Chiếc phi thuyền uy nghi, hùng vĩ dừng lại trước nhóm người Trần Nguyên chừng một dặm, đủ gần để chiếc phi thuyền phô diễn ra hết thảy thứ khí thế kinh khủng tựa như một tôn quái thú đến từ thời kỳ thượng cổ.

Nhóm người Trần Nguyên yên lặng nhìn xem. Dược Linh Nhi lúc này e ngại nhích vào trong lòng mẫu thân. Đối mặt với chiến trận cùng thanh thế bực này, đừng nói là nàng một cô bé mới sáu tuổi tròn, dẫu là mẫu thân nàng, một cái Tam phẩm Đại tu sĩ cũng khó mà giữ được bình tĩnh.

Không để nhóm người Trần Nguyên chờ đợi lâu, từ bên trong chiếc phi thuyền, mười mấy bóng người nối đuôi nhau phi thân bay ra ngoài, cùng với nhóm người Trần Nguyên đứng đối mặt. Khoảng cách giữa hai bên tương đối gần, cách biệt chưa đến mười trượng. Dẫn đầu nhóm người này là một vị lão giả, râu tóc bạc trắng, làn da hơi nhăn nheo nhưng lại hồn hào khỏe mạnh một cách tự nhiên. Đôi mắt lão sáng quắc như sao ánh lên vẻ nhân hậu, kết hợp với một áo bào bồng bềnh toát ra vẻ bình dị gần gũi, chiếc quải trượng gỗ mới tinh trong tay thong thả chống vào giữa hư không, lão thật giống như một vị tiên nhân hiền từ, minh mẫn trong các câu chuyện cổ tích. Theo phía sau lão giả là mười mấy vị thanh niên trẻ tuổi nam nữ khác biệt. Tất cả những người này đều mặc trang phục thống nhất, bất kể là trên tiên váy của nữ tử hay là áo bào của nam tử đều mang biểu tượng một nửa mặt trời cháy sáng giống hệt như lá buồm căng phồng trong gió của chiếc phi thuyền hùng vĩ. Từng người, từng người trong số họ đều mang khí chất siêu phầm xuất chúng hơn người, nam thì anh tuấn tiêu sái, nữ thì tiên tư dạt dào, quả thực là một nhóm thiên kiêu tinh anh hiếm gặp.

Nhìn qua nhóm người bày đội hình đến, Trần Nguyên có chút kinh ngạc, đặc biệt là khi nhìn thấy trong nhóm nam thanh nữ tú một gương mặt quen thuộc. Không, cũng không tính là quen thuộc, chỉ là một tháng trước đã từng nhìn thấy quá mà thôi: nhân vật thiên kiêu tương đối nổi danh tại Ngọc Hòa Châu, Lý Ngọc Dương.

Quả nhiên, lúc này, vị lão giả dẫn đầu tiến lên một bước, hướng về Trần Nguyên, chắp tay nói: "Vị đạo hữu này, bần đạo là Huyễn Nghi Thượng nhân, Trưởng lão của Hạo Thiên cung. Gặp qua đạo hữu."

Trần Nguyên chắp tay, ngắn gọn đáp lại: "Thì ra là Huyễn Nghi đạo hữu. Ta là Trần Nguyên. Đạo hữu gọi lại chúng ta là có chuyện gì?"

Huyễn Nghi nghe được Trần Nguyên đáp lại thì hơi nhíu mày. Thái độ của đối phương không nóng, không lạnh, không mặn, không nhạt. Không phải là hắn muốn trách cứ đối phương không có lễ phép. Ấn theo kinh nghiệm từ quá khứ, cứ mặc cho tu vi bản thân hắn không tính là cao, nhưng mỗi khi lấy ra danh hào trưởng lão của Hạo Thiên cung, chính là Tứ phẩm hậu kỳ Thượng nhân cũng đều sẽ khách khí, cho hắn mấy phần mặt mũi mà không phải là thái độ giống như người trước mắt.

