Hồ Vương nghe vậy, vuốt râu suy nghĩ: " Ý này không tồi!" Nói rồi, lão liền quét mắt về phía Mộ Cửu và Lục Áp, " Dẫn đi!" Tuy nhiên, lão cũng không quên tên tiểu tử này còn có thể là đồ tử đồ tôn của Lục Áp đạo quân, không khỏi nhát gan thêm vào môt câu, " Tuy là giam cầm, nhưng không được phép làm khó chúng!"

Mộ Dung Thiếu Khanh làm sao hiểu được quá khứ bí ẩn của lão? Vì thế, hắn lập tức lớn tiếng đáp lại: " Tạ ơn phụ quân!"

Ngay sau đó, một đám người tiến vào từ ngoài cửa điện, dùng đao kiếm chặn lại không cho Mộ Cửu và Lục Áp chuyển động, sau đó kéo họ đi theo Mộ Dung Thiếu Khanh ra khỏi đại điện. Mộ Cửu đương nhiên là muốn kháng nghị giãy dụa, nhưng nàng làm sao có thể phản kháng được? Thêm nữa, Mộ Dung Tuyết Cơ còn đứng bên cạnh nhìn họ chằm chằm, thật sự là không còn cách nào khác.

Họ đi hết một nửa hoa viên, lại chui qua một ngõ hẻm sau bụi Tử Trúc Lâm, cuối cùng dừng lại trước một Thạch Lâu cao ngất.

Thạch Lâu này là nơi tổ tiên Hồ tộc thời kì Hồng Hoang trú ngụ, từ khi Thanh Khâu lập quốc đã có rồi.

Mộ Dung Thiếu Khanh âm u cười một tiếng với hai người họ, nói: " Trước tiên hãy nhốt vào đây đi, để Lưu Quang chơi đùa với chúng một lúc."

Đám thị vệ xung quanh tuân mệnh, lập tức ấn vào một cơ quan trên vách, cửa đá trước mặt liền mở ra, bên trong là một nơi tối om, hoàn toàn không nhìn được điểm cuối.

Mộ Dung Tuyết Cơ nhíu mày: " Phụ quân nói chúng ta không thể làm khó họ."

" Muội sợ cái gì?" Mộ Dung Thiếu Khanh hừ lạnh, " Lẽ nào phụ quân sẽ quan tâm đến sống chết của mấy kẻ tiểu tiên này sao?"

Mộ Dung Tuyết Cơ khẽ nở một nụ cười, đưa mắt nhìn Lục Áp, cũng không nói gì nữa.

Đám thị vệ liền đẩy Lục Áp và Mộ Cửu vào bên trong cửa đá, đi một đoạn đường ngắn, sau khi đến một cái cửa đá nữa liền không nói không rằng, để mặc hai người ở đó rồi chạy thẳng.

" Hồ ly chết tiệt, mau thả ta ra ngoài!" Mộ Cửu kêu to phía sau cửa đá, nhưng tiếng kêu của nàng còn chưa dứt, cửa đá đã sầm một cái đóng lại.

Một luồng gió tanh thổi qua, xung quanh tối om, hoàn toàn không thể nhìn thấy gì cả.

Mộ Cửu hò hét vô ích, còn lỡ chân đạp trượt một cái, cả người đổ xuống một cái hố sâu, rơi được một lúc, Lục Áp bất ngờ đưa tay đỡ lấy nàng, giúp nàng ổn định lại thân thể trên đám mây mà hắn vừa biến ra.

Hắn lấy một viên dạ minh châu từ trong áo đặt lên tay, xung quanh dần dần sáng lên. Thạch lao này rộng chừng nửa mẫu, bốn phía đều là đá không hề có lấy một khe hở, trên đỉnh đầu cũng là đá, quả thực không có một tia gió lùa.

Nếu không phải 800 năm trước đã học được bản lĩnh bế khí, ở đây lâu hẳn sẽ khiến nàng phát điên mất!

" Tại sao ngươi không phản kháng? Bây giờ chúng ta phải làm gì?" Nàng khó chịu nói với hắn.

Đã nói là nàng muốn phá án rồi, kết quả hắn thật giống như coi đây là chuyện không đáng kể, bản lĩnh hắn cao cường như vậy, có thể trở ra toàn thây sau khi đánh nhau với Mộ Dung Thiếu Khanh, nếu ra tay cũng nhất định sẽ không rơi vào hoàn cảnh này.

" Ta đương nhiên sẽ không phản kháng, bởi vì đây là ta cố ý." Lục Áp nhướn mày đánh giá tứ phía, ngữ khí như muốn ăn đòn.

Mộ Cửu thổ huyết: " Đầu ngươi bị cửa kẹp à?" Bằng không làm sao có thể nhàm chán như vậy?

Lục Áp thu mắt nhìn nàng: " Nếu không làm vậy, hiện tại chúng ta đã bị Hồ Vương đuổi ra khỏi Thanh Khâu rồi. Lẽ nào ngươi hi vọng sẽ đi một chuyến tay không sao?"

Nói xong, hắn lại giơ dạ minh châu chiếu xung quanh. Động đá đã sáng hơn một chút, nhưng bốn phía vẫn là vách đá, không hề có thứ gì.

