Lời nói của Trần Nguyên Bá làm cho Trần Nguyên khẽ giật mình. Đây đã không phải là lần thứ nhất hắn nghe nói có người đề cập đến cơ duyên, tạo hóa. Trước đó, đạo sư Vũ Tuyết Lạc cũng là nói như vậy. Sau đó, Từ Tuyết Nguyệt cũng nhẫn mạnh với hắn điều này. Bây giờ, Trần Nguyên Bá cũng lặp lại một lần nữa. Điều khác biệt là, hai ngươi trước tới là chỉ rõ cơ duyên nằm ở vùng không gian cấm chế kia. Trần Nguyên Bá cũng có chung ý nghĩ?
“Sư huynh là nhắc tới vùng không gian cấm chế mà Thái Linh học viện dự tính cùng các phe thế lực liên thủ mở ra nửa tháng sau?” Trần Nguyên tò mò hỏi thăm.
Rất có khả năng đó chứ? Cả vùng tiểu thế giới này, tài nguyên mặc dù nhiều, nhưng đại đa số phẩm chất không cao. Đừng nói một tôn Lục phẩm Chân quân chân chính như Trần Nguyên Bá, cho dù là Tứ phẩm Thượng nhân cũng khó mà tìm được một thứ gì đó có ích cho hắn. Cho nên, khả năng Trần Nguyên Bá đề cập tới cùng một nơi với hai vị kia là rất cao. Nếu sự thực là như vậy, nơi kia liền khó lường.
“Vậy ra, sư đệ cũng biết nơi đó?” Trần Nguyên Bá biểu lộ có chút ngạc nhiên. Sau đó, nàng lại lắc đầu, nói tiếp: “Cũng không kỳ quái. Lấy thực lực của sư đệ, chắc hẳn, Thanh Châu Thái Linh học viện đã sớm đem việc này thông báo cho sư đệ. Bọn hắn còn cần nhờ vả sư đệ đâu.”
“Xác thực là như thế.” Trần Nguyên gật đầu. Không có việc gì phải giấu diếm. So với Thanh Châu Thái Linh học viện, người này chí ít cũng là xuất từ cùng một sơn phong với hắn, độ gần gũi lớn hơn một chút: “Tuy nhiên, sư đệ còn tại suy nghĩ, chưa quyết có đi hay không.”
“Nên đi.” Trần Nguyên Bá khẳng định chắc chắn. kế tiếp, nàng giống như muốn nói gì rồi lại nuốt trở vào, mấy hơi sau mới nói: “Coi như là lịch luyện đi. Đối với sư đệ ngươi thu hoạch khẳng định không kém.”
Điều này lập tức để Trần Nguyên nghi ngờ: “Phải chăng, Trần sư huynh biết nội tình gì ở trong đó?”
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của hắn, Trần Nguyên Bá vẫn là ung dung bình thản. Nàng liếc nhìn xung quanh. Trần Nguyên nhìn theo. Vẫn còn hàng ngàn con mắt, như có như không, chốc chốc lại dõi theo về phía bên này, nữ có, thậm chí nam cũng có. Cứ mặc cho theo Trần Nguyên Bá ngồi vào bàn, sức cuốn hút của nàng vẫn chẳng giảm đi bao nhiêu. Còn có không ít người vẫn đặt sự chú ý lên nàng đây. Thậm chí, còn có kẻ không tiếc sử dụng thân thức quét tới thăm dò. Chỉ là, kết cục của người này ngay sau đó không được tốt lành cho lắm. Sau chừng năm, mười hơi thở, Trần Nguyên Bá mới nói: “Nơi này không tiện nói tiếp. Trở về, chúng ta sẽ tiếp tục thảo luận vấn đề này.”
Trần Nguyên khẽ gật đầu, biết ý không nói hỏi lời nào nữa. Hắn hiểu, đối phương là không muốn tiếp tục chủ đề này. Có lẽ, nàng không nguyện ý cùng hắn chia sẻ nhiều hơn tình báo.
Qua không bao lâu, nữ tử nọ quay trở lại với một nhóm người ba, bốn người. Trong đó, ngoại trừ mấy người mang theo rượu và đồ ăn thì có nổi bật hai nữ tử trẻ tuổi, kiều diễm thướt tha, một người mang váy trắng, tinh khiết tịnh lệ, tựa như một đóa hoa sen trắng, không nhiễm khói bụi, một người mang váy dài màu xanh nhạt, thanh lệ lại có chút u lãnh, tựa như u lan trong rừng sâu, hơi lộ ra vẻ cô độc xa cách. Hai nữ tử, mỗi người một vẻ, mỗi người một phong thái, một khí chất, thế nhưng dung nhan của cả hai đều xinh đẹp xuất chúng, trăm vạn người không có một, xưng là hoa nhường nguyệt thẹn cũng không sai. Càng hấp dẫn hơn là cách ăn mặc của các nàng. Mặc dù từ tổng thể đến xem, trang phục của các nàng trang nhã, tinh tế, nhã nhặn, không có một chút nào hớ hênh, lộ liễu, càng không thể chê vào đâu được. Thế nhưng, khi nhìn kỹ, người ta lại có thể thấy được từng đường nét cong, mềm mại, uyển chuyển theo mỗi động tác mỹ mạo. Nào là bờ eo thon, nào là vòng một nở nang, nào là bờ hông phô diễn, cặp chân dài miên man,... mỗi một bộ phận như thể thách thức đến cực hạn lý trí của nam tử. Quả nhiên, không hổ danh là một trong mấy vị đầu bài của Thanh Tiên Lâu.
Trần Nguyên Bá nhẹ nhàng vẫy tay, ra hiệu cho đám người phục vụ lui xuống. Nàng tự mình rót một chén rượu. Mùi hương thơm ngát ngay lập tức xâm chiếm khắp khoảng không gian, hương táo đặc trưng xông thẳng vào khoang mũi, khơi gợi lên dư vị bất tận, đặc biệt nhất là vị rượu xen lẫn trong đó, dẫu cho thật nhẹ, thật thoáng nhưng lại để cho người ta bất tri bất giác say mê. Không phải sao? Hai vị nữ tử đầu bài mà Trần Nguyên Bá gọi đến, chỉ thoáng hít vào một hơi liền gương mặt đã đỏ bừng, ánh mắt mê ly và mông lung, tựa như có một tầng hơi nước ửng đỏ. Chỉ có lý trí và kinh nghiệm phong phú mới để cho hai nàng giờ phút này có thể đứng thẳng trên hai chân của mình.
“Sư đệ, mời.” Trần Nguyên Bá đẩy một chén rượu cho Trần Nguyên.
“Đa tạ sư huynh.” Người sau đáp lại, sau đó cũng học theo Trần Nguyên Bá trước đó chỉ dạy, từng bước một thưởng thức rượu.
Rượu không quá mạnh, dư vị lại kéo dài trong khoang miệng, mãi không tiêu tan, hương thơm nức, chiếm đầy khoang mũi, trong chốc lát tạo thành một cỗ xung kích tinh thần, khiến cho bộ não hắn một phen chấn động nhẹ, để cho hắn có cảm giác lâng lâng trong giây lát. Cùng lúc, cỗ linh lực từ trong nước rượu, tại dạ dày bắt đầu lan tỏa, hòa theo thể nội, tan vào trong linh lực. Tứ giai Thượng phẩm Linh tửu có khác, năng lượng ẩn chứa trong đó nhiều hơn Thanh Linh tửu trước đó Trần Nguyên uống qua hàng chục vạn lần. Đổi lại là Tứ phẩm tầng một Thượng nhân thông thường, hắn cần năm, mười hơi thở nhắm mắt, tập trung điều tức, toàn lực hấp thụ mới có thể tiêu hóa hết, tu vi cũng nhờ vào đó mà tăng tiến một tia. Thế nhưng, Trần Nguyên so với Tứ phẩm Thượng nhân thông thường mạnh hơn nhiều lắm, bất luận là thể nội linh lực hay tốc độ luyện hóa linh khí, hắn đều mạnh hơn quá nhiều. Chút năng lượng này với hắn, ngược lại vẫn là như chén nước rót vào sông lớn.
Trần Nguyên Bá híp mắt cười nhìn hắn. Nàng nâng lên một chén rượu, chậm rãi uống cạn sách. Lúc này, nàng mới thong thả nói ra: “Trần sư đệ quả nhiên tửu lượng hơn người.”
Trần Nguyên lúc này mới khẽ giật mình. Hắn uống uống một hơi hết một chén Tứ giai Thượng đẳng Linh tửu, ngay cả một chút đỏ mặt cũng không có, thậm chí điều tức thân thể, luyện hóa linh lực cũng không. Ảnh hưởng gần như bằng không. Cái này, đối với một cái Tam phẩm tu sĩ là không bình thường.
Trần Nguyên vội vàng xua tay: “Để cho sư huynh chê cười. Sư đệ tinh thần lực và thể chất so với tu sĩ thông thường mạnh hơn một chút.”
“Có phải không?” Trần Nguyên Bá ngậm lấy ý cười nhìn xem hắn: “Xem ra, chuyến đi này để cho sư đệ có thu hoạch không nhỏ.”
Trần Nguyên tự nhiên biết rõ, một lời nói dối sứt sẹo không có chút sức thuyết phục nào thì chẳng thể qua mắt nổi người có chút đầu óc, chứ đâu nói gì đến một Trần Nguyên Bá không tầm thường. Hơn thế nữa, không biết có phải ảo giác hay không, Trần Nguyên luôn có cảm giác, đối phương chẳng những nhìn xuyên thấu phép Giả Hình ngụy trang của hắn, mà ngay cả khí tức, tu vi của hắn đều bị đối phương xem rõ.
Tỵ Thiên Ngọc rất mạnh. Điều này là chắc chắn. Có thể che đậy thiên cơ, ngăn cản Cửu phẩm đại năng thăm dò, tự nhiên là cực kỳ cao minh. Thế nhưng, thủ đoạn cấp bậc Hợp Đạo trở lên có thể không nhìn Tỵ Thiên Ngọc năng lực. Trần Nguyên Bá có thể xem thấu tu vi, khí tức của hắn không phải là không có khả năng.
Nghĩ tới đây, Trần Nguyên chỉ âm thầm ghi lại trong lòng, cũng không tiếp tục suy tính sâu xa hơn. Đối với hắn mà nói, nàng có xem thấu hay không nội tình bộ phân thân này của hắn đều không có ý nghĩa lớn. Đây chẳng phải là lý do hắn tạo ra hai tầng ngụy trang hay sao? Mặt ngoài ngụy trang để cho đại đa số người nhìn. Mặt trong ngụy trang để cho những kẻ như Trần Nguyên Bá xem. Thực lực chân thật của hắn cùng với nội tình chân chính của hắn, nếu như không có gì ngoài ý muốn, là sẽ không dễ dàng xuất hiện trước người ngoài.
Hết thảy những suy nghĩ trên diễn ra trong giây lát. Trần Nguyên lúc này miễn cưỡng đáp: “Phương này tiểu thế giới tài nguyên giàu có, linh khí nồng đậm bức người, khắp nơi là bảo vật, là tạo hóa. Mấy tháng này, sư đệ là có chút thu hoạch.”
Trần Nguyên Bá mỉm cười: “Đây là điều tốt. Đến.” Nàng tự nhiên rót thêm một ly rượu nữa, nói: “Ta chúc mừng sư đệ có chỗ tiến bộ. Cạn ly.”
Sự tính đã như vậy, Trần Nguyên không có suy nghĩ nhiều, uống đến thoải mái. Trần Nguyên Bá cũng vậy, nàng cũng không có chút nào tị hiềm mà uống. Không chỉ có thế, một tay nàng còn vươn ra, ôm lấy vòng eo nhỏ, thon mềm, uyển chuyển như rắn nước của nữ tử mặc váy trắng, không kiêng kỵ chút nào kéo nàng vào trong lòng, động tác thân mật cực kỳ, trêu đến nữ tử, vốn đã có chút lâng lâng men say, gương mặt càng thêm đỏ rực, trong lòng rạo rực càng lớn. Chẳng những thế, Trần Nguyên Bá còn ra hiệu cho Trần Nguyên: “Sư đệ, ngươi cũng không thể uống không như vậy. Đàn ông chúng ta không thể một chút hưởng lạc này cũng không biết. Tới đi.” Một tay rảnh rỗi, nàng đẩy nữ tử váy xanh về phía Trần Nguyên: “Cứ mạnh dạn lên, sư huynh dạy sư đệ ngươi.”
Nghe lời này, gương mặt Trần Nguyên không khỏi co quắp. Đối phương thực sự coi mình là thân nam nhi rồi? Rồi nữa, nàng lấy tư cách gì mà dạy hắn? Tất nhiên, lời này không thể trực tiếp nói ra. Hắn chỉ có thể từ chối nhã nhặn ‘ý tốt’ của đối phương.
Trần Nguyên Bá lập tức bĩu môi, ánh mắt mang theo khinh bỉ nói ra: “Không có bản lĩnh.” Dừng tạm, nàng lại bổ sung: “Ta lại không có nói với Lữ sư muội chuyện ngươi đi Thanh Tiên lâu, sư đệ ngươi cũng không cần phải gò bó bản thân đến như vậy chứ?”
Trần Nguyên âm thầm bực bội: “Có thể hay không đừng đề cập đến Lữ Như Yên vào lúc này?” Rõ ràng, hắn chẳng làm gì sai trái, thế nhưng đối phương càng nói, hắn càng có cảm giác tội lỗi không hiểu thấu. Quả thực là kỳ quái đến cực điểm.
…
Thời gian thấm thoát trôi qua. Một cái chớp mắt, Trần Nguyên và Trần Nguyên Bá đã cùng ngồi xuống hơn một canh giờ. Mặt trời chính thức khuất xuống sau đường chân trời từ lâu. Bầu trời đen kịt không biết từ khi nào đã lấp lánh vô số ánh sao, lung linh và rực rỡ như những viên ngọc quý giá nhất thế gian khảm nạm trong không gian sâu thẳm, đầy huyền bí.
Người bước vào Thanh Tiên Lâu mỗi lúc một đông. Và tất nhiên, càng đông hơn chính là số người chen lấn chỉ vì có được một góc nhìn đẹp mắt ngoài phố lớn chỉ để được một lần được tận mắt nhìn thấy vị kia Hiểu Mộng tiên tử trong truyền thuyết của Thanh Tiên Lâu.
Đối với điều này, Trần Nguyên ngược lại không có bao nhiêu mong chờ. Ngược lại, hắn phát hiện ra, Trần Nguyên Bá là một tên bạn uống rượu tuyệt vời. Nàng chẳng những có hiểu biết rộng rãi và rượu, các loại đồ uống và thực phẩm, mà còn sở hữu một lượng kiến thức khổng lồ trên rất nhiều lĩnh vực. Gần như đề cập tới bất kỳ lĩnh vực nào, thậm chí là chuyên sâu như các trường phái tu hành, nàng đều bộc lộ ra sự hiểu biết và lý giải sâu sắc, tương đối độc đáo trên từng lĩnh vực đó. Chỉ riêng điều này thôi đã để cho Trần Nguyên phải ghé mắt mà nhìn.
Không chỉ có thế, mỗi lời ăn, tiếng nói, cử chỉ, động tác, phong thái, biểu cảm của nàng đều lộ ra một cỗ quý khí khó tả, tựa như một tôn quý tộc chân chính; không phải loại kia quý tộc lúc nào cũng tỏ ra cao cao tại thượng, nhìn xuống người phàm như muốn thể hiện hắn là kẻ cao quý hơn người, mà là loại quý tộc hòa ái, dễ gần, để cho người ta không hiểu có cảm giác thân cận, theo bản năng hướng tới, rồi tôn vị đó lên phía trên. Một con hổ thì đâu cần phải chứng minh sức mạnh của nó với một con cáo.
Mà Trần Nguyên Bá, nàng chẳng những mạnh, bí ẩn mà còn có một sức lôi cuốn lạ lùng. Một người sinh ra để dẫn dắt những kẻ khác.
Và tất nhiên, Trần Nguyên Bá sẽ càng tuyệt vời hơn và có tiềm năng trở thành bạn tri kỷ nếu như nàng không thi thoảng đề cập đến Lữ Như Yên trước mặt hắn khi ở trong tình huống như thế này. Trần Nguyên cũng là phiền muộn vô cùng.
Theo thời gian trôi qua, thời điểm về đêm mỗi lúc một muộn hơn, Trần Nguyên có thể bắt gặp mấy gương mặt quen thuộc cũng đặt chân vào Thanh Tiên Lâu.
Tỷ như, vị nam học sinh Trần Nguyên gặp khi lần đầu tới trụ sở Thái Linh học viện; hắn tới đây cùng với một nhóm học sinh Thanh Châu Thái Linh học viện khác. Bất quá, Trần Nguyên cùng bọn hắn không quen thuộc, không có tiến lên chào hỏi.
Lại tỷ như, tên kia Lôi Minh Vũ, nhân vật phản diện tiêu chuẩn, hung hăng, càn quấy, ngang ngược, là một cái thiếu gia ăn chơi đúng nghĩa. Tại sự kiện hoa khôi của Thanh Tiên Lâu xuất hiện như vậy, hắn có mặt ở đây không có gì là lạ. Đi theo phía sau hắn còn có một nhóm con em thế gia, tông môn, quý công tử khác. Chỉ là, từ biểu hiện đến xem, bọn người này cũng không phải là hạng tốt đẹp gì, tu vi đều sàn sàn tại Nhị phẩm tầng một, tầng hai. Người ta gọi cá mè một lứa có lẽ cũng là như thế đi.
Không chỉ có thế, ngay cả vị Đại Khí Vận giả, Tô Thần nọ cũng đến. Đi cùng với hắn còn có mấy tên bằng hữu, niên kỷ cùng tu vi không chênh lệch là bao. Nhìn bọn hắn nói cười vui vẻ, động tác thân thiết, đoán chừng quan hệ giữa hai bên rất gần.
Ngoài ra, còn thật nhiều, thật nhiều những nhân vật trẻ tuổi, có tiếng tăm khác của Đại Càn Vương triều, Đại Nguyên Vương triều cũng có mặt. Trần Nguyên không biết bọn hắn là ai, thế nhưng, từ trang phục thì có thể xác định lai lịch của bọn hắn, từ khí tức mạnh mẽ trên thân hơn hẳn với người cùng trang lứa thì có thể xác định, bọn hắn ở trong tông môn, thế gia, đều là kẻ nổi trội. Từng kẻ, từng kẻ, ngày thường đều là hạng người tâm cao khí ngạo, mắt cao hơn đầu, đối với đại đa số bình dân và tán tu tu sĩ đều khó gặp một mặt, ngày hôm nay lại tề tụ tại đây, chỉ vì muốn một lần được chứng kiến vị kia Hiểu Mộng tiên tử của Thanh Tiên Lâu. Chỉ một điểm này liền cho thấy, danh tiếng của nàng lớn đến nhường nào.
Trần Nguyên nhìn vào đám tuổi trẻ tuấn kiệt. Bọn hắn theo từng nhóm, từng nhóm kéo nhau lên lầu năm, nơi vị trí cao nhất, cũng là xa hoa nhất, gần với vị trí mà Hiểu Mộng tiên tử sẽ xuất hiện nhất. Tô Thần cũng đi lên đó. Dường như, một trong số các bằng hữu của hắn xuất thân không tầm thường, đã có chỗ đặt trước tại vị trí không tệ trên tầng năm. Cũng là như thế, khả năng người này và Lôi Minh Vũ đụng mặt gần như là chắc chắn.
