Hứa Thanh Mộc càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, trừng mắt với Tống Quyết nói: "Lưu manh."

Tống Quyết dừng một chút, nói: "Tra nam."

Không khí bi thương vừa rồi nháy mắt đã không còn, Hứa Thanh Mộc mắt trợn trắng, nói: "Không để ý anh nữa."

Nói xong Hứa Thanh Mộc liền xoay người rời đi, không thèm liếc Tống Quyết một cái.

Tống Quyết nhìn bóng dáng của cậu, khóe miệng chậm rãi giơ lên một độ cung vui sướng, chờ đến khi thân ảnh người nọ sắp biến mất ở chỗ rẽ, Tống Quyết lại đột nhiên lên tiếng: "Ê."

Hứa Thanh Mộc không dừng lại.

Tống Quyết tiếp tục nói: "Có người sẽ không phản bội cậu." Dừng một chút, anh lại trầm hạ âm điệu, nghiêm túc nói, "Tôi sẽ không phản bội em."

Tống Quyết cũng không hiểu tại sao mình lại muốn nói câu này, nhưng những lời này dường như là đã sớm ở trong tâm, anh không cần chuẩn bị, tới thời điểm thích hợp, miệng sẽ tự động nói ra.

Thân ảnh Hứa Thanh Mộc đang rời đi nhanh chóng đột nhiên dừng lại.

Trong lòng có thứ gì đó bị mạnh mẽ xúc động. Thậm chí Hứa Thanh Mộc còn có một khắc cảm thấy trước mắt là một mảnh mơ hồ, cậu đứng tại chỗ ngây người một lát, thân hình có hơi lắc lư, sau đó khóe miệng cậu giơ lên, nhẹ nhàng cười.

Thật lâu sau, cậu mới xoay người lại, trợn mắt với Tống Quyết, nói: "Hứ."

Rồi sau đó, cậu lại quay đầu rời đi.

Cái lão lưu manh này, những lời này, chẳng biết đã lừa được bao nhiêu cô gái, có quỷ mới tin. (Bạch Mỹ Mỹ: ??)

Nhưng khóe miệng cong cong vẫn không thể hạ xuống được, bi thương và khổ sở trước đó đã được chữa khỏi vô thanh vô tức, giờ phút này trong lòng Hứa Thanh Mộc chỉ còn một mảnh ánh trăng nhu mỹ.

Anh ta... Là người tốt.

Không cần phải nghĩ về sau có còn liên quan hay không, ít nhất, hiện tại bọn họ là bạn bè.

Đuổi Ôn Luân đi, nhưng cục diện rối rắm mà hắn đẻ lại vẫn phải giải quyết, đầu tiên phải xử lý đống sổ sách rối loạn.

Vốn dĩ Hứa Thanh Mộc dự định sẽ tự mình sửa sang lại, nhưng mỗi lần mở sổ sách ra liền hoa mắt, chưa đầy ba phút là đã ngủ say, sau này thật sự không có cách nào, liền đem quang vinh cơ hội này nhường cho người bạn mới Tống Quyết.

Gian thương máu lạnh quả nhiên là rất chuyên nghiệp, rất nhanh đã đem các mục phí tổn và số tiền bị Ôn Luân đút túi riêng sửa sang lại rõ ràng. Tóm lại, bây giờ tài chính của Lăng Vân Quan có hơi eo hẹp.

Hứa Thanh Mộc nhớ tới liền bực bội. Vừa lúc khoảng thời gian trước cậu nổi tiếng, có vị chuyên gia giáo sư thuộc lĩnh vực bảo vệ kiến trúc cổ chú ý tới Lăng Vân Quan, liên hệ với Hứa Thanh Mộc hy vọng có thể vào Lăng Vân Quan làm nghiên cứu và bảo vệ sửa chữa. Hứa Thanh Mộc và đối phương gọi điện cho nhau vài lần, cũng xem qua một ít tác phẩm của người nọ, tin tưởng trình độ của lão và đoàn đội của lão. Hai bên trao đổi xong, một thời gian nữa lão giáo sư sẽ mang theo đội công trình lên núi sửa chữa Lăng Vân Quan, Hứa Thanh Mộc sợ không đủ tiền.

Hứa Thanh Mộc hơi hối hận, nói: "Lúc ấy giận đến hồ đồ, đáng lẽ phải băm cái tên phản đồ kia đem bán."

Tống Quyết bình tĩnh nhìn sổ sách, nói: "Cậu không phải nói hắn chẳng còn gì à? Dù cậu có xẻ hắt ra từng miếng đem bán cũng bán không ra được bao nhiêu tiền. Hiện tại quan trọng là phải tăng thu giảm chi, đem tiền còn dư sử dụng có kế hoạch. Đi một bước xem một bước, nói không chừng đến lúc nào đó cậu lại đi cá cược rồi kiếm về không ít."

Tống Quyết vừa nói, một bên nhanh chóng căn cứ vào kinh nghiệm đầu tư chung cư của công ty anh, làm dự toán sửa chữa đạo quan cho Hứa Thanh Mộc.

Hứa Thanh Mộc nhìn con số kia, ngẩng đầu nhìn Tống Quyết, đột nhiên cười, nói: "Tống tổng, tôi cảm thấy anh thật sự rất có tài làm kế toán."

Tống Quyết liếc cậu, nói: "Cậu tính làm gì?"

Hứa Thanh Mộc nói: "Tôi thấy xuống núi mời kế toán chuyên nghiệp rất phiền toái, hơn nữa trên núi này có rất nhiều bí mật, tôi cũng không tiện để người ngoài biết."

Tống Quyết nói: "Đây là muốn tôi làm công không lương à?"

Hứa Thanh Mộc chớp mắt, nói: "Sao anh lại nói như vậy chứ? Tôi hoàn toàn không có ý này à nha. Chỉ là cảm thấy dù sao bây giờ chúng ta đều là người trên một chiếc thuyền, cần giúp đỡ lẫn nhau."

Tống Quyết không lên tiếng, Hứa Thanh Mộc liền cao hứng nói: "Anh thật tốt, thời gian cũng không còn sớm, tôi về ngủ đây, làm phiền anh rồi, tạm biệt."

Nói xong Hứa Thanh Mộc liền đi mất, đem sổ sách lung tung rối loạn để lại cho Tống Quyết.

Tống Quyết thấy cậu chọc ghẹo, lại nhịn không được cảm thấy đáng yêu.

Cho nên ngoài miệng nói không muốn hỗ trợ, nhưng trên thực tế mỗi ngày sau khi làm việc đều cố ý dành ra thời gian xử lý sổ sách của Lăng Vân Quan và một ít tục vụ khác, trợ lý muốn hỗ trợ nhưng anh không cho nhúng tay.

Anh đã phải quản lý cả một công ty lớn rồi, Lăng Vân Quan đối với hắn mà nói chỉ là một bữa ăn sáng, trong vòng một tuần đã sắp xếp việc quản lý hỗn loạn của Lăng Vân Quan. Dựa theo tinh thần tích cực, hận không thể mở luôn một sạp bán bánh rán của Tống Quyết, rất nhanh đã đưa Lăng Vân Quan vào hoạt động kinh doanh.

Cục diện rối rắm khác mà Ôn Luân để lại chính là những chai dầu gội. Hắn tổng cộng bán đi được mười mấy bình, vẫn còn mấy chục thùng đang nằm trong kho hàng. Mấy thứ này ném đi đều sẽ gây ô nhiễm môi trường, chỉ có thể tạm thời để chỗ này, chờ tài chính không còn eo hẹp nữa thì lại bỏ tiền nhờ người làm công tác bảo vệ môi trường xử lý.

Đến nỗi nguyện ý bỏ mấy trăm khối để mua cái thứ đồ này chỉ có tính chúng thành kính của Lăng Vân Quan. Hứa Thanh Mộc không muốn hố người khác, liền thu thập tọa hạ nê, tìm từng người bọn họ, đổ một chút vào mỗi bình dầu gội, rồi đem tiền trả lại, lúc này mới an tâm.

Tóm lại chuyện bê bối này đã tạm thời hạ màn, giáo sư cũng đã liên lạc với Hứa Thanh Mộc để lên núi khảo sát một lần, sắp tới sẽ triển khai công tác sửa chữa Lăng Vân Quan.

Cuộc sống tạm thời khôi phục lại bình thường.

.

Lại là trăng non, kì thờ Bắc Đẩu.

Sau khi Lăng Vân Quan nổi tiếng thì khách hành hương đến đông hơn lúc trước, tín chúng đã sớm lên núi chuẩn bị, chỉ chờ nghi lễ bắt đầu.

Khi Lăng Vân Quan có nhiều người nhất, hai tên phóng viên đeo thẻ công tác tiến vào trong quan. Một người cầm camera, một người cầm micro di động, sắc mặt nghênh ngang bất thiện, mở miệng đòi tìm quản sự.

Tư thái này vừa thấy là muốn đi kiếm chuyện, nhóm tiểu đạo sĩ biết bản thân ứng phó không nổi, chạy nhanh đi tìm Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết.

Phóng viên không chờ Hứa Thanh Mộc tới, đã mở ra camera trực tiếp livestream phỏng vấn khách hành hương.

Phóng viên cầm micro, chặn một vị nữ hành hương trẻ tuổi, cười ôn hòa nói: "Xin chào, xin hỏi có thể làm phiền chị một chút không?"

Nữ hành hương đồng ý, phóng viên tiếp tục hỏi: "Chị hẳn là tín chúng Lăng Vân Quan à? Xin hỏi chị biết Lăng Vân Quan từ lúc nào?"

Nữ hành hương có ngại trả lời: "Cỡ hơn một tháng trước, sau khi video múa kiếm trong rừng trúc của Tiểu đạo trưởng viral thì tôi liền tới Lăng Vân Quan."

Phóng viên liền cười nói: "Ồ, thì ra chị cũng giống với những bạn nữ trẻ khác, bị giá trị nhan sắc của Tiểu đạo trưởng hấp dẫn."

Lời nói của phóng viên rất có tính dẫn dụ, hắn mới vừa nói xong livestream trên di động liền phát ra làn đạn "Vẫn là dựa vào cái mặt" "Ủa tao tưởng lúc trước chẳng phải bọn mày mắng Tuyên Cảnh Hoán lăng xê marketing giá trị nhan sắc à? Sao tới vị Tiểu đạo trưởng này tụi mày tiêu chuẩn kép im lặng dữ vậy?" "Tao không có tiêu chuẩn kép à, đó giờ tao thấy hơi kỳ kỳ rồi á."

Nữ khách hành hương nghe lời phóng viên nói xong có hơi không thoải mái, liền biện giải nói: "Đúng là lần đầu tiên vì giá trị nhan sắc mà tới. Nhưng sau khi cúng bái ở đây, cầu một chiếc bùa an giấc, tôi vẫn luôn ngủ rất ngon, cho nên lần này nghe nói có lễ thờ Bắc Đẩu, tôi lại tới nữa, không phải vì muốn gặp Tiểu đạo trưởng."

Phóng viên híp đôi mắt, nói: "A, thì ra Lăng Vân Quan cũng bán đồ lưu niệm à."

Làn đạn lại tiếp tục spam "Dù sao mấy cái tụ điểm du lịch này đều là lừa gạt người cúng bái" "Tám lạng nửa cân" "Tao đang xem quá trình lật xe của Lăng Vân Quan hả?"

Nữ khách hành hương hoàn toàn không cao hứng, mặt lạnh nói: "Lăng Vân Quan chưa bao giờ bán đồ lưu niệm, bùa đều là do tín chúng tìm sư phụ cầu, cung phụng cũng là do tín chúng tự nguyện tùy duyên, anh đừng có nói hươu nói vượn bôi nhọ người khác."

"Ồ vậy hả? Không bán đồ lưu niệm?" Phóng viên lộ một nụ cười "Chị bị lừa rồi", lấy ra một chai dầu gội từ trong túi, nói, "Thế đây là cái gì? Mặt trên dán nhãn Lăng Vân Quan, cái bình nhỏ xíu mà bán giá 398."

Nữ khách hành hương cũng hơi sửng sốt, cô nào biết đây là cái gì, không dám tùy tiện mở miệng.

Làn đạn tức khắc quét qua một trận spam, nói Lăng Vân Quan gạt người, dầu gội này nhìn qua là biết hàng dởm rẻ tiền.

Nữ khách hành hương có hơi nóng nảy, đỏ mặt, nói: "Đây nhất định là hiểu lầm."

Phóng viên kia liền nói: "Tuyệt đối không phải là hiểu lầm đâu, chúng tôi có nguồn tin độc nhất vô nhị, biết được Lăng Vân Quan bán loại dầu gội này, nghe nói đã bán đi không ít."

Nữ khách hành hương không biết nói cái gì, vội vàng tránh né màn ảnh, phóng viên kia ngoài cười nhưng trong không cười mà nói câu "Cảm ơn", sau đó lại cầm bình dầu gội kia nơi nơi hỏi: "Xin hỏi các vị có biết dầu gội này không?"

Đang náo nhiệt, Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết cũng đã tới đây.

Tống Quyết tinh mắt, thấy màn hình di động của phóng viên đang livestream, nhanh chóng tìm kênh đang phát, vào đó xem qua liền rõ ràng.

Đám phóng viên này là nhân viên công tác của "Tân Kỳ Võng", là một trang mạng rất nổi tiếng. Vì để tạo đề tài, khi đưa tin họ sẽ dự thiết lập trường với người xem, sau đó phát biểu dẫn đường ngôn luận, hơn nữa bọn họ vì muốn tin tức lớn nên thường xuyên tự ý bẻ cong sự thật, đạo đức cơ bản của người làm báo đã bị bọn họ vứt bỏ không lưu tình.

Xem tư thế của bọn họ, chính là dự định tới đây đào phốt. Tống Quyết đơn giản nói bên tai Hứa Thanh Mộc một chút về Tân Kỳ Võng, Hứa Thanh Mộc rất nhanh đã hiểu.

Hứa Thanh Mộc điều chỉnh biểu tình, nhàn nhạt mở miệng với phóng viên kia, nói: "Có chuyejn gì?"

Phóng viên vừa thấy Hứa Thanh Mộc liền cười đến mặt đầy nếp gấp, tiến về phía trước, nói: "Tiểu đạo trưởng tới rồi? Vừa lúc. Về bình dầu gội này, muốn phỏng vấn thầy một chút."

Hứa Thanh Mộc mặt vô biểu tình mà nhìn về phía hắn, lại nhìn thoáng qua màn hình livestream.

Làn đạn mắng chửi đột nhiên dừng một chút, sau đó lại spam "Chòi đẹp vcl" "Nhìn cái mặt xong tau hỏng dám chửi nữa luôn" "Anh quay phim quay né né sang chút, em cũng muốn nhìn cái anh đẹp trai ngồi xe lăn".

Hứa Thanh Mộc vẫn không có biểu tình, nói: "Anh muốn nói gì cứ việc nói thẳng."

Phóng viên ra vẻ vô tội nói: "Chỉ là muốn hỏi một chút, Lăng Vân Quan có phải bán loại dầu gội này hay không?"

Hứa Thanh Mộc đáp: "Bởi vì một ít nguyên nhân, trước đây Lăng Vân Quan có một đoạn thời gian đưa dầu gội dầu gội cho tín chúng, nhưng không lấy tiền. Nhưng tôi không biết có phải là cùng một loại với cái chai mà anh đang cầm không, ai biết được anh tìm bừa chai này ở chỗ nào? Lỡ đâu tính ăn vạ tôi thì sao?"

Mặt phóng viên co rút, hắn không nghĩ tới Hứa Thanh Mộc tuổi còn trẻ, cả đời sống ở trên núi mà còn khôn lanh như vậy.

Dừng một chút, phóng viên mới tiếp tục nói: "Chúng tôi có nguồn tin độc nhất vô nhị, có thể bảo đảm bình dầu gội này thật sự là cùng một loại với cái mà Lăng Vân Quan bán ra."

Hứa Thanh Mộc lạnh lẽo nhìn hắn, nói: "Nguồn tin độc nhất vô nhị nào?"

Phóng viên thần bí cười: "Cái này không tiện tiết lộ."

Sau đó hắn nhanh chóng nói sang chuyện khác, tiếp theo nói: "Trước khi chúng ta lên núi, có kiểm tra bình dầu gội này, phát hiện trong đó có chứa một loại chất bảo quản nhạy cảm, có khả năng gây ngứa da, phát ban, viêm da tiếp xúc, cũng có nhiều thành phần độc hại. Đây là báo cáo kiểm tra của chúng tôi, tiểu đạo trưởng có thể xem qua một chút."

Hứa Thanh Mộc nói: "Ngộ nhỉ, thành phần dầu gội của anh không đủ tiêu chuẩn đâu có liên quan gì tới tôi? Ai đưa cho anh thì anh tìm người đó đi."

Phóng viên lắc đầu, nói với màn hình: "Trên chai có dán nhãn của Lăng Vân Quan, không chịu nhận là sao?"

Ngữ khí nói chuyện của phóng viên này vô cùng cợt nhả, rất am hiểu cách để chọc giận người khác, hẳn là hắn đã dựa vào thủ đoạn này để đào bới không ít tin tức giật gân của đương sự.

Bạch Mỹ Mỹ nghe được rất tức giận, muốn nhào lên giật tóc hắn, bị Hứa Thanh Mộc giơ tay xách nó về.

Hứa Thanh Mộc không để hắn đạt được mục đích, hoàn toàn không tức giận, vẫn duy trì bộ dạng thong dong trấn địn, nói: "Cái nhãn đó ai dán mà chẳng được, giờ tôi dán nhãn củaTân Kỳ Võng cũng được nè. Đây không tính là chứng cứ."

Phóng viên hùng hổ doạ người: "Xem ra Tiểu đạo trưởng thật sự không tính nhận chuyện."

Làn đạn của đám fan ngốc của Tân Kỳ Võng cũng tràn ra, lập tức bắt đầu chửi rủa lung tung rối loạn.

Phóng viên rất vừa lòng nhiệt độ hiện tại và phương hướng thảo luận, cảm giác bản thân đã đào được một tin tức lớn, tháng này ấm rồi.

Hắn lại chuyển hướng về phía tín chúng đang vây xem, nói: "Không biết có bạn nào có thể cung cấp manh mối không? Sau khi nhận được, chúng tôi sẽ trả tiền hậu tạ."

Hắn vừa dứt lời, bên ngoài có một bàn tay giơ lên, một giọng đàn ông vang lên, nói: "Tôi có một lọ, tôi biết tình huống."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play