Rời đi nửa canh giờ đồng hồ, chiếc phi thuyền của Hạo Thiên cung đã bay xa ba vạn dặm. Huyễn Nghi Thượng nhân vẫn luôn một mực đứng tại trước mũi thuyền, ánh mắt trầm ngâm nhìn về phương xa. Ở bên cạnh hắn, một vị đệ tử tinh anh rốt cuộc nhịn không được, lên tiếng: "Huyễn Nghi sư thúc, những người kia đều là kẻ nào vậy? Từng cái, từng cái đều mắt cao hơn đầu, kiêu ngạo lên tận trời. Chúng ta đã hảo tâm đề nghị giúp đỡ đều không nhận. Không biết có bao nhiêu người còn cầu mong được đồng hành cùng chúng ta một lần đâu. Thật sự là không biết sống chết. Chờ cho đến lúc chịu Tà Ma vây công rồi thì hối hận cũng muộn."

Đây là một vị đệ tử nam tính trẻ tuổi. Niên kỷ mới chỉ bảy, tám mươi tuổi, tu vi vừa thành tựu Tam phẩm Đại tu sĩ không lâu. Tốc độ tu luyện như vậy, nếu như đặt tại Hạo Thiên cung cũng được xem là xuất chúng, tương lai thành tựu Tứ phẩm Thượng nhân là điều chắc như đinh đóng cột, thậm chí, có thể đi đến Tứ phẩm trung, hậu kỳ chưa biết chừng. Càng quan trọng hơn, phía sau người này có bối cảnh không nhỏ tại Hạo Thiên cung, bởi vậy, hắn từ nhỏ lớn lên với tâm tính cao ngạo. Cũng chính là hắn như vậy mới dám trực tiếp xưng hô đạo hào của Huyễn Nghi Thượng nhân.

"Đúng vậy." Lại một vị đệ tử khác lên tiếng: "Những người này là người nào? Nếu như không phải xem ở mặt mũi của Ngọc Dương sư đệ, đệ tử lần này thật muốn xem, tài nghệ của bọn hắn rốt cuộc cao đến đâu mà cao ngạo như thế."

"Không sai. Rốt cuộc là đệ tự nhà nào lại dám không xem Hạo Thiên cung đệ tử chúng ta ra gì? Thật là quá không có mắt nhìn người."

...

Nhóm đệ tử của Hạo Thiên cung dần dần lên tiếng, càng lúc càng sôi nổi. Cũng không phải tất cả mọi người đều giống như nam đệ tử đầu, tính cách cao ngạo và bất mãn với đối phương như vậy. Những người về sau chỉ đơn thuần là tham gia vào náo nhiệt mà thôi. Hơn nữa, một khi đề cập tới danh tiếng của Hạo Thiên cung, bọn hắn như thế nào không đáp vào vài lời cho được? Ở trong mắt bọn hắn, Hạo Thiên cung chính là biểu tượng cho sự tôn quý, kính trọng và đáng tự hào. Phần lớn người ở đây đều trải qua không biết bao nhiêu gian truân, khổ cực mới góp nhặt trở thành một thành viên của Hạo Thiên cung. Cho nên, đối với Hạo Thiên cung, bọn hắn chắc chắn phải nhấc lên vài lời khen ngợi, hạ xuống đối phương vài điều mới được.

Đây là nhân chi thường tình, cũng là phương thức hoạt động tâm lý thông thường của con người.

"Được rồi." Huyễn Nghi Thượng nhân ngưng giọng, ngắt lời nhóm đệ tử không giữ mồm giữ miệng; "Mỗi người có một ý nghĩ riêng, các ngươi làm sao bắt người khác cùng suy nghĩ, cùng tôn sùng một thứ giống như các ngươi được. Lại nói, người ta cũng không phải làm điều gì tổn hại các ngươi, như thế nào từng cái bi phẫn như bị giết cha giết mẹ vậy? Tất cả đều tỉnh táo cho ta. Chuyện này cũng không cần nhắc lại."

Huyễn Nghi Thượng nhân chung quy là tu sĩ thế hệ trước, tu đạo đến nay đã có hơn một ngàn năm trăm năm, tâm tính của hắn so với những tu sĩ trẻ tuổi này phải khác biệt nhiều lắm. Hắn chung quy chỉ là cảm thấy có chút không quen với thái độ không nóng không lạnh của Trần Nguyên mà thôi. Nói đến ghen ghét hay tức giận bất bình thì xa xa còn chưa đến. Lòng dạ của hắn còn không nhỏ mọn đến như vậy.

Đám đệ tử tinh anh bị quở trách một trận, hơi sững sờ, sau đó chỉ có thể cung kính đáp: "Vâng, đệ tử ghi nhớ sư thúc dạy bảo."

"Còn nữa." Huyễn Nghi Thượng nhân trầm giọng nói: "Các ngươi từ nay về sau ra ngoài làm việc, tự tin dương cao danh tiếng của Hạo Thiên cung thì có thể, bất quá, không thể tự cao tự ngạo, coi thường người trong thiên hạ. Nên nhớ, núi cao còn có núi cao hơn, người tài còn có người tài hơn. Không nói đâu xa, ngay tại Ngọc Hòa Châu này, Hạo Thiên cung còn xa xa không phải là nhà thế lực mạnh nhất, thậm chí nhóm đỉnh tiêm thế lực cũng không chen chân vào nổi. So với Hạo Thiên cung, số lượng thế lực mạnh hơn chúng ta còn không ít. Các ngươi tốt nhất làm việc cẩn thận, đừng để đến lúc muốn hối hận cũng không kịp. Dù là chúng ta những cái thế lực trước này muốn cứu các ngươi cũng khó khăn."

"Cái này..."

"Làm sao có thể..."

"Lại dám có người không cho Hạo Thiên cung chúng ta mặt mũi..."

...

Không trách đám đệ tử tinh anh có tầm mắt nông cạn như vậy. Không nên nhìn Trần Nguyên phân ra phân thân, đi khắp chín vực, nhìn khắp phong cảnh của Minh Nguyệt giới mà cho rằng, giới này nhỏ bé. Trên thực tế, thế giới này lớn vô cùng. Chỉ là một cái Ngọc Hòa Châu mà thôi, ngang dọc mỗi bề kéo dài liên miên mấy trăm triệu dặm. Tất cả những cái Ngũ phẩm thế lực cộng lại, tính cả bề nổi lẫn trong bóng tối, cũng phải lên tới hàng trăm. Ở địa vực rộng lớn như thế, với niên kỷ chưa tới một trăm của đám đệ tử tinh anh ở đây, ngoài trừ đa số thời gian vội vã tu hành, khu vực bọn hắn hành tẩu phần lớn nằm trong lãnh địa Hạo Thiên cung hoặc thế lực phụ thuộc Hạo Thiên cung. Tự nhiên tầm mắt và kiến thức của bọn hắn không cao đến đâu.

Còn về phần Ngũ phẩm thế lực phận thượng, trung, hạ các loại phân chia, nhóm đệ tử tinh anh có đôi khi sẽ nghe đồn đoán qua. Bất quá, thực lực của bọn hắn quá kém, tiếp xúc không đến nguồn tin chính thống. Tin đồn lại không thể tin hoàn toàn. Cho nên, muốn nói bọn hắn có hay không biết chính xác từng cái thế lực thực lực dạng gì, câu trả lời chắc chắn là phủ định. Bọn hắn chỉ biết, Ngọc Hòa Châu không có Lục phẩm thế lực, Hạo Thiên cung bọn hắn là Ngũ phẩm thế lực, hoạt động tương đối sôi nổi, cho nên thực lực tuyệt đối không kém.

Muốn biết đến chân chính nội tình và quan hệ giữa các thế lực, nếu như không phải là nhân vật cấp bậc tông chủ, trưởng lão tông môn hoặc nhân vật cấp bậc tương đương tại Thế gia, Vương triều, thì cũng là nhân vật thế hệ trẻ đặc thù, mấy vạn năm không ra, tựa như Ngọc Huyền Vương tại Chân Võ Vương triều vậy. Những đệ tử trẻ tuổi ở đây, dù là tinh anh, nhưng tại Hạo Thiên cung lại không hiếm, bọn hắn xa xa không có tư cách biết đến bí mật phía sau.

Tạm thời không đề cập đến sự nông cạn của đệ tử trẻ tuổi, Huyễn Nghi Thượng nhân đã hơi mất kiên nhẫn với những tên tiểu bối này. Hắn trầm giọng quát: "Nói các ngươi nghe thì các ngươi nghe chính là. Ử đâu ra phàn nàn nhiều như vậy."

"Vâng. Đệ tử biết lỗi. Đệ tử xin ghi nhớ sư thúc dạy bảo." Không phục trong lòng thì sao, một đám đệ tử trẻ tuổi vẫn phải cung kính nghe theo lời nói của trưởng bối.

"Tốt lắm. Trở về ghi nhớ kỹ điều ta nói. Lui xuống đi." Huyễn Nghi Thượng nhân phất tay xua đuổi đám đệ tử trẻ tuổi.

"Vâng, sư thúc." Mấy chục tên đệ tử tinh anh nhao nhao lui bước.

Chờ cho đến khi boong tàu trở nên vắng lặng, một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, vóc người yểu điệu, duyên dáng thân mang váy hồng cánh sen rực rỡ, phía trên thêu hình thanh loan, vô cùng nổi bật mới chậm rãi bước lên.

Huyễn Nghi Thượng nhân mới ngạc nhiên, đối với thiếu nữ, hỏi: "Hồng Loan sư điệt, sư điệt còn chưa nghỉ ngơi?"

Thái độ của Huyễn Nghi Thượng nhân đối với nữ tử trẻ tuổi này tương đối khách khí, so với đám đệ tử tinh anh bình thường phải khác biệt nhiều lắm, thậm chí, so với vị đệ tử nam tính lên tiếng đầu tiên lúc trước cũng phải tốt hơn nhiều. Không nói đến sau lừng nàng còn một vị Thái gia gia Ngũ phẩm Chân nhân vẫn đương nhiệm Thái Thượng trưởng lão của Hạo Thiên cung vô cùng cưng chiều nàng, chính là thiên phú của nàng cũng đứng hàng đỉnh tiêm nhất Hạo Thiên cung, thậm chí, dù xem xét toàn bộ Ngọc Hòa Châu đều thuộc về tầng lớp thiên tài nhất một nhóm.

Chưa đầy năm mươi tuổi đã thành tựu Tam phẩm Đại tu sĩ, thành tựu tương lai của nàng có đến tám, chín phần mười đã chắc lấy Ngũ phẩm Chân nhân.

Xứng đôi với thiên phú là nhân phẩm của nàng. Hồng Loan là nữ tử ôn hòa, nhã nhặn, biết cư xử khéo léo, cho nên vô cùng được lòng trưởng bối trong Hạo Thiên cung. Huyễn Nghi Thượng nhân cũng bao quát trong số đó.

Nàng đi tới trước mặt Huyễn Nghi Thượng nhân, cẩn thận thi lễ, sau đó mới lên tiếng nói: "Huyễn Nghi sư thúc, người thế nhưng có biết lai lịch của những người chúng ta vừa gặp lúc nãy?"

Không giống với đám đệ tử trẻ tuổi thông thường cao ngạo, thái độ của Hồng Loan tương đối ôn hòa, lòng dạ rộng rãi, tâm trí lại bình tĩnh. Đối mặt với nhóm người Trần Nguyên lúc nãy, nàng không bộc lộ một chút bất mãn nào cả.

"Cái này... " Huyễn Nghi Thượng nhân có chút chần chờ đáp lại.

Nhấc lên chuyện này, hắn liền cảm thấy có chút xấu hổ. Quan hệ giữa Lý Ngọc Dương cùng Hồng Loan là không tầm thường. Đây là điều mà cả Hạo Thiên cung trên dưới mấy chục vạn đệ tử đều biết đến, cũng đều công nhận. Lần này, Huyễn Nghi Thượng nhân hắn lại đồng ý mang Lý Ngọc Dương đuổi mấy trăm vạn dặm đường đi gặp một nữ tử khác, dù là Hồng Loan không nói gì, hắn cũng có chút không biết nên đối mặt như thế nào.

Dường như đọc được suy nghĩ của Huyễn Nghi Thượng nhân, Hồng Loan hiểu chuyện, nói: "Sư thúc không cần lo lắng, Ngọc Dương sư huynh cùng vị nữ tử kia quan hệ như thế nào, Hồng Loan nắm chắc, Ngọc Dương sư huynh cũng không cùng Hồng Loan che giấu. Hồng Loan chỉ muốn biết, nàng cùng những người đi cùng nàng lại là có lai lịch gì mà thôi."

Lời này cũng tương đương, Lý Ngọc Dương không che giấu đối với Hồng Loan bất cứ điều gì, Huyễn Nghi Thượng nhân có thể tự do mà nói, không cần ấp a ấp úng. Đồng thời, Hồng Loan nàng cũng sẽ không để bụng chuyến đi lần này. Nàng muốn biết, đây chỉ đơn thuần là tò mò mà thôi, không có dụng ý sâu xa gì khác.

