Đan Kiệt cùng Đan Hào vừa nhìn thấy Lục Dạ bước vào liên kinh hoảng đứng
bật dậy, nhưng không đợi bọn hắn nói gì Lục Dạ đã đưa ta lên ngăn cản
lại hai ngươi.
Hắn cất bước chậm rãi tiến đến trước mặt Chu Hải
Yên còn đang đứng ngơ ngác ra kia, nàng không ngờ tới hắn thật sự đến
nơi này, giọng điệu còn giống như là vì nàng nên mới đến đây. Nhất thời
ánh mắt như tuyết sơn ngàn năm của Chu Hải Yên giờ lại kịch liệt rung
động với thiếu niên trước mắt mình.
“Này, còn tỉnh táo chứ?”Lục Dạ đến trước mặt Chu Hải Yên nhìn nàng vẩy vẩy tay hỏi.
“Ta….”
“Hải Yên cung chủ, không ngờ cô là ngươi như thế!”
Chu Hải Yên còn chưa kiệp nói hết câu thì Đan Kiệt đã hùng hổ chen ngang,
hắn gầm lên một tiếng giận giữ, hai mắt đỏ ngầu chỉ thẳng mặt Chu Hải
Yên như bị phản bội.
“Đan Viêm Cốc muốn thỏa thuận cùng Thủy Thiên Cung chữa trị cho muội muội cô mà cô lại quen biết với tử địch của Đan
Viêm Cốc là tên quái thai này!! Thế mà cô còn mặt mũi tới đây cùng ta
đồng ý điều kiện hợp tác nữa sao!!”
Đan Kiệt như bị phản bội, hắn lửa giận ngập trời nhìn Chu Hải Yên không ngần ngại gầm thét.
“Ha, chữa trị?”
“Buồn cười quá đó!”
Lục Dạ lại đưa tay ngăn cản Chu Hải Yên đang định cất lời kia, hắn đưa ánh
mắt khinh thường nhìn Đan Kiệt rồi đột nhiên cười khẽ. Lục Dạ không
nhanh không chậm đi tới bên cạnh chiếc giường hàn ngọc mà muội muội của
Chu Hải Yên đang nằm.
“Nàng không thể tỉnh lại, ngoại trừ việc
linh hồn bị tổn thương cực nặng thì còn một lý do khác!”Lục Dạ chỉ vào
Chu Hải Vân đang nắm mắt nằm trên giường ngọc kia mà bình thản tự tin
nói.
“Cái gì!”
“Tiểu tử ngươi đừng có mà nói nhảm!”
Khác với Chu Hải Yên sắc mặt kịch biến kinh ngạc hô lên thì Đan Kiệt lại
hoảng hốt gầm lên giận giữ, hắn khuôn mặt hoảng hốt trắng bệt như sợ hãi điều gì đó lao lên muốn ngăn cản lời nói tiếp theo của Lục Dạ.
“Nàng bổn nguyên linh hồn không hoàn chỉnh!”
“Ầm!”
Lục Dạ lời nói vừa xuống thì Đan Kiệt đã tới trước mặt hắn tung ra một
chưởng. Đế lực âm vang mà tới, nhưng chưởng lực kinh khủng kia lại như
bị thứ gì đó chặng lại, nó chỉ va chạm vào không khí rồi liền biến mất.
“Biết gì không? Bổn đại gia đéo ngán Đế Vương!”
“Ầm!”
“Răng rắc….”
Chỉ thấy Đan Kiệt thân thể lơ lửng trên không trung, bàn tay hắn chưởng ấn
như đụng phải tấm bình phong vô hình dừng lại ngay trước mặt Lục Dạ.
Lục Dạ không chút nhân nhượng, lời nói ngông cuồng khủng bố của hắn vang
vọng của Đan Viêm Cốc khiến tất cả người trong này biến sắc.
Hắn
không đợi Đan Kiệt lấy lại phản ứng liền tung ra một quyền, máy gia tốc
thể hạt cùng Tổ Vu Thần Văn chớp mắt sử dụng tăng sức mạnh của Lục Dạ
lên gấp nhiều lần.
Một quyền rơi vào Đan Kiệt trên thân khiến hắn
hai mắt như muốn lòi ra, âm thanh xương cốt nứt vỡ vang vọng trong không gian như đứng im lại kia.
“Rầm!”
“Đùng!!”
Thân thể Đan Kiệt như đạn pháo bắn mạnh về phía sau xuyên qua cả đại điện vững chắc mà bay thẳng ra ngoài.
“Phụ thân!!”
Đan Hào kinh hoảng hét lên, hắn chớp mắt liền cất tốc liều mạng chạy ra ngoài như sợ Lục Dạ sẽ ra tay với mình.
Chu Hải Yên lại không quan tâm Lục Dạ thực lực kinh khủng, nàng nhìn hắn cả người hơi run lên hỏi.
“Tất nhiên, bổn đại gia cần nói dối ngươi làm gì?!”
“Ngươi bị lừa rồi!”
“Dù đan dược trong thiên hạ có cỡ nào thần kỳ, nhưng linh hồn bổn nguyên là không thể khôi phục!”
Lục Dạ đưa tay vuốt ve Chu Hải Vân khuôn mặt tuyệt sắc nhưng lại lạnh băng
như người đã chết kia mà nói. Linh hồn bản nguyên a, thứ quan trọng nhất của linh hồn mỗi người, thiếu một tia là có thể rơi vào trọng thương,
đây cô nàng này linh hồn đã thương nghiêm trọng nay còn mất đi linh hồn
bổn nguyên thì….
Chỉ khi nào thần thông nghịch thiên thì may ra có thể chửa trị linh hồn bổn nguyên, ít nhất trong Hạ Vị Diện này không có ai mạnh như thế.
Vì vậy, Chu Hải Yên chỉ có thể là bị Đan Kiệt
lừa mà thôi, hắn cũng biết điều này nhưng lợi dụng nàng tri thức về mặt
linh hồn không đủ nên mới dối trá.
Lục Dạ là do chuẩn bị từ trước, từ hệ thống tốn 12 tỷ vàng mua Thần Y Toàn Điển nên mới biết tổn thương linh hồn của Chu Hải Vân đấy.
“Thu lại ngươi muội muội, lúc sau bổn đại gia sẽ giúp nàng chữa trị!”
“Ngươi…..vì sao như vậy đối tốt với ta?”
Lục Dạ phất phất tay nói, nhưng lời nói của hắn vừa dứt thì Chu Hải Yên câu hỏi đã vang lên.
Nàng thực sự không hiểu, đáng lẽ hắn và nàng không ai nợ ai nữa, dù nàng cảm thấy một cây thần dược là không đủ với nàng nụ hôn đầu nhưng Lục Dạ
cũng không có lý do gì để giúp nàng như vậy cả.
“Chà, vì sao
ư?”Lục Dạ không trả lời ngay, hắn đưa tay lên gãi gãi đầu chẫm rãi bước
ra đại môn dẫn tới ngoài đại điện của Đan Viêm Cốc.
“Chắc là vì muốn ngươi làm ta nữ nhân đi!”
Lục Dạ bỗng quay đầu lại nhìn Chu Hải Yên như thường nói, hắn lời nói vô
cùng chân thật biểu hiện hết niềm chiếm hữu mãnh liệt. Phải nói là lúc
đầu Lục Dạ sẽ không mấy quan tâm về việc Chu Hải Yên có quan hệ với ai,
dù sao thì cũng chỉ là một nụ hôn.
Nhưng dù sao thì……..có gái
không chiếm thì ngu à? Đây còn là mua một tặng một đấy men, đen tối lên
đi, sáng quá mù mắt người khác giờ.
Hắn đã tới đây phá hoại kế
hoạch của Đan Viêm Cốc thì ngại gi không làm tốt quan hệ với Chu Hải Yên và Thủy Thiên Cung luôn. Nói gì thì cũng là một Đế Vương cấp thế lực
chứ không phải hạng xoàng gì.
“Ngươi!”
“Haha, thu lại ngươi muội muội đi! Chúng ta cùng đi phá cốc!”
Chu Hải Yên nhất thời khuôn mặt liền đỏ bừng nàng băng lãnh khí tức chớp
mắt bị xấu hổ cùng giận giữ bao phủ, nhưng không đợi nàng phát tiết điều gì thì Lục Dạ đã cười lớn lao ra.
“Biến thái…..hừ!”Chu Hải Yên
lẩm bẩm một tiếng rồi liền phất tay thu lại chiếc giường hàn ngọc cùng
mình muội muội, nàng hừ nhẹ một tiếng rồi liền phi thân bay ra ngoài
theo sát Lục Dạ.
“Cạch!”
“Chà, không tệ. Đến rất đông đủ, đỡ mất công ta truy đuổi!”
Lục Dạ cùng Chu Hải Yên vừa đặt chân ra ngoài đại điện thì đã thấy một đám
người của Đan Viêm Cốc bao vậy, trong đó có 3 tên là Đế Giả và vô số
Tiên Tôn khác.
Đan Kiệt cũng đứng trong đó, hắn khóe miệng tràn
ngập máu tươi ôm lấy lòng ngực đã vụn vỡ xương cốt của mình khuôn mặt
chảy đầy mồ hôi lạnh. Hai mắt hắn đỏ ngầu nhìn Lục Dạ như muốn ăn tươi
nuốt sống hắn.
Kế hoạch của hắn đã gần hoàn thành, chỉ tại tên
quái thai này mà toàn bộ kế hoạch đổ sông đổ biển. Thậm chí khi nhìn
thấy lửa giận cùng lạnh lẽo trong mắt Chu Hải Yên thì Đan Kiệt càng tức
giận, lần này thậm chí còn kết thù với cả Thủy Thiên Cung.
“Giết
hắn!”Đan Kiệt ánh mắt đỏ ngầu gầm hét, hắn giờ lý trí hoàn toàn bị tức
giận bao phủ, không để tâm đến chiến lực kinh khủng của Lục Dạ tí nào.
Nói đơn giản thì việc bị đánh trọng thương như vậy trước mặt toàn thể người trong Đan Viêm Cốc khiến hắn mất mặt cực lớn nên máu dồn lên não ấy mà.
“Gah!!”Mà hay hơn nữa là có tên mất não làm theo lệnh của Đan Kiệt lao lên tiến
đánh Lục Dạ, hắn là một thiên tài của Đan Viêm Cốc tu vi cũng đạt tới
Tiên Vương Sơ Kỳ ngày thường cực kỳ ngông cuồng và thích nịnh bợ Đan
Kiệt nên máu liều nhiều hơn máu não lao lên muốn lập công.
“Xoẹt!”
Tiết thay đi liều mà không coi người trước mặt là ai, Lục Dạ không chút trở
lại liền một chiêu lấy đầu tên thiên tài Tiên Vương Sơ Kỳ kia. Tiên
huyết cuồng phún từ cái cổ không đầu làm thành một cơn mưa máu khiến đám người Đan Viêm Cốc nhanh chống sử xuất tiên lực chặn lại máu tươi bay
tới.
Lục Dạ cùng Chu Hải Yên xung quanh người thì như có một bức tường vô hình chặn lại hết máu tươi không có chút nào lo ngại.
“Không gian vũ kỹ…..”
Đan Kiệt giờ mới sợ hết hồn lấy lại lý trí, hắn nheo lại hai mắt vẫn còn ẩn chứa kinh hãi của mình cắn răng lẩm bẩm.
“Cái gì?!!”Nhất thời cả đám người Đan Viêm Cốc đều biến sắc, không gian vũ
kỹ đã cực kỳ quỷ dị và hiếm thấy giờ lại được thi triển bởi tên quái
thai này thì sẽ kinh khủng cở nào? Nhất thời cả đám người liền lông tơ
dựng đứng cảnh giác vô cùng.
“Ha, các ngươi sợ…….”
Lục Dạ
đang định khiêu khích đám này luyện đan sư một chút thì đột nhiên một
cảm giác không tốt nhỏ nhoi liền xuất hiện trong lòng hắn khiến Lục Dạ
lông mầy nhíu lại.
“Thôi bỏ đi, giết các ngươi trước đã!”Lục Dạ
không chút nghi ngờ bản năng của mình, hắn tin chắc có gì đó kinh khủng
sắp xảy ra, nhưng trước đó phải giết đám Đan Viêm Cốc này đã. Người muốn giết hắn thì đều phải chết!
“Luân Ý-Huyết Hải Tàng Đao!”
“Hải Yên, giúp ta quét sạch Đan Viêm Cốc rồi ta sẽ giúp ngươi cứu muội muội!”
Lục Dạ trên tay chớp mắt liền xuất hiện Huyết Hải Tàng Đao, hắn nhìn thoáng qua Chu Hải Yên nói có vẻ như là câu hỏi nhưng hoàn toàn không có chơ
nàng lựa chọn từ chối.
“Chết tiệc!”Nàng lẩm bẩm trong lòng khó
chịu nhưng cũng là rút ra mình trường kiếm cùng Lục Dạ song song đối mặt với Đan Viêm Cốc.
“Các ngươi đừng có mà ngông cuồng!!”Đan Kiệt
gầm thét giận giữ, chớp mắt trước mặt hắn và đám người Đan Viêm Cốc liền xuất hiện 3 thân ảnh mặc áo choàng đen.
Ba thân ảnh vừa xuất hiện không ai khác chính là sát thủ của Sát Thiên Điện, ba người trong đó 2 Đế Vương và một Đế Giả.
“Giết!!”Đan Kiệt điên cuồng gầm thét, hắn biết tên quái thai Lục Dạ này nhất định
không có ý hòa giải, nên chỉ còn cách liều mạng.
“Vụt vụt!!”
Chớp mắt tất cả thành viên của Đan Viêm Cốc bao gồm ba vị trưởng lão Đế Giả
cùng hàng loạt hộ pháp Tiên Tôn Viên Mãn liền bao quanh Lục Dạ cùng Chu
Hải Yên hai người.
Ba tên sát thủ cùng Đan Kiệt cũng không ngoại
lệ, với chiến tích còn sáng hơn cả ánh mắt trời của Lục Dạ, bọn họ khinh thường chính là đùa với tử thần.
“Haha, muốn vây công ta sao?”
“Không dễ đâu!”
“Ngũ Linh Vũ Thần Kỹ-Nam Chi Chu Tước: Hoả Vực Vô Nguyên!”
Lục Dạ cười khẽ đảo mắt nhìn xung quanh, hắn hai tay vỗ vào nhau như một
con phượng hoàng đang đập cánh. Nhất thời cả phiến khu vực xung quanh
ngàn dặm liền bị dị hỏa bao trùm.
Diệt Thế Hắc Viêm cùng Nhật
Thiên Phần Viêm hòa lẫn vào nhau mà lan tỏa, khiến Đan Viêm Cốc giờ danh xứng với thực, thực sự là Viêm Cốc….
Đan Kiệt hai mắt đỏ bừng nhìn Đan Viêm Cốc bị dị hỏa bao phủ, hắn mặc kệ
thương thế lao về phía Lục Dạ tung đòn, những tên khác cũng không chần
chừ cùng tiến vào đồng loạt tung đòn, mục tiêu chính là Lục Dạ và Chu
Hải Yên.
“Giải quyết thật nhanh nào!”
“Vô Hạn Chú Thuật-Vô Lượng Không Xứ!”
Lục Dạ bất chợt đưa tay phải lên kết một cái ấn ký kỳ lạ với hai ngón tay
đan chéo, bất chợt không gian xung quanh như dừng lại. Tất cả những đòn
tất công kia cũng không trốn thoát khỏi sự giam cầm mà dừng lại hết,
những tên kia Tiên Đế cũng là bất động.
Ngay cả Chu Hải Yên đứng cạnh Lục Dạ cũng không ngoại lệ.
“Cực Tốc Thể Động+Tự Tại Cực Ý Công+Bạch Hổ Phong Vân Bộ!!”
Lục Dạ tốc độ trong chớp mắt liền đạt tới trình độ xuất thần nhập hóa, thân ảnh hắn chỉ trong vòng 0,000000001 giây mà đám người kia bị đình chỉ
động tác bởi Vô Lượng Không Xứ liền đi khắp cả một phiến khu vực.
“Xoẹt xoẹt xoẹt….phụt!!”
Chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi đó thôi, vô số sinh mạng liền không cánh mà bay. Máu tươi văng tung tóe cùng vô số chiếc đầu lâu với ánh mắt như
dừng lại liền bay thẳng lên thiên không.
Làm xong tất cả Lục Dạ
liền trở lại bên cạnh Chu Hải Yên nhẹ nhàng ôm lấy nàng vòng eo mà rời
khỏi nơi tầm nhắm của vô số chiêu thức kinh khủng kia.
“Vĩnh Hồn Kỹ-Tru Tâm Hồn Kiếm+Khống Hồn Thiên Tỏa!”
Trước khi rời đi, Lục Dạ không quên tặng thêm một đòn cho 7 tên Tiên Đế kia hai chiêu Vĩnh Hồn Kỹ.
“Tch!”
“Gah!!!”
Ngay khi cái búng tay của Lục Dạ vang lên, Vô Lượng Không Xứ cũng vỡ nát
vang lên tiếng rên rỉ thống khổ của 7 vị Tiên Đế hùng mạnh.
“Ngươi….không sao chứ?”Chu Hải Yên tuy bất ngờ vì tốc độ kinh khủng cùng thủ đoạn quỷ thần nhập hóa của Lục Dạ, nhưng nàng khi nhìn lại thì liền biến sắc run rẩy cất lời.
Chỉ thấy hai bàn chân của Lục Dạ giờ đã máu thịt be bét, xương cốt gần như ta vỡ đang chậm rãi khôi phục.
“Không cần lo lắng, trước tiên giải quyết những này cái đã!”
Lục Dạ không có thời gian để tâm thương thế, qua chiêu vừa rồi số lượng bên Đan Viêm Cốc đã giảm xuống cực nhiều chỉ còn 7 vị Tiên Đế và 10 tên
Tiên Tôn.
“Ừm!”
Chu Hải Yên cũng không nói nhiều nàng biết
giờ không phải lúc. Hai người một trước một sau, cùng nhau đối diện với
đám người Đan Kiệt như đang đối diện với cả thế giới vậy.
“Luân Ý-Như Ý Kim Cương Bổng!”
“Giết!!”
Theo âm thanh thì thầm của Lục Dạ vang lên, chiến trận kinh thiên liền bắt đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT