Lục Áp ôm nàng, viền mắt cũng đỏ.

Tay hắn như sắt siết chặt nàng trong lòng, tựa như muốn khảm nàng vào xương cốt.

Hắn có thể lạnh lùng, trong mắt không cho phép có nửa hạt cát, nhưng nàng đã đến đây, hắn lại không thể làm gì được.

Dù sao, thứ hắn không thiếu nhất chính là tuổi thọ, tặng cả cuộc đời này cho nàng thì có làm sao? Lúc nào cũng dằn vặt nàng là được rồi.

Trong ngoài Thiên Môn bồng bềnh phù vân, Thanh Loan, Chu Tước nghỉ chân trên núi, thiều nhạc không biết đã dừng từ khi nào, xung quanh trở nên yên bình, tĩnh lặng. Ngay cả âm thanh Linh Đang ồn ào trong Thanh Huyền Cung cũng không còn nữa.

Gió thổi qua kèm theo những tiếng xôn xao nhỏ, xa nhau hai tháng, cuối cùng tình cảm này lại tiếp tục kéo dài.

Trên vân đài của Mộc Hủ Các phía xa, Nữ Oa ngồi trên ghế ngọc lan, thở dài: " Chuyện này thật là ngoài dự đoán của ta."

" Còn không phải sao?" Hỗn Côn nhếch môi.

Họ trông coi Thiên Đạo, trong số mệnh không có đại kiếp nạn sinh tử, vĩnh sinh cuối cùng cũng chỉ có thể bảo vệ Thiên Đạo mãi mãi trên Chí Tôn Trọng Thiên.

Thấy thì thích, nhưng sự cô quạnh trong đó, ít người có thể hiểu.

Hắn thật sự mong chờ Lục Áp có thể tìm được người ở bên, đừng cô đơn như hắn.

Dù sao, vườn rau của hắn đã mọc được hai cây rồi!

Mộ Cửu và Lục Áp ngồi bên nhau hồi lâu, tâm tình cuối cùng cũng coi như bình phục.

Hai người như kẻ ngốc nhìn nhau mỉm cười, cười rồi lại ôm, Chu Tước, Thanh Loan xung quanh xem mệt nên đã rời đi, họ vẫn còn đang ôm ấp liên tục.

Lục Áp vốn không thể kiềm chế được, muốn mang nàng đi gặp Hỗn Côn và Nữ Oa, nhưng bởi nghĩ nàng đến đây e rằng đã mất không ít thời gian, biết Lưu Tuấn kia là người khó nói chuyện, sao có thể cam lòng để nàng bị mắng? Hắn nên cùng nàng quay về Cửu Trọng Thiên thôi.

Khi họ trở về Thiên Đình, trời đã về đêm.

Nhưng đêm này không phải là đêm Mộ Cửu rời nhà, một ngày trên Chí Tôn Trọng Thiên bằng một tháng ở Cửu Trọng Thiên, nàng làm loạn trên đó một lúc, Thiên Đình đã qua chừng mười ngày.

Mười ngày này, Tiểu Tinh gấp đến nỗi suýt một đi không trở lại, khi nàng đi chỉ nói là ra ngoài một chút, kết quả là nhiều ngày như vậy rồi lại không thấy đâu! Trước kia còn có Lục Áp có thể cầu viện, giờ Lục Áp không ở đây, Thượng Quan Duẩn cũng không, ban đầu nó còn có thể trấn định, sau đó lại như trong đệm có rải lá thông, đến nằm cũng không nổi.

Trong nha môn cũng có người tới hỏi, đầu tiên là người Đô Úy thự, nó liền nói là Mộ Cửu bị bệnh. Sau đó Lưu Tuấn liền đến, nó hết cách, chỉ có thể nói thật, dù sao cũng là Mộ Cửu bỏ việc, Lưu Tuấn tức giận một trận, cuối cùng không biết làm sao, chỉ có thể nói với Tiểu Tinh, khi nào Mộ Cửu trở về liền bảo nàng lập tức đến gặp hắn.

Tiểu Tinh lo lắng, đêm không ngủ được, sáng sớm không khỏi dậy muộn một chút.

Nó đi ra hành lang, bỗng nhiên thấy cửa phòng Mộ Cửu khép hờ, nhìn liếc qua, trong đó hình như có người!

Nó nhanh chóng vọt đến cửa phòng, còn chưa kịp mở miệng, một ánh mắt sắc như dao đã bắn qua! Lục Áp đang ngồi trên giường, Mộ Cửu gối đầu lên đùi hắn, ngủ say sưa!

Tiểu Tinh hít một ngụm khí lạnh, trong chốc lát chỉ biết đứng đờ trên hành lang, không động đậy!

Tại sao hắn lại ở đây?!

Mộ Cửu về rồi?!

Về cùng hắn?!

Hóa ra nàng đến Tam Thập Cửu Trọng Thiên tìm hắn a!

Mới sáng sớm, tại sao hắn lại ở trong phòng nàng?! Hơn nữa nàng còn nằm ngủ trên đùi hắn?!

Họ cuối cùng đã có chuyện gì?!

Tiểu Tinh cảm thấy mình sắp ngất rồi.

Xung kích này quá kinh khủng, mới sáng sớm đã cho nó một màn kích thích thế này a! Tên kia bỏ đi, lâu như vậy cũng không quay về thăm Cửu Cửu, giờ quay về rồi, không phải là vì Cửu Cửu hi sinh nhan sắc, bắt hắn trở về chứ?!

... Trời ạ!

" Tiểu Tinh, ngươi làm sao vậy?"

Nghe thấy động tĩnh, Duệ Kiệt và A Phục liền đi ra.

