Chỉ thấy Lục Dạ đang định bước ra một bước thì lúc xuất hiện hắn đã nằm lật người ở cuối hang động này.
Hang động này dài đến vài trăm ngàn vạn trượng, trừ đoạn đầu có bia mộ khổng lồ của Phượng Tổ ra thì đoạn sau chỉ là một hang động chứa đầy đều là hỏa diễm nóng rực. Nơi này thậm chí có cả dị hỏa, chắc được lực lượng của Phượng Tổ bồi dưởng vô số tuế nguyệt mà hình thành.
Nhưng dù hang động là như thế dài nhưng Lục Dạ lại từ đoạn đầu đi đến cuối cùng chỉ trong chưa đầy 1/1 vạn nano giây!(P/S: 1 giây=1 tỷ nano giây, nên các bác tự tưởng tượng đi :))
“Các chuyện này…..cũng quá hài đi!”
“Ầm!”
Lục Dạ bật người dậy thì phát hiện mình lại lần nữa đập mặt vào tường nhưng lần này là ở đoạn đầu hang động nơi có bia mộ khổng lồ.
Hết cách Lục Dạ chỉ đành di chuyển chậm hết sức đứng lên, nhưng dù đã cố gắng di chuyển cực chậm thì tốc độ này vẫn vượt qua ánh sáng!
“Nhanh đến nổi ngay cả não bộ cùng mắt của ta cũng không phản ứng kiệp luôn sao?”Xoa xoa đầu Lục Dạ mở miệng phiền muộn nói. Năng lực này đúng là rất bá, rất mạnh nhưng thần con mẹ nó phản xạ cùng tầm nhìn của hắn lại không theo kiệp tốc độ của cơ thể!
Nói đơn giả, thì giống như trong Naruto, dùng Chidori mà không có Sharingan vậy.
“Haizz, đành cất tạm người vào kho dưỡng lão một thời gian đi!” Lục Dạ đành hết cách bắt buộc phải tắt cái năng lực Cực Tốc Thể Động này.
Hắn cũng nhận ra, năng lực này thế mà có thể bật 24/24 mà không mất chút sức hay cần năng lượng để duy trì. Nhưng khi nào ánh mắt của hắn vẫn còn chưa theo kiệp tốc độ của năng lực này thì dùng nó chẳng khác nào đâm đầu lao tới, ngươi không kiệp thấy ta mà ta cũng đéo biết mình đang ở nơi nào vì tốc độ quá nhanh.
“Tiểu tử, có vẻ ngươi có không ít bí mật đâu!”
Lục Dạ còn đang buồn bực thì Phượng Tổ bỗng nhiên quay qua nhìn hắn nói. Có vẻ nàng đã nhìn thấy hắn dùng Cực Tốc Thể Động khi nãy.
“Tốc độ của ngươi vừa rồi hoàn toàn không thua mấy tên Đế Giả kia đâu!”Phượng Tổ bay đến trước mặt Lục Dạ nhìn hắn chăm chú nói, giọng điệu có phần ngoài ý muốn cùng kinh sợ.
Tiên Đế là cảnh giới như thế nào? Tuy là Lục Dạ đã từng đánh bại được Mộc Lâm Huyền Thụ nhưng lúc đó là do thằng tác buff bẩn thôi :))
Để so sánh đơn giản thì 10 tên Thiên Tôn cùng chưa chắc chịu được của Đế Giả một đòn. Thế mà Lục Dạ lại có thể ở Đại La Sơ Kỳ thể tu tốc độ sánh ngang với Đế Giả.
“Ngươi không cần giúp nàng nữa hay sao mà quay qua đây nói chuyện cùng ta?”Lục Dạ không chút nào hoảng hốt khoanh chân ngồi xuống nhìn hư ảnh có phần mờ nhạt hơn lúc đầu rất nhiều của Phượng Tổ nghi ngờ hỏi.
“Tiểu nữ oa kia không cần ta giúp nữa, phần còn lại chỉ có thể dựa vào chính nàng!”Phượng Tổ âm thanh thánh thót vang lên.
Lục Dạ chuyển tầm mắt qua thì thấy được Phượng Uyển Thanh vẫn đang được bao bộc bởi Niết Bàn Chi Viêm tinh thuần hơn lúc nàng đánh với Kim Giác Tề Ngưu gắp trăm vạn lần.
“Ta có vài câu hỏi…..”
“Không cần nói, cứ hỏi đi! Nếu ta biết sẽ giải đáp hết cho tiểu tử ngươi. Đây xem như phần thưởng vì đã đến được đây đi!”
Phượng Tổ không đợi Lục Dạ nói xong đã liền lên tiếng. Ánh mắt nàng như nhìn thấu tất cả mà nhìn lấy Lục Dạ khiến hắn hơi rùng mình.
Nghe được lời nói của Phượng Tổ, Lục Dạ cũng hơi trầm tư suy nghĩ, vài giây sau hắn liền mở miệng.
“Ngươi nói…..Nơi này là Tiểu Vị Diện là có ý gì?”Lục Dạ lời vừa nói ra liền chăm chú nhìn hư ảnh Phượng Tổ, đây cũng là thứ hắn thắc mắc từ lâu. Từ sau vụ việc Mộc Lâm Huyền Thụ bị người điều khiển đến hắc ảnh xuất hiện ở Thiên Đế bí cảnh, có sức mạnh đủ để sánh ngang với Cực Quang Trụ của hắn thì chắc chắn không thể nào là nhân vật ở trong Tiên Ma hai giới này được.
Phượng Tổ nghe được câu hỏi của Lục Dạ liền trả lời.
“Chắc ngươi cũng biết được thứ mà các ngươi gọi là Tiên Ma nhị giới là được cấu thành từ vô số các vũ trụ khác nhau!”Phượng Tổ bắt đầu giải thích khiến Lục Dạ gật đầu, đúng là như vậy.
“Ta gọi nơi này là Tiểu Vị Diện là bởi vì có lý do của nó!”
Khuôn mặt Phượng Tổ bắt đầu nghiêm túc.
“Tiểu Vị Diện nơi mà tiểu tử ngươi cùng tiểu nữ oa kia hiện đang sống là tập hợp của vô số hạt bụi, mỗi hạt bụi lại là một vũ trụ thứ mà các ngươi gọi là Tiểu Thiên Giới cùng Đại Thiên Giới. Trên nó còn có một nơi được gọi là Trung Vị Diện!”
Lục Dạ nghe được câu trả lời dù đã đoán trước được thì vẫn hơi không bình tĩnh được mà hít sâu một hơi.
“Trung Vị Diện tuy không có nhiều như Tiểu Vị Diện, nhưng độ kiên cố cùng rộng lớn thì Tiểu Vị Diện chẳng khác nào hạt bụi cả!”
Phượng Tổ tiếp tục nói khiến Lục Dạ không dám lên tiếng mà chỉ có thể tập trung lắng nghe.
“Tất nhiên đẳng cấp sức mạnh của Trung Vị Diện cũng kinh khủng hơn Tiểu Vị Diện gắp nhiều lần!”
“Ở nơi đó Tiên Đế cảnh còn không bằng đá lót đường. Tiên ở đó chỉ được coi là hạng tiểu nhị bưng trà bê nước cho cường giả Thánh Cảnh mà thôi!!”
“Ta cũng là tới từ nơi đó, một Trung Vị Diện!”
Phượng Tổ từ từ tiết lộ cho Lục Dạ lượng thông tin mà bất kì Tiên Đế nào cũng muốn. Tri thức là thứ không bao giờ là đủ, càng không kể đến đây là liên quan đến những cảnh giới sau Đế Cảnh.
“Vậy còn những cảnh giới sau Tiên Đế là gì?”Lục Dạ lại lần nữa đặt câu hỏi, hắn cũng nhận ra hư ảnh Phượng Tổ đang ngày một càng hư mờ nên muốn tận dụng cơ hội này một cách trọn vẹn nhất.
“Cảnh giới được chia ra làm nhiều loại! Từ Luyện Khí đến Độ Kiếp là Phàm Nhân Lĩnh Vực! Từ Nhân Tiên đến Tiên Đế là Tiên Chi Lĩnh Vực! Đó là sơ bộ về cảnh giới của Tiểu Vị Diện!”
“Trung Vị Diện lại là một Lĩnh Vực Khác! Nó được gọi là Thánh Cảnh!”
“Sau khi đạt tới Tiên Đế Viên Mãn, ngươi phải chuyển hóa hết tất cả thứ được gọi là Tiên Lực thành Thánh Lực, ngưng tụ Thánh Đạo! Qúa trình này nếu là ở Trung Vị Diện thì cực kì dễ dàng nhưng ở một Tiểu Vị Diện nhỏ bé không có nổi một tia Thánh Lực thì điều này là hoàn toàn không thể!”
Phượng Tổ tiếp tục giải thích về lý do tại sao Tiểu Vị Diện chỉ xuất hiện Tiên Đế là cao nhất. Lục Dạ cũng chú ý đến thứ được nàng gọi là Thánh Đạo kia.
“Thánh cảnh chia là Thánh Nhân, Thánh Quân, Thánh Vương và cuối cùng Thánh Đế!”
“Mỗi cảnh giới lại như trời và đất! Một Thánh Nhân có thể dễ dàng xóa bỏ một Tiểu Vị Diện, đồng dạng một Thánh Quân Sơ Kỳ có thể dễ dàng tiêu diệt Thánh Nhân Viên Mãn như bốp chết một con kiến!”
“Nhưng dù mạnh mẽ là như thế nhưng có một quy luật đó là nhưng người đạt đến Thánh Cảnh khi xuất hiện ở Tiểu Vị Diện phải hạ tu vi xuống nếu không muốn chết!”
Lời nói của Phượng Tổ như cảnh tỉnh cho Lục Dạ là Thánh Cảnh, Thánh Đế chưa phải đường cuối. Vẫn còn người có thể dễ dàng diệt sát Thánh Đế.
“Đúng là vẫn còn cảnh giới vượt qua Thánh Đế nhưng tiểu tử ngươi hiện giờ chưa cần biết!”
Phượng Tổ như biết trước được điều mà Lục Dạ suy nghĩ liền lên tiếng phá bỏ ý nghĩ của hắn.
Lục Dạ nghe vậy chỉ còn nước gật đầu, hắn cũng biết là hiện giờ mình chưa đủ mạnh để biết đến tần thứ kia nên cũng không dây dưa gì nhiều. Nhìn hư ảnh Phượng Tổ đã gần biến mất, Lục Dạ liền nói ra câu hỏi cuối cùng của mình.
“Ngươi….có biết một tên hắc nhân sử dụng năng lực có thể điều khiển những cảm xúc tiêu cực như hận thù, oán hận….v….v… hay không?”
Lục Dạ tuy biết khả năng Phượng Tổ biết đến tên kia là cực thấp, bởi vì Thánh Đế theo suy nghĩ của hắn dù mạnh cũng chưa chắc đã có thể chặn lại thứ tương trung cho Vũ Trụ Quang của toàn nhân loại là Cực Quang Trụ của hắn.
“Ngươi thử nhớ lại đoạn kí ức mà ngươi gặp tên hắc nhân đó. Ta sẽ thử tra xét xem sao!”
Phượng Tổ quả nhiên hơi nhíu mày lại, nàng mở lời đề nghị.
“Được!”
Lục Dạ không chần chừ liền đồng ý, hắn thả lỏng toàn thân nhớ lại đoạn thời gian trong Thiên Đế bí cảnh.
Phượng Tổ cũng dễ dàng thâm nhậm vào suy nghĩ của Lục Dạ, do hắn không phản kháng.
“Đây là!”
Ngay lập tức hư ảnh Phượng Tổ liền kinh hoảng trừng lớn mắt, ánh mắt hoảng sợ ngay khi nhìn thấy thân ảnh xuất hiện trong kí ức của Lục Dạ.
Lục Dạ thấy biểu hiện của Phượng Tổ liền khẳng định suy đoán của mình, tên kia đúng là không tầm thường.
“Tiểu tử! Nhỡ kĩ cho ta một điều, nếu sau này ngươi có gặp được ngươi đó một lần nữa thì phải CHẠY!”
Phượng Tổ trầm giọng nói, hai mắt kinh hãi cùng hoảng loạn không hề che giấu nhìn thẳng Lục Dạ.
“Có thể cho ta biết hắn là ai hay không?”Lục Dạ nghiêm túc nhìn Phượng Tổ hỏi.
“Tiếc rằng ta cũng không biết tên gọi của người đó. Chỉ biết rằng hắn nghiền nát Thánh Đế còn dễ hơn cả bóp chết con kiến!”
“Thời gian của ta không còn nhiều. Chỉ có thể giải đáp cho ngươi đến như vậy mà thôi!”
Phượng Tổ nhìn Lục Dạ lắc đầu nói, ngay khi Lục Dạ còn định nói gì đó thì hư ảnh Phượng Tổ đã hoàn toàn tan biến vào không khí.
“Tch, mới đầu game mà đã gặp phải đại Boss rồi!”
Phượng Tổ biến mất, để lại thiếu niên khuôn mặt trầm trọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT