Cứ đi như vậy mấy dặm đường mà không có phát hiện gì, đi thêm mấy dặm nữa liền ra khỏi cánh rừng, đến một tòa Loạn Thạch Cương.

Loạn Thạch Cương tuy nhìn qua lộn xộn nhưng trong đó vẫn có thứ tự, Mộ Cửu từ nhỏ đã theo Lưu Dương học ngũ hành bát quái, mơ hồ nhận ra đây là một Bát Quái trận, nhưng đứng dưới mặt đất nhìn không rõ, đang định đằng vân nhìn thì Lục Áp liền phân phó: " Ta đi xung quanh kiểm tra một chút, hai người ở đây chờ." Nói xong liền bước lên mây bay đi.

Mộ Cửu ngẩng đầu nhìn trời, trên trời trăng sáng sao thưa, bóng tối trải dài.

Cũng không biết nhóm Thượng Quan Duẩn và A Phục có phát hiện gì hay không?

" Quách Mộ Cửu."

Khi đang suy nghĩ, Ngao Khương bỗng nhiên mở miệng.

Mộ Cửu nghiêng mặt nhìn qua.

Hắn nói: " Ngươi với hắn, thực sự là vợ chồng chưa cưới sao?"

Nói xong, mặt hắn liền nóng rần lên, nhưng không hề né tránh, chỉ cúi mặt xuống.

Câu nói này hắn đã nhịn một ngày, tốt xấu gì cũng nên tìm cơ hội để hỏi. Nhưng đến khi hỏi xong, tim hắn lại như bị treo lên không trung.

" Ngươi để ý làm gì?" Mộ Cửu ngơ ngác, hỏi hắn.

Nếu như lời này được hỏi trước đây, nàng nhất định sẽ không chút nghĩ ngợi nói với hắn là không phải. Nhưng bây giờ, nàng lại không muốn quyết đoán cắt đứt quan hệ với Lục Áp. Nàng xưa nay không muốn trèo cao, chỉ là nàng cảm thấy, nếu để Lục Áp nghe nàng quả quyết phủ định như thế thì hắn có cảm thấy nàng đang vội vã muốn rũ sạch trách nhiệm không?

Hắn thích suy nghĩ nhiều, nàng tốt nhất không nên tự mình chuốc lấy cực khổ.

" Tại sao?" Ngao Khương nghiêm mặt, thanh âm có chút phiêu tán.

" Không có tại sao. Ngươi muốn tại sao?" Mộ Cửu nhìn hắn, " Hay là ngươi cảm thấy ta rất kém cỏi?"

" Không phải..."

Lòng Ngao Khương loạn như một bầy ong bay loạn.

Hắn không hề cảm thấy nàng kém cỏi. Ngay khi mới gặp mặt, hắn đã thua trong tay nàng, sau đó nàng lại giúp hắn bắt Vân Tích, còn một mình tìm được nơi sống của Vân Tha, cũng tìm thấy Băng Phách Dương Khóa, có rất nhiều chuyện hắn không thể so sánh với nàng, làm sao có thể sẽ cảm thấy nàng kém cỏi?

Hắn chỉ cảm thấy, nàng đính hôn có phải hơi sớm quá không?

Gấp gấp như vậy làm gì? Thần Tiên cũng không vội vã lập gia đình, nàng không sợ vạn nhất mình sẽ hối hận trong tương lai sao?

Có điều, nếu đối phương lại là Lục Áp, trên đời căn bản sẽ không có người nào hối hận.

Không nói đến sức ảnh hưởng của hắn trong lục giới, chỉ dựa vào dáng dấp ngồi trên đài sen của hắn vừa rồi, Ngao Khương trong lòng đều tràn đầy sùng bái, càng không nói, hắn luôn tìm mọi cách chiếu cố Mộ Cửu. Ngao Khương tuy không quá thông minh nhưng dọc đường đi cũng đoán được thân phận của hắn, người như hắn lại đem một nữ hài tử khảm vào trong tim, cũng thật hiếm thấy.

" Không cần quản nhiều như vậy, lo nhiều chuyện vô bổ sẽ già nhanh đấy." Mộ Cửu liếc hắn, còn có tâm trạng nói đùa, tiến lên hai bước ngồi xuống một phiến đá.

Nàng không mong hắn tiếp tục đề tài này.

Vì đến nàng cũng không dám nghĩ sâu thêm.

Lục Áp mỗi câu đều nói muốn ở cùng nàng trong tương lai, nhưng, nàng căn bản chưa đừng đáp lại hắn. Nàng không biết cho hắn hi vọng lâu dài thế nào, cũng chưa từng quan tâm mình có thể sống bao lâu, nhưng khi đặc biệt chú ý, nàng sợ bản thân nàng cứ thế trôi đi, cuối cùng lại quên tất cả những kỉ niệm với hắn.

Nàng không mong mình quên hắn, cho dù hắn có thi thuật khiến nàng luân hồi trọng sinh, nhưng chung quy cũng không có cách nào để trả cho nàng kí ức kiếp trước, nếu đợi đến khi quay lại cầu Nại Hà mới biết đời này làm gì, bỏ lỡ cái gì, tất cả đều trở nên không có ý nghĩa.

Bời vậy, có lúc nàng cảm thấy như mình đang đùa với lửa, rõ ràng có suy nghĩ tiêu cực, rồi lại vẫn như thiêu thân lao đầu vào.

Xưa nay Lưu Dương không dạy nàng một chữ "tình" khó có thể kiềm chế, nàng lại tự ngộ ra.

" Ngươi không nên tức giận, ta chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi."

Ngao Khương thấy nàng trầm mặc không nói, hối hận không ngớt, đành nói.

Hắn tiến lên nhưng không tới quá gần, đứng cách nàng hai bước.

Mộ Cửu quay đầu nhìn hắn, mỉm cười.

Cái tên ngốc này không giống như lão cha xảo quyệt của hắn.

Nàng thật sự không có ác cảm gì với hắn, trên căn bản nàng không có ác cảm gì với ai, cho dù là Dương Vận hay Dư Tiểu Liên đã từng làm hại nàng. Khi đó nàng hận không thể đạp họ ra ngoài, thế nhưng sự tình qua đi, nàng lại vỡ ra.

Ngao Khương không làm gì hại nàng, tại sao nàng phải khiến hắn căng thẳng?

Đang muốn nói một câu để hòa hoãn, lúc này phía sau, trong rừng lại đột nhiên truyền đến một luồng kình phong, ngay sau đó, một tiếng hổ gầm nghe như vang vọng từ phía chân trời đột nhiên truyền đến!

" A Phục!"

Mộ Cửu giật mình đứng lên. Thanh âm của A Phục nàng sao có thể nghe lầm? Hơn nữa, nơi này đến chim cũng không có, nói gì đến hổ, đây không phải nó gặp chuyện thì là ai?

Ngao Khương cũng lập tức biến sắc!

" Họ ở hướng Tây Bắc! Chúng ta đi nhanh thôi!"

Lục Áp không biết đã đi đâu, nhưng nàng không kịp chờ hắn! Nàng không thể để A Phục gặp nguy hiểm!

Mộ Cửu bỏ lại câu nói này, phút chốc đi vào rừng.

Ngao Khương theo sát phía sau, hướng về phía âm thanh truyền tới từ phía Tây Bắc, nhanh chóng bay đi.

Trong rừng vốn âm u, mà mặt đất còn có xỉ rêu, tốc độ thế nào cũng không nhanh đổi. Tiếng rống giận dữ của A Phục một tiếng theo một tiếng truyền đến khiến lòng Mộ Cửu như thiêu như đốt, không nhịn được vận chân khí, ngự kiếm mà đi.

Không trong chốc lát, họ liền về đến hắc thủy đầm, tiếng hổ gầm càng gần, nhưng khí tức âm u quỷ quyệt xung quanh rất rõ ràng. Họ không quản được nhiều như vậy, chỉ có thể cẩn thận gấp bội mà tiến về phía trước. Vừa đi được hai, ba dặm, phía trên đột nhiên có chưởng phong đè xuống. Mộ Cửu thốt lên một tiếng "Không tốt", đồng thời rút kiếm dựa vào sức mạnh của mũi kiếm mà nhảy lên, ngay sau đó luồng chưởng phong liền sượt qua người nàng, lại ập đến.

" Mau tránh ra!"

Ngao Khương dù sao cũng hơn nàng vạn năm tu vi, tuy sức chiến đấu không bằng nàng thế nhưng độ nhạy bén vẫn hơn nàng một chút, khi thấy luồng gió xoáy tấn công Mộ Cửu, hắn nhanh như sao bằng nhảy lên đẩy nàng ra, sau đó chắn trước mặt nàng đọ sức với luồng gió!

Luồng gió xoáy này chuyển động cực nhanh, mà phản ứng cũng vô cùng nhạy bén!

Mộ Cửu sau khi đứng vững cũng vội vã gia nhập cuộc chiến.

Nhưng gió này không giống bình thường, có tốc độ mạnh mẽ hơn cả khi nàng đụng độ Ngao Sâm lần đầu tiên. Hai người quyết tử đấu tranh, nhưng luồng gió xoáy này vẫn cuốn mạnh trước mặt họ, không có cách nào chặt đứt nó.

" Gió này có tà lực! Ngươi lui lại, ta sẽ trị nó!"

Mộ Cửu nói, khẽ cắn răng gọi ra Chức Thiên Võng mà Lưu Dương tặng nàng bên trong vòng tay trữ vật, đọc quyết chú, đem ngân lưới chỉ to bằng bán tay ném về phía luồng gió xoáy!

Chức Thiên Võng lập tức áp sát luồng gió, bắt đầu chiến đấu, áp lực mà Mộ Cửu và Ngao Khương phải chịu đựng trong nháy mắt được giải trừ. Uy lực Chức Thiên Võng không phải đùa, ngân võng như tơ nhện treo giữa không trung, biến hóa không ngừng, trong ảnh hưởng cúa nó, luồng gió xoáy không ngừng thu nhỏ lại, dần dần biến thành một luồng khí lưu trong ngân võng, cuối cùng tiêu tán hoàn toàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play