" Nếu chúng ta không lợi dụng Mộ Dung Thiếu Khanh để ở lại Thanh Khâu, muốn tiến vào Thanh Khâu một lần nữa căn bản là chuyện không thể. Nếu không được kiểm tra thi thể của tiểu hồ ly, trong ba tháng tuyệt đối không tìm ra được hung phạm."

Hắn vừa nói như thế, Mộ Cửu liền hiểu.

Hóa ra là vậy...

" Nhưng hiện tại không phải chúng ta không có cách nào ra ngoài hay sao?" Nàng buông tay đi quanh nửa vòng, nơi này ngay cả gió cũng không lọt vào được, coi như hắn có thể biến hóa thì cũng có ích gì chứ? Có biến hóa thế nào cũng không ra được.

Lục Áp không đáp lời nàng, chỉ đứng yên giữa không trung, nghiêng tay ngưng thần, lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Đột nhiên, hắn đưa tay ôm chặt lấy eo Mộ Cửu, nhanh chóng bay vọt về phía đối diện, mà theo động tác nhảy lên của hắn, dưới bóng tối mênh mông dưới chân họ bỗng hiện lên hai con mắt xanh lè đáng sợ của một con Ngốc Thứu!

Con Ngốc Thứu này tuy rằng có thân thể nhỏ bé, nhưng cái đầu cũng phải to bằng cái vại nước, đôi cánh giang ra chiếm hơn một nửa thạch lao. Càng không phải nhắc tới cặp móng vuốt của nó, móng vuốt của Thượng Quan Duẩn có thể xem như là lớn rồi, mà móng vuốt của con Ngốc Thứu này so với móng vuốt của hắn còn lớn hơn! Quan trọng là, hai con mắt của nó đang nhấp nháy ánh sáng màu xanh lục, nhìn họ như đang nhìn hai bát cơm.

... Không ngờ đây chính là sự chiêu đãi mà tiểu tử Mộ Dung Thiếu Khanh kia tặng hai người họ!

" Ôm chặt lấy ta!"

Lục Áp quay đầu cầm hai cánh tay của nàng đặt lên eo hắn, sau đó liền ôm nàng bay lên không trung, ung dung như một con rồng đang bay tới bay lui trên trời thưởng ngoạn.

Mộ Cửu ôm chặt lấy eo của hắn, một chút cũng không dám thả lỏng, nhưng hương thơm nhàn nhạt trên người hắn lại không ngừng quấy rầy nàng, khiến nàng bất giác có chút phân tâm... Bình thường nhìn hắn cũng không cường tráng lắm, không ngờ eo lưng lại rộng như vậy, thanh âm gào thét của Ngốc Thứu không ngừng truyền đến, nhưng nằm trong vòng ôm của hắn, nàng lại không hề cảm thấy khẩn trương một chút nào.

" Oa ô ——"

Một khoảng thời gian ngắn trôi qua, Mộ Cửu còn không biết rõ Lục Áp xuất thủ thế nào liền đã nghe thấy Ngốc Thứu thét lên một tiếng kêu lớn, sau đó, tiếng kêu của nó liền bé đi, cuối cùng ngay cả thanh âm đập cánh cũng không còn nữa.

Lục Áp thu tay lại, ổn định thân thể, quay đầu nói với người đang ôm chặt lấy eo hắn không rời: " Được rồi, buông ra đi."

Mộ Cửu liền buông lỏng tay, đứng trên đụn mây, ôm lấy cánh tay hắn nhìn xuống phía dưới. Bên dưới chân họ vẫn đen thùi lùi, nhưng cũng đã không còn động tĩnh gì nữa.

" Con Ngân Hồ chết tiệt kia, tâm địa cũng thật ác độc. Lão hồ ly kia còn bảo hắn đừng làm khó chúng ta nữa đấy, hắn căn bản chính là không muốn chúng ta còn sống ra ngoài nữa đi!"

" Hắn cũng không phải chỉ có chút bản lĩnh này." Lục Áp rảnh rỗi móc ra một cái khăn nhỏ, lau đi vết máu trên mu bàn tay, nói, " Trừ tiểu hồ ly đã chết kia, Hồ Vương tổng cộng có tám người con bốn nam bốn nữ, Mộ Dung Thiếu Khanh là kẻ lòng dạ hẹp hòi nhất trong tám người. Hắn không chỉ am hiểu binh khí, hơn nữa còn chuyên ngự thú, hiện tại, toàn bộ cảnh nội thú trùng Thanh Khâu đều hoàn toàn do hắn quản thúc."

Nói tới đó, hắn vứt khăn tay đi, thuận thế liếc mắt một cái nhìn Mộ Cửu: " Vì thế, hắn nhất định còn có hậu chiêu chờ chúng ta. Chúng ta làm việc nhất định phải cẩn thận."

Mộ Cửu biết hắn bị thương, bởi vậy không để lời nói này của hắn trong lòng, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay hắn vừa vứt xuống cho đến khi nó mất tăm mất tích, sau đó mới ngẩng đầu nhìn hắn: " Vết thương của ngươi sao lại khỏi nhanh như vậy?"

Tuy lần này không nghiêm trọng như lần trước, nhưng nếu bản lĩnh chữa thương của hắn mạnh như vậy, tại sao còn ở lì chỗ đó của nàng lâu như thế?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play