Ánh mắt của Lục Áp lập tức trở nên u ám.

Không chỉ để ý đến tên họ Lâm, ngay cả sư phụ mình nàng cũng để ý, đến cùng ánh mắt của nàng là như thế nào? Họ Lâm kia thì thôi đi, ít ra còn là một tên trẻ tuổi mặt trắng, nhưng một lão già Kim Tiên trong mắt nàng cũng có sức hấp dẫn, ôn văn nhĩ nhã như vậy? Còn nói lão già đó có tu vi cao hơn hắn?

" Sư phụ ngươi tên là gì?" Ngày nào đó hắn phải đi gặp mới được.

" Lưu Dương Chân Nhân." Mộ Cửu nói, " Chỉ là người là một thế ngoại cao nhân rời xa hồng trần, tâm tình đạm bạc, rất ít khi hạ sơn, ngươi sẽ không biết người đâu."

Lục Áp suy nghĩ một chút, vẫn đúng là chưa từng nghe đến người này.

Thế nhưng, một tiểu Kim Tiên trong miệng nàng lại trở nên đẹp hơn cả hắn như vậy, thật khiến người ta không phục!

" Lần sau, nếu ngươi có về núi thì cũng mang ta theo một chút." Hắn nói.

" Tại sao?" Mộ Cửu gặm một miếng đào, " Hồng Thương chúng ta không cho phép người ngoài tiến vào."

Lục Áp hít một hơi thật sâu, nói: " Ngươi có biết Thanh Khâu có bao nhiêu nguy hiểm không? Chính là đầu rồng hang hổ đó! Ta đã không để ý đến tính mạng, đồng ý dẫn ngươi đi Thanh Khâu, ngươi còn coi ta là người ngoài?"

Mộ Cửu không có gì để nói.

Hắn đã nói như thế, nàng cũng không tiện cự tuyệt.

Còn nữa, nàng còn không biết lúc nào mới có thể trở lại, nói không chừng khi đó, tà lực trong cơ thể hắn đã có thể chế trụ, mà hắn cũng đã sớm rời đi. Không muốn xoắn xuýt nhiều với hắn về vấn đề này, nàng liền rất phô trương, phun ra một từ: " Tốt." Nhưng nếu đã nói đến chuyện Thanh Khâu, nàng lại không khỏi ngồi thẳng dậy: " Về việc của Thanh Khâu, ngươi có ý kiến gì?"

" Không có ý kiến gì." Lục Áp nửa điểm chần chừ cũng không có, lắc đầu, " Chưa từng nghĩ qua, ý kiến gì cũng không có."

Hiện tại hắn nên suy tính làm thế nào để tránh thoát khỏi đôi mắt của con hồ ly Thanh Khâu kia thì hơn, Hồ Vương chính là tôn tử của Cửu Vĩ Hồ tại Nữ Oa Cung, khi còn bé không ít lần chạy lên tầng trời thứ 39 chơi đùa, hẳn sẽ nhận ra được hắn. Coi như hắn che lại toàn bộ linh lực của mình, cái mũi của con hồ ly đó tám phần vẫn có thể ngửi ra được.

Hắn phải nghĩ cách tránh đi thật tốt mới đúng!

Chuyện này không chỉ liên quan đến vấn đề mặt mũi, mà còn liên quan đến vấn đề nguyên tắc của tứ thần Thiên Đạo họ nữa.

Sau lễ Phong Thần năm đó, thiên địa chia thành lục giới: thần, ma, tiên, yêu, nhân, minh giới. Ngọc Đế cai quản ba giới thần, tiên, nhân, ba giới còn lại không đồng ý bị quản thúc, tự lập vua. Chỉ cần họ không làm bậy, Thiên Đình cũng sẽ không quản.

Bốn người họ sau đó ai trở về nhà người ấy, không để ý đến bất kì chuyện gì của lục giới nữa, nhưng hiện tại, Thanh Khâu và Xiển giáo xuất hiện xích mích, một bên Cửu Vĩ Hồ là bộ hạ của Nữ Oa, một bên Thái Thượng Lão Quân là sư điệt của hắn, nếu hắn hiện thân chen vào, tất cả các giới sẽ đều đứng ngồi không yên, lục giới sẽ đại loạn.

Nhưng, hắn lại không có cách nào không đếm xỉa đến.

Vì thứ nhất, thân là sư đệ của Hồng Quân và Nữ Oa, hắn có trách nhiệm điều tra chuyện này rõ ràng, hòa giải ân oán giữa hai người họ. Thư hai, đây là việc xấu của nha đầu Mộ Cửu, hắn cũng không có cách nào không quan tâm, dù sao hắn cũng đã ở nơi này ăn chùa lâu như vậy, không giúp đỡ cũng không thích hợp.

Mộ Cửu nửa ngày không thấy hắn nói tiếp, cảm thấy có chút bối rối.

Lưu Tuấn chỉ cho nàng thời hạn ba tháng, bắt đầu đếm ngược từ hôm nay, nàng đã đặc biệt lôi kéo hắn hỗ trợ, nhưng hắn lại nói hắn không có ý kiến gì?

" Bình thường không phải ngươi rất thông minh sao? Hay là, ngươi cho ta một lời khuyên đi, nói một chút xem ta nên bắt tay giải quyết từ đâu?"

