Cảnh báo: Chương này có thể khiến bạn muốn gả cho Jeong Jihoon:v

Chương 5:

Thời gian ở MVP trôi qua tựa nước chảy mây trôi, dần dần Jeong Jihoon không còn ảo giác đang sống ở "đêm trong viện bảo tàng" mấy nữa.

Cậu cũng nối gót với Kim Hyukkyu hoành hành ngang ngược ỷ vào mình nhỏ tuổi nhất, như một chú mèo hoạch định khu vực an toàn cho mình.

Mấy hóa thạch sống, à không, các đội viên bước ra khỏi lăng kính huyền thoại trước đây, trở thành người đồng hành cười đùa tinh nghịch bên cạnh cậu.

Trong cuộc đời tuyển thủ chuyên nghiệp trước đó, Jeong Jihoon không có nhiều đàn anh cách biệt tuổi tác nhiều, cũng đã quen một mình cắn răng chống đỡ mọi chuyện. Bất chợt gặp gỡ các anh trai luôn thay bọn họ ôm lấy hết thảy, cậu liền cảm thấy lạ lẫm, phóng túng bản thân ỷ lại họ.

Hôm nay là một ngày bình thường như bao ngày của năm 2013.

Tỉnh dậy, dưới chăn thiếu đi độ ấm của người kia, căn phòng tĩnh lặng chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa phùn xối lên giếng trời, tuôn rơi trên mái nhà. Jeong Jihoon gọi vài tiếng cũng chẳng ai đáp lại.

Ngày hôm qua Kim Hyukkyu leo rank không thuận lợi, lúc sắp đi ngủ, anh rầu rĩ không vui trốn trong chăn, quấn mình thành cái kén.

Đoán chừng có lẽ nhóc nhỏ mọn ấy đã dậy thật sớm, đang ở phòng huấn luyện hăng hái ganh đua điểm với mình. Jeong Jihoon chậm rãi rửa mặt xong, định đi tới nhà ăn lấy bữa sáng cho anh.

Ngày tháng thoi đưa quá đỗi bình yên, nên cậu chưa kịp chú ý tới bánh răng thời gian đang lặng lẽ giúp chuyển giao thời đại.

Jeong Jihoon đẩy cửa phòng huấn luyện ra, nhìn thấy tất cả mọi người khe khẽ dỗ dành Kim Hyukkyu đang ngồi trên vị trí Lee Jihoon rơi nước mắt. Lúc ấy, cậu mới bất giác kịp phản ứng, trong năm tháng hoa trôi nước chảy quần hùng chia cắt xưng bá, OGN, đã âm thầm lật sang trang mới.

Hiện tại, trong mắt người khác, căn cứ thể thao điện tử vẫn là căn cứ của những thiếu niên nghiện internet vô công rỗi nghề, không có môi trường luyện tập và sinh hoạt đàng hoàng, càng đừng nói tới phúc lợi và đãi ngộ. Bụng đói meo, dùng máy tính tàn tạ kêu tiếng ong ong luyện tập nửa đêm rạng sáng là chuyện thường xảy ra.

Giá trị của ngành công nghiệp thể thao điện tử nước lên thì thuyền lên, càng ngày càng nhiều tập đoàn lớn nhận thức được nhóm đối tượng thị trường và các ngành nghề liên quan của esport trong tương lai, bèn nhao nhao tiến hành thu mua các đội tuyển, tựa như mua sắm theo danh sách, càn quét đám tuyển thủ trên khay đựng hàng.

Có một số người nhiệt huyết lao vào, chưa kịp lưu lại dấu vết đã bị thủy triều cuốn lui, có một vài người được vớt từ đáy sông lên, nay đã trở thành ngôi sao sáng của thời đại.

Với Jeong Jihoon, thời đại rung chuyển ấy chỉ cô đọng trong những con chữ đọc lướt qua là xong, hoặc là mấy tấm ảnh chợt lóe lên trong trailer.

Nhưng với các tuyển thủ bị thời đại lôi cuốn, mỗi một lựa chọn và bị lựa chọn đều là ẩn số dẫn đến một vận mệnh khác nhau.

Jihoon hyung muốn rời đi.

Lee Jihoon đi ra khỏi phòng quản lý, đứng bên cạnh chỗ ngồi, im lặng thu dọn đồ đạc.

Anh liếc nhìn Kim Hyukkyu đang gục đầu kế bên, muốn vươn tay sờ đầu Kim Hyukkyu giống như mọi ngày, nói "Dẫu chuyện gì đi nữa cũng có hyung ở đây". Rồi như đột nhiên bừng tỉnh, nhận ra câu này đã định trước là lời hứa hẹn dở lỡ, bèn chầm chậm thả tay xuống.

Kim Hyukkyu không muốn nói chuyện.

Anh như chú đà điểu nơi sa mạc vùi đầu trong cát, từ từ nhắm hai mắt, bịt hai tai là có thể trốn tránh mọi chuyện.

Thậm chí anh giấu đi đồ đạc của Lee Jihoon, dây kết nối bàn phím, miếng lót chuột, ly đánh răng Kim Hyukkyu đã bĩu môi đổi với anh trai vì không mua được màu sắc yêu thích, nhưng, tất cả đều phí công.

Đã từng là người cưng chiều mình nhất - Jihoon huyng kéo vali hành lý ngồi xổm xuống nói với anh: "Hyukkyu à, đời người chính là trưởng thành trong những lời tạm biệt không ngừng nghỉ, giống như tốt nghiệp học lên cao hơn vậy."

"Sẽ có người mới kề cạnh bên Hyukkyu, cũng không có nghĩa năm tháng cũ sẽ chẳng gặp lại nữa."

Khi Jeong Jihoon kéo Kim Hyukkyu ra khỏi cái chăn trùm kín trên đỉnh đầu, quả nhiên bắt gặp khuôn mặt nức nở khóc tới nỗi đôi mắt và chóp mũi đỏ bừng.

Cậu chui vào chăn ôm Kim Hyukkyu vào lòng mình, vỗ nhè nhẹ vào lưng anh.

Cậu đã từng xem trong mic check, nhìn thấy Kim Hyukkyu đang rơi nước mắt, bị đồng đội ầm ĩ gọi bằng "nhóc con mít ướt", thì giật giật khóe miệng. Nhưng khi cậu cảm nhận rõ ràng dòng nước mắt Kim Hyukkyu đang tuôn trào không ngừng rơi trên bả vai cậu, như thể tâm linh tương thông, đau đớn tựa tiếng nức nở rấm rức bên tai.

Jeong Jihoon muốn vụng trộm vén kẽ nhỏ bức màn tương lai cho anh xem, cũng muốn như một người lớn thoải mái nói với Kim Hyukkyu những đạo lý kiểu "Tách ra là vì cuộc gặp gỡ tốt đẹp hơn". Nhưng cậu cũng biết, không phải Kim Hyukkyu không hiểu rõ.

Kim Hyukkyu như thể trông coi một mẩu đất ba phần trong thế giới của chính mình, cẩn thận chọn lựa, phân loại và đặt vào đấy một ít người, chỉ cần sụp một góc nào đó cũng sẽ tạo thành cơn động đất nhỏ.

Jeong Jihoon trở mình ôm lấy cả người Kim Hyukkyu, áp trên người mình và nhẹ nhàng ước lượng.

Phần sức nặng trên cơ thể khiến thần kinh căng thẳng của cậu thoáng chốc buông lỏng.

Gầy, dù cho trông có vẻ ham ăn nhất, nhưng vẫn y hệt bộ xương treo lên một lớp thịt mỏng. Nhiệt độ cơ thể hơi thấp, vào đêm khuya luôn than trời lạnh, rồi cả tay lẫn chân quấn lấy cậu. Anh vùi trong vòm ngực mình, đỉnh đầu có một xoáy tóc nho nhỏ, tóc cọ tới cọ lui tựa chú mèo Hạnh nhân ngoan ngoãn mềm nhũn.

Cậu nghĩ, mặc dù nói ra nghe có vẻ hơi sến sẩm, buồn nôn, nhưng dường như toàn bộ sức nặng trong đời Jeong Jihoon 17 tuổi có thể có được, đã vùi trong lồng ngực cậu ngay lúc này.

Các anh trong căn cứ bắt đầu cảm thấy hình như Kim Hyukkyu đã có chút dấu hiệu trưởng thành. Anh khôi phục dáng vẻ bận rộn huấn luyện, nhưng lại bớt bám người hơn, chững chạc và độc lập hơn không ít.

Đứa nhỏ Kim Hyukkyu bình thường không biết che giấu cảm xúc ấy, đã trở thành của riêng Jeong Jihoon.

Dường như Kim Hyukkyu càng thêm cố sức túm lấy Jeong Jihoon, tựa cái đuôi nhỏ bám theo bước chân cậu, những lúc chờ trận rank cứ ngắm gò má cậu không nói gì.

Khi anh khổ sở luôn thích cuộn tròn mình lại, tựa như đang bảo vệ phần bụng và trái tim, sẽ không đến mức đạp giữa hư không rồi vĩnh viễn rơi xuống động thỏ.

Jeong Jihoon chịu đựng cánh tay tê mỏi, để anh làm tổ trong lồng ngực mình cả đêm, mới chầm chậm kéo Kim Hyukkyu ra khỏi cái vỏ bọc của chính mình. Nửa đêm cậu mơ màng tỉnh dậy, cảm giác được Kim Hyukkyu quan sát cậu trong bóng tối thật lâu, khe khẽ thầm thì "Tại sao cậu lại tốt đến vậy, Jihoon", rồi khịt mũi một cái, cẩn thận vươn tay nắm chặt lớp vải áo ngủ của cậu, mới dần hô hấp nhịp nhàng ngủ say.

Sau này, Kim Hyukkyu vừa ngượng ngùng vừa lấp ba lấp bấp nói với Jeong Jihoon rằng, trên người cậu có một loại hương vị khó tả, ngửi thấy sẽ giúp anh thấy an lòng.

Ngày nọ, Jeong Jihoon tỉnh dậy lúc tờ mờ sáng, mơ hồ nhớ lại hôm trước Kim Hyukkyu nói muốn ăn cơm nắm ở tiệm đầu ngõ. Cậu nhẹ nhàng bước xuống giường, quay người đắp lại chăn màn cho Kim Hyukkyu đang ngủ chỏng vó, đi bộ đi mua.

Lúc trở về, vừa mới bước chân lên bậc thềm, cậu đã thấy Kim Hyukkyu đầu bù tóc rối, nút áo cài lệch vị trí, khụy gối ở cửa ra vào, hốt hoảng buộc dây giày.

Jeong Jihoon đi tới nắm chặt lấy ngón tay đang run rẩy mà ngay chính Kim Hyukkyu cũng không ý thức được, lại lấy ra phần cơm nắm trong lồng ngực cậu dùng nhiệt độ cơ thể ủ ấm. Kim Hyukkyu đờ dẫn quỳ tại chỗ, qua một lúc lâu mới từ từ thả lòng, vội vàng dùng tay áo lau khóe mắt, cảm thấy hơi mất mặt.

Trái tim Jeong Jihoon như bị bóp thật mạnh, dịch axit trào ngược lên cổ họng, đau nghẹn. Cậu lấy bình tĩnh, nói: "Hyukkyu, tớ không rời đi đâu."

Em còn muốn ở cạnh anh thật lâu thật lâu, Jeong Jihoon nghĩ. Em đặt anh trong vô vàn kế hoạch sống của riêng em, liệt kê trong lòng hàng loạt những chuyện em muốn cùng anh trải nghiệm trong đời.

Anh là AD Deft, còn em sẽ là mid laner chỉ cần anh nghiêng đầu là có thể nhìn thấy - Chovy.

Anh trở về làm một công dân Seoul Kim Hyukkyu, thì em chính là một kẻ Incheon bình thường muốn nói chào buổi sáng với anh mỗi sớm mai - Jeong Jihoon.

Em muốn cùng anh đứng ở sân khấu cao nhất, sóng đôi giơ cao chiếc cúp vô địch có khắc tên của chúng ta, cũng muốn vào ngày tuyết đầu mùa, nhớ rõ lấp đầy tủ anh vặt của anh bằng bánh quy chocolate và kem trái cây.

Em không hứa hẹn chuyện mình làm không được, nhưng em hứa sẽ một mực ở bên anh.

Kim Hyukkyu khẽ gật đầu một cái.

Jeong Jihoon vẫn không hiểu rõ rốt cuộc tại sao những điều này lại xảy ra.

Cuối năm 2012, cậu mờ mịt bối rối vượt qua 18 hải lý đến gặp anh, rồi lại cùng nhau đắm mình trong làn gió đêm hè ẩm ướt năm 2013.

Ở trường học, không phải chưa từng có bạn nữ thẹn thùng theo đuổi cậu, hoặc viết lá thư tình rất dài gửi cho cậu, nói "Mình mãi mãi thích cậu."

Ngày ấy, cậu cười nhạo hai từ "mãi mãi" hư vô mù mịt, nhưng lúc này lại đột nhiên thấu rõ. Hóa ra khi mọi người nhắc đến "mãi mãi" trong tình yêu, trong lòng họ đã có những hy vọng xa vời.

Thậm chí Jeong Jihoon mặc kệ Kim Hyukkyu ngốc ngếch lôi kéo mình đi đặt thiết kế keycap.

Cậu và Kim Hyukkyu đứng trong tiệm chọn tới chọn lui giữa vô số kiểu dáng, cuối cùng quyết định chọn mẫu có khắc tên, khắc hai chữ DF lên keycaps của nhau.

Hai người chơi thử rất nhiều con tướng, cũng thiết lập rất nhiều kỹ năng khác nhau.

Khóa vị trí khác nhau, ganh đua ai giỏi hơn mà trash talk không ít.

Jeong Jihoon nhấp vào mini map quan sát đường dưới, và luôn luôn TP xuống trong hàng sa số tiếng gào "Jihoon" của Kim Hyukkyu, cách chân trời góc biển cũng chạy tới cứu anh.

Trên bàn phím bất ly thân của tuyển thủ chuyên nghiệp, từ nay về sau mang theo một phần nhớ thương nho nhỏ.

(Hết chương 5)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play