Huyễn Nghi Thượng nhân âm thầm thở phào ra một hơi. Hắn điều chỉnh lại tâm tình, chậm rãi nói: "Hồng Loan sư điệt hẳn là nghe nói qua Lục gia đi?"

"Chính là cái kia Ngọc Trác quận, gần với Ma Uyên Lục gia?"

"Chính là cái đó Lục gia."

Hồng Loan khẽ giật mình. Có một vị Thái gia gia tu vi đạt tới Ngũ phẩm Chân nhân, nàng tự nhiên biết được tin tức so với đệ tử bình thường nhiều hơn nhiều lắm. Nàng biết cả Ngọc Hòa Châu chỉ có một cái Lục gia nổi danh nhất. Nàng cũng biết, cả Ngọc Hòa Châu chỉ một cái Lục gia đó là Ngũ phẩm thế lực. Thậm chí, nàng từng loáng thoáng nghe Thái gia gia từng đề cập qua Lục gia, rằng đó là thế lực còn muốn mạnh hơn Hạo Thiên cung. Mà những lời nói này cũng là Thái gia gia nàng nhấc lên khi đề cập đến Lý Ngọc Dương.

Quả nhiên, Huyễn Nghi Thượng nhân tiếp tục nói: "Nói đến Ngọc Trác quận Lục gia, vậy không thể không nhắc tới Lý Ngọc Dương phía sau Lý gia. Lý gia cùng Lục gia quan hệ rất thân cận, thậm chí, so với Hạo Thiên cung và Lý gia còn phải gần gũi hơn. Không chỉ có thể, trước khi bái nhập Hạo Thiên cung, Lý Ngọc Dương từng có thời gian mấy năm tu hành tại Lục gia, được trưởng bối của Lục gia chỉ dạy."

"Nguyên lai là như vậy." Hồng Loan kinh ngạc: "Nói thế, Ngọc Dương sư huynh cùng vị kia Lục tiên tử quan hệ không tầm thường cũng là điều dễ hiểu."

"Chính là như thế." Huyễn Nghi Thượng nhân gật đầu đồng tình.

"Thế nhưng không biết, vị Lục tiên tử kia, tại Lục gia lại là thân phận gì?"

"Nếu như ta nghe không lầm, Lý sư điệt gọi nàng là Thiên Tuyết. Như thế, có đến tám, chín phần mười nàng là Lục Thiên Tuyết, Lục gia nổi danh đệ nhất thiên kiêu thế hệ này."

"Há. Thế mà lại là nàng?" Hồng Loan kinh ngạc: "Thế nhưng, không phải là nói, nàng bị gả đến Thanh Lạc Vương triều hay sao? Như thế nào lại xuất hiện ở Vân giới này?"

Lục Thiên Tuyết đại danh đỉnh đỉnh, tại trong tầng thứ thế hệ trẻ tuổi của Ngọc Hòa Châu cũng rất có danh tiếng. Người ta nói rằng, nàng là thiên tài xuất chúng nhất mấy ngàn năm nay của Lục gia, tương lai càng là có cơ hội đăng đỉnh Ngũ phẩm Chân nhân hậu kỳ, đưa Lục gia tiến lên một bước. Danh tiếng lớn đến như vậy, Hồng Loan cũng thỉnh thoảng nghe Thái gia gia nàng đề cập qua vài lần.

Hơn nữa, tại hai mươi năm trước, nàng được gả đến Thanh Lạc Vương triều làm Quý phi khiến cho giới thiên kiêu trẻ tuổi cả Ngọc Hòa Châu rung động. Hành động ngược đời này tự nhiên cuốn hút vô số người chú ý. Hồng Loan muốn không nghe nói cũng không được.

Huyễn Nghi Thượng nhân không để ý đến Hồng Loan chấn kinh. Hắn bình tĩnh trả lời: "Thanh Lạc Vương triều đã sớm tại mấy tháng trước phá hủy dưới sự vây công của mấy nhà đại thế lực. Lục Thiên Tuyết gả tới Thanh Lạc Vương triều bất quá là một hồi giao dịch mà thôi. Nàng lại không phải thật sự là Quý phi của Thanh Lạc Vương triều. Bây giờ Vương triều sụp đổ, nàng quay trở lại Lục gia là lẽ đương nhiên. Đến nỗi, nàng vì sao lại xuất hiện tại Vân giới, chính ta cũng không biết nguyên do."

