"Sau khi nàng ấy phát hiện mình mang thai, đương nhiên là muốn sinh nó ra. Nhưng chuyện nàng ấy muốn làm còn chưa hoàn thành, không thể quay về, cũng không muốn liên luỵ đến ngươi, vì thế không thể làm gì khác hơn là nghĩ cách đưa con ra ngoài."

Nói tới đây, hắn dừng lại một chút, nhìn A Phục đang chơi đùa với Duệ Kiệt ngoài cửa: "A Cửu nói cũng không sai, trước kia đáp án chúng ta cần biết quá nhiều, vì thế trái lại đã bỏ qua những mang mối có thể tìm kiếm được từ trên người A Phục. Hiện tại nhiều chi tiết nhỏ đã bị phủ định, ngay cả mệnh số tái thế của Đại Nghệ cũng có biến động, phạm vi suy đoán liền hẹp đi.

Trên thực tế, sau khi A Phục tiến vào Thiên Đình đã lưu lạc một quãng thời gian, nhưng khoảng thời gian này cũng không khiến nó nhiễm tật xấu gì, có thể thấy được, 300 năm vừa qua Lương Cơ đã giáo dục nó vô cùng tốt. Nếu không ở trong điều kiện an toàn, làm sao nàng ấy có thể làm được vậy?

Ngoài ra, A Phục rất có thiên phú, đương nhiên là bởi nó xuất thân từ hoàng tộc, nhưng không thể phủ nhận một chuyện, thân là phụ thân, ngươi cũng không thể có được linh tinh như nó. Ta nghĩ, quãng thời gian khi nó còn bé không chỉ trải qua vô cùng an bình, mà còn tại một nơi có linh khí dồi dào. Thậm chí, Lương Cơ vì nuôi nó trong 200 năm nay nên cũng đã bắt đầu được linh khí nó tẩm bổ.

Vì thế, ta tin tình cảnh của Lương Cơ hiện tại không bị động như vậy."

Thế Ân nhìn hắn, không hề động đậy một chút nào, dường như đang nín thở.

Đây là một suy đoán mới, hơn nữa càng nghe càng thấy hợp lí hợp tình.

Dưới tình huống đang không có bất kì đầu mối mới nào, hắn đồng ý thử suy nghĩ lại.

Mộ Cửu cân nhắc một lát, lại hỏi: "Vậy thì Lương Cơ định đi làm chuyện gì cơ chứ?"

"Vậy thì phải hỏi hắn." Lục Áp hất cằm về phía Thế Ân, "Ngươi nghĩ kĩ lại xem, trước khi nàng ấy mất tích đã từng nói với ngươi chuyện gì."

"Chẳng có gì cả." Thế Ân lắc đầu, "Nàng căn bản không hề nói nàng muốn làm gì, nếu như đã nói rồi, đương nhiên ta sẽ làm giúp nàng!"

"Vậy được rồi." Lục Áp nói, "Có thể chuyện này vô cùng mạo hiểm, mà ngươi là thái tử Hữu Khương Quốc, nàng ấy không đành lòng để ngươi đi mạo hiểm, vì vậy đã tự mình đi. Ta còn suy đoán, rất có khả năng bản thân nàng ấy cũng không nghĩ mình sẽ biến mất lâu như vậy, vì thế mới đến một câu cũng không lưu lại. Đương nhiên, từ điều này có thể kết luận, không nhất định nàng ấy đang gặp nguy hiểm, nhưng chắc chắn là đang mạo hiểm."

Mi tâm Thế Ân nhíu chặt lại, trên khuôn mặt hoàn toàn là lo lắng.

Lục Áp nghiên người về phía hắn: "Ta nhớ ngươi đã nói, nàng ấy và tỷ tỷ Vũ Chân có cảm tình sâu nặng, ngươi nghĩ một chút, Vũ Chân chết trong tay Hiên Viên Hối, Lương Cơ thật sự cứ cam tâm buông tha hắn như vậy sao?"

Sắc mặt Thế Ân lập tức trắng bệch.

"Thế nhưng ta đã từng phái người đến Nam Tương tìm kiếm nàng, ta cũng nghi ngờ, nhưng không hề có bóng dáng nàng ở Nam Tương."

Nếu là Thần tộc, đương nhiên họ tự có thủ pháp tìm người, cũng không nhất định phải tự mình xuất hiện.

"Vậy là ngươi đã từng chú ý đến Hiên Viên Hối rồi?"

"Đã điều tra qua." Thế Ân nói, "Hắn so với trước kia cũng không có điểm gì khác, hơn nữa đại đa số thời gian đều ở trong hoàng cung Nam Tương."

Tuy Lương Cơ không phải tuyệt đối không có khả năng ở trong Nam Tương Cung, nhưng Lục Áp đã nói A Phục lớn lên ở một nơi dồi dào linh khí, vậy thì chắc chắn không thể là Nam Tương Cung. Nếu như trong Nam Tương Cung xuất hiện linh nguyên dồi dào, đương nhiên không thể qua nổi mắt hắn.

Lục Áp xoa cằm, một lần nữa suy tư.

Mộ Cửu suy nghĩ một chút, thử dò xét hỏi: "Không biết mộ của Vũ Chân đặt ở nơi nào?"