Gạt bỏ đi suy nghĩ trong lòng, Huyễn Nghi Thượng nhân cười, đáp: "Không có chuyện gì. Bần đạo mang theo đệ tử tinh anh của Hạo Thiên cung tới Vân giới lịch luyện. Trung hợp đi ngang qua gần đây, lại gặp nơi này có phát sinh tranh đấu với Tà Ma, cho nên bần đạo ghé tới, xem có thể hay không trợ giúp đạo hữu chuyện gì."

"Nguyên lai là như vậy." Trần Nguyên khẽ gật đầu: "Bất quá, nếu như chỉ có như vậy, đạo hữu không cần lo lắng. Chúng ta đã tiêu diệt toàn bộ Tà Ma. Nơi đây đã không còn kẻ địch."

Thực tế, Trần Nguyên tương đối hoài nghi về động cơ của đối phương. Đường đường một vị Tứ phẩm Thượng nhân, sẽ như thế nào không cảm nhận được, Tà Ma chân chính chiến đấu chỉ có thực lực Tam giai sơ kỳ; hơn nữa, chỗ này còn có một tôn Tứ phẩm Thượng nhân là hắn vẫn luôn tọa trấn không rời. Nếu như đối phương chỉ đến để giúp đỡ, hắn sẽ không tin tưởng.

Cho nên, Trần Nguyên trả lời tương đối cụt ngủn, không có ý định kéo dài đoạn hội thoại.

"Cái này..." Quả nhiên, Huyễn Nghi Thượng nhân có chút lúng túng, không biết nên nói tiếp như thế nào.

Lúc này, Lý Ngọc Dương từ phía sau đi lên, cùng với mấy người Trần Nguyên đánh một cái chào hỏi. Sau đó, hắn mới hướng về Lục Thiên Tuyết, nói: "Thiên Tuyết, đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp." Lục Thiên Tuyết lãnh đạm đáp lại.

Không khí rơi vào trầm mặc. Cả Trần Nguyên và Huyễn Nghi Thượng nhân đều không có ý định tiếp tục nhiều lời, nên sự chú ý đổ dồn vào cặp nam, nữ trẻ tuổi. Chỉ bất quá, thái độ lãnh đạm của Lục Thiên Tuyết để cho Lý Ngọc Dương có chút lúng túng, không biết nên tiếp tục mở lời như thế nào.

Qua một lúc, người này mới cười khổ: "Thiên Tuyết, ngươi vẫn luôn lạnh nhạt như vậy."

Lục Thiên Tuyết khẽ gật đầu, xem như đáp lại.

"Nếu không, chúng ta có thể hay không nói chuyện riêng một chút?"

Lục Thiên Tuyết quay người, nhìn về phía Trần Nguyên, tựa như muốn hỏi thăm ý kiến. Mọi người cũng nhìn về phía hắn. Lý Ngọc Dương thì hơi nhíu mày. Hắn rõ ràng là không ngờ tới phản ứng của Lục Thiên Tuyết sẽ như thế này, tựa hồ là toàn bộ lấy nam tử này làm chủ. Trong lòng hắn sinh ra một tia cảm giác không thoải mái, bất quá, biểu hiện trên gương mặt lại chưa từng thay đổi.

Trần Nguyên không để ý đến ánh mắt của đám người, bình tĩnh trả lời: "Đây là chuyện riêng của các ngươi, chúng ta sẽ không xen vào. Nếu như ngươi muốn, vậy thì đi thôi. Chúng ta sẽ chờ ngươi."

Ý kiến của Trần Nguyên cũng là ý kiến của những người còn lại. Thời gian quen biết của bọn hắn đã có mấy tháng, đầy đủ để coi là tương đối quen thuộc, hợp tác đánh giết Tà Ma cũng xem như ăn ý. Bất quá, mối quan hệ giữa bọn hắn còn xa xa chưa đủ để xen lẫn vào việc riêng tư của nhau. Nếu như lúc này, Lục Thiên Tuyết có ý định rời bỏ đội ngũ, có lẽ, ngoại trừ Trần Nguyên có ý kiến về Linh Thủy, ngược lại là không ai sẽ can thiệp.

"Đa tạ tiền bối." Lục Thiên Tuyết cảm kích nói.

Sau đó, nàng cùng với Lý Ngọc Dương phi hành, hướng về một đỉnh núi trọc cách đó gần trăm dặm. Khoảng cách đủ gần để không rời khỏi tầm bảo hộ của hai vị Tứ phẩm Thượng nhận, nhưng cũng đủ xa để có chút riêng tư, hoặc chí ít là hai người bọn họ nghĩ như vậy.

Vị thiếu nữ trẻ tuổi bên người Lục Thiên Tuyết không cùng chủ thượng đồng hành. Nàng có chút lo lắng dõi theo Lục Thiên Tuyết. Còn có cùng mối bận tâm là hai vị hồng nhan tri kỷ của Lý Ngọc Dương. Các nàng đều xem như nhìn ra, vị nữ tử xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành này có quan hệ tương đối mật thiết với tình lang của các nàng. Chỉ là, hai người chưa từng đứng ra, cũng chưa từng nói gì. Ở nơi này, các nàng không tiện ra mặt giữa mấy vị tiền bối.

Nhìn theo bóng lưng hai người thanh niên nam nữ trẻ tuổi rời đi, Huyễn Nghi Thượng nhân bỗng nhiên cười ha hả, phá vỡ bầu không khí im lặng: "Trần đạo hữu thế nhưng là đi thật nhanh. Vừa đặt chân vào Vân giới không quá một tháng, vậy mà đã đi xa đến nhường này. Nơi đây, chí ít, cũng phải cách cửa đường hầm không gian ba trăm vạn dặm. Nghe nói, năm nhánh quân tiên phong của Ngũ Đại Kiếm tông hiện tại mới đi được một trăm năm mươi vạn dặm đâu."

Trần Nguyên nghi ngờ nhìn qua vị này trưởng lão của Hạo Thiên cung, đáy mắt lại liếc qua Lục Thiên Tuyết cùng Lý Thiên Dương đã đi xa. Hắn ẩn ẩn đoán được mục đích của những người này.

Còn về đối phương cho ra lý do tình cờ đi ngang qua đây? Biện cớ cũng không nên biện cớ như vậy.

Chính như Huyễn Nghi Thượng nhân đã nói, năm cánh quân tiên phong của Ngũ Đại Kiếm tông thật vất vả lắm mới đi tới một trăm năm mươi vạn dặm, trong đó, bọn hắn là có Tứ phẩm Thượng nhân tu sĩ dẫn đầu. Nơi đây đã xa gấp đôi quãng đường mà Ngũ Đại Kiếm tông đi được, nếu như không phải có hắn vị này tu sĩ chiến lực sánh ngang với Ngũ phẩm sơ kỳ Chân nhân dẫn đầu, đám người Ngọc Huyền Vương, Dược Huyên Huyên lại như thế nào dám mạo hiểm đi xa đến vậy? Chớ nói chi là đối phương chỉ là một vị tu sĩ tu vi Tứ phẩm tầng bốn, mang theo một đội đệ tử trẻ tuổi, tu vi không quá Tam phẩm sơ kỳ? Bọn hắn dám liều lĩnh đến như vậy?

Trần Nguyên cười nhạt, đáp lại Huyễn Nghi Thượng nhân: "Đạo hữu không phải cũng đi được rất xa sao?"

"Ầy..." Huyễn Nghi Thượng nhân có chút khó nói.

Sự thật là, nếu như không phải, Lý Ngọc Dương có địa vị đặc thù ở Hạo Thiên cung, nếu như không phải Lý Ngọc Dương một mực muốn gặp mặt vị kia thiên chi kiều nữ của Lục gia, hắn sẽ không bao giờ nguyện ý mạo hiểm đi xa đến như vậy. Nếu như thật sự đụng độ phải Tứ giai hậu kỳ Tà Ma, hắn có thể mượn phi thuyền pháp khí của Hạo Nhiên cung để mang đệ tử trẻ tuổi bỏ chạy, nhưng cái giá tuyệt đối sẽ không nhỏ. Đây không phải là điều hắn nguyện ý nhìn thấy. May mắn, cho tới thời điểm này, khí vận của bọn hắn chưa kém đến mức độ ấy.

Trần Nguyên và Huyễn Nghi Thượng nhân có một đoạn giao lưu nhạt nhẽo. Đoạn thời gian bối rối này không kéo dài bao lâu. Chưa đầy một khắc, cả Lục Thiên Tuyết và Lý Ngọc Dương quay trở về. Cả hai im lặng, không nói lời nào. Chỉ là, biểu cảm của cả hai không quá tốt.

"Tiểu thư, người không sao chứ?" Vị thiếu nữ tuổi trẻ đi theo Lục Thiên Tuyết vội vã tiến lên, lo lắng hỏi thăm.

"Ta không sao. Liên Nhi không cần lo lắng." Lục Thiên Tuyết gượng cười, đáp. Sau đó, nàng nhìn về phía Trần Nguyên, nói khẽ: "Tiền bối, vãn bối đã không còn chuyện gì."

Trần Nguyên khẽ gật đầu, lại nhìn về phía những người còn lại. Không một ai có vẻ gì là muốn nói tâm sự với người của Hạo Thiên cung. Lúc này, hắn mới nói: "Huyễn Nghi đạo hữu, nếu như đạo hữu cùng các vị đây không còn sự tình gì cần nói, vậy chúng ta xin cáo từ trước. Hẹn ngày sau gặp lại."

Huyễn Nghi Thượng nhân còn chưa kịp đáp lại thì Lý Ngọc Dương bỗng nhiên lên tiếng: "Thiên Tuyết, nếu không, tất cả chúng ta cùng đồng hành một chỗ?"

Mọi người ngạc nhiên nhìn về phía nam tử này, trong lúc nhất thời, có chút không kịp phản ứng, cũng không hiểu hắn vì sao đưa ra ý định đột ngột như vậy.

Đối mặt với mấy chục cặp mắt chất vấn, Lý Ngọc Dương vội vàng giải thích: "Vị trí hiện tại của chúng ta đã xâm nhập vào nội bộ Vân giới rất sâu. Ngay cả các quân đoàn của Thái Chu Vương triều cùng năm nhánh quân tiên phong của Ngũ Đại Kiếm tông cũng cách nơi này hàng trăm vạn dặm. Ở đây, chúng ta quá lẻ loi cô độc. Nếu như gặp phải Tứ giai Tà Ma tập kích, chúng ta không có lực lượng tiếp viện, không có chỗ dựa vào, tình huống sẽ rất bất lợi. Đã như vậy, hai nhóm chúng ta không bằng cùng một chỗ đồng hành? Làm thế, chúng ta cũng tiện chiếu ứng lẫn nhau."

Huyễn Nghi Thượng nhân không nói gì, xem như ngầm chấp nhận đề nghị này của Lý Ngọc Dương. Hai vị hồng nhan tri kỷ của nam tử thì khẽ nhíu mày, lại không phản đối. Những đệ tử khác của Hạo Thiên cung càng không có ý kiến khác. Không thể không nói, ý kiến của Lý Ngọc Dương rất có lý. Bọn họ đã đi xa hơn gấp đôi Ngũ Đại Kiếm tông. Ở một thế giới xa lạ mà Tà Ma lúc nào cũng có thể nhảy ra tấn công bọn người, không ai dám nói chắc điều gì. Nguy hiểm là luôn rình rập. Đối với đệ tử của Hạo Thiên cung tới nói, một vị Huyễn Nghi Thượng nhân, tu vi Tứ phẩm tầng bốn, là không đủ để khiến bọn hắn cảm giác an toàn khi đi xa đến chừng này.

Thế mà, người của Hạo Thiên cung nào có thể ngờ, Trần Nguyên thẳng thừng từ chối: "Đa tạ ý tốt của các vị. Bất quá, chúng ta đã quen độc lai độc vãng, tiếp tới, chúng ta không có ý định cùng người khác đồng hành."

Trong mắt Trần Nguyên, người của Hạo Thiên cung chẳng mang lại trợ giúp gì cho bọn hắn. Đã vậy, đối phương còn có thể là gánh nặng. Hai bên không quen cũng chẳng thân, lại không có giao tình gì qua lại, không có nhân quả nào dây dưa, như thế, hắn đâu cần mang theo đối phương cày cấp.

Mà đổi lại, nhóm người Ngọc Huyền Vương thì nghĩ: lấy số thành viên bọn hắn hiện tại, ngay cả Tà Ma cũng không đủ để chia đâu, như thế nào lại muốn mang thêm người mới? Còn về chuyện chiếu ứng lẫn nhau? Bọn hắn không cho là như vậy. Đã có cơ hội được chứng kiến Trần Nguyên ra tay toàn lực, lấy kiến thức cùng ánh mắt hơn xa tu sĩ thông thường, bọn hắn có thể kết luận, thực lực của Trần Nguyên so với Tứ phẩm hậu kỳ Thượng nhân thông thường phải mạnh hơn.

Càng quan trọng hơn, Trần Nguyên đã bày tỏ thái độ như vậy, sẽ không có ai đi phản đối.

"Vị này... tiền bối xin hãy nghĩ lại." Lý Ngọc Dương vội nói: "Cách đây sáu ngày, chúng ta nhận được tin tức, nhóm quân tiên phong của Tử Kiếm tông đụng độ với một đội quân Tà Ma khổng lồ hàng trăm triệu con. Thủ lĩnh của bọn chúng là hai tôn Tứ giai hậu kỳ Tà Ma. Tứ giai trung kỳ có đến tám tôn. Tu sĩ của Tử Kiếm tông kịch chiến ba ngày ba đêm, sau cùng không thể làm gì hơn phải rút lui. Thậm chí, nghe đồn rằng Tử Kiếm tông trong một trận chiến này tử thương hơn một trăm đệ tử tinh anh, tổn thất một vị Tứ phẩm tầng hai hộ pháp mới miễn cưỡng an toàn rút lui ba vạn dặm."

Nhóm người Trần Nguyên giật mình bàng hoàng. Không ai nghĩ tới, nguyên một nhánh quân tiên phong của Ngũ Đại Kiếm tông lại xảy ra cuộc chiến lớn đến như vậy, hơn nữa, tổn thất còn không nhỏ. Đừng chỉ nhìn con số hơn một trăm đệ tử tinh anh so với mấy nghìn người không lớn là bao, ảnh hưởng đến chiến lực tổng thể không nhiều, thế nhưng, tổn thương tinh thần không thể nhỏ chút nào. Nhìn thấy sư huynh đệ, tỷ muội của mình cùng một chỗ tu luyện bao nhiêu năm, giờ đây ngã xuống ngay trước mặt, thì ai không đau lòng cho được.

Lý Ngọc Dương hài lòng với biểu lộ của đối phương. Hắn nói: "Có thể thấy, Tà Ma ở nơi này nguy hiểm cực lớn. Chúng ta tốt hơn hết vẫn là nên cùng nhau đồng hành. Sự an toàn sẽ được đảm bảo hơn nhiều."

Chỉ là, Trần Nguyên vẫn một mực phủ định: "Đa tạ các vị đã cáo tri tin tức. Bất quá, chúng ta đã quen hành động đơn độc. Chuyện cùng đồng hành không cần nhắc lại nữa."

"Thế nhưng là..."

Lý Ngọc Dương còn muốn nói điều gì đó thì lại bị Huyễn Nghi Thượng nhân lạnh lùng đánh gãy: "Nếu như Trần đạo hữu đã quyết ý như vậy, chúng ta cũng không miễn cưỡng. Có thể gặp các vị đạo hữu ở vực ngoại, chúng ta xem như có duyên. Trần đạo hữu, các vị tiểu hữu, ngày sau gặp lại."

Nói rồi, hắn một đường quay trở lại phi thuyền, cùng không nhìn lại đằng sau lấy một lần. Thái độ của Trần Nguyên đối với bọn hắn ngay từ đầu đã không tính là bao nhiêu nồng nhiệt. Giờ đây, liên tiếp bị từ chối nhiều lần để Huyễn Nghi Thượng nhân hắn đối với những người này không có bao nhiêu cảm quan tốt đẹp. Đã tu luyện đến Tứ phẩm trung kỳ cảnh giới, hắn cũng là có sự tự tôn của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play