Quả nhiên, tình huống diễn ra tựa như Trần Nguyên dựa liệu. Hai người vốn có xích mích, nay gặp lại nơi này, thuận lấy phong cách hành sự của Lôi Minh Vũ, hắn là sẽ không để cho đối phương được dễ chịu. Tô Thần cũng không phải dạng người chịu ức hiếp mà không phản kháng. Hắn bị dồn vào đường cùng cũng lập tức phô diễn khí thế, trấn áp đối phương. Trong một nháy mắt, từ trong thân thể hắn lộ ra ngoài ba vạn sợi chân khí, lập lóe phát sáng, uy áp mạnh mẽ bao phủ toàn bộ Thanh Tiên Lâu đại sảnh rộng trăm trượng, dọa đến đại đa số khách nhân, cô nương sắc mặt trắng bệch, hai đầu gối run rẩy, mồ hôi chảy ròng ròng. Mà những nhân vật tuổi trẻ phong vân kia cũng là ghé mắt nhìn vào, ánh mắt lộ ra mấy phần kinh ngạc. Từ trang phục, đối phương chỉ là một tên Vũ Hóa tông nội môn đệ tử mà thôi, thế nhưng thực lực lại chẳng thua gì bọn hắn những thiên kiêu trẻ tuổi này.
Lôi Minh Vũ qua một phen hoảng hốt nhưng rồi rất nhanh lấy lại tinh thần. Hắn không bằng đối phương, bạn bè của hắn cũng không bằng, thế nhưng phía sau còn có hộ vệ của hắn, niên kỷ già dặn, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, thực càng không thua đối phương.
Hai phe đối địch, giương cung bạt kiếm, khí thế hung hăng, tựa như tranh đấu lúc nào cũng có thể xảy ra. Ngay tại khí Tam phẩm Đại Tu sĩ trấn thủ Thanh Tiên Lâu đang do dự có nên hay không đứng ra ngăn cản những người này làm ẩu thì một thanh âm nhẹ nhàng, phiêu miểu mà kỳ ảo, tựa như tiên âm từ trên chín tầng trời rót xuống. đi thẳng vào trong tâm can mỗi người, êm ái và có sức thuyết phục không gì sánh được:
“Hôm nay là ngày tiểu nữ tử ra mắt. Tiểu nữ tử vô cùng cảm kích các vị công tử tuấn kiệt không quản ngại đường xa tới góp vui giúp tiểu nữ. Bởi vậy, mong hai vị công tử, cho tiểu nữ tử một chút tình mọn, tạm thời gác xuống ân oán cá nhân, cùng nhau thưởng thức âm nhạc và rượu ngon. Như vậy có được hay không?”
Mọi người chấn động, ngước mặt nhìn lên đầu nguồn thanh âm. Tại nơi đó, ở vị trí đáng lẽ là khoảng không trống rỗng cao hơn tầng bảy, không biết từ lúc nào xuất hiện một gian đình các trôi nổi lơ lửng giữa không trung, rộng chừng một trượng rưỡi, mãi đình phủ ngói đỏ, cực kỳ tinh tế, từng đường nét cong vút vô cùng đẹp mắt. Bốn phía đình các phủ xuống rèm thưa, che đi tầm mắt người nhìn, ngăn chặn thần thức tu sĩ. Bất quá, từ ánh đèn bên trong hắt ra, người ta có thể thấy một bóng người yểu điệu thướt tha, thân thể hoàn mỹ vô cùng chiếu lên bốn phương tấm rèm làm cho gần như toàn bộ người xem vì đó mà mê mẩn.
Một ý nghĩ đồng loạt xuất hiện trong đầu tất cả mọi người: “Hiểu Mộng tiên tử rốt cuộc đã xuất hiện.”
Trần Nguyên cũng nhìn theo. Chỉ là, lông mày hắn khẽ nhíu. Bởi vì, ấn ký trong tinh thần của hắn thể hiện ra, vị trí của kẻ địch của hắn cùng với vị trí của vị kia Hiểu Mộng tiên tử là gần như trùng khớp.
“Cho nên, Hiểu Mộng tiên tử là thân phận ngụy trang của một trong năm tên kia?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT