Lưu Tuấn và Trường Diễn Tinh Quân nói gì Mộ Cửu đều có thể nhẫn, nhưng Dư Tiểu Liên và Dương Vận cấu kết nhau làm chuyện xấu cũng không bị đuổi ra khỏi Thiên Binh Doanh, nàng ta có tư cách gì nói nàng đi? Nhất thời, Mộ Cửu cũng nổi giận: " Ngươi bớt diễu võ dương oai ở nơi này đi!"

" Nói chung ngươi chính là không thể lại ở lại Thiên Binh Doanh!" Thanh âm của Dư Tiểu Liên so với tảng đá còn cứng nhắc hơn, " Toàn bộ Thiên Binh Doanh này, kẻ không biết xấu hổ nhất chính là ngươi! Ngày thường đều giả vờ vô tội, trên thực tế chính là tiện nhân không biết xấu hổ! Nếu các ngươi không chịu hành quyết, ta sẽ báo cáo lên Thiên Tướng Doanh, lên Lăng Tiêu điện! Để xem, cuối cùng là ngươi lợi hại, hay ta lợi hại!"

Bởi oan ức vẫn chưa được xả từ khi bị đổ oan hạ độc Long Cốt Thảo, oán khí lần này đã bị nàng ta hoàn toàn phóng thích. Dương Vận nói không sai, chuyện lần trước nhất định do hai người họ làm, nếu không mượn cơ hội này để báo thù, chẳng phải sẽ để nha đầu này chiếm tiện nghi?

Mộ Cửu tức đến đỏ bừng cả mặt.

Trường Diễn Tinh Quân nghe vậy cũng cảm thấy đau đầu.

Vốn hắn còn có dự định xử lí cho xong chuyện này, chỉ cần Lưu Tuấn nói một câu, hắn liền có thể mở ra một con đường cho Quách Mộ Cửu và tiểu tiên ho Lục này. Nhưng thái độ của Dư Tiểu Liên và Dương Vận kiên quyết như vậy, hắn lại càng không biết làm gì.

" Lưu đại nhân, ngươi xem..."

Lưu Tuấn xanh mặt trừng mắt nhìn Mộ Cửu, mặc dù không lên tiếng, nhưng trong mắt đã có lửa giận bốc lên.

Mộ Cửu gan có to hơn nữa, đến lúc đối mặt với hắn cũng không nhịn được hụt hơi.

Nếu không có những lời đó của Dư Tiểu Liên, nàng còn có thể cắn răng để Lục Nhai rời đi trước, sau đó sẽ gửi một bức thư về Hồng Thương, nhờ Lưu Dương thu nhận giúp đỡ hắn. Như vậy, tuy rằng không để tránh khỏi việc bị Lưu Tuấn mắng chửu, nhưng ít ra nàng cũng coi như phụ trách giúp đỡ hắn tới cùng rồi. Nhưng Dư Tiểu Liên lại mở miệng, nàng hiểu, dù nàng có để Lục Nhai rời đi cũng không thể cứu vẫn được cục diện.

Hậu đài vững vàng của Dư Tiểu Liên và Dương Vận vẫn còn đặt ở đó, nàng lại chỉ là một tiểu tán tu không quyền không thế, há có thể thắng được?

Huống hồ nàng biết, hai người họ sớm đã có ý nhắm vào nàng.

Nàng chỉ muốn làm một thiên binh bình thường ở Thiên Đình mà thôi, làm sao cứ khó khắn như vậy?

Khi nàng đang thẫn thờ, ánh mắt của Lục Áp không hề rời khỏi nàng nửa phút.

Nàng xúc động, phẫn nộ, nỗ lực, ủ rũ, hắn đều nhìn thấy.

Nổi giận với Lâm Kiến Nho là một chuyện, mà hắn vốn đã có dự định tiết lộ thân phận thay nàng giải vây, mặc dù như vậy sẽ gây ra một chút phong thanh không tốt cho hắn, mặc dù chuyện này có thể làm cả Thiên Đình náo động, mặc dù lúc trước hắn chỉ vẻn vẹn muốn mượn linh lực của nàng để bảo vệ chính mình, mặc dù hiện tại hắn cũng không rõ nàng có ý nghĩa như thế nào đối với hắn, hắn chỉ muốn bảo vệ nàng chu toàn.

Thế nhưng thái độ của Dư Tiểu Liên làm hắn có chút dao động, nếu hắn làm như vậy hẳn sẽ không thể quay về, lúc đó, tình cảnh của nàng thật sự sẽ tốt lên sao? Sau này, nàng sao có thể một thân một mình đối phó với những kẻ bụng dạ khó lường như vậy?

Càng không nói đến chuyện nàng rất thích lo chuyện bao đồng, chính mình không lo nổi còn nghĩ đến Lâm Kiến Nho...

Hắn không thể đi.

Ngừng lại một chút, Lục Áp chậm rãi chắp hai tay ra sau lưng, thong thả đi đến trước mặt họ, không nhanh không chậm lên tiếng: " Ta vẫn còn nhớ, quy tắc của Thiên Binh Doanh vốn được sắp lập vào thời gian Phong Thần năm đó. Mặc dù trong quy tắc nói không thể để người ngoài lưu lại, nhưng cũng không nói đến chuyện người thân cũng phải như vậy. Không biết ta nói có đúng không?"

Lưu Tuấn nhíu mày: " Ngươi có ý gì?"

Trong quy tắc... xác thực không nói rõ rằng người thân không thể lưu lại.

Vì những người tòng quân đều là đệ tử các môn phái, lúc nào vốn nói không thể lưu lại, nhưng sau đó đệ tử Xiển giáo ngày càng nhiều, cái mác "danh môn chính phải" càng lúc càng lớn, sư môn của họ có địa vị cao, quy tắc này cũng chỉ như thùng rỗng kêu to mà thôi.

Thêm nữa, nơi ở trong Thiên Đình rất rộng rãi, tuy cùng sân cùng tiểu viện nhưng nhìn chung vẫn tương đối độc lập, Thiên Binh Doanh lại chỉ là một khu kí túc xá, không liên quan đến quân vụ, bởi vậy, thân hữu của thiên binh đến đây ngủ lại vẫn có không ít. Bình thường, chỉ cần quản sự đi xác nhận thân phận xong, trên căn bản đều không có vấn đề.

Thế nhưng, chuyện này không giống như vậy. Lần trước hắn đã dùng Càn Không Kính chiếu Quách Mộ Cửu, nàng không có người nhà, trên hộ tịch của nàng cũng viết như vậy, họ Lục này căn bản không thể là người thân của nàng, nói vậy cũng vô dụng.

" Ý của ta là, ta không phải người ngoài, mà chính là người thân của Mộ Cửu."

Ánh mắt của Lục Áp như gió xuân thổi qua, không có lấy một tia quẫn bách câu nệ: " Vì thế, ta ngủ lại đây hoàn toàn không làm trái quy tắc, nếu nhất định phải nói rõ, đó chính là vì nàng đã không sớm nói hiểu lầm này với quản sự. Nhưng mặc dù chưa đi báo cáo, chuyện này vẫn chưa đến mức độ bị trục xuất khỏi Thiên Đình."

" Người thân?"

Mộ Cửu hít vào một ngụm khí lạnh. Cái tên khoác lác này...

Nàng yên lặng không lên tiếng, Lâm Kiến Nho quay sang nhìn nàng rồi lại nhìn Lục Áp, lập tức thốt ra: " Nhưng chúng ta đều biết nàng không có người thân."

" Ta đã nói là người thân, đó chính là người thân." Lục Áp nói, " Hơn nữa còn là người có quan hệ rất thân thuộc."

Lâm Kiến Nho hơi ngừng lại, không khỏi cau mày: " Vậy ngươi là..."

" Chồng chưa cưới." Lục Áp dương dương tự đắc nhếch môi nhìn hắn.

Không có cha mẹ anh chị em không có nghĩa là không có người thân, chồng chưa cưới cũng được coi là người thân đó.

Lâm Kiến Nho đột nhiên sững người, cứng đờ như một pho tượng.

Còn Mộ Cửu, nàng suýt nữa thì lăn ra đất ngất xỉu!

Chồng chưa cưới?! Thế mà hắn cũng nói ra được!

" Ngươi..."

" Nàng đừng trách ta nói ra, đến lúc này rồi, không có gì có thể giấu nổi nữa." Lục Áp ôn nhu nhìn nàng, vẫn cứ mặt không biến sắc tim không đập mà nói tiếp, " Chúng ta từ nhỏ đã đính hôn. Nàng không có người thân, ta không yên lòng để nàng lên Thiên Đình làm thiên binh, đến thăm cũng không có gì ghê gớm. Huống chi, nàng sống ở nơi này cũng không tốt."

Cả một sân người, toàn bộ đều há hốc miệng, to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà!

Lâm Kiến Nho nhìn hắn rồi lại nhìn Mộ Cửu, sắc mặt tuy vẫn còn tốt, nhưng bàn tay cầm kiếm đã nổi gân xanh.

Mộ Cửu suýt thì phun ra một búng máu!

Nàng không có nghe lầm chứ? Nàng và hắn từ nhỏ đã đính hôn? Không yên lòng về nàng?

Hắn từ lúc nào trở thành vị hôn phu của nàng vậy? Nàng có lòng tốt thu nhận giúp đỡ hắn, hắn lại dám trắng trợn sàm sỡ nàng?

Mộ Cửu nổi ra gà, nhưng mở miệng mấy lần cũng hoàn toàn không thể nói lời phản bác.

Bởi vì, chết tiệt, hắn nói rất có đạo lý, nếu hắn là vị hôn phu của nàng, vậy hắn sẽ không phải là người ngoài. Như vậy, chẳng phải nàng sẽ có thể chặn miệng đám người Dư Tiểu Liên, cũng không bị đuổi ra ngoài hay sao? Cũng có thể che đậy tội danh lén lút thu nhập giúp đỡ người ngoài rồi hả?

Tuy rằng lời khoác lác này khiến người ta không nói được lời nào, nhưng trước mắt xác thực không có lời giải thích nào tốt hơn cả...

" Không sai!" Nàng vỗ tay một cái, nhảy dựng lên, " Hai chúng ta chính là thanh mai trúc mã, 800 năm trước đã đính hôn rồi! Hắn không phải người ngoài, mà là vị hôn phu của ta! Trước khi lên Thiên Đình, hắn vẫn chăm sóc ta chu đáo tỉ mỉ như thân ca, vì thế, khi biết ta đi tòng quân, hắn cũng theo tới!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play