Long Khiêu nói, điều này khiến Đại Trưởng Lão Long Tộc, một vị Đế Tôn mặt mày xấu hổ vội vã kéo Long Khiên đi.
Thấy ngay cả Vạn Tuyết Liên Hoa cũng không phải, cả đám thiên tài đều vò đầu bứt tai suy nghĩ nhưng cũng không ra được đáp án. Tây Ngôn Xuy Tuyết cũng nhíu mày không đưa ra được đáp án.
Long Chấn Thiên nhìn thấy cảnh này liền hơi thất vọng, có lẽ đám thiên tài này vẫn còn quá non trẻ đề đưa ra đáp án.
“Vậy….”
“Là nhân tâm!”
Ngay khi Long Chấn Thiên định đổi câu hỏi khác thì tiếng nói của thiếu niên lại vang lên. Nhất thời ánh mắt của toàn trường liền tập trung vào thân ảnh thiếu niên đang ngồi chống cằm trên ghế kia.
“Thứ lạnh lẽo nhất trên đời không phải bất cứ vật gì khác mà chính là thứ mà mỗi chúng ta đều có, nhân tâm!”Lục Dạ buồn chán ngáp một cái nói. Hắn không ngờ mấy người này không ai có thể đưa ra đáp án, họ sinh ra với gia thế đồ sộ nhất định là chưa bao giờ trải qua âm mưu quỷ kế của người khác.
“Ha haha, hay lắm!”
“Đúng thế, đáp án chính là nhân tâm!”
Long Chấn Thiên cười lớn tán thưởng nhìn Lục Dạ.
“Đây cũng chính là thứ ta muốn dậy các ngươi, dù các ngươi có trưởng bối là chúng ta chống đỡ thì cũng không bao giờ được coi thường một thứ, đó chính là nhân tâm!”
“Nhân tâm là thứ không ai có thể đoán trước được, thiên biến vạn biến đều chỉ là một ý nghĩ!”
Long Chấn Thiên chợt trầm giọng lại nghiên túc nhìn đám người nói. Những vị Tiên Đế khác cũng gật đầu đồng ý.
Lời nói của Long Chấn Thiên khiến các Đế Tử, Đế Nữ của các thế lực phải ngẫm nghĩ. Sau đó cả đám lại ánh mắt khâm phục nhìn Lục Dạ.
“Đừng nhìn ta, tại tên tác giả cho biết đáp án trước thôi!”Lục Dạ phất phất tay nói, thứ hắn muốn biết hiện giờ là mình thắng vòng này thì phân chia danh ngạch sao?
“Vì Lục Dạ là người vượt qua vòng này và hắn đã thắng vòng một nên một người cuối cùng được bước vào Long Ngâm Tiên Trì sẽ do hắn quyết định, các ngươi thấy sao?”Long Chấn Thiên cũng để ý việc này, thế là ông liền đưa ra ý kiến.
Cả đám liền gật đầu đồng ý, nhất thời tất cả ánh mắt liền đổ dồn về phía Lục Dạ muốn biết hắn sẽ chọn ai.
Ánh mắt Lục Dạ đảo qua toàn trường rồi dừng lại trên thiếu nữ.
“Ta chọn, Vô Tuyết!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT