Mộ Cửu hỏi Mộ Tiểu Tinh: " Hắn vào bằng cách nào?"

Mộ Tiểu Tinh liền ngừng việc đang làm, nói từ đầu đến cuối một lượt, nhưng nó cũng không biết con chim kia rốt cuộc là vào bằng cách nào.

Mộ Cửu buồn bực, tính toán thời gian, ba tháng bị giam ở Hình Ngục của hắn cũng nên kết thúc rồi. Thế nhưng Thiên Binh Doanh được phòng ngự nghiêm ngặt, theo lí thuyết hẳn hắn phải không vào được, tại sao hắn có thể ẩn thân ngoài cửa viện? Còn có, cặp Lưu Tinh Chùy kia là hắn lấy được ở đâu? Ngày đó khi nàng đuổi theo hắn, hắn cũng không lấy thứ đó ra đâu!

Đúng rồi, còn có đạo Thiên Lôi đó nữa, là chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại một mực bổ trúng Lục Nhai?

Nàng mơ hồ cảm thấy trong chuyện này còn ẩn giấu thât nhiều nghi vấn, nhưng cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều.

Vì vậy, nàng nói với Mộ Tiểu Tinh: " Mấy ngày hôm nay ngươi hãy để ý nơi này thật kĩ, tiểu tử kia mà lại đến thì lập tức phải nghĩ cách thông báo cho ta!"

Mộ Tiểu Tinh bên này vẫn còn nhớ vừa rồi tên Thượng Quan Duẩn còn xách nó như xách một con gà con, đương nhiên liền nặng nề gật đầu đồng ý.

Lâm Kiến Nho từ Tử Linh uyển đi ra, tâm tình như bão táp dưới mặt biển phẳng lặng.

Xưa nay hắn luôn không ngờ Mộ Cửu lại có chồng chưa cưới, nàng rõ ràng đã nói với hắn rằng nàng không có cha mẹ, không có thân nhân, mà khi Lưu Tuấn chiếu Càn Khôn Kính vào nàng cũng chỉ soi ra nàng là một cô nhi cô độc. Thế nhưng vừa nãy, bên người nàng lại đột nhiên nhảy ra một tên chồng chưa cưới?

Hắn đương nhiên không hề muốn tin tưởng.

Hắn lớn như vậy, từ xưa tới nay chưa từng có ai thay hắn suy nghĩ cho tương lai của hắn, sầu lo vì tình cảnh của hắn, cũng chưa từng có ai thật sự vì hắn mà làm bất cứ chuyện gì, chỉ có một mình Mộ Cửu. Hắn cũng không biết từ khi nào, hắn bắt đầu quen thuộc với việc đi chung với nàng, cũng yên tâm thổ lộ tất cả những chuyện không vẻ vang của mình trước mặt nàng.

Thế nhưng, khi hắn vừa nhận ra được những biến hóa này, nàng lại đột nhiên có một vị chồng chưa cưới...

Hơn nữa, đó còn là một tiên nhân đích thực!

Ông trời cũng thật thích trêu đùa hắn.

Thế nhưng, hắn vẫn như cũ, không chịu tin rằng đây là sự thật.

Mộ Cửu từ trước đến nay đều chưa từng nhắc qua một người như vậy, cũng chưa từng kể cho hắn nghe rằng nàng đã có hôn ước, khi hắn ta nói ra những lời đó, trên mặt nàng còn xuất hiện biểu tình khó mà tin nổi, vậy thì có thể nói, hai người họ thật sự chỉ đang diễn trò!

Nhưng nếu đúng là diễn trò, tại sao Nguyệt Lão Cung lại kiểm chứng đây là sự thực?

Nguyệt Lão chỉ quản lí nhân duyên, điều này cũng có nghĩa, giữa họ có một mối nhân duyên đã định.

Hắn nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, không nói rõ được trong lòng đang có tư vị gì. Cúi đầu lấy ra một chiếc trâm ngọc trong tay áo, đặt lên tay vỗ nhẹ, hắn mua chiếc trâm này ở kinh thành Đại Ninh, chín chữ trên mặt trâm chính là hắn mời thợ ngọc đến khắc khi nàng đi đến miếu Lạc thần, vốn là định đưa cho nàng, không nghĩ tới còn chưa kịp tặng, nàng đã trở thành hoa có chủ.

Hắn nhẹ nhàng siết chặt chiếc trâm, một tay đưa lên day huyệt thái dương.

Mặc kệ quan hệ giữa họ là thật hay là giả, sau này chỉ sợ hắn sẽ không thể thân thiết với nàng như trước nữa rồi.

Hắn nhớ tới khi nàng chỉ dùng một chiêu đã đánh bại được đám người Cơ Vĩnh Phương để cứu hắn, nhớ tới khi họ đoạt được A Phục trong tay đám người Cách Hận Thiên, nhớ tới khi nàng âm thầm tìm được tung tích của Tử Hiệp liên cho hắn, cũng nhớ tới khi nàng đưa cho hắn cuốn sách luyện khí...

Hắn biết, nàng làm những chuyện này không phải vì mục đích gì khác, đồng thời, tất cả những điều này cũng làm hắn cảm thấy được, bước ra khỏi Minh Nguyên Tông, mình đã trở thành một người bình thường, khi đứng trước mặt nàng sẽ không phải lo lắng bản thân bị kì thị, cũng không phải tự ái...

Vì thế, có thể đối với nàng, hắn không phải một người quan trọng, nhưng nếu hắn mất đi nàng, sự tổn thất của hắn sẽ là cực kì lớn.

Chiếc trâm nhọn đâm một vết vào lòng bàn tay hắn, chảy ra mấy giọt máu đỏ tươi.

Giọt máu theo chiếc trâm chậm rãi chảy xuống, hắn thuận tay lau một cái, bỏ lại chiếc trâm trên bàn.

Hoàng hôn buông xuống, Chu Tước quán cũng dần yên tĩnh lại.

Dương Vận và Dư Tiểu Liên vừa đi, không khí trong Tử Linh uyên liền thanh tân hơn rất nhiều.

Bị Thượng Quan Duẩn gây chuyện, Mộ Tiểu Tinh không kịp đi mua thức ăn, bữa tối đành phải xử lí bằng cơm ở thiện đường. Sau khi ăn xong, Mộ Cửu đi rửa một đống hoa quả lớn, thấy đèn trong nhà Doãn Tuyết Như vẫn sáng, suy nghĩ một chút rồi liền lấy một cái đĩa, chia số hoa quả ra một nửa, để Tiểu Tinh mang qua. Còn một nửa còn lại, nàng mang đến nhà Lục Áp.

Lục Áp đang đi tới đi lui trong phòng, cũng không biết là để làm gì. Thấy Mộ Cửu đi vào, hắn mới ngồi xuống bên cạnh cái bàn, tiện tay cầm một quả nho trong cái mâm nàng đang cầm lên để gặm.

Mộ Cửu nói: " Ta đến là vì chính sự."

Lục Áp liếc nàng một cái, cầm quả nho trong tay vân vê.

Mộ Cửu ngồi xuống: " Việc hôm nay thật đúng là nguy hiểm, cũng may cuối cùng cũng bình an vượt qua. Tuy vậy, hiện tại có chuyện ta cần nói rõ với ngươi. Chuyện đính hôn gì đó giữa chúng ta, trên thực tế là không đáng tin. Chờ sau khi chuyện này qua đi, mặc kệ có ai hỏi, ngươi cũng không được nhận."

Chuyện này thực sự rất khẩn cấp, trong lòng nàng vô cùng lo lắng.

Nếu Lưu Dương biết chuyện, lột da nàng ra thì sao?

Bàn tay Lục Áp ngừng lại một chút, hỏi: " Ngươi vội vàng như vậy, có phải là vì họ Lâm kia?"

Mộ Cửu sửng sốt: " Tại sao lại vì hắn? Là vì ta với ngươi không phải có quan hệ đó!"

Lục Áp chầm chậm lột vỏ nho, rồi thả cả quả vào miệng, chậm rì rì nhai như nhai thịt.

Mộ Cửu đẩy hắn: " Nói chuyện với ngươi đó!"

Lục Áp ngậm cái hột, bĩu môi nhìn nàng: " Yên tâm, ngươi thô lỗ như vậy, ta sẽ không coi trọng ngươi."

Nói cái gì vậy! Mộ Cửu mất hứng: " Ngươi không thể nói chuyện khách khí hơn một chút sao!"

Lục Áp phốc một cái đem cái hột phun ra, đưa tay đoạt lấy đĩa trái âm trong tay nàng ôm vào ngực, cả người ngả xuống ghế dựa: " Ta lớn như vậy rồi, không biết có bao nhiêu cô nương khắp tứ hải bát hoang mê luyến ta. Các nàng mỗi người đều xinh đẹp, tính khí tốt, ta còn không để vào mắt, đương nhiên càng không thể coi trọng ngươi. Ta chỉ hi vọng, trong tương lai ngươi không quấn lấy ta không tha là được rồi."

Nha đầu chết tiệt kia! Nhanh như vậy liền vội vã rũ sạch quan hệ với hắn, làm vị hôn thê tạm thời của hắn thì có làm sao? Cũng không mất khối thịt nào nha! Hắn còn không ngại, vậy nàng ngại cái gì, lẽ nào hắn còn có thể cầm dây thừng trói nàng lại mang về kết hôn? Hắn còn không phải vì nàng mới phải nói dối người ta như thế? Gia hỏa này dám qua cầu rút ván!

" Vậy thì tốt!" Mộ Cửu vui mừng, nói, " Ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không quấn quít lấy ngươi. Ta chỉ thích những người ôn nhu tỉ mỉ bản lĩnh cao cường như sư phụ ta mà thôi, sư phụ ta cũng đã nói, chờ ta phi thăng thành tiên, tu vi thăng tiến, nam tử gặp được sẽ càng ưu tú, vì thế, mục tiêu lớn nhất hiện nay của ta chính là thành tiên!"

Đã nói rõ với hắn mọi chuyện, tâm tình của nàng cũng tốt lên, đưa tay hướng về đĩa trái cây lấy một quả đào mật.

Lục Áp đột nhiên đem móng vuốt của nàng đè lại: " Sư phụ của ngươi?"

" Đúng vậy." Mộ Cửu nhìn hắn, " Sư phụ ta bây giờ đã là Kim Tiên, tu vi so với ngươi còn cao hơn nhiều. Người rất được các sư huynh sư đệ của ta kính yêu ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play