Trần Nguyên nhìn theo gương mặt nam tử trẻ tuổi, quen thuộc, đang từng bước đi lên tầng ba, hướng về phía hắn tiến tới mà trong nội tâm dâng lên một cỗ cảm xúc bất an không nói nên lời.

Mà nam tử này vừa xuất hiện, mấy vạn con mắt bên trong Thanh Tiên lâu đều thẳng tắp nhìn về phía hắn, một cái cũng không nháy, một cái cũng không chớp. Lý do quả thực rất đơn giản. Bởi vì, dung mạo của hắn quá đẹp. Nét đẹp của hắn là vẻ đẹp mà cả nam lẫn nữ đều sẽ thưởng thức, đều sẽ vì đó mà ngỡ ngàng, bị cuốn hút, bị hấp dẫn đến khó lòng dứt ra được. Gương mặt tuấn tú đến cực hạn, tựa như trích tiên giáng trần, hai hàng lông mày thẳng tắp như hai lưỡi gươm, hai con mắt sáng rực, hai con ngươi rạng rỡ như những vì sao mang lại cho hắn vẻ khí chất không giống chút thư sinh yếu đuối, mà tựa như một tôn quân chủ, bế nghễ thiên hạ, tầm mắt bao quát chúng sinh. Hắn mặc một bộ áo bào trắng tinh, không nhiễm bụi trần. Xung quanh hắn dường như luôn có một cỗ khí thế vô hình, ngăn chặn hết thảy những điều xấu xa, ô uế và bặm bụi của trần thế đến gần, để hắn càng giống một tôn Tiên Vương lâm vào trần gian, dạo chơi hồng trần. Và dù vậy, sống lưng hắn thẳng tắp, bờ vai rộng cùng với những bước đi mạnh mẽ, dứt khoát khiến hắn mang theo phong thái của một vị chiến tướng vô địch nơi chiến trường, quét ngang hết thảy địch nhân, duy ngã độc tôn dưới vòm trời này. Ở hắn, người ta dường như cùng một lúc thấy được cả sự nho nhã của người đọc sách lẫn oai nghiêm của một vị tướng quân, cái ôn nhuận khiêm cung của bậc quân tử lẫn bá khí tuyệt luân của bậc cai trị, sự thánh khiết cao cả của một tôn trích tiên, nhưng đồng thời lại xen lẫn sự mênh mông, vĩ ngạn như thể ôm hết thảy thiên hạ vào trong lòng. Cứ việc các khía cạnh như thế nào đối lập, như thế nào bài xích lẫn nhau, ở trên người này, người ta lại cảm nhận được chúng chưa từng có hài hòa đến như vậy. Giống như, sự tồn tại của hắn đã vượt qua định nghĩa của cả thế giới, sự tồn tại của hắn thách thức cả giới hạn của phương này thiên địa. Hắn đứng đó, đầy đủ làm lu mờ hết thảy màu sắc của cảnh vật xung quanh.

Nam tử không để ý đến vô số ánh mắt dán trên người, hắn ung dung không vội, trong tay còn phe phẩy một cây quạt giấy, vừa nhìn là biết một kiện pháp khí bất phàm, từng bước một đi về phía Trần Nguyên. Cả tòa Thanh Tiên Lâu hết thảy mọi cử động dường như đều dừng lại, nhường sự hiện diện và toàn bộ sự chú ý đến nam tử đẹp không có giới hạn. Khi người ta đối mặt với hắn, người ta sẽ không tự chủ nhường ra một con đường rộng thênh thang cho hắn; thậm chí, khí chất của hắn đủ sức chấn nhiếp, để cho người thường không dám tiếp cận phạm vi gần ba thước đối với hắn.

Nam tử không có chút khó khăn nào đi tới trước bàn của Trần Nguyên. Không có chút nào khách khí, cũng chẳng có chút nào do dự, hắn kéo ra cái ghế, ngồi xuống đối diện với Trần Nguyên, khóe miệng nở ra nụ cười, bình thản nói: “Trần sư đệ, đã lâu không gặp.”