Lục Áp dừng gặm quả, dò xét nàng một chút rồi nói: " Ta không rảnh."

Không rảnh? Mộ Cửu cảm thấy mới mẻ, toàn bộ Thiên Đình này, hắn chính là người rảnh rỗi nhất, bây giờ lại nói mình không rảnh?

Nàng kéo cái ghế trước mặt hắn ra, ngồi xuống: " Vậy ngươi bận cái gì?"

" Ngủ." Hắn nhe răng phun ra một hạt nho, chậm rì rì đáp lại.

Mộ Cửu bị nghẹn gần chết, đoạt lại nửa đĩa hoa quả hắn còn chưa ăn xong, đạp cửa bước ra ngoài.

Hôm sau, Mộ Cửu đi đến nha môn.

Nàng phải phá án, đương nhiên cần chuẩn bị một số chuyện. Ví dụ như đi lĩnh bài tử ra vào ở Nam Thiên Môn, hạ giới tìm hiểu, còn có tìm thiên binh trợ giúp, tất cả đều phải đến nha môn lập hồ sơ.

Mộ Cửu đến Tuần Sát Ty, thấy Lưu Tuấn đang bận, liền đi làm xong hết thủ tục rồi mới quay lại. Sau khi đi vào cửa, nàng gặp ba vị tiên nhân trong tay cầm phất trần, chờ họ đi xa, nàng tiến vào phòng công sự của Lưu Tuấn, hỏi: " Ba vị vừa rồi đến từ tiên phủ nào? Xem ra họ đều có địa vị cao."

Lưu Tuấn ngẩng đầu lên từ đống công văn, nhìn nàng: " Đó là ba vị đạo trưởng dưới trướng Lăng Vân Tiên Tôn, đến từ Vô Vi Cung trên Cách Hận Thiên. Cách Hận Thiên quả nhiên cũng biết chuyện hồ ly Thanh Khâu truy sát đệ tử Xiển giáo, phái mấy vị này tới đây hỏi chuyện, đồng thời tạo áp lực cho chúng ta." Nói đến đây, hắn thả cây bút trong tay xuống, nhấp một ngụm trà, rồi nặng nề đặt chén xuống bàn.

Lăng Vân Tiên Tôn chính là đồ đệ của Thái Thượng Lão Quân, địa vị ở Tiên giới khá cao, mấy vị đến từ Cách Hận Thiên đó cũng chính là mấy vị tổng quản sự. Mấy vị này hóa ra là đạo trưởng dưới trướng Lăng Vân Tiên tôn, thảo nào nàng đứng cách thật xa cũng đã cảm nhận được một luồng khí áp lực phả vào mặt.

Mộ Cửu nheo mắt nhìn sắc mặt Lưu Tuấn.

Cách Hận Thiên biết được chuyện này, nàng cảm thấy không hề bất ngờ. Hồ ly Thanh Khâu ngày hôm đó đều đổ đến Bắc Di, tin tức đương nhiên sẽ truyền đến Thiên Đình. Nàng và Lục Áp chỉ san bằng một ngọn núi của Mật Dương Tông, Ngọc Đế đã cho nàng ba đạo Thiên Lôi để trừng phạt, huống chi là chuyện này, họ có thể sẽ không xù lông? Chỉ có điều, lần này đối phương là Thanh Khâu vốn chẳng phải người dễ trêu chọc gì, vì vậy mới chuyển sang Tuần Sát Ty để tạo áp lực.

Lưu Tuấn cũng thật xui xẻo, nhưng ai bảo Tuần Sát Ty quản lí việc trị an Tiên giới đây?

Lưu Tuấn trừng nàng một chút, đưa tay vứt một tập công văn sang một bên, lấy tiếp một tập khác: " Ngươi không đi làm vụ án của ngươi, đến đây làm gì? Đừng quên ngươi đã lập Quân Lệnh Trạng, nghĩ rằng làm qua loa là có thể qua ải. Nếu ba tháng sau ngươi không phá được án, ta nửa khắc cũng không nhân nhượng ngươi."

Thật ra, nếu thân quen, hắn vẫn rất dễ nói chuyện, không gào thét liên tục.

" Biết, ta đây không phải là vì chuyện này mà tới sao." Mộ Cửu đem thủ tục đã hoàn thành đặt lên bàn, nói, " Sáng mai ta sẽ xuất phát đi Thanh Khâu."

Lưu Tuấn cầm lên đọc, sau đó ngẩng lên liếc nàng: " Không phải ngươi có vị hôn phu sao? Tại sao hôm qua còn kéo theo Lâm Kiến Nho?"

Mộ Cửu không nói gì để nói: " Ai nói ta có chồng chưa cưới sẽ không được cùng người ta đi phá án? Nha môn của chúng ta có quy tắc đó sao?"

Cái này căn bản là hai chuyện khác nhau được không?!

Lưu Tuấn không lên tiếng.

Quy tắc đúng là không có.

Hắn đây không phải sợ nàng gây mâu thuẫn nội bộ hay sao.

Đôi mắt của tiểu tử họ Lục kia linh quang thanh tịnh, chắc cũng không phải người hàm hồ.

Dù sao, hắn có thể mặc kệ nàng hư hỏng, miễn là không ảnh hưởng đến công việc là được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play