Diệp Tiểu Yêu sắp xếp xong tư liệu đưa đến phòng làm việc của Lục Ly, vừa đẩy cửa ra thấy Lục Ly nằm ngủ trên ghế salon, sắc mặt cô lập tức trầm xuống, nặng nề đóng cửa đi tới đem tư liệu vô vài mặt Lục Ly, quát: "Lục Ly, anh tỉnh dậy ngay cho tôi!"
Lục Ly bị đánh tỉnh dậy, mở mắt thấy Diệp Tiểu Yêu, không nhịn được nhíu nhíu mày, tự tay gạt tư liệu trên mặt ra, cả giận nói: "Cô đang làm cái gì vậy?"
"Tôi mới hỏi anh đang làm cái gì đó?" Diệp Tiểu Yêu tức giận không có chỗ phát tiết, chỉ vào tư liệu trên bàn kêu lên: "Ngày hôm qua tôi đưa tài liệu cho anh, anh xem xong chưa? Không chịu xem, buổi tối còn chạy ra ngoài lêu lổng... Chật chật(tặc lưỡi), anh còn không ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh sao? Sáng sớm mới ngủ, rốt cuộc là anh đến làm việc hay đến làm thiếu gia?"
"Ầm ĩ chết mất... Diệp đại thẩm, cô có biết cô phiền lắm không!" Lục Ly tức giận ngồi dậy mắng, xoa xoa trán, tối hôm qua uống nhiều quá, đầu vô cùng đau đớn, ngay cả mắt cũng đau. Cô gái chẳng những không chăm sóc, còn ở đây lải nhãi, thật sự muốn ăn đòn mà!
"Tôi phiền?" Diệp Tiểu Yêu cầm tài liệu lại vỗ lên đầu hắn, quát: "Rốt cuộc anh có chút lòng cầu tiến nào không? Anh nhìn người bên phía Lục đại thiếu kia xem, khí thế ngất trời, còn nhìn lại người bên mình đi, đều giống như anh, công việc này làm sao mà làm?"
"Diệp Tiểu Yêu, rốt cuộc cô nói xong chưa?" Lục Ly bị cô đánh hai cái, tức giận lập tức tăng nhanh, đẩy cô ra đứng dậy: "Cái gì mà làm tổng tài, ông đây không lạ, hắn ta muốn làm thì cứ làm đi, đừng có mang tôi ra so với hắn ta!"
Hắn cầm lấy áo khoác của mình, mở cửa cái rầm đi ra ngoài, Diệp Tiểu Yêu sửng sốt một chút, đuổi theo, nhân viên đều tò mò nhìn bọn họ, cô nén giận, đuổi theo Lục Ly mấy bước, thấp giọng nói với Lục Ly: "Anh đi đâu? Hôm nay có cuộc gặp mặt với khách quan trọng, anh chuẩn bị nhanh lên còn kịp..."
"Đủ rồi, Diệp Tiểu Yêu, lão gia để cho cô làm trợ lý của tôi, chứ không phải làm mẹ tôi, tôi muốn làm gì cũng không tới lượt cô chỉ trỏ!"
Lục Ly tức giận chỉ vào cô, quát lên: "Đừng có theo tôi, tôi chán lắm rồi, cô cùng khách của cô tự gặp đi!"
Hắn nói xong liền bước thẳng vào thang máy, trực tiếp đi thẳng xuống bãi đỗ xe.
Diệp Tiểu Yêu ngẩn người một lúc, tức giận bước vào phòng làm việc, cầm điện thoại tố cáo với Lục lão gia, Lục nhị thiếu gia không chịu phối hợp, tính khí lúc tốt lúc xấu, cô hầu hạ không nổi!
Lục Vĩ Lương nghe cô bừng bừng nói một đống, chỉ lạnh nhạt nói: "Diệp tiểu thư, nếu như Ly dễ quản vậy tôi cần gì phải dùng lương cao mời về chứ?"
Một câu nói khiên toàn bộ tức giận của Diệp Tiểu Yêu đè xuống, người ta nói đúng, công việc này nếu dễ thế làm gì tới phiên Diệp Tiểu Yêu cô chứ!
Cô gãi đầu một cái, có chút vì hành động càn rỡ của mình mà xấu hổ, cô cũng không phải mới ra trường, sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy chứ?
Lục Vĩ Lương thở dài nói: "Diệp tiểu thư, cô xem kỹ tư liệu tôi cung cấp chưa? Vậy cô nên nhớ hôm nay là ngày mấy chứ?"
Diệp Tiểu Yêu lật đật nhớ lại tư liệu về Lục Ly, bỗng nhiên nhớ ra hôm nay là sinh nhật của hắn. Cô nhất thời biến sắc, cô còn nhớ ngày cha mẹ Lục Ly ly dị là ngày sinh nhật của hắn, kết quả quà sinh nhật hắn mong đợi lại là cái tát của cha dành cho mẹ...
Chuông điện thoại Lục Ly vang lên trong phòng làm việc, Diệp Tiểu Yêu không còn cách nào liên lạc với hắn, bắt xe đến nhà ở, bấm chuông cả nửa ngày cũng không thấy hắn mở cửa, cô bấm mật khẩu đi vào, trong phòng trống không, Lục Ly căn bản không quay về.