Quán bar.

“Có tình báo gì à?” Liễu Bình hỏi.

“Ta tìm hiểu được một ít tin tức...” Libertas hạ giọng: “Có người phát hiện tung

tích ma quỷ ở vùng dã ngoại hoang vu.”

“Còn tình báo nào khác không?” Liễu Bình hỏi.

“Trên trấn xuất hiện một vài người kỳ kỳ quái quái, bọn họ cảm thấy rất hứng

thú với di tích vương quốc Tích Lan, vẫn luôn chuẩn bị sẵn sàng muốn tiến vào

di tích để xem.” Libertas nói.

“Còn có gì không?” Liễu Bình hỏi.

Libertas ngậm một điếu thuốc, vẻ mặt nhàn tản nhún vai, nói:

“Đừng luôn muốn có được tình báo lớn gì —— thật ra theo quan sát của ta, trấn

nhỏ không có vấn đề gì —— nơi này chính là biên giới, đâu ra tranh chấp gì lớn

kia chứ? Nhiều lắm cũng chỉ mà đám bợm rượu đánh mấy trận, khá là nhàm

chán.”

“Cho nên ngươi cũng không tốn tiền?”

“Đúng vậy.”

“Thì ra là thế.”

Liễu Bình nhấp một ngụm rượu, đưa ánh mắt nhìn quét qua quán bar.

Tuy rằng vừa đến giữa trưa, nhưng quán bar đã bắt đầu náo nhiệt lên.

Trên đầu mọi người đều có từng hàng chữ nhỏ khác nhau nhảy ra:

“Đội trưởng đội chiến đấu đột tập, ma quỷ.”

“Hộ vệ trưởng Hoàng Đình, ma quỷ.”

“Đội viên đột tập, ma quỷ.”

“Đội viên đột tập, ma quỷ.”

“Giám Sát Hội, tinh linh cao cấp.”

“Giám Sát Hội, tinh linh cao cấp.”

“Thiếu tướng Đế quốc, nhân loại.”

“Quân trưởng đặc chủng tác chiến Đế quốc, nhân loại.”

Liễu Bình bình tĩnh thu ánh mắt lại, thở dài nói: “Ngươi nói rất đúng, nơi này

quá không thú vị, hẳn sẽ không có chuyện đặc biệt gì xảy ra.”

Vẻ mặt Libertas bỗng trở nên thân thiện, câu lấy cổ Liễu Bình mà nói: “Người

anh em, ngươi nhìn dáng vẻ nghèo hèn của ta đây này, có thể chi viện cho ta

chút tiền, để ta đổi trang bị đổi gió hay không?”

ễ ố ổ

Liễu Bình nói: “Ngươi muốn đổi cái gì?”

Libertas đặt hai thanh chủy thủ lên trên quầy bar, oán giận nói: “Ngươi xem,

chủy thủ này đã dùng nửa năm, hiện giờ cả gọt quả táo cũng là cả vấn đề, thật

sự phải thay đổi.”

Liễu Bình cầm lấy chủy thủ mà nhìn nhìn.

Cũng đúng.

Không chỉ là chủy thủ, mà áo giáp da, bao tay, giày trên người Libertas đều đã

mòn rất ghê gớm.

Trên người hắn ta chỉ có một vài trang bị cơ bản nhất.

—— Khó trách cả quán bar nhiều người như vậy mà không có ai chú ý đến bọn

họ.

Hai thiếu niên toàn thân là rác rưởi, chỉ có thực lực không đến cấp mười, vừa

nhìn là biết tới biên cảnh kiếm thêm kinh nghiệm, hoặc là đắc tội ai nên bị ném

ra tận nơi này, không có gì đáng để chú ý.

Liễu Bình lập tức thả lỏng, cười nói: “Chúng ta vất vả lắm mới kiếm được chút

tiền, thật sự phải mua vài thứ, nơi giao dịch ở đâu?”

Đôi mắt Libertas sáng lên, lớn tiếng nói: “Người hầu rượu, mang chúng ta đi

phía sau, chúng ta muốn mua chút thứ tốt!”

Lúc hắn ta nói “Thứ tốt” thì cố ý tăng giọng điệu lên, trên mặt lộ ra vẻ thần khí,

đưa nhìn quét khắp quán bar.

Mọi người nhìn như không thấy.

Loại nhãi ranh thích khoe khoang này mới vào quán bar đã bị người ta nhìn thấu

từ trong ra ngoài.

“Hai vị, mời đi bên này.” Người hầu rượu chào hỏi bọn họ.

Liễu Bình và Libertas đứng lên, đi theo người hầu rượu lên lầu rồi tiến vào một

căn phòng.

Cánh cửa vừa đóng lại thì tiếng ồn ào náo động bên ngoài đã lập tức biến mất.

“Hai vị muốn mua cái gì?” Người hầu rượu hỏi.

Libertas nhìn Liễu Bình.

Liễu Bình nói: “Một bộ trang bị thích khách tốt —— Hộ giáp, áo choàng, chủy

thủ, đoản kiếm, độc dược, giày, vật cưỡi, tạm thời nhiêu đó trước.”

“Là cho hắn dùng sao?” Người hầu rượu hỏi.

“Đúng vậy, hắn dùng, tốt nhất là thích hợp cho chức nghiệp giả cấp mười đến

cấp mười lăm sử dụng.” Liễu Bình nói.

“Đã rõ, xin chờ một lát.”

Người hầu rượu khẽ gật đầu rồi lấy ra một chồng thẻ bài, lật lật một lúc, sau đó

rút ra bảy tấm và đặt lên trên bàn.

ấ ắ

Libertas nhìn thấy bảy thẻ bài kia thì cứ dán chặt mắt vào đó.

Mỗi một thẻ bài đều là trang bị của thích khách, là trang bị hoàn mỹ mà hắn ta

tha thiết ước mơ.

Liễu Bình nhìn trang bị trên thẻ bài, vừa lòng nói: “Được, vừa vặn những thứ

này đều thích hợp cho hắn dùng.”

Hắn lấy ra một thẻ bài tài phú, hoàn thành giao dịch với người hầu rượu.

Trên mặt người hầu rượu có thêm một tia nhiệt tình, hỏi: “Đa tạ chiếu cố, hai vị

còn có yêu cầu gì khác không?”

“Có thứ gì tương đối tốt thì lấy ra đi, ta chọn lựa một chút.” Liễu Bình nói.

“Là tương đối tốt, hay là tốt nhất?” Người hầu rượu hỏi dò.

“Vậy lấy tốt nhất ra đi.” Liễu Bình nói.

—— Cũng nhờ Libertas nhắc nhở mà Liễu Bình bỗng nhớ tới một sự kiện.

Trang bị của những người bên cạnh hắn đều nên được đổi mới.

Lúc trước Tiêu Mộng La có được một cây cung và một bộ áo giáp da ở thành

Sương Phong, đã dùng suốt hơn nửa năm, hiện giờ cô đã là cung tiễn thủ cấp

mười hai, nên đổi trang bị càng tốt hơn.

Còn về Hoa Tình Không, đại khái cô cần một vài thứ tăng cường lực cảm ứng,

đồng thời cũng cần một ít vật hộ thân.

Hắn tiền tiêu ra ngoài để mọi người đổi mới trang bị, vậy mới có thể nghênh

đón cuộc chiến sau này càng tốt.

Trùng hợp là hắn vừa phát tài nho nhỏ.

—— Cho dù là kiếm tiền hay là tiêu tiền, hắn đều am hiểu cả hai chuyện này.



Người bán rượu gỡ một quyển sách thẻ rất dày từ trên tường xuống, đặt lên bàn

nói:

"Mời xem."

Liễu Bình mở sách thẻ ra, lật nhanh như gió, lấy một vài tấm thẻ bài từ trong đó

ra, nói:

"Ta lấy những thứ này."

Người bán rượu cầm thẻ bài, lẩm bẩm: "Những thứ này có giá trị không nhỏ

đâu."

"Tính tiền đi." Liễu Bình nói.

Người bán rượu báo ra một số tiền.

Liễu Bình lấy thẻ tài sản ra, dán sát thẻ tài sản của đối phương.

Giao dịch, hoàn thành.



Người bán rượu mỉm cười, nói: "Ngài còn có nhu cầu nào nữa không? Dù là nô

lệ, vệ sĩ, tình báo thậm chí là một vài thứ khác, ta đều có bán."

"Các ngươi có thu mua tình báo hay không?" Liễu Bình hỏi.

"Đương nhiên, Công hội Thích Khách chúng ta chuyên môn thu thập các loại

tình báo, dựa theo giá trị của nó mà thanh toán tiền thù lao tương ứng." Người

bán rượu nói.

Liễu Bình trầm ngâm.

"Không biết ngài còn lo lắng về vấn đề gì?" Người bán rượu hỏi.

"Là thế này, ta muốn các ngươi hỗ trợ gửi một bức thư, cho một đối tượng xác

định, thế nhưng không thể làm lộ thân phận của ta được." Liễu Bình nói.

Người bán rượu cười nói: "Loại phục vụ đặc biệt như thế này rất ít gặp, bình

thường đều kèm theo sự nguy hiểm nhất định, thế nhưng chúng ta vẫn có thể

làm được... chỉ là chi phí tương đối cao mà thôi."

"Tiền không phải là vấn đề." Liễu Bình nói.

Người bán rượu đưa thẻ tài sản tới trước mặt Liễu Bình.

Trên thẻ bài có một con số.

Libertas giật mình, nói: "Tại sao các ngươi không làm cướp đi!"

Người bán rượu nói: "Hết cách rồi, truyền tin ẩn danh kiểu này có thể đơn giản

mà cũng có thể phức tạp, đôi lúc không có chuyện gì xảy ra cả, mà có đôi khi

lại mang tới cho chúng ta nguy hiểm rất lớn... chúng ta phải đảm bảo người của

chúng ta có thể thoát thân một cách an toàn."

Liễu Bình liếc nhìn con số kia, đưa thẻ tài sản của mình dán tại thẻ tài sản của

đối phương, nói: "Ta đưa ra giá gấp đôi, các ngươi cần phải điều động thích

khách giỏi nhất để truyền tin tức này đi."

Một hàng con số xuất hiện trên tấm thẻ bài của Người bán rượu.

Thù lao gấp đôi.

Người bán rượu híp mắt nhìn Liễu Bình, lấy một bức thư cùng một con dấu ma

pháp ra.

"Trong này có một tờ giấy viết thư, ngươi có thể viết tin tức lên đó, sau đó cất

vào phong thư, dùng con dấu ma pháp phong ấn lá thư lại."

Người bán rượu nói xong, đi ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play