“Đúng là dù có làm hay không thì cũng là truyện sớm muộn….nếu Hải Yên ngươi không ngại thì ta cũng không có vấn đề gì!”
Lục Dạ nhìn Chu Hải Yên cười cười nói, nếu nàng đã không phản đối thì hắn cần gì phải giả mạo quân tử mà từ chối chứ.
“Không ngại cái đầu ngươi!”
Chu Hải Yên bị lời nói của Lục Dạ làm cho đỏ bừng mặt, nàng trong lòng âm
thầm mắng chửi Lục Dạ. Ai đời nào lại nói câu như thế trước mặt người
khác chứ, nghe không khác gì là nàng đang tự nguyện bán đi muội muội
mình.
“Được rồi, song tu hay gì đó để sau đi! Giờ quan trọng là để nàng ấy khôi phục lại hoàn vẹn linh hồn cái đã!”
Lục Dạ cười khẽ bước tới bên cạch Chu Hải Vân đang nằm trên giường ngọc,
Thanh Ngư Kiếm thì từ nãy đến giờ đều đang vui mừng bay lượn xung quanh
nàng, nó cũng rất muốn cứu giúp chủ nhân của mình nhưng lại không thể
làm được.
“Giờ ta sẽ dùng hồn lực của mình để giúp nàng khôi phục, các ngươi tạm thời đi ra ngoài đừng làm phiền ta nhớ chưa? Truyện tâm
linh không đùa được đâu!”
Lục Dạ quay đầu nhìn ba nàng nghiêm túc
nói, hắn với Bất Diệt Tuyên Cổ Quyết cùng hồn lực sản sinh vô hạn nên
trợ giúp một Tiên Tôn đỉnh phong như Chu Hải Vân cũng là không có vấn đề gì.
“Ừm!”
Nghe hắn nói như thế Chu Hải Yên cũng liền nhu
thuận gật đầu, nàng khi quay người lại liền biến sắc mặt trở lại như cũ
lạnh giá, nàng ánh mắt hơi lướt qua Tào Diệu cùng Thanh Nhã Tâm rồi liền lạnh lùng cất bước đi ra khỏi gian phòng.
Hai người Tào Diệu cùng Thanh Nhã Tâm cảm nhận ánh mắt của Chu Hải Yên liền nghĩ rằng nàng đang khinh thường mình, cả hai người ánh mắt nhất thời có chút tức giận cùng không phục. Hừ, không phải chỉ là mất chút máu sớm hơn chúng ta sao? Có cần phải như thế kiêu ngạo sao?
“Haha, hai tiểu ni tử các ngươi
đừng suy nghĩ nhiều. Nàng tính cách vốn là như thế, lúc đầu ta cũng
không khác gì các ngươi bị nàng lạnh mặt nhìn đây này!”
“Vì vậy các ngươi cũng đừng hiểu lầm nàng!”
Lục Dạ dù không nhìn thấy nhưng vẫn cảm nhận được hành động cùng biến hóa
của hai nàng, hắn nhanh chống cất lời tránh các nàng sau này hiểu lầm
lẫn nhau.
Tào Diệu cùng Thanh Nhã Tâm nghe Lục Dạ nói cũng bừng
tỉnh, đúng là lúc trước bọn họ có nghe qua thông tin về cung chủ của
Thủy Thiên Cung, một người lạnh lùng cùng cực, thêm cả biểu hiện khi nãy thì cả hai liền tin lời Lục Dạ nói, nhưng cũng vì vậy mà cả hai lại
càng cảm thấy không ổn với Chu Hải Yên hơn.
Lạnh lùng kiêu ngạo
với người khác, nhưng với Lục Dạ lại ngoan ngoãn xấu hổ khiến cho người
ta yêu thương, như vậy nữ nhân…càng là nguy hiểm hơn hết.
Mang
theo cảnh giác tâm tình, hai nàng liền đi ra khỏi gian phòng trả lại
không gian yêu tĩnh cho Lục Dạ. Hắn tuy cảm nhận được chuyển biến của
hai nữ nhưng vẫn là không nói gì, dù sao các nàng như thế chắc là sẽ có
nhiều lý do làm quen hơn.
“Phù…….giờ thì để xem nào!”
“Tch, cũng thật là sung sướng a. Nằm không mà tu vi vẫn lên đều đều!”
Lục Dạ thở ra một hơi, hắn chăm chú nhìn Chu Hải Vân nhan sắc gần như y đúc Chu Hải Yên, cảm nhận tu vi Tiên Tôn đỉnh phong của nàng thì hắn lại có chút cảm thán.
Song Tử Thần Ngư không chỉ chia sẽ sinh mạng mà
ngay cả tu vi cũng bị ảnh hưởng, nếu một người tu vi tinh tiến thì người còn lại cũng sẽ được lợi, vì đó mà Chu Hải Yên đạt tới Đế Vương nên Chu Hải Vân dù bất tỉnh từ lâu vẫn có tu vi Tiên Tôn đỉnh phong.
Nếu
mà nàng không bất tỉnh thì chắc giờ cả hai tỷ muội đã đạt tới Đế Tôn
cảnh giới rồi không chừng. Nhìn khuôn mặt trắng bệch tuyệt xảo của Chu
Hải Vân, Lục Dạ lại đột nhiên suy nghĩ, nếu người bất tỉnh ở đây không
phải là Chu Hải Vân mà là Chu Hải Yên thì sao?
Đến lúc đó hắn sẽ làm gì thì chính Lục Dạ cũng chẳng dám nghĩ tới, có thể là một đòn Cực Quang Trụ thổi bay kẻ thù đi…….
“Được rồi, nàng công chúa ngủ say~”
“Bắt đầu giúp nàng tỉnh dậy thôi chứ nhỉ?”
Lục Dạ lẩm bẩm vài câu, sau đó hắn liền bùng nổ hồn lực mà ra bao phủ cả
căn phòng, hiện giờ xung quanh hắn như xuất hiện một lĩnh vực được làm
bằng hồn lực khiến mọi việc trong phạm vi căn phòng đều bị Lục Dạ biết
được rõ ràng.
Dù là một hạt hạ phân tử di chuyển một phần vạn tỷ mm thì hắn vẫn có thể rõ ràng nhận ra được.
“Ngươi! Yên lặng một chút nào!”
Lục Dạ trước tiên dùng kinh khủng mà tinh thuần đến cùng cực hồn lực, điều
khiển Thanh Ngư Kiếm cho nó yên lặng lại giữa không trung.
“Dùng hồn lực để trợ giúp cỏ vẻ sẽ mất rất nhiều thời gian đây!”
Lục Dạ lẩm bẩm, tuy song tu thì có thể đẩy nhanh tiến độ trị liệu nhưng với trường hợp của Chu Hải Vân thì không thể song tu vào lúc này, nàng hiện giờ linh hồn đang thiếu khuyết nếu cưỡng ép đẩy nhanh quá trình bằng
việc song tu thì sẽ để lại nhiều hậu quả.
Nhẹ thì ký ức mất hết
như đứa trẻ vừa sinh ra, cả ăn nói cũng sẽ không biết, nặng thì tinh
thần phân liệt sinh ra nhiều nhân cách khác nhau.
Do đó, Lục Dạ
đành chọn cách an toàn và hiệu quả nhất đó chính là liên tục dùng hồn
lực chậm rãi dung hợp chữa trị linh hồn cho Chu Hải Vân, cách này nếu để một người khác làm dù là Đế Giả Hồn Tu cũng chưa chắc chịu được sự tiêu hao hồn lực kinh người kia.
Nhưng Lục Dạ thì khắc, với động cơ
vĩnh cửu chảy trong huyết mạch, hắn tự hào tiên bố mấy thằng tu công
pháp có thể hồi phục nhanh chống năng lượng cũng chỉ là đbrr.
Đệ nhất vĩnh cửu động cơ là chuyển động vô hạn dựa trên năng lượng đã được nhận từ đầu.
Đệ nhị vĩnh cửu động cơ là chuyển động và sinh ra năng lượng vô hạn dựa vào năng lượng đã được nhận từ lúc đầu.
Đệ tam vĩnh cửu động cơ thì lại nghịch thiên hơn, nó có thể dựa vào không
gian xung quanh tự tạo ra vô hạn năng lượng. Đồng nghĩa với việc nó tự
tạo ra năng lượng và sử dụng vô hạn mà không cần ngoại lực giúp đỡ như
hai cái trên.
Và trong người Lục Dạ huyết mạch chính là chứa đựng
Đệ Tam Vĩnh Cửu Động Cơ đó, thứ mà tưởng chừng như chỉ là viễn vong của
nhân loại. Nếu cho một vị thần tạo ra thứ này, chắc chỉ tốn chưa đến 1-2 giây, nhưng để nhân loại bình thường tạo ra thứ này, thực sự là nghịch
thiên đến cùng cực.
Vì lẽ đó, tồn tại như hắn vốn đã là nghịch lý......kể cả thể chất này cũng vậy.....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT