Lưu Tuấn trợn mắt ngoác mồm!

Trường Diễn Tinh Quân và các quản sự hai mặt nhìn nhau, Thiên Binh Doanh xác thực không hề cầm vận chuyện này, cũng không nói vợ chồng chưa cưới không được cùng nhau chung sống... Như vậy, bây giờ đuổi cũng chưa phải đuổi? Phạt còn chưa phải phạt? Hai người này rốt cuộc là thật hay giả?!

" Ta không tin! Trừ phi phái người đi Nguyệt Lão Cung chứng thực!" Lúc này, Dư Tiểu Liên lại mở miệng chất vấn.

Nguyệt Lão quản lí nhân duyên khắp lục giới, hai người họ chắc chắn cũng được ghi lại, đi chứng thực là được rồi.

Mộ Cửu nào ngờ nàng ta còn cất giấu một chiêu này, lập tức hoảng hốt: " Chút chuyện nhỏ này cũng cần đi làm phiền Nguyêt Lão? Lẽ nào ta sẽ nói dối sao?"

" Nhất định phải điều tra rõ ràng!" Dư Tiểu Liên chết cũng không tha.

Mộ Cửu hết chỗ nói.

Trường Diễn Tinh Quân hắng giọng: " Vậy thì phải một người đi Nguyệt Lão Cung, biết rõ cũng tốt."

Mộ Cửu vội vàng nói: " Nhưng ta không nhớ sinh nhật cụ thể của mình..."

" Không sao." Trường Diễn Tinh Quân thân thiết đáp lại nàng, " Lấy hai sợi tóc của các ngươi mang đi tra quá khứ là được rồi."

Mộ Cửu đầu đầy mây đen, hoàn toàn không giải quyết được rồi.

Nàng nhìn về phía Lục Nhai, thấy hắn vẫn trầm ngâm, nhưng lại rất biết nghe lời lấy một sợi tóc trên đầu xuống, đưa cho quản sự.

Sau đó, quản sự đi đến trước mặt nàng, nàng cũng chỉ có thể nhịn đau bới đầu rút tóc.

Lưu Tuấn ngồi xuống một cái ghế gần đó, gương măt bình tĩnh vô cùng quét qua Mộ Cửu và Lục Áp.

Lúc này, trong sân ngay cả một cơn gió cũng không có, mọi người đều không nhúc nhích như mấy cái cọc.

Thượng Quan Duẩn và Doãn Tuyết Như vẫn chưa nói lời nào sớm đã trở thành khán giả, nếu nhất định phải nói đến người chưa gặp chút ảnh hưởng nào, vậy cũng chỉ có A Phục đang nằm nhoài dưới chân Mộ Cửu rồi. Nó đang nhìn cái nọ lại nhìn cái kia, cong lưng đề phòng đám người đứng trước mặt Mộ Cửu.

Mộ Cửu khom lưng vỗ vỗ đầu của nó, trong lòng tràn đầy phiền muộn. Lần này đi Nguyệt Lão Cung chứng thực, lời nói dối này tất nhiên sẽ lộ, nếu bị lộ, nàng tuyệt đối không thể lưu lại Thiên Đình. Nếu nàng phải đi, nàng sẽ phải chia tay với A Phục, đã mấy tháng sống cùng nhau, đương nhiên trong lòng không hề muốn.

" Đại nhân, về rồi."

Đúng lúc này, thiên binh giữ cửa đi tới bẩm báo với Lưu Tuấn, ngoài cửa viện có tiếng bước chân vội vã trở về. Quản sự phụng mệnh đi đến Nguyệt lão Cung đưa một tờ giấy đến trước mặt Lưu Tuấn và Trường Diễn Tinh Quân, nói vài câu gì đó với họ, chỉ thấy Lưu Tuấn giật đi tờ giấy nọ, cúi đầu nhìn thật kĩ.

Trái tim của Mộ Cửu như sắp nhảy ra khỏi cuống họng.

A Phục cũng cảm nhận được sự căng thẳng của nàng, ngẩng đầu lên nhìn nàng kêu vài tiếng liên tục.

" Nếu thực sự là chồng chưa cưới, vì sao lúc trước ngươi không báo cáo?!" Lưu Tuấn bỗng nhiên ngẩng đầu, tức giận chất vấn Mộ Cửu.

Tuy rằng vẫn còn giận dữ, nhưng sắc mặt tốt xấu gì cũng đã đẹp hơn một chút, như mây đen tản đi lộ ra ánh mặt trời, dù chưa hoàn toàn tươi sáng nhưng cũng không còn mưa gió.

Mộ Cửu lập tức sững người! Hắn có ý gì?

Cái gì là thực ra là chồng chưa cưới?

Lục Áp cũng có chút bất ngờ, nhưng hắn vẫn phản ứng nhanh hơn Mộ Cửu: " Đó là bởi ta mới đến đây từ hai ngày trước, có dự định ở lại đây lâu dài để chăm sóc A Cửu, vì thế còn chưa thương lượng xong nên báo cáo với đại nhân thế nào. Ta thừa nhận đây là lỗi của ta, kính xin đại nhân xem xét, Lục mỗ ta chưa từng gây phiền phức cho người khác, mong đại nhân hãy bỏ qua."