Tiểu Tinh còn đang lo lắng, bên trong liền truyền tới thanh âm của Lục Áp: " Duệ nhi, mang A Phục đi luyện công."

Lần này, Duệ Kiệt và A Phục cũng lập tức biến thành Tiểu Tinh!

Duệ Kiệt miễn cưỡng bị dọa đến nỗi đôi mắt hồ ly đã biến thành chuông đồng!

Mắt A Phục tuy không lớn, thế nhưng cũng sợ đến mức biến thành giấy dán tường, hai cái móng vuốt co lên trước ngực, biến thành một con mèo ngốc!

Sư phụ và A Cửu...

Ai tới nói cho họ biết, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì đi...

Lục Áp dọa họ xong, không quá tự nhiên đưa tay xoa đầu người đang gối lên đùi mình.

Vẫn là nơi có nàng thoải mái nhất. Thanh Huyền Cung tuy lớn, đám Chu Tước tuy khiêu vũ đẹp, nhưng không có nàng, trong lòng hắn luôn thấy vắng vẻ. Quay về đây tuy phải dạy đồ đệ, nhưng chỉ cần có nàng ở bên, hắn thu mười đồ đệ cũng chẳng có gì ghê gớm.

Hắn niệm An Thần Chú cho nàng, để nàng ngủ ngon.

Từ khi gặp nhau, hắn đã dính với nàng, hai, ba canh giờ vẫn chưa ngắm đủ.

Hắn còn đang suy nghĩ, Mộ Cửu liền trở mình, mi mắt khẽ nháy, sau đó mở mắt ra, vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt liền rơi vào khuôn mặt anh tuấn của hắn.

Nàng chống tay muốn ngồi dậy nhưng lại mềm nhũn ngã suýt ngã xuống, đêm qua, khi họ về tới nơi đã là rạng sáng, nhưng nàng không hề thấy buồn ngủ, liền ngồi trong phòng nói tiếp, dường như muốn đem tất cả những gì tích tụ trong hai ngàn năm nói cho bằng sạch. Tuy sắc mặt Lục Áp còn tốt, không để nàng nhìn thấy tâm tình thất thố, nhưng nàng không phải kẻ mù, nhìn dấu răng hắn để lại trên tay nàng là biết rồi.

" Đau không?" Đáng kéo tay áo kiểm tra tay, hắn liền đưa tay đến mơn trớn.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, lắc đầu: " Không đau."

Hắn ôm nàng tới, cầm cánh tay nàng trong tay, rút cây trâm xuống, vẽ vài đường lên dấu răng trên tay nàng.

Mộ Cửu cũng không động, chỉ nhìn hắn, cây trâm tới chỗ nào, chỗ đó liền tỏa kim quang, trong chốc lát, dấu răng liền biến thành một đóa kim liên Tam Thập Lục Phẩm, tỏa sáng rực rỡ trên tay nàng.

" Như vậy là được rồi. Đây là thần thức của ta biến thành, sẽ trở thành bùa hộ mệnh của nàng, có nó ở đây, ngoại lực sẽ rất khó làm thương tổn nàng, hơn nữa cũng hữu dụng với linh lực bị phong ấn trong cơ thể nàng." Hắn nhìn đóa kim liên, lại nhìn nàng, nói, " Có điều, vẽ như thế này sẽ không bỏ được xuống đâu."

Mộ Cửu đỏ mặt buông tay áo xuống, không nói tiếng nào.

Trước kia nàng đáp ứng với hắn, kết quả lại vẫn là tháo xuống, nếu giờ nàng nói lời đảm bảo gì đó trước mặt hắn thì sẽ quá giả tạo đi.

Vẫn là để nàng dùng hành động để chứng minh là được.

Lục Áp cũng không nói gì.

Hắn thậm chí ngay cả chờ mong cũng không có, không phải là thất vọng về nàng, mà là hắn đã nghĩ thông suốt, nếu nàng thật sự có lúc khó khăn, vậy cứ để nàng tháo xuống là được. Chỉ cần không phải là nàng cố ý. Có điều khi đó hắn lại cho rằng như vậy, khiến mọi chuyện rối tung. Hiện tại đối với hắn, nghiên cứu làm sao để đeo món đồ lên người nàng càng chắc càng tốt cũng là một loại lạc thú.

" Vòng tay này không cần đeo nữa, khi nào ta sẽ làm cho nàng cái mới."

Hắn lấy vòng tay Tử Kim trên tay nàng xuống, tuy vật này có rất nhiều ý nghĩa, nhưng giữ lại cũng chỉ sẽ khiến nàng nhớ tới những chuyện không vui, không bằng không đeo. Từ trước nàng vốn không tim không phổi, hắn nhìn cũng hài lòng. Có điều bất kể nói thế nào, vòng tay này cũng vẫn có công, nếu không phải vì nó, nàng còn không biết phải đến khi nào mới tiếp nhận hắn.

Hắn cầm nó đứng lên, nói với nàng: " Sau này ta sẽ làm cho nàng một pháp khí bảo tháp, dùng để giữ tất cả những món đồ ta làm cho nàng. Mỗi một thứ đều sẽ viết lai lịch cố sự."

Mộ Cửu xuống giường: " Không phải như thế quá hao tâm tốn sức sao?"

" Không tốn." Hắn nói, sau đó khom người, cúi mặt xuống, " Nàng hôn nhẹ ta một cái là được."

Mộ Cửu đỏ mặt, kiễng chân lên, giữ lấy cánh tay hắn rồi hôn lên mặt hắn một cái.

Mặt Lục Áp cũng nóng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play