Diệp Tiểu Yêu mới nói xong, Quan Quý Hi liền kêu lên: "Khương thiếu đừng nghe cô ta nói, tửu lượng của cô rất tốt! Trước đây thay anh tôi cản rượu, có thể uống tới 2 bình rượu đế đấy!"

Diệp Tiểu Yêu trừng mắt liếc cô, có chút hơi thất thần, năm đó mới ra trường, quy mô của Hồng Tường còn chưa được như bây giờ, cô và Quan Quý Sâm chạy khắp nơi tìm mối làm ăn. Một lần gặp phải một tên khách khó dây vào, ép bọn họ phải uống hết chỗ rượu đó mới bằng lòng ký hợp đồng, tửu lượng của Quan Quý Sâm không chịu nổi, là cô cắn răng một hơi hết 2 bình rượu đế. Sau đó cô say 2 ngày mới tỉnh, dạ dày gần như bị phá hủy, đến tận bây giờ vẫn còn thường bị đau.

Khương Lập Nguyên vừa nghe xong lại mời rượu, cố chấp giơ rượu nói: "Diệp đại thẩm cần phải uống, cô xem Đông Tử đi, hôm nay sinh nhật hắn, hắn cũng uống nhiều hơn, cô làm trợ lý của hắn, chẳng lẽ không nên giúp hắn cản rượu sao?"

Trương Di Thành cũng ồn ào theo: "Đúng vậy, Diệp đại thẩm cũng không thể bên nặng bên nhẹ nha! Đông Tử bị mời uống nhiều rồi, là do cô thất trách nha! Cô không uống, chúng tôi lại phải rót cho Đông Tử rồi! Cô có thể không biết, đôi mắt Đông Tử bị vấn đề, uống nhiều cũng không tốt...”

Diệp Tiểu Yêu lại nhìn Lục Ly một chút, mắt hắn cúi xuống, bưng ly rượu loạng chạng, dường như những thứ náo nhiệt này đều không có liên quan đến hắn.

"Được, tôi uống!" Diệp Tiểu Yêu dỗi mà cầm ly rượu lên, uống cạn một hơi.

Trương Di Thành cười, lập tức rót rượu cho cô: "Diệp đại thẩm thế này mới thật là sảng khoái, theo Đông Tử chúng tôi như vậy mới không làm hắn mất mặt!"

Những người này đều chân tình mời Diệp Tiểu Yêu, mỗi người một ly, đổi một vòng thì Diệp Tiểu Yêu đã uống hết 10 ly, cô thật sự không chịu được nữa, nhìn thấy Lục Ly cũng không hề có ý kêu dừng lại, liền loạng choạng đứng dậy nói: "Tôi đi vệ sinh chút..."

Cô cả buổi chiều chưa ăn được bao nhiêu, dạ dày sôi trào đau đớn, lung lay đến nhà vệ sinh, móc cổ họng muốn ói ra một hồi, đầu vẫn mờ mịt.

Cô lắc đầu, lấy chút nước rửa mặt, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Quan Quý Hi đứng cạnh mình.

Cô ta giễu cợt liếc cô, cười lạnh nói: "Diệp Tiểu Yêu, tôi mặc kệ cô vào Lục thị vì cái gì, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất nên an phận cho tôi, Lục Ly là của tôi, nếu cô dám có ý đồ với hắn, tôi nhất định sẽ cho cô biết tay!"

Diệp Tiểu Yêu nhíu mày nhìn cô ta, trong chốc lát không phản ứng kịp cô ta đang nói gì. Quan Quý Hi ném giấy lau tay lên mặt cô, ghét bỏ đi ra ngoài.

Diệp Tiểu Yêu ôm bụng đi ra, nhìn bên kia náo nhiệt ồn ào, cô căn bản không nghĩ tới, vừa xoay người định đi thì đụng phải một người đàn ông...

Lúc Diệp Tiểu Yêu ngã xuống, người này ôm lấy cô, cô mơ hồ ngửi thấy mùi của Quan Quý Sâm...

"Ài, Diệp đại thẩm sao vẫn chưa quay lại? Sẽ không say đến ngã trong nhà vệ sinh chứ? Ha ha, Đông Tử, bạn thân giúp cậu báo thù, xem về sau cô ta còn dám khoa tay múa chân với cậu nữa không!" Khương Lập Nguyên nói.

Lục Ly chợt ngẩn người, theo bản năng liếc mắt về phía nhà vệ sinh, không nói gì.

Lại qua một lúc lâu, vẫn không thấy Diệp Tiểu Yêu trở về, hắn có chút buồn bực, cô gái kia sẽ không say tới mức ngã trong nhà vệ sinh chứ?

Vừa nghĩ tới cảnh cô nằm như cá chết trong nhà vệ sinh mặc người ta vây xem, hắn cũng không ngồi yên nữa, buồn bực đẩy cô gái bên người ra, đứng dậy đi tới nhà vệ sinh.

Đứng trước cửa phòng nhà vệ sinh, hắn đợi một hồi lâu cũng không thấy có người đi ra, mặt hắn trầm xuống xông vào, bên trong có hai cô gái đứng trước gương la hoảng lên, quay đầu thấy là một anh chàng đẹp trai, liền im lặng.

Lục Ly liếc các cô, kêu lên: "Diệp Tiểu Yêu, chưa chết thì kêu lên một tiếng!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play