Cảnh vệ đứng ở cửa rất vui vẻ chạy vào, cười chào hỏi với Lục Ly, dừng trước mặt Phạm Tư Dư nói: "Tiểu thư, thông thường số điện thoại cảnh sát là 110, nếu như cô muốn gọi cho cục trưởng cục cảnh sát thì là số xxxx. Có cần tôi gọi giúp cô không?"
Phạm Tư Dư trợn tròn mắt, cô mặc dù không biết ngôi sao trên vai áo đại diện cho quân hàm gì nhưng nhìn thái độ phách lối của cảnh vệ liền biết mình làm sai điều gì đó rồi!
Ánh mắt Quan Quý Sâm so với Phạm Tư Dư tốt hơn nhiều, liếc mắt liền nhận ra quân hàm của người đàn ông trước mặt, nhìn khuôn mặt có chút quen của anh ta, hắn hít một hơi khí lạnh, người này không phải là thủ tướng quân khu Đỗ Vân Vọng sao?
Ba đời Đỗ gia đều là quân nhân, ông nội của hắn là nguyên soái, nghỉ hưu liền về thành phố A dưỡng lão, cha của Đỗ Vân Vọng còn đang nhậm chức ở thủ đô, nghe nói là trung tướng Bộ quốc phòng. Ba nắm trước Đỗ Vân Vọng đã kết hôn, có người nói là chiến hữu của ba hắn, là thiên kim nhà tướng Hứa gia ở thành phố A, lẽ nào là người phụ nữ này?
Vừa muốn đợi, đã thấy người đàn ông đẹp trai kia hướng về phía Đỗ Vân Vọng kêu một tiếng: "Dượng!"
Tim Quan Quý Sâm liền nặng nề mà rơi xuống, không chút lưỡng lự mà kéo Phạm Tư Dư còn đang muốn gây sự kia lại, cha cô mặc dù là thị trưởng thành phố A nhưng chức quan ở nơi này trong cấp tướng căn bản không đủ nhắc tới, chớ đừng nói là rước thêm phiền phức!
Hắn muốn dàn xếp ổn thoả, Hứa Thanh Phù lại không chịu bỏ qua, la hét lên: "Báo cảnh sát đi, Đông Đông của chúng ta đánh cô, đả thương ở chỗ nào thì cho pháp y kiểm tra chỗ đó, tôi cho tiền thuốc men. Coi xong chúng tôi lại tính đến chuyện phỉ báng... Con mắt nào của ngươi thấy cậu ấy là tình nhân của tôi?"
Lục Ly nhìn thấy vẻ mặt xám lại của Phạm Tư Dư, cười chút xém ngã, ác độc thêm vào một câu: "Dì nhỏ, cô ta còn nói con là tiểu bạch kiểm mà dì nuôi! Ở đây mọi người đều nghe thấy, có thể làm chứng!"
"Đông Đông!" Đỗ Vân Vọng bất đắc dĩ trừng mắt liếc hắn một cái, ôm Hứa Thanh Phù dụ dỗ nói: "Được rồi, được rồi, anh thật sự không có thời gian, những lời nhàm chán này em nói cùng cô ta làm gì! Nhanh lấy đồ đạc, chúng ta đi thôi!"
Hắn nói đến đây, quay đầu nói với Lục Ly: "Đông Đông, dượng có việc, trở về sẽ mời con ăn cơm sau! Con ở trong tiệm của dì thích cái gì cứ lấy, coi như dượng tặng con, đừng khách khí!"
Hắn giao phó xong liền đẩy Hứa Thanh Phù về phía sau, quản lý lập tức ra oai mà cười nói: "Lục thiếu, tôi mang những cà vạt mà dì nhỏ cậu giữ lại đều bọc lại cho cậu? Miễn cho người khác chiếm tiện nghi!"
Cô ta còn liếc về phía Phạm Tư Dư, lớn tiếng nói: "Những thứ cà vạt này có tiền cũng không mua được, là vị dì của cậu đặt thiết kế bởi nhà thiết kế bạn của dì cậu, đều là hàng limited, toàn cầu không có quá 10 cái!"
Lục Ly nở nụ cười: "Quý giá vậy sau, tôi đây cũng không thể độc chiếm, Tiểu Yêu, tới lựa giúp anh hai cái đi!"
Phạm Tư Dư ngơ ngác nhìn hắn cười đến cong mắt với Diệp Tiểu Yêu, trong lòng có chút sụp đổ, không cam tâm kêu gào: Diệp Tiểu Yêu, cô dựa vào cái gì được hắn ưu ái như vậy! Rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì?
Sắc mặt của Quan Quý Sâm u ám nhìn Diệp Tiểu Yêu cùng người kia cười cười nói nói, trong lòng vô cùng khó chịu, trong chốc lát chỉ cảm thấy ngoại tình không phải là mình, mà là Diệp Tiểu Yêu...
Cảnh vệ Tiểu Trương không quan tâm hai người đang suy nghĩ gì, đưa điện thoại trước mặt Phạm Tư Dư, thì thầm không ngừng nói: "Tiểu thư, số điện thoại tôi đã bấm giúp cô rồi, phải báo cảnh sát sao? Tôi đi được rồi chứ? Cô nhất định sẽ báo cảnh sát đúng không? Cô không nói làm sao cô có thật muốn báo cảnh sát hay không? Cô thật sự muốn báo cảnh sát chứ?..."
Quan Quý Sâm đẩy cảnh vệ đang lải nhải trước mặt ra, kéo Phạm Tư Dư sắc mặt khó coi đi ra ngoài...