Nàng cũng không biết suy nghĩ của nàng có đúng không, nhưng theo suy nghĩ của Lục Áp, nàng liền cảm thấy nếu nàng là Lương Cơ, tỷ tỷ của mình chết thảm như vậy, nếu nàng muốn báo thù, cũng nhất định sẽ đi thăm tỷ tỷ trước. Dù sao, nếu vạn nhất không về được, khả năng hai tỷ muội cách mộ nói chuyện với nhau... cũng không còn nữa.

Lời này vừa ra khỏi miệng nàng, hai mặt Thế Ân phút chốc liền sáng lên: "Không sai... mộ của Vũ Chân! Tại sao ta lại không nghĩ đến chứ!"

Lục Áp nhướn mày: "Có manh mối gì sao?"

"Khi Vũ Chân qua đời, chúng ta đã đưa thi côt về, mai táng ở phía Bắc Lôi Linh Sơn!"

"Lôi Linh Sơn?!"

Mộ Cửu cũng có chút kích động!

Chu Sơn nằm bên cạnh Lôi Linh Sơn, nói như vậy, Lương Cơ đưa A Phục tới Chu Sơn cũng không phải hoàn toàn là trùng hợp. Nàng luôn cảm thấy tung tích của Lương Cơ có liên quan đến Lôi Linh Sơn, lẽ nào đây thật sự sẽ là phát hiện mới?

"Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta trực tiếp đi."

Lục Áp phủi gối đứng lên, sau đó cầm lấy hai mảnh mai rùa trên bàn, gọi mây đến.

Mộ Cửu liền đi chào Tiểu Tinh rồi xuất phát.

Lôi Linh Sơn đông tây dài tổng cộng vài ngàn dặm, có vô số ngọn núi nhỏ. Ngọn núi chính ngăn cách với Bắc Hoang, mặt phía Nam cây cối xanh biếc như đệm, vạn vật sinh trưởng phồn vinh, nhưng mặt phía Bắc lại là liên tiếp mấy ngàn dặm hoang mạc, hàng năm, ốc đảo chỉ xuất hiện trong thời gian ngắn ngủi một tháng. Đi xuyên qua mấy ngàn dặm hoang mạc này, chính là địa giới của các quốc gia Thượng Cổ.

Chu Sơn nằm toàn bộ trên sơn mạch phía Tây Nam, các quốc gia Hữu Khương Hữu Hùng lại nằm ở phía Bắc Lôi Linh Sơn, hai địa giới cách nhau cũng phải mấy ngàn dặm, bởi vậy ngày ấy khi đến Chu Sơn, Thế Ân cũng không nhắc đến chuyện vượt qua núi mấy ngàn dặm chính là Hữu Khương Quốc.

Có Lục Áp, họ đi một lúc đã đến trên sườn núi.

Sau đó, Thế Ân ăn ý đi trước dẫn đường, một đường đi về hướng Tây, khi sắp đi hết sơn mạch liền xuất hiện một ngọn núi nhỏ, khác với cảnh tượng hoang vu trước đó, ngọn núi nhỏ này mọc rất nhiều cây cối. Trong rừng cây là vô cùng nhiều khu mộ, hơn nữa nhìn qua đều biết chúng đã có niên đại xa xưa, trên bia mộ khắc đồ đằng mà Mộ Cửu đọc không hiểu.

Cũng không biết đã đi qua bao nhiêu ngôi mộ, đến giữa rừng cây, Thế Ân liền dừng lại.

"Đây chính là mộ của Vũ Chân!"

Theo hướng hắn chỉ, chỉ thấy trong rừng cây có một khu thạch mộ hơi mới, phía trên mộ được khắc văn tự thượng cổ đơn giản. Mộ Cửu cẩn thận nhìn, chỉ có thể nhận ra là chữ Hữu Khương, đây hắn là bi văn của Vũ Chân không thể nghi ngờ.

"Lương Cơ!"

Nàng đang đánh giá, Thế Ân đột nhiên vọt tới trước khu mộ, ôm một cây Phượng Hoàng hoa lớn hai người ôm hết, gào lên đau đớn!

Đây là loài cây nơi hắn và Lương Cơ đã từng đính ước, vậy mà lại xuất hiện tại trước mộ của Vũ Chân!

Họ vừa đến đây liền có phát hiện lớn như vậy!

"Vốn đã có cây này nào?" Mộ Cửu hỏi.

"Không có." Thế Ân nhịn xuống sự đau lòng, hít sâu rồi nói, "Vốn không có! Trước kia, mỗi khi Lương Cơ đi đến nơi này đều là ta đi cùng nàng, sau khi nàng mất tích, ta chưa từng quay lại. Ta không nghĩ nàng chủ động mất tích, vì thế hoàn toàn không nghĩ nàng có thể đến đây thăm Vũ Chân."

Mộ Cửu ngẩng đầu nhìn cái cây, 500 năm, đã đủ để khiến một cái cây nhỏ biến thành đại thụ che trời rồi.

Lương Cơ có phải đang dùng phương pháp này nhắc Thế Ân điều gì không?

"Vậy ngươi nhìn kĩ một chút, xem ở nơi này còn điều gì không giống nữa." Lục Áp nói. Nói xong, hắn đã lấy mảnh mai rùa ra, muốn xem địa thế xung quanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play