Mọi người quay đầu nhìn về phía thanh âm, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đứng giữa đám người, mặc đồ thoải mái, trên đầu đội một chiếc nón bình thường, đã nho nhã lại có phong độ. Tuy rằng tuổi tác của gã không nhỏ, nhưng bảo dưỡng rất khá, dáng người vẫn đĩnh bạt, làn da trắng nõn, ngũ quan vô cùng đoan chính.

Hứa Thanh Mộc cảm thấy người này rất là quen mắt, nhưng nhìn một hồi cũng không nhận ra là ai.

Có thể là do phóng viên an bài, tới đánh phối hợp.

Hứa Thanh Mộc đột nhiên cảm thấy chơi rất vui, cậu và Tống Quyết nhìn nhau một cái, đều cười khẽ lên.

Bọn họ chờ xem người này muốn làm gì.

Phóng viên vừa thấy có người muốn đưa tin, lập tức liền tươi cười như hoa, cầm micro và camera đi qua, vội vàng hỏi: "Chào anh, xin hỏi anh có tin tức độc quyền nào muốn lộ ra sao?"

Chú đẹp trai nhìn thoáng qua Hứa Thanh Mộc, sau đó mới nhìn về phía màn hình, dùng thanh âm trầm thấp dễ nghe nói: "Tôi vừa mới đến, chưa rõ tình huống lắm, nghe thấy mấy cậu đang nói tới dầu gội tôi mới lên tiếng, có phải đang nói về dầu gội của Lăng Vân Quan không?"

Phóng viên đắc ý vì đào được tin tức lớn, nói: "Đúng vậy! Anh cứ yên tâm nói! Camera còn ở đây, còn có nhiều người đang xem livestream nữa, anh đừng sợ, muốn nói gì thì nói cái đó, ai cũng không dám làm khó anh."

Chú đẹp trai yên tâm, đối mặt với màn ảnh, cười một cái thật tươi, sau đó cao hứng nói: "Dầu gội này thật là quá thần kỳ, trước khi dùng tôi hoàn toàn không ngờ rằng sẽ có hiệu quả như vậy! Nếu biết dầu gội này lợi hại như vậy, tôi sẽ không để Tiểu đạo trưởng tặng miễn phí đâu, hôm nay tôi lên núi, chính làvì  cảm thấy không thể lấy không đồ của Tiểu đạo trưởng, muốn bù lại cung phụng. Tóm lại chính là, dầu gội này thật quá làm người ta kinh hỉ!"

Phóng viên: !!!

Hứa Thanh Mộc: ???

Tín chúng vây xem và người xem stream ngớ người trong chớp mắt, rồi sau đó đều hỏi tại sao lại như thế.

Hứa Thanh Mộc khó hiểu nhìn Tống Quyết, Tống Quyết cũng không rõ, rồi nhìn người trung niên đẹp trai kia, thấy đôi mắt ôn hòa của gã, Hứa Thanh Mộc bừng tỉnh đại ngộ, nói: "À, là anh hả, Phùng cư sĩ."

Người trung niên đẹp trai này không phải ai khác, đúng là Phùng Chí Quốc nửa tháng trước mặt mày còn đen thui.

Phùng Chí Quốc "Hắc hắc" cười hai tiếng, nói: "Tiểu đạo trưởng cũng không nhận ra tôi sao? Kỳ thật lúc tôi soi gương cũng nhận không ra... Nhiều năm như vậy, cuối cùng tôi cũng dám soi gương."

Hứa Thanh Mộc cũng cười, nói: "Tuy rằng vẻ ngoài chỉ là hư ảo, nhưng có thể giúp được anh thì tốt rồi."

Phóng viên vừa rồi bị ngớ, lúc này đã nhanh chóng phản ứng lại, mỉm cười nói: "Xem ra hai người biết nhau, Tiểu đạo trưởng chắc là sắp xếp cả rồi. Vậy thì thật xin lỗi, vì tính công chính của tin tức, tôi không thể chấp nhận lời của anh này."

Lúc này Phùng Chí Quốc mới cảm thấy không thích hợp, cảnh giác nhìn phóng viên, nói: "Ý cậu nói là gì?"

Phóng viên giơ lên dầu gội trong tay và tờ kiểm nghiệm, nói: "Chúng tôi có đơn kiểm nghiệm do cơ quan quốc gia cung cấp, chứng minh bình dầu gội này chứa nhiều loại thành phần cấm, có chất gây dị ứng và ung thư não."

Phùng Chí Quốc tức khắc giận dữ, cất cao âm điệu nói: "Cậu đúng là nói không thành có, nói hươu nói vượn! ôi mới dùng dầu gội này được nửa tháng, tóc đã bắt đầu mọc lại, hơn nữa da mặt vốn không đều màu đã trở nên bình thường, còn trắng ra!"

Phóng viên "Xì" cười, nói: "Lời này mà anh cũng nói được, khác gì quảng cáo lừa lọc đâu, anh tin bản thân mình được à?"

"Không tin đúng không?" Phùng Chí Quốc cười lạnh, bỏ mũ xuống, nói, "Mọi người có thể nhìn, trên trán tôi vẫn còn một đốm da màu nâu sót lại chưa hết, bệnh rụng tóc cũng đang hồi phục tốt đẹp."

Nói xong Phùng Chí Quốc chủ động khom lưng bày ra diện mạo xấu xí trong thời kỳ dưỡng bệnh của mình, làm tín chúng đang hóng hớt và người xem livestream đều thấy được rõ ràng.

Trên trán đích xác có một đốm to màu nâu, là vết tích của bệnh rụng tóc, đang tích cực mọc tóc con.

Làn đạn có người tin, bắt đầu spam "Nếu trị được thì ship em một lọ ạ" "Không gì tốt hơn là chữa hói đầu" "Chỉ cần trị được bệnh hói thì chúng ta mãi mãi là anh em" từng đợt. Tín chúng vây xem cũn tò mò nhìn chằm chằm cái đầu của Phùng Chí Quốc, ngo ngoe rục rịch.

Phóng viên mắt thấy làn đạn sắp đổi hướng, vội vàng nói: "Không ngờ mấy người chuẩn bị đầy đủ phết, diễn cũng vừa thôi. Nhưng tôi còn có nguồn tin cung cấp ảnh chụp tư liệu và lời chứng độc nhất vô nhị ở đây, mọi người bình tĩnh đi, đừng tin bọn bịp bợm giang hồ! Ai biết được cái ông này tự mình cạo trọc thành như vậy? Chưa có chứng cớ gì hết sao mọi người lại tin? Mấy cái quảng cáo trên cột điện tốt xấu gì cũng photoshop hình ảnh trước và sau khi dùng."

Người xem livestream bình tĩnh một chút, tất cả đều cảm thấy phóng viên nói rất có đạo lý.

"Cậu nói ai là bọn bịp bợm giang hồ?" Phùng Chí Quốc đứng thẳng lưng, đội mũ lại, mặt âm trầm nói, "Cậu biết tôi là ai không?"

Phóng viên cười lạnh nói: "Ai mà cần biết anh là ai? Ồ, biết rồi, anh là tên lừa đảo."

Phùng Chí Quốc "Hừ" một tiếng, nói: "Tôi tin rằng người địa phương không có ai chưa từng xem qua《Chuyện ma chú Phùng 》 nhỉ?"

Phóng viên không biết còn muốn châm biếm, nhưng đang định lên tiếng, hắn đột nhiên nhìn vào đôi mắt của Phùng Chí Quốc, dường như nhớ được cái gì, ngây ngẩn cả người.

Mọi người an tĩnh trong chốc lát, đột nhiên có thanh âm ngạc nhiên phát ra từ trong đám người: "Chú... chú là chú Phùng! Trời đất, Phùng Chí Quốc, chú Phùng!"

"Hèn chi nghe giọng quen quá, thân hình cũng giống nữa, đây là chú Phùng thúc ạ, chú Phùng khiến tôi mỗi tối sợ tới mức ngủ không ngon! Sao tôi lại không nhận ra chứ!"

"Hả? Không, không phải đâu, chú Phùng thúc không cao như thế, chú Phùng sao đẹp trai vậy được!"

Phùng Chí Quốc cười khẽ một chút, đè thấp giọng nói chậm lại, nói câu mở đầu kinh điển của《Chuyện ma chú Phùng 》: "Hoàng tuyền... Không lữ quán... Tối nay... Ở nhà ai..."

Thanh âm này âm trầm lại quỷ dị, như là địa ngục lai khách, ban ngày ban mặt khiến lông tơ mọi người dựng đứng.

Mọi người lại kinh hãi một trận, có người nói: "Đúng là chú Phùng rồi! Tối hôm qua tôi còn xem 《 Chuyện ma chú Phùng 》 nè, rõ ràng..."

Một cô gái khác kích động kêu to: "Á, đúng là chú Phùng! Chú Phùng hồi xuân rồi! Hồi nhỏ chú Phùng MC chương trình giải trí, khi đó rất đẹp trai, tình nhân trong mộng của mấy đứa nữ sinh chúng tôi đều là chú Phùng lúc hai mươi tuổi... Tôi không ngờ đời này còn có thể nhìn thấy chú Phùng như thế, trời ơi!"

Không sai, anh ta chính MC trứ danh kể chuyện ma, chú Phùng, bởi vì dẫn chương trình rất hay và diện mạo xấu xí, chú Phùng thường xuyên dọa sợ khán giả.

Trong một đêm đẹp trai lại như hồi hai mươi!

Phùng Chí Quốc cười, nói: "Chương trình tối qua đã được ghi hình nửa tháng trước. Bây giờ mọi người có thể theo dõi chương trình, dựa theo trình từ thời gian là có thể thấy quá trình thay đổi sắc tố da và mọc tóc của tôi."

Mọi người liền vội vàng hỏi: "Hả, chuyện này, này cũng quá thần kỳ, chẳng lẽ, chẳng lẽ cái dầu gội kia công hiệu thật à?"

Phùng Chí Quốc nói: "Tôi không dám nói tình huống của người khác, nhưng tôi lấy nhân cách bảo đảm, bản thân tôi thay đổi thật sự là vì dầu gội Tiểu đạo trưởng đưa tôi. Ban đầu tôi cho rằng chỉ có thể mọc tóc, sau này dầu gội không cẩn thận dính trên mặt, vậy mà lại tẩy đi được vết nám trên da. Quá thần kỳ! Nhưng sự thật nằm ở trước mắt, khiến tôi không thể không tin."

Tình huống nháy mắt đảo ngược, tín chúng vây xem quả thực bùng nổ, chạy nhanh tới Hứa Thanh Mộc hỏi làm sao để mua được dầu gội, làn đạn comment trên kênh livestream đều bắt đầu điên cuồng spam "Ai ship cho em một lọ với" "Nếu tẩy nám được thật thì tôi cũng muốn xài thử một lọ".

Phóng viên vừa thấy comment thì tức muốn chết, vội vàng bắt đầu dẫn đường ngôn luận, nói: "Sao thứ này lại có thể sử dụng bậy bạ, báo cáo xét nghiệm đều nói có chất gây dị ứng, mọi người nhìn đi!"

Hứa Thanh Mộc nhìn chằm chằm hắn, tự tin nói: "Tôi không biết chuyện của anh là thế nào, dù sao Lăng Vân Quan đưa ra tổng cộng có mười bảy bình, rảnh thì anh đi tìm những tín chúng đó, tùy tiện cầm đi xét nghiệm, nếu có một chút thành phần gây hại, tôi sẽ uống hết. Anh phóng viên có muốn cược không? Nếu dầu gội của Lăng Vân Quan và dầu gội trong tay anh thành phần không giống nhau, anh dám uống hết không?"

Phóng viên tức khắc mắc nghẹn, một câu đều nói không nên lời.

Tống Quyết tận dụng thời cơ bắt đầu quảng cáo: "Dầu gội Lăng Vân Quan, chọn dùng thành phần chống tẩy tự nhiên và nhiều tinh chất làm đẹp, tuyệt đối không chứa bất kỳ thành phần độc hại nào, có tác dụng giảm rụng tóc, nuôi dưỡng sâu da đầu và giúp tóc bạn bóng mượt trở lại. Dầu gội Lăng Vân Quan, dầu gội của thanh xuân, dầu gội của xinh đẹp."

Hứa Thanh Mộc: !!!

Đầu óc người này nhảy số nhanh thế! Mới chốc lát anh ta đã chuẩn bị xong quảng cáo rồi!

Phóng viên còn đang muốn dẫn đường một chút, nhưng hiện tại dẫn đường không còn tác dụng nữa, comment bùng nổ, tất cả ồn ào nói muốn mua sản phẩm mà anh đẹp trai ngồi xe lăn này đề cử, không có ai nghe hắn hết.

Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, phóng viên cũng nhận ra răng, cái người đột nhiên nhảy ra chống lưng cho Lăng Vân Quan xác thật là Phùng Chí Quốc, ngắn ngủn nửa tháng, Phùng Chí Quốc từ một kẻ xấu xí dọa người đã biến thành chú hai đẹp trai trước mắt.

Bản thân phóng viên đều rất bối rồi, thậm chí sờ sờ cái bản mặt thô ráp của mình để hỏi xem thứ này có hiệu quả gì đến nếp nhăn không.

Mọi người mồm năm miệng mười hỏi dầu gội này có phải là tiên pháp thần kỳ không, làm sao để mua được, Hứa Thanh Mộc đành phải buông tay nói: "Dầu gội này... Xác thật là có bí phương của Lăng Vân Quan không thể truyền ra. Nhưng số lượng có hạn, không bán."

Tín chúng lại hỏi: "A, sao số lượng lại có hạn? Tiểu đạo trưởng, tóc thầy nhiều như vậy, đừng có ém hàng hứ."

Hứa Thanh Mộc cũng có chút bất đắc dĩ, cậu cũng không thể nói là vì chất lượng không khí núi Lăng Vân quá tốt cho nên tốc độ sinh sản của nguyên vật liệu rất chậm?

Vì thế Hứa Thanh Mộc đành phải nói: "Không bán, chỉ đưa người có duyên."

Một tín chúng vội vàng nhấc tay, nói: "Tiểu đạo trưởng, thầy nhìn cái đầu hói của tôi này, thưa thớt đến nỗi đủ để viết hai chữ —— có duyên!"

Một tín chúng khác không cam lòng yếu thế lấy bông tẩy trang tẩy hết lông mày, lo lắng nói: "Nhìn em nè thầy, không chỉ rụng tóc mà còn rụng cả lông mày nữa nè, em xóa lông mày xong thì cảm thấy em có duyên nhất!"

Lại một tín chúng khác trực tiếp xốc lên tóc mái dày nặng, chỉ vào trán mình nói: "Tiểu đạo trưởng thầy nhìn mép tóc của tôi nè, cao đến nỗi sắp thành a ca triều Thanh rồi, tôi thấy tôi có duyên hơn những người khác á!"

......

Hứa Thanh Mộc bị những người này làm cho tức cười, đành phải nói: "Kia... được rồi, tôi sẽ cố gắng làm nhiều một chút, nhưng đưa cho..."

Đưa ai thì được? Người trẻ tuổi thời nay đều rất muộn phiền vì đầu hói, mỗi cái đỉnh đầu phản quang bóng loáng đều đang hò hét "Có duyên".

Hứa Thanh Mộc quay đầu nhìn về phía Tống Quyết, có chút bất lực.

Tống Quyết nháy mắt, nhanh chóng có phương án: "Rút thăm."

Hứa Thanh Mộc: ???

Tống Quyết cười trấn an với mọi người, nói: "Mời các vị không cần sốt ruột, trước tiên đăng ký trở thành hội viên trên WeChat của Lăng Vân Quan đã, subcribe tin tức, say này mỗi tuần đều có rút thăm, công bằng công chính, không lừa già dối trẻ."

Hứa Thanh Mộc: ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play