Tiếng rên rỉ vang vọng khắp căn phòng đến một lúc lâu sau mới dần lắng xuống.
Chỉ thấy bên trong căn phòng kia, Lục Dạ có phần ôn nhu mà ôm lấy Phượng Uyển Thanh vào trong lòng.
Phượng Uyển Thanh sâu nhiều canh giờ bị hắn hành hạ thì giờ cả ngươi vô lực nhuyễn mềm, không nhấc được một ngón tay. Chỉ có thể như con mèo nhỏ thoải mái nằm trong ngực Lục Dạ, hít thở lấy khí tức dương cường tỏa ra từ hắn.
“Phu quân~”
Phượng Uyển Thanh nằm trong ngực Lục Dạ có phần thoải mái ôm lấy hắn nũng nịu khiến Lục Dạ toàn thân run rẩy một cái nổi hết da gà.
“Gọi ta Lục Dạ là được rồi!”Lục Dạ nhìn Phượng Uyển Thanh nói, từ phu quân kia thật sự là làm hắn có phần không chịu nổi a.
“Hì hì, ngươi ngại sao? Phu quân nha~”Phượng Uyển Thanh nhìn lấy Lục Dạ khuôn mặt có hơi ngượng ngùng liền cười đùa trêu chọc lấy hắn.
Lục Dạ nghe nàng như thế gọi cùng đành mặc kệ, hắn đưa tay đùa giỡn lấy mái tóc đỏ rực của nàng.
“Ngươi tại sao biết ta ở đây?”Lục Dạ nhìn Phượng Uyển Thanh nhẹ nhàng hỏi.
“Hì hì, ta từ 2 năm trước liên nghe Vũ Y kể về ngươi! Thế là từ đó ta lúc nào cũng để ý nhất cử nhất động của nơi này!’Phượng Uyển Thanh cười mỉm nói.
“Cái gì? 2 năm!”Lục Dạ nghe được lời nói của nàng liền hoảng hốt đứng lên, hắn không ngờ mình mới ở quá khứ có hơn 2 tháng mà ở đây đã trôi qua 2 năm rồi!
Sau đó Phượng Uyển Thanh liền kể cho Lục Dạ biết những truyện xảy ra 2 năm trước.
Từ lúc Thiên Đế bí cảnh bị nổ tung rồi hắn và Đế nữ Long tộc là Long Như Nguyệt cùng Đế nữ Hồ Linh Tộc là Hồ Ngọc Ly cùng biến mất không rõ tung tích đến giờ đã 2 năm.
2 năm này, thông tin về Lục Dạ cũng lan truyền khắp Tiên Ma nhị giới, đa phần đều là Đại Thiên Giới cùng Trung Tiên Giới biết đến.
Nhưng điều hắn làm không có việc nào là không kinh thế hãi tục. Từ giết chết Đế tử của Đế giả cấp thế lực Liệt Dư, đến giết chết đại trưởng lão Thiên Tôn cảnh cường giả.
Tiếp sau đó lại là hạ gục Mộc Lâm Huyền Thụ, hoàng kim thương kia vẫn luôn khắc ghi vào đầu của từng ngươi xem qua lưu ảnh ngọc trận chiến đó.
Đến gần nhất là đánh ngang cơ với Đế nữ Long tộc, ngươi đứng thứ 3 trên Thiên Kiêu Bảng. Thậm chí còn dễ dàng hạ gục Phượng Thanh Quân đứng hạng 15 trên thiêu kiêu bảng, tuy là tên đó có hạng cao đa phần là nhờ mưu kế.
“Nhờ mấy chiến công đó mà ngươi đã được xếp thứ 5 trên Thiên Kiêu Bảng rồi đấy! Nếu không phải do ngươi chỉ có Thái Ất Viên Mãn thể tu thì có khi còn cao hơn!”Phượng Uyển Thanh vừa nói vừa trêu đùa lấy lòng ngực Lục Dạ, nàng khi xâu chuỗi lại tất cả các yếu tố liền biết tại sao hắn lại biến mất vào nhiều năm trước. Đó là do hắn vốn dĩ không phải người của thời đại đó, ngay từ khi hắn thoát ra khỏi vết nứt Thời Không thì đáng lẽ nàng phải biết rồi.
Lục Dạ nghe Phượng Uyển Thanh nói liền có hơi trầm mặc. Hắn nhắm mắt lại tập trung cảm nhận ấn ký của Âm Dương Long Phượng Quyết.
Chớp mắt, ở Vạn Yêu Tiên Giới.
Một nữ nhân khuôn mặt lạnh nhạt mang theo vẻ yêu mị chết người nhưng lại tỏa ra khí tức lạnh băng cách xa người vạn dặm, nàng chỉ mở nửa con mặt nhìn lấy chu vị trưởng lão trước mặt khiến họ mồ hôi lạnh tràn đầy.