"Vậy những người còn lại, có thể nào là người của Lục gia? Hoặc là người hộ tống của Lục Thiên Tuyết quay trở lại Lục gia?" Hồng Loan nghi ngờ nói.

"Cái này... ta không rõ ràng." Huyễn Nghi Thượng nhân đăm chiêu một lát, mới nói: "Bất quá, ta xem khả năng này không lớn. Không nói vị Trần Nguyên Trần đạo hữu kia không mang họ Lục, chính là thái độ của bọn hắn đối với Lục Thiên Tuyết cũng tùy tiện vô cùng, dường như tùy ý nàng làm sao cũng được, lại cũng không quan tâm hay lo lắng với nàng thế nào. Bọn hắn nhìn thế nào cũng không giống người của Lục gia hay là người muốn bảo hộ Lục Thiên Tuyết."

"Vậy sư thúc có nhìn ra lai lịch của những người đó?"

Khẽ lắc đầu, Huyễn Nghi Thượng nhân đáp: "Không nhìn ra. Lúc trước đó đánh giết Tà Ma, bọn hắn sử dụng pháp thuật tương đối phổ biến, ta không nhìn ra chiêu thức đặc thù hay bí pháp đặc trưng của nhà thế lực nào trong đó." Trầm ngâm một lát, hắn lại trịnh trọng nhắc nhở: "Bất quá, Hồng Loan sư điệt, ngươi phải nhớ kỹ, những người này tu vi mạnh mẽ vô cùng, tuổi lại còn rất trẻ, thiên phú cực kỳ mạnh, có lẽ so với đệ tử thế hệ này của Hạo Thiên cung còn phải mạnh hơn nhiều. Lai lịch của bọn hắn chỉ e bất phàm, chính là Hạo Thiên cung chúng ta cũng không nguyện ý đắc tội."

Hồng Loan cười duyên, không cho là đúng, nói: "Sư thúc nói bọn hắn tu vi cao, cái này Hồng Loan đồng ý. Chính là Hồng Loan có chút nhìn không ra sâu cạn mấy người trong đó. Sư thúc nói lai lịch bọn hắn bất phàm, Hồng Loan không phản đối. Bất quá, sư thúc nói thiên phú bọn hắn mạnh hơn đệ tử thế hệ này của Hạo Thiên cung, đệ tử không tin. Thế hệ này chúng ta, có Ngọc Dương sư huynh lãnh tụ, lại có Linh Yên sư tỷ tài năng như thế, dù là Ngọc Hòa Châu có lớn đi nữa, Hồng Loan không cho rằng, sư huynh sư tỷ không so được người ta."

Huyễn Nghi Thượng nhân không trả lời, Hồng Loan cũng bất quá mới Tam phẩm tầng một tu vi mà thôi. Cảnh giới không đủ, nàng nhìn không đến nhiều sự vật. Huyễn Nghi Thượng nhân lại không giống. Lúc trước, hắn nhìn qua đám người Trần Nguyên, chỉ là thô sơ dò xét đã để hắn chấn kinh đến không nói nên lời.

Không cần bàn luận đâu xa, một cái Lục Thiên Tuyết đã đầy đủ khiến hắn sợ hãi thầm than. Niên kỷ mới bốn mươi, bốn mốt, tu vi đã là Tam phẩm tầng hai hậu kỳ. Tốc độ tu luyện này so với bất kỳ đệ tử nào của Hạo Thiên cung đều phải mạnh hơn, dù là Lý Ngọc Dương cũng so không được, Linh Yên trong lời nói của Hồng Loan cũng so không được. Cái này, thậm chí so với lời đồn còn phải mạnh hơn nhiều lắm.

"Nghe nói, trong giao dịch của Lục gia và Thanh Lạc Vương triều có đề cập để cho Lục Thiên Tuyết được tiếp xúc truyền thừa chí bảo của Lạc gia. Điều này hẳn là thật." Huyễn Nghi Thượng nhân âm thầm nghĩ tới.

Ấy là chưa bàn luận đến mầy người Dược Huyên Huyên, Ngọc Huyền vương cùng Thanh Uyển, từng cái, từng cái phải so với Lục Thiên Tuyết mạnh hơn quá nhiều. Huyễn Nghi Thượng nhân đích thực là không biết nên nói điều gì cho phải. Từng người trong bọn hắn bày ra thiên phú đã đầy đủ lật đổ tam quan của hắn.

