Liễu Bình rút tờ giấy từ trong phong thư ra, cầm bút lên nói: "Libertas, ngươi ra

ngoài uống một ly trước đi, lát nữa ta sẽ đi ra."

"Tin tức quỷ quái gì mà ta cũng không thể biết vậy?" Libertas khó chịu nói.

"Đây là tin tức bí mật liên quan tới một tiểu thư nhà quý tộc... từ khi nào mà

ngươi lại bà tám như vậy rồi?" Liễu Bình cười hỏi.

Libertas nghẹn lời, lấy lại bình tĩnh, lẩm bẩm nói: "Thì ra là thế, chắc hẳn là tiểu

thư nhà nào đó thích ngươi rồi chứ."

Hắn ta đứng dậy, rời khỏi phòng.

Lúc này, Liễu Bình mới viết chữ lên giấy.

Một lát sau.

Hắn đút tờ giấy vào trong phong thư, rồi lấy con dấu ma pháp ra phong ấn.

Bề ngoài phong thư sáng lên từng đường phù văn.

Những phù văn này nối liền với nhau, như là vô số khóa sắt nối liền cùng một

chỗ vậy.

Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện, làm ra nhắc nhở tương ứng.

Người bán rượu cũng không giở trò gì.

Một lát sau.

Người bán rượu đi vào căn phòng.

"Xong chưa?" Hắn ta nhìn phong thư trên bàn, hỏi.

"Xong rồi." Liễu Bình nói.

"Được, bức thư này đưa cho ai?" Người bán rượu hỏi.

"Đưa cho mấy vị khách tại bàn thứ ba bên trái tính từ cửa quán rượu đi vào."

Liễu Bình nói.

"Còn cần nhắn gửi thêm lời gì hay không?"

"Không cần, bọn họ đọc thư xong sẽ hiểu."

"Khi nào thì giao cho bọn họ?"

"Mười phút sau."

"Được, xin yên tâm, chúng ta sẽ hoàn thành việc này."

"Vậy thì nhờ các ngươi."

Liễu Bình đứng dậy, gật đầu với Người bán rượu, quay người rời khỏi căn

phòng này.

Hắn đi tới quầy bar, vỗ vai Libertas, nói nhỏ: "Ta ra ngoài một lát, ngươi hãy về

trước đi, ta sẽ tự mình về sau."

"Có việc sao?" Libertas hỏi.

"Đúng." Liễu Bình nói.

"Được rồi." Libertas trả lời.

Liễu Bình quay người rời khỏi quán rượu.

Mười phút.

Qua nhanh như chớp.

Trên mặt bàn thứ ba bên trái tính từ cửa quán rượu đi vào, bỗng có một phong

thư xuất hiện.

"Hừ!"

Trên bàn, một người đàn ông dáng người vạm vỡ hừ lạnh.

"Là một tên thích khách." Một ông lão bên cạnh nói.

"Chạy rất nhanh, có cần đuổi theo hay không?" Người đàn ông kia hỏi.

Mấy người bên cạnh gã ta đều nóng lòng muốn thể hiện.

Ông lão mỉm cười, nói: "Không cần, thích khách đó chỉ là người đưa thư mà

thôi, bắt được cũng vô dụng."

Ông ta cầm lá thư này lên, lẩm bẩm: "Đã rất nhiều năm rồi ta còn chưa thấy qua

loại thư ẩn danh này..."

Phong thư bị xé mở.

Ông lão lấy lá thư bên trong ra, từ từ đọc.

Ánh mắt của ông ta trở nên ngưng tụ.

"Đại nhân, tin tức gì vậy?" Người đàn ông vạm vỡ hỏi.

Ông lão cẩn thận cất kỹ bức thư, nói nhỏ: "Hiện tại vẫn không tiện nói, chúng ta

cần lên đường ngay lập tức, đi xác thực một sự kiện."

Mấy người cạnh ông ta đều đứng lên.

Dưới sự dẫn đầu của ông lão, bọn họ nhanh chóng rời khỏi quán rượu, thậm chí

rời khỏi trấn Hàn Chùy.

...

Nửa giờ sau.

Núi tuyết.

Trong một khu vực cản gió tại ngọn núi này, ông lão đứng trong đống tuyết.

Thủ hạ của ông ta đều tản đi khắp nơi, đang tìm kiếm thứ gì đó trong khu rừng

này.

"Đại nhân, ta tìm tới!"

Người đàn ông vạm vỡ kia nói.

ắ ể

Vải trắng che phủ trên pháp trận bị kéo ra, để lộ trận pháp phù văn triệu hoán

hình thoi hoàn chỉnh ở phía dưới.

Trận pháp phù văn cũng cảm ứng được sự tồn tại của những người này, dần dần

tản ra ánh sáng nhu hòa mà mông lung.

Ánh sáng ẩn chứa vận luật, nhịp điệu lên xuống chập trùng như trái tim đang

đập vậy, làm cho mọi người đều lộ ra vẻ hoang mang.

Ông lão giật mình, rống to:

"Lấy tấm vải che nó lại! Nhanh!"

Người đàn ông vạm vỡ kia thì như vừa tỉnh mộng, vội vàng dùng tấm vải trắng

che phủ pháp trận phù văn.

Ngay sau đó, loại vận luật kỳ quái kia biến mất.

Đám người lập tức ngã ngồi xuống đất, thở hổn hển.

"Đại nhân, chuyện này là sao!"

Người đàn ông vạm vỡ kia không nhịn được mà hỏi.

Sắc mặt ông lão đã trở nên u ám, nhỏ giọng nói: "Ta có một suy đoán, thế

nhưng chuyện này quá lớn, chỉ suy đoán thôi cũng không được, chúng ta cần

phải kêu gọi Nữ hoàng bệ hạ tới."

"Cái gì! Lại còn cần triệu hồi Nữ hoàng bệ hạ tự mình tới đây sao?" Người đàn

ông vạm vỡ kia không nhịn được mà hét lên thất thanh.

"Ngươi không hiểu... nếu như có chuyện gì xảy ra, một mình ta gánh chịu." Ông

lão nói.

Ông lão cẩn thận lấy một huy hiệu hình bông hoa, quỳ một chân trên đấy, hôn

nhẹ lên huy hiệu, nói: "Nữ hoàng bệ hạ tôn kính, ta có một phát hiện cực kỳ

quan trọng, cần phải mời ngài tự mình tới đây một chuyến, để xác định cấp bậc

của tình thế hiện tại."

Vù...

Từ trên huy hiệu truyền ra một tiếng vang nhỏ, ngay sau đó, nó sáng lên.

Trong bầu trời đêm.

Một ngôi sao băng từ phương xa bay tới.

Nó yên tĩnh hạ xuống giữa khu rừng, một cô gái với thân hình duyên dáng, sau

lưng có cặp cánh màu đen hiện lên.

Nàng có một đôi con ngươi đen nhánh, sau lưng có vô số ảo ảnh quỷ dị như ẩn

như hiện, giọng nói dịu dàng động lòng người, lại ẩn chứa sự lạnh lẽo tự nhiên:

"Quốc gia Nhân tộc dần dần bất ổn, ta đang điều binh khiển tướng, chuẩn bị

phát động một lần tập kích mang tính thăm dò... ta nhớ rằng ta đã nói, nếu

không có chuyện gì cấp bách thì không nên sử dụng chiếc huy hiệu đó."

Ông lão vẫn quỳ một chân trên đất, chỉ giơ lá thư này lên cao.

Cô gái vẫy tay, lá thư đã tự động mở ra trước mặt nàng.



Nàng đọc xong nội dung trong bức thư, xoa nhẹ lá thư rồi cười nói:

"Đây là thủ đoạn nhỏ của công hội Thích Khách trong Nhân tộc, dùng hai mươi

bốn loại thực vật cấm ma để chế tạo thành giấy, không thể tra ra bất cứ tin tức

nào cả."

Cô gái quan sát cảnh tượng bốn phía, nhẹ nhàng vung tay lên.

Tấm vải trắng kia đã vén lên, lộ ra trận pháp hình thoi tản ra ánh sáng dịu nhẹ

bên dưới.

"Thí Linh giả, Vạn Nhãn Ma Vương, Nỗi Sợ Hãi của Các Vị Thần!"

Vẻ mặt cô gái biến đổi, một vùng ảo ảnh từ trên người nàng tuôn ra, bao phủ

hoàn toàn trận pháp phù văn hình thoi kia lại.

"Đã xảy ra chuyện gì... rõ ràng ngươi đã bị giam tại Vực Sâu Vô Hồn... tới cùng

là kẻ nào, lại thành lập một pháp trận kết nối với ngươi..."

Cô gái nhẹ nhàng vỗ tay.

Ảo ảnh hóa thành màn sáng nghịch chuyển thời gian, nhanh chóng hiện ra từng

cảnh tượng trong quá khứ.

Đầu tiên là gió tuyết.

Sau đó...

Một đám tín đồ xuất hiện trong màn ánh sáng, đổ ra từng đống đá quý vào trong

phù trận hình htoi.

Hai bên nói chuyện.

Một lát sau, tồn tại bên trong phù trận đồng ý yêu cầu của đối phương, điều kiện

tiên quyết là có được linh hồn đó.

"Ngu xuẩn!"

Có vẻ như cô gái này rất tức giận, cao giọng mắng: "Tên kia đã bị nhốt tại vực

sâu tuyệt đối không có cách nào thu hoạch linh hồn, nếu như tên đó đạt được

linh hồn thì sẽ khôi phục lực lượng... tới cùng là kẻ nào dám làm như thế?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play