*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Sư thúc, những điều sư thúc nói dường như tôi có thể hiểu được. Nhưng sư thúc cũng từng nói bên trong còn có người sống bị mê hoặc. Vậy tại sao những người này lại không ra tay với tôi?"  

Tam Thanh khẽ mỉm cười.  

"Thuật mê hoặc con người đó cũng giống như Nguyễn Thanh Nhi thôi, đều là hành thi mượn xác hoàn hồn".  

Tôi trầm mặc hồi lâu, không hỏi thêm câu gì nữa.  

Tam Thanh chỉ nói sơ qua nhưng tôi đều hiểu cả. Vị tiên gia trên người tôi có khả năng hồi sinh hoàn toàn những người đang mượn xác hoàn hồn này!  

Cho nên, dù là Nguyễn Thanh Nhi trước đây muốn lấy mạng tôi giờ cũng không thể không cầu hòa với tôi. Thậm chí những kẻ được cử tới lấy mạng tôi cũng không thể ra tay.  

Tôi không khỏi tò mò, vị tiên gia trên người tôi rốt cuộc là thần thánh phương nào?  

Việc mà bao nhiêu thuật sĩ trên đời khát khao làm mà không được thì vị tiên đó lại làm được.  

"Sư thúc, trong số các tiên gia thì Hồ đại tiên cũng coi như là một vị tiên có Đạo hạnh rất cao thâm phải không?"  

Nghĩ ngợi một lát, tôi lại hỏi Tam Thanh một câu. Nghĩ lại lúc trước khi Bạch tiên nhận ra sự có mặt của Hồ tiên đã vội vã tháo chạy, tôi đoán chừng địa vị của Hồ đại tiên không phải dạng vừa.  

"Xem lời cậu nói kìa, đâu chỉ là cao thâm. Hồ đại tiên này có thể coi như vị tiên đứng đầu trong Ngũ tiên. Nếu không phải con Miêu quỷ kia đi theo con đường tà đạo thì nó cũng phải cung kính xếp sau Hồ đại tiên".  

Tam Thanh tỏ ra khinh thường câu hỏi nghe rất thiểu năng của tôi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play