Kỳ thực, nếu như Huyễn Nghi Thượng nhân chú tâm hơn một chút vào Ngọc Huyền Vương, hắn hẳn là đoán ra một hai thân phận của người này. Toàn bộ Ngọc Hòa Châu, đệ tử nam tính trẻ tuổi có thể đi đến một bước này cũng chỉ có mình hắn. Danh xưng Ngọc Hòa Châu thế hệ trẻ tuổi đệ nhất nhân không phải chỉ để trưng không.

Thế nhưng, sự chú ý của hắn càng bị Thanh Uyển che mất, sau đó lại một mực bị Trần Nguyên cuốn hút mất. Chính là sự hiện diện của Trần Nguyên mới để hắn tâm thần không yên, lại để hắn hoàn toàn mờ mịt, không mò được một chút manh mối nào.

Phải, chính là như thế, khi hắn nhìn vào Trần Nguyên, hắn giống như nhìn vào một đoàn sương mù dày đặc, tầm mắt bị che khuất toàn bộ, không phát hiện được bất cứ điều gì.

Nói tu vi? Hắn không biết. Lúc thì hắn hắn cảm nhận được khí tức trên người Trần Nguyên chỉ như Tứ phẩm tầng một tu sĩ, khi thì hắn cảm nhận được từ Trần Nguyên tản mát ra khí thế khủng bố tuyệt luân tựa như một tôn Tứ phẩm tầng chín đỉnh phong, nửa bước đạp vào Ngũ phẩm Chân nhân. Huyễn Nghi Thượng nhân thật không biết đăng nào mà lần.

Mấy điều duy nhất mà hắn có thể khẳng định là: đối phương tuyệt đối là Tứ phẩm Thượng nhân giống như hắn và thực lực của đối phương mạnh lắm, so với hắn phải mạnh hơn quá nhiều.

Điều này để Huyễn Nghi Thượng nhân đối với Trần Nguyên giữ thái độ kiêng kỵ không thôi.

Còn nói đến tuổi tác, đây cũng là điều Huyễn Nghi Thượng nhân nghi hoặc không thôi. Niên kỷ của đối phương còn mập mờ hơn cả tu vi hắn biểu hiện ra. Có lúc, hắn cảm thấy đối phương chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, niên kỷ trẻ trung đến không thể trẻ hơn. Lại có lúc, hắn cảm thấy, Trần Nguyên mang theo khí tức tang thương cổ lão, xưa cũ không kém gì hắn lão đầu đã tu luyện hơn một ngàn năm trăm năm. Điều này để Huyễn Nghi Thượng nhân kỳ quái không thôi.

Càng nghĩ, Huyễn Nghi Thượng nhân đối với nam tử này lại càng khó hiểu, càng nghĩ nhiều lại càng thấy đối phương thần bí, càng không hiểu rõ động cơ vì sao đối phương phải giăng lên sương mù che che lấp lấp đối với người ngoài như thế. Mà càng là như thế, Huyễn Nghi Thượng nhân càng không dám buông lỏng cảnh giác với Trần Nguyên, càng cảm thấy e dè cùng e ngại nam tử này.

Huyễn Nghi Thượng nhân cảm thấy, Trần Nguyên tất có âm mưu nào đó che giấu người khác.

Con người chính là như thế, đối với sự vật, sự việc không hiểu, người ta càng có xu hướng tự bằng ý nghĩ của mình để ước đoán và bù đắp cho những lỗ hổng hiểu biết.

Đổi lại ở nơi xa, Trần Nguyên không biết rằng, hắn tùy tiện dùng lên mình pháp thuật 'Chướng nhãn' lại khiến cho vị này trưởng lão của Hạo Thiên cung suy nghĩ nhiều đến như vậy.

Trên thực tế, pháp thuật ;Chướng nhãn' mà hắn sử dụng rất đơn giản, chẳng phải là bí pháp cao siêu đến đâu.

Còn về mục đích?

Nếu như hắn tại Ngọc Hòa Châu mảnh đất nghèo này rêu rao rằng: hắn một cái tu sĩ chưa đến ba mươi tuổi đã bước vào Tứ phẩm thượng nhân, tu vi chỉ là Tứ phẩm sơ kỳ, thực lực đã nghiền ép Tứ phẩm hậu kỳ Thượng nhân, vậy rắc rối sẽ nhiều đến đâu?

Mục đích của Trần Nguyên chỉ là làm việc thuận tiện hơn mà thôi, không phải biến bản thân thành tâm điểm rắc rối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play