Không ai trả lời, có một cô gái cười nói: "Soái ca tìm người sao? Bên trong cũng chỉ có hai chúng ta, không có ai hết cả!"
"A, cảm ơn!" Lục Ly lui ra liền gặp phải Quan Quý Hi đuổi theo, cô kéo tay hắn lại, cười nói: "Lục thiếu, chúng ta đi khiêu vũ đi!"
"Không đi!" Lục Ly hất tay cô ta ra một bên đi ra ngoài, Quan Quý Hi liền không cam lòng kêu lên: "Lục thiếu, anh tìm Diệp Tiểu Yêu sao? Tôi vừa thấy cô ta đi với người đàn ông khác rồi, anh đừng xía vào chuyện của cô ta, cô ta không có việc gì đâu!"
Đi cùng một người đàn ông? Uống nhiều rượu như vậy, cô ta đi với ai được chứ?
Lục Ly cũng không quay đầu, vừa lấy điện thoại ra gọi, điện thoại vang chuông cả nửa ngày cũng không có ai bắt máy. Sắc mặt hắn càng khó coi, siết chặt điện thoại, liên tiếp gọi mấy cuộc mới có người nhận.
Lục Ly không chờ cô nói liền quát lên: "Diệp Tiểu Yêu, cô đang ở đâu?"
Bên kia họ nhẹ một tiếng, một giọng đàn ông dịu dàng truyền đến: "Xin hỏi anh tìm chủ nhân của điện thoại này sao? Cô ấy vẫn còn đang trong phòng cấp cứu, chừng nào cô ấy ra tôi sẽ nhắn cô ấy gọi lại cho anh!”
Bệnh viện? Tim Lục Ly co rụt lại, khẩn trương kêu: "Cô ấy làm sao vậy?"
"Uống nhiều quá, có chút xuất huyết dạ dày, bác sĩ đang kiểm tra cho cô ấy!"
"Địa chỉ?" Lục Ly siết chặt điện thoại, cứng rắn nặn ra hai chữ, trong bụng đã thầm mắng cô gái ngu ngốc mấy trăm lần, không uống được nhiều như vậy cũng uống, muốn chết à!
Người đàn ông đọc địa chỉ, Lục Ly liền vẫy một chiếc taxi, chạy đến bệnh viện, chạy thẳng vào phòng cấp cứu, hắn nhìn thấy một người đàn ông có chút quen thuộc ngồi bên giường coi chừng Diệp Tiểu Yêu truyền nước biển, Diệp Tiểu Yêu lẳng lặng nằm đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đều trắng bệch như màu chăn gối vậy.
"Lục tiên sinh!" Người đàn ông đó nhìn thấy hắn liền đứng dậy kêu lên.
Lục Ly có chút kỳ quái: "Anh biết tôi sao?"
Người đàn ông nở nụ cười: "Tôi là Cố An Dịch, ngày đó ở nhà hàng chúng ta ngồi cùng bàn ăn, thím ba của tôi và dì nhỏ của cậu là bạn tốt!"
Khi anh ta nhắc tới, Lục Ly mới nghĩ ra, người này là cháu trai của thím Cố, nghe nói là du học về, ngày đó là nhân vật chính của buổi xem mặt, kết quả bị mình đoạt mất danh tiếng, khiến cho những cô gái để hắn chọn đều bị mình hấp dẫn, thím Cố tức giận đến nỗi sau đó còn gọi điện oán trách với dì nhỏ!
"Cô là bạn gái cậu sao?" Cố An Dịch lắc đầu nói: "Cô ấy đã uống rất nhiều rượu, bác sĩ nói còn uống như vậy sớm muộn gì cũng bị lủng dạ dày, anh nên quan tâm cô ấy nhiều hơn! Đừng để cô ấy làm thân thể cô ấy hỏng bét như thế!"
"Tôi không phải bạn gái của hắn!" Diệp Tiểu Yêu không biết tỉnh từ lúc nào, lập tức yếu ớt thanh minh: "Bác sĩ nói lung tung, tôi không yếu ớt như vậy!"
Sắc mặt Lục Ly lập tức trầm xuống, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Diệp Tiểu Yêu.
Cố An Dịch không đồng ý, cúi đầu nhìn cô nói: "Diệp tiểu thư, bác sĩ xem bệnh cho cô rất là người có địa vị cao, ông ấy sẽ không nói chuyện giật gân đâu!"
Diệp Tiểu Yêu thấy rõ mặt của Cố An Dịch, liền ngạc nhiên cười cười: "Cố tiên sinh, cám ơn anh đã đưa tới bệnh việc, tôi không sao, không làm phiền anh nữa, anh về nghỉ ngơi đi!"
Cố An Dịch nhìn Lục Ly, gật đầu, cáo từ rời đi.
Lục Ly tiễn hắn đi ra ngoài, khi quay về nhìn thấy Diệp Tiểu Yêu đang nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn rầu rỉ mà chôn hơn nửa khuôn mặt xuống gối, hắn tức giận mắng: "Không thể uống còn cậy mạnh, tốt rồi, hiện tại uống đến mức vào bệnh viện, tôi xem cô làm sao còn ra vẻ được!"
Diệp Tiểu Yêu không đáp lời, lông mi run rẩy dữ dội chứng minh cô còn đang thức, Lục Ly thấy môi cô tím bầm, tất cả tức giận đều biến mất, ngồi xuống giường nhìn cô chằm chằm, thấy trên mặt cô toát ra mồ hôi lạnh mà tim hắn như bị ai nhéo lại.