Nữ nhân này không ai khác chính là Hồ Mị!
Kể từ khi hay tin Thiên Đế bí cảnh nổ tung kèm theo đó là Hồ Ngọc Ly cùng Lục Dạ biến mất vô tung, ngay cả Âm Dương Long Phượng Quyết tầng 1 Tâm Ý Tương Thông cũng không cảm nhận được bất cứ rung động gì. Hồ Mị gần như phát điên, nàng từ ôn hòa yêu mị chuyển sang lạnh lùng.
Thậm chí có nhiều lần nàng còn muốn kết thúc tất cả vì tưởng rằng hai người kia đã bỏ mạng rồi kia. Nhưng do trách nhiệm với Hồ Linh Tộc cũng như là tin tưởng vào Lục Dạ nên nàng mới có thể sống tiếp, hai năm này đối với Hồ Mị không khác gì địa ngục.
“Tộc trưởng…..”
Đại trưởng lão hồ linh tộc vừa mở miệng định nói gì đó thì Hồ Mị vốn lạnh lùng yên tĩnh đột nhiên đứng bật người dậy khiến đám trưởng lão hết hồn cái l à mà thôi.
“Hắn…..hắn…..”Hồ Mị đứng bật người dậy ánh mắt lạnh lùng giờ đã tan rã chỉ còn lại là lệ tràn bờ mi cùng vô số nhưng nhớ yêu thương. Nàng gục đầu xuống khóc rống lên, không phải vì đâu buồn mà là vì hạnh phúc.
……
Chuyển đến một nơi xa xôi hơn nữa, nằm ngoài cả Tiên Giới tiến đến Ma Giới.
“Vô Tuyết, ngươi vẫn không chấp nhận hôn ước của chúng ta sao?”
Trên một đỉnh núi được phủ đầy bởi băng tuyết, thân ảnh một nam một nữ đứng đối diện nhau. Nam tử thì khuôn mặt tuấn tú chính trực nhưng ánh mắt đảo qua lại trên cơ thể nữ nhân đối diện kia vẫn không hề che dấu.
Đối diện hắn là một nữ nhân với mái tóc dài bồng bềnh hai mắt thanh lãnh chứa đầy sự lạnh lùng dường như vô tận nhìn lấy nam tử.
“Ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi!”
“Ta đã có người mình yêu! Hôn ước đó cũng đã bị phụ thân hủy bỏ từ lâu!”
Nữ nhân này không ai khác chính là Hoa Vô Tuyết nàng lúc trước bỏ nhà ra đi vì phụ thân lỡ miệng hứa gã nàng cho một tên Đế Tử của một Đế Tôn cấp thế lực khác ở Ma Giới.
Lúc đi theo phụ thân trở về từ Sơn Lâm Tiên Giới thì nàng đã cùng phụ thân đi từ hôn. Tuy vậy tên Đế tử kia bị từ hôn thế mà vẫn mặt dầy vô sĩ quấn lấy nàng.
“Hừ, chỉ là một người chết! Ngươi cần gì phải nhớ đến hắn!”Tên Đế tử kia hừ lạnh khinh thường nói. Lúc đầu khi biết người mà Hoa Vô Tuyết yêu là Lục Dạ thì tên này đã có ý định từ bỏ rồi, dù sao Lục Dạ cũng là đánh ngang với Long Như Nguyệt, thậm chí giết chết Đế Tôn, không phải tồn tại hắn có thể chọc nhưng ngay khi biết Lục Dạ biến mất trong bí cảnh bị nổ tung thì tên này liền không sợ hãi gì mà tiếp tục quấn lấy nàng.
“Ngươi……”
Hoa Vô Tuyết nghe được lời nói của tên đế tử liền nổi giận muốn rút kiếm chém hắn thì đột nhiên cảm giác rung động từ sau trong linh hồn, từ ngay chính ấn ký của Âm Dương Long Phượng Quyết mà Lục Dạ đã dùng với Hoa Vô Tuyết từ trước khiến nàng ngẩn ngơ tại chỗ.
“Hắn……trở về…..”Tiếng nức nở cùng những giọt nước mắt bỗng chốc liền xuất hiện khiến Hoa Vô Tuyết mất đi vẻ lạnh lùng lúc đầu.
“Ta phải giải quyết ngươi trước đã!”Hoa Vô Tuyết đưa tay lâu đi nước mắt, ánh mắt vẫn tràn đầy kích động cùng nguy hiểm nhìn lấy tên đế tử.
“Ahhh!!”
Thế là trên ngọn núi tuyết liền vang lên tiếng kêu thảm thiết liên tục!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT