Lục Áp cứng đờ trong chốc lát, có điều đảo mắt hắn liền quay đầu lại: " Ngươi nói cũng đúng, ta cũng cảm thấy thật kỳ quái. Lần trước bị đả thương, ta cảm thấy cả người đều không nhấc lên được, nói gì đến chữa thương. Chẳng lẽ là bởi con Đại Bàng kia là thần tộc thượng cổ, lực sát thương quá mạnh?"

" Xuống địa ngục đi!" Mộ Cửu lườm hắn một cái. Vốn nàng cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, có điều hắn vừa nói thế, nàng lại cảm thấy bản thân đa nghi.

" Vậy bây giờ chúng ta làm gì?" Nàng nhìn quanh bốn vách tường.

" Đương nhiên là đi tìm thi thể tiểu hồ ly." Lục Áp nhìn chiếc cửa đá đóng chặt, " Trước mắt nó chỉ mất đi hồ đan, chỉ cần bảo vệ thân thể nó hoàn hảo, đến khi tìm được nguyên đan thích hợp là có thể cứu nó trở về. Lão hồ ly tuyệt đối sẽ đặt nó tại một nơi thích hợp, chúng ta phải tìm được nó, sau đó nhìn xem trên thi thể có vết thương nào hay không."

" Ngươi lùi lại một chút, ta cần thăm dò xem thạch lao này có lối thông gió hay không. Nếu không có, chúng ta chỉ có thể nghĩ cách tìm người mở cửa thôi."

Mộ Cửu nghe lời lui về phía sau, theo dõi động tác của hắn một chút, bỗng nhiên lên tiếng: "Ngươi cẩn thận một chút."

Lục Áp lập tức quay đầu lại, cười cười với nàng, sau đó lại tiếp tục thăm dò xung quanh.

Từ khi xử lí xong Ngốc Thứu, thạch lao trở lại trạng thái tĩnh lặng ban đầu, đến tiếng tim đập cũng có thể nghe thấy.

Mộ Cửu tuy rằng gan lớn, nhưng đột nhiên bị giam trong một cái động tối đen cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi.

" Lại đây." Lục Áp bỗng nhiên kéo tay nàng, đưa nàng kéo đến phía sau lưng hắn, " Sợ thì ôm tay ta."

" Ta không sợ." Mộ Cửu mạnh miệng. Vụ án này là nàng sống chết muốn nhận, nếu nàng sợ, vậy còn làm ăn được gì nữa?

Lục Áp không nói gì, đưa tay ôm lấy eo nàng, nói: " Vậy coi như ngươi thấy tay ta lạnh, muốn giúp ta sưởi ấm là được rồi."

Mộ Cửu lườm hắn một cái, nhưng cũng không giãy ra.

Lúc này, thấy nàng đã có chút thả lỏng, hắn bỗng đưa tay lên che miệng nàng, nói khẽ: " Có người đến rồi."

Mộ Cửu chớp mắt không dám nhúc nhích, ngưng thần để nghe, quả nhiên liền nghe được động tĩnh từ bên ngoài truyền đến.

Ngay sau đó, cửa đá mở ra, trong thạch lao xuất hiện một tia sáng nhỏ, tia sáng này càng ngày càng trở nên trong suốt rõ rệt, cuối cùng liền đem thạch động chiếc sáng rực rỡ. Một người đứng trên vách đá phía trên nhìn xuống, giữa mi tâm đeo một viên Lam Bảo Thạch, xinh đẹp động lòng người, hóa ra là Mộ Dung Tuyết Cơ!

Lòng Mộ Cửu cồn cào như từng đợt sóng biển nối tiếp nhau dâng lên, con hồ ly này tới đây làm gì?

Mộ Dung Tuyết Cơ hừ lạnh: " Lưu Quang bị các ngươi giết rồi?"

" Không." Lục Áp đáp, " Thế nhưng ba mươi, năm mươi năm nữa cũng sẽ không bò dậy nổi."

Ánh mắt của Mộ Dung Tuyết Cơ thâm trầm, nói: " Ngươi quả nhiên có mấy phần năng lực!"

Lục Áp nhún nhún vai, không tỏ rõ ý kiến.

Mộ Dung Tuyết Cơ khẽ cắn răng, tàn nhẫn nguýt hắn một cái, quay đầu đi ra vài bước, bỗng nhiên lại quay đầu, cách một vách đá nhìn hắn chằm chằm: " Ta không ngại nói cho ngươi biết, nhị ca của ta không phải chỉ dễ đối phó như vậy! Nếu ngươi có thể đáp ứng ta một chuyện, ta sẽ thả ngươi ra."

" Chuyện gì, ngươi nói mau! Chỉ cần có thể làm được, chúng ta chắc chắn sẽ đáp ứng!" Mộ Cửu chồm tới nằm nhoài trên vách đá.

Có cơ hội như vậy thật sự là quá tốt, trước đây nàng còn tưởng con hồ ly này cũng là một tên vô lại, không nghĩ tới nàng ta lại dễ nói chuyện như thế!

Mộ Dung Tuyết Cơ lạnh lùng nhìn Mộ Cửu, sau đó nói với Lục Áp: " Lưu lại làm thị vệ của ta, ta sẽ thả các ngươi ra. Không chỉ thả các ngươi, ta còn có thể thuyết phục phụ thân phối hợp giúp các ngươi phá án."

" Cái gì?!" Mộ Cửu có chút há hốc mồm.

Để Lục Nhai lưu lại làm thị vệ?

Nàng quay đầu lại nhìn Lục Áp.

" Cút!" Lục Áp trừng mắt, không chút nghĩ ngợi nào cự tuyệt. Nhãi con, mới có tí tuổi mà đã đánh chủ ý lên hắn, cũng thật là điếc không sợ súng!

" Nếu ngươi đồng ý với ta, ta có thể đảm bảo nhị ca sẽ không tìm các ngươi gây phiền phức!" Mộ Dung Tuyết Cơ nhíu mày, " Không người nào có thể bình yên vô sự chạy trốn khỏi tay nhị ca ta, ta đã cho ngươi mặt mũi, ngươi đừng có không thức thời!"

Lục Áp trầm mặt xuống, khóe mắt còn không thèm nhếch lên nhìn nàng ta.

Mộ Cửu nhìn hắn rồi lại nhìn Mộ Dung Tuyết Cơ, không khỏi cẩn thận từng li từng tí một dịch đến bên dưới vách đá, nói: " Xin hỏi, ngươi nói làm thị vệ cụ thể là làm những gì?"

Mộ Dung Tuyết Cơ phớt lờ nàng, không nói lời nào.

Mộ Cửu bĩu môi: " Ngươi không nói, ta cũng không tiện giúp ngươi khuyên hắn nha."

Quả nhiên, nàng ta liền đảo mắt, bất đắc dĩ lên tiếng: " Chỉ cần làm tốt chức vụ phò mã của ta là được."

Làm tốt chức vụ phò mã? Đó chính là muốn thị tẩm rồi hả?!

Mộ Cửu nhìn Lục Áp, không biết nói cái gì cho phải.

Hồ tộc chọn phối ngẫu cực kì nghiêm khắc, thế nhưng trong cuộc sống riêng tư lại hết sức tùy ý, con hồ ly này nhìn trúng Lục Nhai, nhưng không muốn cùng hắn sinh con, vì thế muốn hắn làm thị vệ?

Lục Nhai đi cùng nàng để phá án, làm sao có thể để hắn lại Thanh Khâu?

Nàng làm sao có thể không có nghĩa khí bỏ lại hắn?!

Thế nhưng, suy nghĩ thêm một chút, điều này cũng không phải là không thể, hắn không có nơi để đi, cũng không thể mãi ở lại Thiên Đình, bây giờ vất vả lắm mới có người thu nhận giúp đỡ hắn, ở lại Thanh Khâu lại được hồ ly bảo vệ, đời này còn gì phải sầu lo?

Mấu chốt là con hồ ly này lớn lên xinh đẹp như vậy, quả là tiện nghi cho hắn. Nàng ta còn đáp ứng chỉ cần hắn đi theo là sẽ tìm cách khiến Hồ Vương phối hợp phá án, còn bảo đảm con Ngân hồ kia sẽ không làm khó dễ, điều kiện tốt như vậy mà chỉ cần làm thị vệ mà thôi, có gì không được? Ra khỏi cửa sẽ có ngày gặp lai, trong lòng hắn chắc cũng thoải mái a...

Nghĩ vậy, nàng không biết sống chết trở lại bên người Lục Áp, chọc chọc vào eo hắn: " Hay là ngươi theo nàng đi?"

Lục Áp ném cho nàng một ánh mắt sắc như dao.

Nàng sờ sờ cổ, lại bạo gan nói tiếp: " Ngươi xem, thế lực Thanh Khâu lớn như vậy, Hồ Vương nhất định có thể che chở ngươi, ngươi không cần phải theo ta. Sau này ngươi cũng trưởng thành, nên lập gia đình, ngươi ở đây, vừa tu hành vừa làm thị vệ, vạn nhất hầu hạ lão nhân gia người ta tốt, nói không chừng còn..."

Nàng còn chưa nói dứt lời, cả người đã bị Lục Áp dùng linh lực nhấc lên lơ lửng trong không trung.

" Ngươi làm cái gì vậy!" Nàng hét ầm lên giữa không trung, " Ta là đang muốn tốt cho ngươi!"

Lục Áp khoát tay phong bế miệng nàng lại, sau đó đánh một đạo chân khí về phía vách đá. Bên ngoài vang lên một tiếng hét thảm thiết, Mộ Dung Tuyết Cơ bị bắn đi thật xa!

" Ngươi dám không biết điều!"

Ngoài cửa truyền đến tiếng quát thẹn quá hóa giận của Mộ Dung Tuyết Cơ, ngay sau đó, vài tiếng ầm ầm lại vang lên, nghe như bên ngoài vừa có thêm hai tầng cửa đá.

Thế nhưng Lục Áp hoàn toàn không thèm để ý, cũng mặc kệ Mộ Cửu, tự mình đi đến một góc, tạo ra một cái kết giới, thoải mái cứ như hắn đang ngồi trên cái giường ở Tử Linh uyển.

Mộ Cửu mười phần không biết nói gì, vốn đã không ra được, giờ còn chọc giận cả con hồ ly háo sắc rồi, họ còn có thể thoát ra không?! Ngươi vốn phải uốn mình theo người, hoặc là bắt nàng ta lại mới phải!

" Mau thả ta xuống!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play