Lưu Tuấn nhướn mày nhìn hắn, cũng không lập tức nói chuyện.

Mộ Cửu cuối cùng cũng gật gật đầu, ý của họ chính là, Nguyệt Lão Cung tra ra nàng và Lục Nhai thật sư là vợ chồng chưa cưới?

Chuyện này cũng không thể nào chứ?

Nguyệt Lão có phải đã mắt mờ chân chậm, nhìn sai đường rồi không?

Lão làm sao có khả năng đưa ra chứng cứ như vậy? Quan hệ giữ nàng và Lục Nhai... phải nói là hoàn toàn xa lạ a!

... Có điều, lão mắt mờ chân chậm cũng là chuyện tốt! Ít nhất nàng đã vượt qua được kiếp nạn này. Nàng sẽ không cần xấu mặt quay về Hồng Thương nữa rồi! Nhìn sắc mặt của Lưu Tuấn rõ ràng là không có dư định đuổi nàng ra khỏi Thiên binh Doanh, đây chẳng phải rõ ràng là chuyện cực tốt hay sao?!

Ừ, tám phần là do Lục Nhai động tay động chân sau lưng rồi, nhất định!

Không nghĩ tới, tiểu tử này tay chân đúng là lưu loát.

Nàng lập tức tỉnh táo lại, thông minh đi tới quỳ xuống trước mặt Lưu Tuấn: " Tiểu nhân không bẩm báo đúng lúc, khẩn cầu đại nhân tha tội."

" Thật sự là vợ chồng chưa cưới, đương nhiên không có cách nào trách ngươi." Lưu Tuấn chậm rì rì nói, " Nhưng đây là kí túc xá của nữ nhân, há có thể để một nam nhân lưu lại? Bản quan gia hạn cho ngươi, trong ba ngày phải đưa hắn đi, chuyện này sẽ không truy xét nữa."

Coi như chồng chưa cươi cũng có thể coi là nửa người thân, Thiên Binh Doanh cũng không cấm, nhưng nàng cũng không thể để hắn ở đây chứ? Hơn nữa, ngươi có tư cách mang theo người thân đều phải có chức vị, Quách Mộ Cửu nàng ngay cả Bách Phu trưởng cũng không phải, sao có thể mang theo người thân? Cho phép nàng mang theo một con thỏ đã là quá lắm rồi!

" Đại nhân, Lục mỗ đến lần này, chính là có ý định chung sống lâu dài với Mộ Cửu, kính xin đại nhân ân chuẩn." Mộ Cửu còn chưa đáp ứng, Lục Áp liền cướp đi cơ hội mở miệng của nàng, " A Cửu của ta thân thế không được tốt, ta không muốn nàng một mình chịu khổ bên ngoài. Nếu Thiên Binh Doanh cũng có nhiều gia quyến theo quân như vậy, thêm ta vào cũng đâu có sao."

" Ngươi muốn theo quân?" Đôi lông mày đang dãn ra của Lưu Tuấn lại nhăn lại, " Vậy ngươi sống ở đâu?" Không thể sống lâu ở Tử Linh uyển được!

" Ta không đồng ý!" Dư Tiểu Liên lại gào thét, " Ta tuyệt không đồng ý giữ hắn lại! Còn có Quách Mộ Cửu, nàng ta cũng nhất định phải đi!"

" Câm miệng!" Trường Diễn Tinh Quân quát mắng nàng ta.

Cục diện lần thứ hai rơi vào thế giằng co.

Lưu Tuấn cắn răng nhìn Mộ Cửu.

Mộ Cửu tê cả đầu, cứng rắn chống đỡ: " Nếu không... để hắn lưu lại Đông Đường cũng được."

Nàng chưa quên Lục Nhai đang bị sư huynh hắn truy sát đâu, nếu đi rồi, hắn phải đi đâu? Lại nói, nếu vừa nãy hắn không thông minh nghĩ ra chủ ý vợ chồng chưa cưới, chỉ sợ lúc này nàng đã bị đuổi ra khỏi cửa, vì thế, nàng không thể qua cầu rút ván, bỏ lại hắn được. Nếu còn có thể tranh thủ, nàng vẫn sẽ nỗ lực.

" Hắn không danh không chức, có thể ở lại Đông Đường bao lâu?" Lưu Tuấn cực kì tức giận.

Hắn làm sao lại như lão tổ tông của thủ hạ như vậy, đến chồng chưa cưới của nàng cũng phải sắp xếp triệt để!

Mộ Cửu ngẫm lại, thấy hắn nói cũng đúng.

Coi như có thể tạm thời ở lại cũng không thể ở lại lâu, mấu chốt là, hắn sống ở đó không quen, một người thích sai khiến người khác như hắn, sống ở đó hẳn sẽ không tiện. Lại nói, tính tình của hắn đúng là chẳng đâu vào đâu, vạn nhất gây chuyện với người ta, nàng làm sao giúp hắn thu dọn cục diện được? Hừ gừ.

Aiz, nếu có một nơi ở độc lập thì tốt, phiền muộn gì cũng không có.

... A, nơi ở độc lập?

Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt cũng nhất thời sáng lên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play