Trần Nguyên có chút run run, nhìn qua nam tử nổi bật đến không thể nổi bật hơn trước mắt. Trần Nguyên Bá, đệ tử thân truyền của Hạo Nguyệt Chân quân, trên danh nghĩa là đại sư huynh của Thần Luyện phong Thái Linh học viện nội viện. Dẫu cho không có một chút nào nguyện ý gặp phải người quen ở chốn phong hoa tuyết nguyệt như thế này, Trần Nguyên vẫn phải nặn ra dáng tươi cười, chào hỏi vị sư huynh trên danh nghĩa: “Thật là trùng hợp, Trần sư huynh. Sư đệ thật không dám nghĩ tới, sẽ ở nơi này gặp lại sư huynh.”

Trần Nguyên Bá cười híp mắt nhìn xem hắn: “Như thế nào? Trần sư đệ giống như không chào đón ta cho lắm.” Nói rồi, Trần Nguyên Bá làm bộ quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút, khẽ gật dù đầu như có điều hiểu ra, một bộ tựa như ta nhìn thấu ngươi, thông cảm nói: “Cũng phải, tới loại chỗ này, nếu như đụng phải người quen cũng không phải chuyện vẻ vang vinh quang gì. Tâm tình của sư đệ, ta có thể hiểu.”

Gương mặt của Trần Nguyên đen lại như đáy nồi. Hắn thật muốn một đấm đánh nát cái gương mặt tuấn mỹ đến cực hạn vẫn còn ung dung cười hì hì trước mặt hắn.

Không để cho Trần Nguyên kịp nói lời nào, Trần Nguyên Bá đã nói tiếp, thanh âm mang theo nồng nặc hiếu kỳ: "Trần sư đệ, ta có chỗ không hiểu. Lữ sư muội đều đẹp như vậy, so với bất kỳ cái gì Thiên tiên, Cổ thế gia Thần Nữ, Thánh địa Thánh Nữ, Đế triều Đế nữ đều hơn xa đến mấy cấp bậc, tại sao sư đệ lại phải đến nơi dong chi tục phấn này tìm hoa vấn liễu? Hẳn là Lữ sư muội đã không đủ chiều chuộng sư đệ? Hay là sư đệ muốn tìm cảm giác mới lạ?"

Trần Nguyên nghẹn họng, chân chân nhìn đối phương không nói một lời. Ngôn ngữ của Trần Nguyên Bá mỗi lúc một quá đáng, mỗi lúc một không có điểm ranh giới cuối cùng. Cái gì là Lữ Như Yên đã không đủ chiều chuộng hắn? Cái gì là hắn đi tìm cảm giác mới lạ? Khóe miệng của hắn không biết từ lúc nào đã co giật liên hồi, trái tim hắn thắt lại sau mỗi phen từ ngữ của đối phương thốt ra.

Lần đầu tiên Trần Nguyên phát hiện ra, cái miệng của vị thủ tịch đại sư huynh của Thần Luyện phong lại khốn nạn đến như vậy. Trần Nguyên sắp không nghe nổi nữa rồi. Không cần chuyện hắn đến thanh lâu bị Lữ Như Yên bắt gặp, chỉ là phen ngôn luận này đến tai nàng, hắn chắc chắn sẽ thê thảm vô cùng.

Vì giữ lại cái mạng của hắn, cũng vì không muốn vị sư huynh này càng đi càng xa, hắn vội vàng di dời chủ đề: "Không biết, Trần sư huynh tới Càn Nguyên thành lại là vì mục đích gì?"

Bất quá, Trần Nguyên Bá dường như không muốn chiều theo ý hắn: "Sư đệ không cần thiết hốt hoảng như vậy. Yên tâm, đều là đàn ông với nhau, chuyện sư đệ tới Thanh Tiên Lâu ngày hôm nay, ta sẽ thay sư đệ giữ kín với Lữ sư muội. Lời hứa của một người đàn ông đáng giá hơn tính mạng của hắn.”

Trần Nguyên khóe miệng càng co giật mạnh hơn. Tại sao, hắn đến Thanh Tiên Lâu đi làm chính sự mà giờ lại giống như hắn vụng trộm vợ ra ngoài tìm hoa vấn liễu vậy? Hắn cũng đâu cần vị này sư huynh giữ bí mật điều gì. Lại còn, lời hứa của một người đàn ông?

Lúc này, hắn chợt nhớ ra, Thiên Lan đã từng nói, Trần Nguyên Bá vốn chính là thân nữ nhi. Trần Nguyên nghiêm túc quan sát Trần Nguyên Bá lại một hồi. Quả nhiên, nếu như không vận dụng Khởi Nguyên nhãn, hắn không nhìn ra bất cứ điểm nào của nữ nhân trên thân đối phương. Từ vóc dáng, thể hình, khí chất, giọng nói cho đến loại kia phương dương khí tức đặc hữu của đàn ông,... hết thảy, đối phương đều có đầy đủ. Không thể không nói, thần thông Nghịch Loạn m Dương mà đối phương sử dụng đã đạt đến tạo nghệ cực kỳ cao.

Trần Nguyên Bá bị cái nhìn chăm chú của Trần Nguyên khiến cho toàn thân trở nên gai gai, cả người không được tự nhiên. Nàng xua tay, nói ra: “Trần sư đệ, ta biết, mặc dù ta dung mạo xuất chúng, thiên hạ có một không hai. Thế nhưng, ngươi phải nhớ rõ, ta là thân nam nhân, sống lưng thẳng tắp, sẽ không vì khuất phục cường quyền mà khom lưng uốn gối, cong mình lại. Ta ưa thích là nữ tử, hơn nữa là nữ tử thực xinh đẹp. Sư đệ mặc dù không tệ, thế nhưng sư đệ nên trước hết xem lại giới tính của mình. Nếu không, hạnh phúc nửa đời sau của Lữ sư muội lại nên làm như thế nào cho phải?”

Trần Nguyên lúc này đã có xúc động lật bàn, không nhận người sư huynh này. “Nếu không, dứt khoát triệu hoán bản tôn tới đây, hành hung nàng một trận?” Hắn không khỏi nghĩ đến: “Lại còn chỉ thích nữ tử? Nàng sẽ không thực sự cho rằng, nàng thật trở thành đàn ông rồi đi?” Mặc dù, xã hội hiện đại đối với loại tình cảm này đã có chỗ chấp nhận, thế nhưng, mở cái nơi mà văn hóa phong kiến vẫn còn ảnh hưởng sâu đậm như thế này mà gặp được trường hợp tương tự, Trần Nguyên làm sao cũng thấy không được tự nhiên.

Trần Nguyên không nói nữa, tay nâng lên một chén Thanh Linh tửu, ra hiệu mời cho Trần Nguyên Bá, tự mình thì một hơi, uống hết một chén đầy. Vị rượu hơi nồng tràn ngập khoang miệng, đi thẳng vào ruột gan, nhanh chóng xâm chiếm thân thể, thanh hương thơm ngát trong phút chốc chiếm đầy khoang mũi, xông lên tận đầu để tinh thần Trần Nguyên trong nháy mắt thanh sảng. Không biết, có phải hay không bởi kỹ thuật trưng cất rượu không đủ tiên tiến, hay lại bởi vì tu vi cao duyên cớ, Trần Nguyên cảm giác chén Thanh Linh tửu trong tay không giống như rượu kiếp trước nồng độ cao đến như vậy. Nếu như phải miễn cưỡng so sánh thì hắn càng cảm thấy Thanh Linh tửu này giống như rượu vang ý mà một đời trước, hắn vẫn hay thưởng thức. Khác biệt ở chỗ, thay vì vị nho đắng chát đặc trưng thì ở đây, ta có thanh hương như mùi lúa mới, loại thanh hương thoang thoảng, nhẹ nhàng, tràn ngập trong gió mỗi mùa lúa chín mà chỉ có người sinh ra tại nông thôn mới rõ ràng. Đối với Trần Nguyên tới nói, hương vị này lại càng thân quen, càng dễ nhớ, càng dễ hấp dẫn.

Trong lúc vô thức rơi vào cảm khái, hồi tưởng lại quá khứ, thể nội của Trần Nguyên vô thanh vô tức tiêu hóa hoàn toàn cỗ linh lực to lớn mà chén Thanh Linh tửu kia mang lại. Có lẽ, Thanh Linh tửu đối với Tam phẩm Đại tu sĩ có tác dụng tăng trưởng một tia linh lực, thế nhưng, đối với Trần Nguyên bộ phân thân này đã sớm bước vào Tứ phẩm Thượng nhân cảnh giới, một tia ấy chẳng khác nào giọt nước tiếp vào đại dương.

Trần Nguyên Bá gặp đối phương rơi vào trầm tư thì không tiếp tục trêu đùa hắn nữa. Nàng nhẹ nhàng nâng lên chén Thanh Linh tửu, chậm rãi thưởng thức hương vị của nó. So với Trần Nguyên, phong cách thưởng rượu của nàng có thể nói là nho nhã, chuẩn mực và cũng chuyên nghiệp hơn nhiều lắm. Từ cách nàng cầm chén, động tác nâng ly, quan sát sắc thái nước rượu, thưởng thức hương thơm cho đến khi nhấp môi, để cho dư vị nồng chiếm cứ toàn bộ đầu lưỡi, xâm chiếm cuống họng và kết thúc khi cỗ nhiệt nhè nhẹ từ trong dạ dày bắt đầu khuếch tán khắp thân thể, mang theo dòng linh lực không nhỏ bên trong nó hòa vào thể nội linh lực. Tới lúc này, Trần Nguyên Bá mới chép miệng, nhận xét: "Ta nói, sư đệ không biết cách thưởng thức rượu."

Trần Nguyên khẽ ngẩng đầu, nhìn đối phương nhiều hứng thú. Một thế trước, hắn uống rượu không nhiều, chỉ là đôi khi gặp dịp đáng kỷ niệm mới lấy ra thưởng thức cùng bạn bè, tự nhiên không thể tính là dân sành sỏi. Ngày hôm nay gặp Trần Nguyên Bá chủ động, hắn đột nhiên dâng lên hứng thú về chủ đề này. Từ tu vi, dáng dấp, khí chất, bề ngoài, phong thái, Trần Nguyên là biết đến Trần Nguyên Bá xuất thân bất phàm, so với hầu hết những người hắn từng gặp đều bất phàm hơn. Nghe ý kiến của đối phương về rượu, có lẽ là một tư liệu đáng để tham khảo.

"Mong sư huynh chỉ giáo thêm." Trần Nguyên khiêm tốn thỉnh giáo.

Trần Nguyên Bá gật gù, đáp: "Thanh Linh tửu này không được. Hương chưa đủ thanh mát, chưa đủ nhẹ nhàng, không thể khiến người uống cảm nhận được cái chất thanh hương man mát, dịu nhẹ của lúa mới vốn có. Trong khi đó, vị của rượu lại quá nồng. Bởi cái nồng này mà cái thanh hương man mát đáng lẽ nên là phần nổi bật kia lại bị áp chế, biến thức rượu trở nên tầm thường. Càng quá đáng hơn, người ủ rượu, bởi vì cưỡng ép gia tăng thêm nồng độ linh lực vào trong rượu, cho nên, khi rượu đi vào trong ruột, vị nồng và hơi nóng theo linh lực khuếch tán trong cơ thể, để cho người ta cảm giác không gì hơn ngoài một đoàn tà hỏa nóng rực…”

Trần Nguyên Bá nói ra nhiều lắm, có lẽ đầy đủ để hoàn thành một bài luận mang tính chuyên nghiệp về Thanh Linh tửu. Bởi vì không phải người trong nghề, Trần Nguyên đam ra nghe không hiểu đại bộ phận. Hắn nhiều nhất chỉ coi là nắm bắt các điểm chính mà thôi. Vừa nghe, vừa nâng lên chén Thanh Linh tửu trong tay, chậm rãi theo lời của Trần Nguyên Bá mà thưởng thức. Có thể là do hắn nghe hiểu bộ phận lời nói của đối phương, chén Thanh Linh tửu trong tay hắn cũng không có như trước đây tuyệt vời đến như vậy.

Dẫu vậy, dù Trần Nguyên Bá trong lời là chê bai, thế nhưng, nàng đối với Thanh Linh tửu lại không có khinh thị. Uống, nàng vẫn uống. Chiếu theo lời nàng nói: “Thuộc về thực phẩm, đồ uống, không được phép lãng phí.” Khi nàng nói lời này, thái độ của nàng cực kỳ nghiêm túc, đến nỗi, Trần Nguyên nghi ngờ rằng, đằng sau câu nói này hẳn phải có một câu chuyện.

Hắn không hỏi. Trần Nguyên Bá càng không nhắc tới. Nàng uống rượu, một bên khác bắt đầu chạm tới thịt Linh Ngưu. Đối với món ăn này, Trần Nguyên Bá không có nhiều phê bình đến như vậy. Thịt chế biến đến vừa tốt, gia vị ướp cũng không tệ, điều duy nhất để nàng không vừa lòng là quá trình sơ chế không được tỉ mỉ và việc lựa chọn chất thịt cũng không phải là tốt nhất.

“Đến.” Trần Nguyên Bá hướng về nữ tử kiều diễm, người vừa cùng Trần Nguyên đối thoại trước đó không lâu, gọi đến. Người sau dường như vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn chấn động trước ngoại hình quá mức xuất trần của Trần Nguyên Bá, đến nỗi, hai con mắt của nàng si ngốc, hai gò mà ửng hồng, vành tai nóng hôi hổi trong khi chân thì như ghim chặt lên mặt đất, không thể di chuyển lấy một li.

Trần Nguyên Bá bất đắc dĩ, khẽ lắc đầu, lặp lại: “Đến.”

“A, vâng… vâng.” Nữ tử nọ giờ đây mới giật nảy cả mình, vội vã đáp lại. Bất quá, bước đi không vững vàng của nàng để lộ ra nội tâm nàng bối rối đến nhường nào. Gương mặt càng trở nên đỏ và nóng hơn, hai con mắt kiều diễm, ướt át không dám nhìn thẳng đối phương.

“Thanh Tiên Lâu các ngươi nổi danh nhất là rượu gì?” Trần Nguyên Bá rất thẳng thắn.

“A.” Nữ tử nọ mất mấy hơi thở mới bình phục lại tâm tình, lúc này suy tư chốc lát rồi nói ra: “Công… công tử muốn hỏi Thanh Tiên Lâu chúng ta loại rượu nổi danh nhất, vậy thì đó chính là rượu Linh Táo. Rượu này thành phần chính là Tứ giai Thượng đẳng Linh Táo lên men mà thành, kết hợp với chín mươi chín loại Tứ giai dược tài, bảy trăm hai mươi chín Tam giai dược tài, và hơn ba nghìn loại Nhị giai vị dược tại khác. Hết thảy hòa lẫn vào nhau trong trình tự phức tạp kéo dài hai trăm năm, lại ủ chế hơn ba nghìn năm, kéo dài trong mười bảy giai đoạn thay đổi khác nhau,...” Nữ tử nọ giới thiệu rượu Linh Táo bằng một tràng diễn thuyết thật dài. Trần Nguyên nghe không lọt tới một nửa. Chỉ có Trần Nguyên Bá một bên vừa nghe, vừa có điểm gật gù như có điều vừa lòng.

Qua gần một khắc đồng hồ, nữ tử nọ giới thiệu chừng bốn loại rượu quý, trong đó ba loại Tứ giai, một loại thuộc về Ngũ giai hạ đẳng. Có thể là do nàng bị chiết phục bởi vẻ ngoài của Trần Nguyên Bá, nàng thế mà tiết lộ rằng, bọn hắn không nên gọi Ngũ giai linh tửu. Rượu này tuy phẩm giai có cao hơn, thế nhưng quy trình ủ rượu của Thanh Tiên Lâu chưa hoàn mỹ, hương vị không thật sự tốt. Trần Nguyên Bá khẽ gật đầu, sau cùng gọi thêm hai bình Tứ giai rượu Linh Táo, lại thêm mấy phần Tứ giai đồ nhắm.

Nữ tử nọ vẫn chưa lui xuống, nàng do dự một lúc rồi lấy ra dũng khí, hỏi Trần Nguyên Bá: “Công… công tử phải chăng muốn một, hai cô nương tới phục vụ?”

“Ồ.” Trần Nguyên Bá nổi lên hứng thú: “Các ngươi có loại cô nương nào?”

“Ai nha. Công tử, nếu luận về cô nương, Thanh Tiên Lâu chúng ta xưng thứ hai, toàn bộ Đại Càn Vương triều, Đại Nguyên Vương triều mấy cái Vương triều quanh đây không một cái dám xưng thứ nhất.” Nữ tử nọ từ hào tuyên bố. Kế tiếp, nàng một lần nữa giới thiệu các cô nương cho Trần Nguyên Bá, bao quát cả những cái kia nữ tử có tu vi trong thân. Chỉ là, không có giải thích cặn kẽ về việc các nàng như thế nào đào tạo ra những cô nương này như đối với Trần Nguyên mà thôi.

“Tốt, các ngươi đến hai cái cô nương đầu bảng.”

“Cái này…” Nữ tử nọ có chút khó khăn. Chính xác là rất khó khăn. Bởi Hiểu Mộng tiên tử, bài danh hàng đầu của Thanh Tiên Lâu không tiếp khách, nàng không thể ép buộc được Hiểu Mộng tiên tử. Huống chi, Hiểu Mộng Tiên tử ở đây còn có một tầng thân phận khác.

Trần Nguyên Bá nhận được câu trả lời phủ định cùng lời giải thích thì khẽ nhíu mày, dường như không quá vừa lòng. Sau cùng, nàng phất tay: “Thôi, thôi, vậy đến hai cái cô nương tốt nhất có thể của các ngươi đi.”

“Vâng, nô gia ngay lập tức đi sắp xếp.”

Trần Nguyên ở một bên nhìn mà này thật không biết nói gì cho phải. Chẳng lẽ đối phương thật sự cho mình là đàn ông rồi?

Mà Trần Nguyên Bá đối diện ánh mắt của hắn, phóng khoáng cười một tiếng, hào phóng nói ra: “Trần sư đệ, hôm nay, sư huynh sẽ dạy ngươi như thế nào mới thực sự là thưởng thức. Hôm nay, sư huynh mời.”

Nghe vậy, khóe miệng Trần Nguyên co giật càng dữ dội hơn. Bất quá, không kịp để hắn phản bác, Trần Nguyên Bá bỗng nhiên đổi giọng nghiêm túc: “Sư đệ không phải hiếu kỳ sư huynh vì sao xuất hiện ở đây phải không? Cùng là sư huynh đệ một phong, sư huynh tiết lộ cho Trần sư đệ cũng không sao, chỉ cần sư đệ không để lộ với người ngoài thì có thể.”

“Ồ, sư huynh đến đây lại là vì lý do gì?” Trần Nguyên hoàn toàn bị dẫn dắt đi theo chủ đề khác.

“Là vì một kiện đại sự, cũng là một hồi đại cơ duyên, bất quá cũng là một hồi nguy cơ.” Trần Nguyên Bá thần bí đáp lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play