Yêu tu trước khi bị phát hiện đã bị Đường Thời giải quyết, vậy nên không có ai biết đã xảy ra chuyện gì.
Ân Khương đêm qua cằn nhằn rất lâu, sáng sớm nay khi Đường Thời thức dậy thì đã im hơi lặng tiếng. Tạm thời chưa phải lên lớp, Đường Thời bèn trải giấy Chúc Dư lên bàn rồi bắt đầu vẽ tranh.
Dù họa được quyển trục nhất phẩm ngay từ lần vẽ đầu tiên, nhưng Đường Thời cảm thấy thành tích đó đạt được quá bất ngờ, khiến người ta không dám tin tưởng. Lần này y không vẽ "Vịnh nga" nữa, mà vẽ bài thơ tiếp theo — "Xuân hiểu".
Đường Thời đã từng vì sa vào ý cảnh của bài thơ này mà suýt tẩu hỏa nhập ma, giờ đây y muốn vẽ lại toàn bộ quang cảnh mình được chứng kiến khi đó, bèn bắt đầu đưa bút họa từng đường trên mặt giấy Chúc Dư.
Nhành hoa buông lơi ngoài song cửa, từng phiến lá lả tả rụng rơi, song cửa sổ chạm khắc tinh xảo...
Muốn vẽ ra cũng đơn giản, nhưng lại chỉ có dáng hình mà vô thần thái, tuy cũng mang lại cho người ta cảm giác mê ảo, nhưng đến cùng vẫn không thể có được thần vận* ngày nào. Chỉ họa được hình, mà tìm không thấy ý cảnh.
*'Thần vận' hiểu đơn giản là thần thái, là ý vị, là cái hồn đặc trưng của một tác phẩm nghệ thuật, chủ yếu được dùng trong thơ ca. Thần vận vô hình vô ảnh, khó có thể nắm bắt, chỉ có thể cảm nhận. Thần vận được coi là cảnh giới cao nhất của nghệ thuật, tác phẩm nào có được thần vận, thì có thể coi là đã "nhập thần".
Đường Thời nhíu mày, đành phải gác bút, nhưng khi thu tay về, y lại nhìn thấy vài vệt sáng điểm trên lòng bàn tay mình, tựa như là...
Phong Nguyệt thần bút?
Y ngẫm nghĩ một lúc rồi lại cầm bút lên điểm một nét trên mặt giấy, chỉ thấy một luồng khí màu mực từ dấu ấn trên lòng bàn tay chạy dọc xuống thân bút rồi hạ xuống nét bút kia, ngay lập tức nét bút này liền trở nên vô cùng sinh động. Đường Thời lại thử vẽ bằng tay trái không có hình Phong Nguyệt thần bút, quả nhiên không có cảm giác sinh động như vậy.
Vậy có nghĩa là, y có thể vẽ được quyển trục nhất phẩm là nhờ phúc của Phong Nguyệt thần bút sao?
Y nhìn tay phải mình rồi lại liếc qua bức tranh "Xuân hiểu" khiến người ta nhìn thế nào cũng không ưng ý kia, biết nguyên nhân là do mình còn chưa đạt đến cảnh giới đó.
Trước đây khi lĩnh ngộ ý cảnh đã xảy ra chuyện, nên bây giờ vẽ tranh thành ra như thế này thực ra cũng không nằm ngoài dự đoán của Đường Thời.
Y chỉ đang nghĩ, nếu mình vẽ được tất cả các bài thơ trong "Trùng Nhị bảo giám", liệu có phải mỗi bài đều có uy lực chết người của riêng mình hay không?
Ví dụ như "Tắc hạ khúc" và "Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt", nếu như hắn có thể luyện chế quyển trục từ trước, có lẽ khi chiến đấu sẽ không cần tự kiến tạo ý cảnh để giết địch, nhờ đó có thể tiết kiệm được linh lực trong cơ thể — thật ra đối với Đường Thời mà nói, quyển trục có thể xem như một loại công cụ biến linh thuật trở thành pháp bảo công kích một lần.
Thử nghĩ mà xem, giả sử Đường Thời đi đánh nhau với người ta mà luyện chế sẵn một đống quyển trục, đến khi chiến đấu chỉ cần đứng yên một chỗ mà vung quyển trục, tác dụng xem ra cũng chẳng khác ném lựu đạn là bao.
Nghĩ đến đã thấy sướng rồi.
Đường Thời hoang tưởng một hồi, đến khi quay đầu lại, nhìn thấy quyển trục trước mắt liền u ám hết cả người.
Y thu dọn sạch sẽ đồ đạc trên bàn rồi chuẩn bị đi học.
Bài học hôm nay là về giấy Chúc Dư, bút vẽ và sơ bộ cách chế tạo mực nước, Đường Thời nghĩ đến đám cây trồng trong linh điền của mình nên nghe khá chăm chú, đây đều có thể xem là kiến thức luyện khí, biết nhiều một chút cũng tốt.
Người giảng bài hôm nay chính là vị đại sư huynh Đỗ Sương Thiên mười phần chững chạc kia. Sau khi giảng xong, hắn phân phát thẻ ngọc khắc nguyên liệu luyện chế mà mình chuẩn bị từ trước cho các sư đệ phía dưới, Đường Thời cũng lấy một tấm.
Trong ngọc giản ghi tên các loại vật liệu có thể dùng để chế tác quyển trục hiện nay đã được biết tới, khi nhìn đến cái tên Cây Tam Chu, Đường Thời bỗng hơi run rẩy.
Cây Tam Chu. Nguyên liệu thượng cấp trong chế tạo quyển trục, tốt hơn Mê Cốc, sinh trưởng tại phía Bắc nước Yếm Hỏa, sau được Thiên Chuẩn Phù Đảo chuyển tới địa bàn của mình, vì thế đại lục Linh Khu đã không còn cây Tam Chu nữa. Cây này có tác dụng thanh tỉnh thần trí và gia tăng công kích, là vật khó cầu.
Thanh tỉnh thần trí đã đành, lại còn tăng cường công kích?
Thanh kiếm gỗ Tam Chu mà Đường Thời nhặt được quả thực có hơi rách nát nên hắn chưa từng xem xét nó kỹ càng, vậy mà giờ thẻ ngọc lại nói nó là nguyên liệu chế tác quyển trục quý hiếm sao?
Trong thẻ ngọc còn phân chia đẳng cấp các loại nguyên liệu khá rõ ràng, trong đó cỏ Chúc Dư chỉ xếp ở khoảng giữa. Sử dụng tài liệu như thế nào hoàn toàn dựa vào Mặc sư, chỉ cần Mặc sư có thể làm được, thì dùng vật liệu gì cũng không phải là vấn đề.
Vẫn câu nói kia, đây là một ngành nghề có độ tự do khá cao.
Đường Thời cất thẻ ngọc đi rồi quay về, mà vừa về tới trước nhà tranh đã bị Yến Hồi Thanh chờ sẵn cản lại.
"Bé ngoan, hôm qua đã nghiên cứu ra kết quả chưa?" Ông vừa nhìn thấy Đường Thời liền sán tới hỏi, ai không biết thì chắc chắn sẽ không nghĩ lão già này là một trưởng lão, nhìn cái bộ dạng cùng quẫn này mà xem...
Đường Thời muốn quỳ lạy Yến Hồi Thanh luôn rồi, người này quả nhiên đã ghim mình rồi sao?
May mày đã có chuẩn bị, bèn cùng Yến Hồi Thanh ngồi xuống bên rìa linh điền, bắt đầu biểu diễn pháp quyết mà tối qua mình đã sửa đổi, đồng thời nói bí quyết cho Yến Hồi Thanh.
Lần này Yến Hồi Thanh cuối cùng cũng hiểu rõ, không phải cứ làm đúng động tác là đươc, thực chất vấn đề nằm ở việc lựa chọn quỹ đạo khi lưu chuyển linh lực.
Linh thuật Đường Thời dùng chỉ là phiên bản có hiệu lực bằng một phần năm "Xuân Chủng Thu Thâu" nguyên gốc. Y đã đặt tên cho linh thuật đó, nên giờ nói luôn là do bản thân nghĩ ra, chỉ là không biết khi người khác dùng thì hiệu quả ra sao.
Chỉ thế thôi mà Yến Hồi Thanh đã như nhặt được bảo bối. Ban đầu ông còn chưa thích ứng với loại quỹ tích đặc biệt này, nhưng chỉ làm mấy lần liền thành thục, sau khi thất bại bảy lần, Yến Hồi Thanh đã có thể thành thạo vận dụng linh thuật này.
Trên ngón tay ông tụ lại một vài điểm sáng, sau đó những điểm sáng này nhập vào hạt giống trước mặt bọn họ rồi từ từ biến mất. Yến Hồi Thanh vội vàng vùi đầu xuống nhặt hạt giống lên để kiểm tra phẩm cấp, quả nhiên phát hiện đẳng cấp của hạt giống tăng lên, liền ha hả cười to.
"Đúng là một linh thuật thần kỳ, quá lợi hại, quá lợi hại... Ha ha ha..."
Ông vừa khích lệ, vừa dùng sức vỗ bả vai Đường Thời, suýt nữa là đập nát cả người Đường Thời luôn.
Mẹ nó, trưởng lão trong môn phái quá nhiệt tình, ta đây chống đỡ không nổi.
Đường Thời thầm càu nhàu trong bụng, cuối cùng vẫn cười một cái, nhìn Yến Hồi Thanh hưng phấn mà thí nghiệm đi thí nghiệm lại rất nhiều lần, y có chút hết nói nổi. Đến khi lão già này mệt mỏi ngồi lại bên cạnh Đường Thời, hai tay chống cằm, nâng khuôn mặt già chát đầy nếp nhăn lên nhìn trời — Đường Thời rốt cục không kiềm được nữa, đập cái bốp lên trán mình.
Yến trưởng lão, cái bộ dáng xuân tâm nhộn nhạo này của ngươi, thực sự không ưa nhìn chút nào đâu...
Yến Hồi Thanh hoàn toàn không phát hiện ra trạng thái quái gở của chính mình, ông thở dài: "Nói một chút xem, làm sao ngươi nghĩ ra được thế? Ta thấy linh thuật này ít nhất cũng phải là linh thuật cấp hai, tuy thủ pháp không quá cao minh nhưng hiệu quả rất tốt, nếu đem đi bán thì có thể được giá khá cao đấy."
"..." Bán?
Đường Thời đột nhiên nhìn về phía Yến Hồi Thanh, nói: "Đệ tử chưa từng nghĩ tới chuyện này."
"Ngươi chẳng qua chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà lại có thể nghĩ ra được linh thuật như vậy, giờ ta có ý tưởng này muốn thương lượng với ngươi một chút." Biểu tình Yến Hồi Thanh trở nên nghiêm túc, vẻ như chuyện sắp nói ra là đại sự.
Trong lòng Đường Thời mơ hồ có dự cảm, y để cho Yến Hồi Thanh nói.
Yến Hồi Thanh liền hỏi: "Linh thuật này thật sự là do chính ngươi nghĩ ra sao?"
Dĩ nhiên không phải, đó là nhờ Trùng Nhị bảo giám, y chỉ động tay một chút để đa phần tu sĩ có thể sử dụng được. Thế nhưng người ngoài không biết, Đường Thời cũng sẽ không nói đây là do người khác nghĩ ra, chỉ tự rước phiền toái cho mình mà thôi. Ngược lại, nói là do bản thân nghiên cứu ra thì an toàn hơn nhiều.
Vì vậy Đường Thời chỉ nói: "Là vô tình mà nghĩ ra."
Ánh mắt Yến Hồi Thanh chợt trở nên như cười như không, "Ta đây không tin cái gì mà vô tình hay hữu ý, người có thiên phú chính là có thiên phú, chúng ta người ngay thẳng không nói lời mờ ám, trong tay ngươi có còn linh thuật nào như thế nữa không? Nếu có, chi bằng bán thẳng cho sư môn, cũng coi như tạo phúc cho trên dưới môn phái."
Đệ tử trong môn phái tăng nhiều dẫn theo việc cỏ Chúc Dư cùng các loại nguyên liệu vẽ tranh trên cơ bản đều nằm trong tình trạng khan hiếm. Nếu có thể gia tăng phẩm chất của cỏ Chúc Dư, rút ngắn thời gian sinh trưởng, tình hình ngay lập tức sẽ được cải thiện rất nhiều. Hơn nữa loại linh thuật này không chỉ có tác dụng với cỏ Chúc Dư và quả Thất Châu, mà còn có thể dùng trên các loại linh thực khác nữa.
Vốn ông có thể trực tiếp đòi Đường Thời giao linh thuật ra, nhưng Yến Hồi Thanh và toàn bộ Tẩy Mặc các không phải loại người như vậy, ông lựa chọn một phương thức hợp tác bình đẳng.
Đường Thời trầm mặc một lúc, tựa hồ đang suy nghĩ về đề nghị của Yến Hồi Thanh, Yến Hồi Thanh cũng không thúc giục hắn, chỉ chờ đợi y trả lời.
Qua thật lâu, Đường Thời mới nhìn về phía Yến Hồi Thanh, "Linh thuật dạng này ta chỉ có một cái đó thôi, còn loại khác thì không ít, có điều linh thuật này còn có phiên bản cao cấp hơn."
Yến Hồi Thanh reo to một tiếng trong lòng, được lắm, chẳng qua chỉ thăm dò tiểu tử này một chút, ai ngờ y thật sự còn có chiêu lợi hại hơn!
Ánh mắt ông lập tức trở nên cổ quái, Đường Thời dưới ánh nhìn của ông nâng tay sờ sờ mũi, "Ta tín nhiệm trưởng lão lắm mới nói đấy."
Yến Hồi Thanh cười nói: "Cái gì mà trưởng lão, nghe xa cách vậy? Gọi sư thúc đi."
Đường Thời biết nghe lời phải mà đổi giọng, "Yến sư thúc."
"Được rồi, bây giờ chúng ta nói chuyện làm ăn, ngươi còn có bao nhiêu linh thuật nữa?" Yến Hồi Thanh cảm thấy trong lòng rực lửa, không kịp chờ đợi liền hỏi luôn.
Đường Thời cân nhắc một thoáng, nói: "Nếu lấy linh thuật đệ tử vừa chỉ cho sư thúc làm tiêu chuẩn, hiệu quả là một phần, ta còn có linh thuật tác dụng gấp hai, ba, bốn lần, chỉ có bấy nhiêu thôi... Hôm qua ta chỉ nghiên cứu được ngần đó, nhưng còn có linh thuật khác nữa, như là vũ quyết kia..."
Y đột nhiên cảm thấy mình biến thành nhà tư bản, đang chờ Yến Hồi Thanh định giá.
Sau khi tới Nam sơn, Đường Thời cũng đã có hiểu biết nhất định đối với giá cả ở giới tu chân.
Giá của quyển trục nhất phẩm nằm trong khoảng mười đến năm mươi, linh thuật nhất phẩm thông thường cũng có giá như vậy, nhưng chỉ cần dính đến pháp bảo, giá có thể nhân lên gấp mười. Đối với quyển trục và linh thuật mà nói, chỉ tăng một cấp, giá cả liền điên cuồng mà nhân lên bội phần, linh thuật càng cao cấp càng quý giá, có loại căn bản là có tiền cũng không mua được.
Linh thuật mà Đường Thời sở hữu lúc này so với linh thuật cao cấp bình thường quý giá hơn rất nhiều, bởi nó có thể trực tiếp làm hạt giống thăng cấp. Nếu đổi thành bất cứ một môn phái tu chân nào khác, nhìn thấy linh thuật như vậy sợ là sẽ đỏ mắt ngay lập tức.
Dù chỉ là một linh thuật nhất phẩm bình thường, cũng có thể bán với giá như linh thuật tam phẩm, huống chi — từ công dụng của linh thuật này còn kéo theo rất nhiều lợi ích ràng buộc, thăng cấp hạt giống xong, hạt giống có thể bán lấy tiền, mà hạt giống mọc thành cây cũng có thể bán lấy tiền.
Tẩy Mặc các bởi vì quanh năm chế tác quyển trục, có đầu tư cũng có thu hoạch, nên cửa hàng bán quyển trục trải rộng Nam sơn, thậm chí ở vùng núi khác cũng có cửa tiệm của họ. Xét toàn ngành chế tác quyển trục, Tẩy Mặc các của Nam sơn đứng đầu, vì thế Tẩy Mặc các tuyệt đối là một môn phái giàu sụ.
Trong lòng Đường Thời tính toán, mà Yến Hồi Thanh cũng đang tính toán trong lòng, tính toán linh thuật Đường Thời sở hữu có thể đem đến bao nhiêu lợi ích cho môn phái.
Cuối cùng ông chợt cười một tiếng: "Ta ra giá cũng không tiện, chi bằng ta để ngươi tự mình đem linh thuật này đi đấu giá, sau đó môn phái sẽ mua linh thuật của ngươi với giá ngang bằng. Ngươi có thẻ ngọc chế tác linh thuật chứ?"
"Có." Còn không chỉ một cái, vừa rồi Đường Thời không nói với Yến Hồi Thanh mình còn có loại hiệu quả gấp năm lần, cũng chính là linh thuật Xuân Chủng Thu Thâu nguyên bản, đó là thứ y giữ lại cho riêng mình.
Hiện tại Yến Hồi Thanh cũng chỉ biết Đường Thời có bốn linh thuật đẳng cấp khác nhau mà thôi.
Yến Hồi Thanh nói: "Chiều nay ngươi có thời gian không? Ta dẫn ngươi đến sàn đấu giá, ngươi thử đưa hai loại linh thuật hiệu quả một phần và và hai phần ra đấu giá xem sao. Vừa hay tối nay có buổi đấu giá, chúng ta có thể tham dự luôn, đến khi đó ngươi xem xem giá cả như thế nào, sư môn sẽ trả thêm cho ngươi. Có điều ta cũng nói luôn, sư môn muốn loại hiệu quả gấp ba và gấp bốn lần."
Đây quả thật là cách ra giá công bằng và công khai nhất đối với Đường Thời.
Chỉ cần trực tiếp đưa linh thuật này ra đấu giá thì sẽ có thể biết được người khác định giá nó như thế nào, khi đó Tẩy Mặc các ra giá mua linh thuật của hắn sẽ tránh được hiềm nghi bắt nạt Đường Thời thiếu hiểu biết.
Trong lòng Đường Thời có chút cảm động, y đồng ý, đồng thời cũng có vài phần chờ mong.
Yến Hồi Thanh nhắc nhở y: "Có điều, dù sao bán đấu giá linh thuật cũng là chuyện khá phiền phức. Loại sản phẩm như linh thuật, không thí nghiệm tại chỗ thì không thể biết thật hay giả. Ngươi cần ghi sẵn trong thẻ ngọc một bản linh thuật mẫu, có nghĩa là ghi lại cả hiệu quả khi ngươi thi triển linh thuật và uy lực của bản thân linh thuật vào thẻ ngọc. Khi người khác mở thẻ ngọc ra, vừa chạm vào thì thẻ ngọc sẽ tự thi triển linh thuật, rồi để người giám định xem xét giá trị của linh thuật, như vậy mới có thể phán đoán đẳng cấp."
Đây là... Chạm khắc hiệu quả của linh thuật sao?
Đường Thời sửng sốt một thoáng rồi nói: "Ta không biết làm."
Yến Hồi Thanh nghẹn lời, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng đúng, hiện tại Đường Thời chẳng qua chỉ vừa mới biết chế tác quyển trục, lại còn là quyển trục nhất phẩm. Chạm khắc linh thuật trên thẻ ngọc cũng giống như dựng trận pháp công kích trên quyển trục, đều là việc mà tu sĩ cấp cao mới có thể làm được, người ngoài ai có thể tin được Đường Thời mới chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ chứ?
Có tu sĩ Trúc Cơ kỳ nào biết chạm khắc sao?
Yến Hồi Thanh cũng đau hết cả đầu.
Nhưng chỉ một khắc sau, Đường Thời đã giơ hai thẻ ngọc ra rồi nói: "Đây là linh thuật Xuân Chủng Thu Thâu cấp một và cấp hai, chi bằng sư thúc xem rồi chạm khắc giúp ta đi, hiện tại đệ tử chưa đủ khả năng."
Điều này thể hiện Đường Thời tín nhiệm Yến Hồi Thanh, Yến Hồi Thanh cũng hiểu được, liền cười một tiếng, không ngại ngần mà nhận luôn.
Chính Đường Thời còn không sợ mình học trộm, ông còn ngượng ngùng làm gì?
Vì thế Yến Hồi Thanh cầm lấy hai tấm thẻ ngọc, sau khi xem qua, chỉ một lát sau đã lưu trữ ba linh thuật vào tấm thẻ thứ nhất, sau đó lại làm giống vậy với thẻ ngọc thứ hai, cuối cùng trả thẻ ngọc lại cho Đường Thời, nói: "Ngươi thử phát động để xem hiệu quả đi, việc này sau này ngươi cũng sẽ học được, đều là kiến thức liên quan đến chế tác quyển trục cả."
Khát vọng trở nên mạnh mẽ trong lòng Đường Thời lại trào lên, y khẽ điểm đầu ngón tay, liền thấy một luồng sáng màu xanh lóe lên phía trên thẻ ngọc, ngay sau đó hình ảnh mỗi khi Đường Thời đánh thủ quyết lại xuất hiện, ánh sáng dao động cùng điểm sáng chập chờn...
Trọn vẹn hiệu quả khi thi triển linh thuật, thứ này quả là thần kỳ.
"Được rồi, tất cả đã xong, nếu ngươi không còn việc gì thì xuống núi với ta luôn nào."
Yến Hồi Thanh đã chờ không nổi nữa, lúc nãy ông khắc công hiệu của linh thuật vào thẻ ngọc, tất nhiên cũng biết được hiệu quả của Xuân Chủng Thu Thâu đẳng cấp thứ hai mà Đường Thời nói là như thế nào, điều này khiến ông tràn đầy chờ mong đối với hai linh thuật cấp cao hơn còn lại.
Giờ tới sàn đấu giá thôi, vừa vặn môn phái cũng đang cần vài món đồ, không biết buổi đấu giá lần này sẽ mang đến điều gì đây.
Nơi này là núi Chiêu Diêu ở cực Tây của Nam sơn, ngoại trừ Tẩy Mặc các còn có rất nhiều môn phái tu chân nhỏ, hai người Đường Thời từ núi Chiêu Diêu đi xuống, trên đường có không ít người ném ánh mắt nghi hoặc về phía bọn họ.
Đương nhiên Yến Hồi Thanh không nói mình dẫn sư điệt (đệ tử của sư huynh) đến sàn đấu giá, có điều hình ảnh của một một già một trẻ hai người — lão già quái gở đi trước, Đường Thời rảo bước theo sau lại khá là có tính gây cười.
Đường Thời lờ cảm giác đó đi, ra khỏi núi, liền tới thành lớn Nam An dưới chân núi.
Bởi vì dưới chân núi Chiêu Diêu có căn cứ của tất cả môn phái và gia tộc tu chân lớn nhỏ nên cư dân hầu như đều là tu sĩ, người qua kẻ lại các loại tu vi đều có đủ, từ Luyện Khí đến Kim Đan, còn lão quái Nguyên Anh kỳ thì hầu như không có.
Yến Hồi Thanh vừa đi về phía sàn đấu giá vừa nói chuyện với Đường Thời: "Ngươi đến từ Đông sơn đúng không? Trong bốn vùng núi, thực lực tổng hợp của Đông sơn đứng thứ nhất từ dưới lên đó."
"Vì sao lại thế?" Đường Thời nhíu mày, hắn mơ hồ nhớ trước đây cũng nghe được nhận xét như vậy, thế nhưng cũng không nhớ rõ lắm, giờ lại nghe Yến Hồi Thanh nói thế, cũng cảm thấy khó hiểu.
Yến Hồi Thanh giải thích: "Còn không phải là do nhiều thế lực gây trở ngại lẫn nhau sao, đã có Thiên Chuẩn Phù Đảo cùng Tiểu Tự Tại Thiên, phía sau còn có thế lực của Đại Hoang lặng lẽ can thiệp, toàn bộ Đông sơn đều cực kỳ phức tạp. Đông sơn rất khó sản sinh ra tu sĩ có thực lực, dù đem người của Chính Khí tông đến Nam sơn chúng ta thì trình độ cũng chỉ ở nhóm đầu trong các tu sĩ hạng hai mà thôi, ngươi đã tới Nam sơn rồi thì cứ an tâm mà ổn định tại đây."
Thực ra Thiên Chuẩn Phù Đảo và Tiểu Tự Tại Thiên đều không phải là sự tồn tại đơn giản. Ai cũng cần tin tức và mạng lưới tình báo, Đông sơn là vùng núi gần Tiểu Tự Tại Thiên và Thiên Chuẩn Phù Đảo nhất, các thế lực bên trong vẫn luôn đan cài, kiềm chế lẫn nhau, vậy nên khó mà mạnh mẽ lên được.
"Đông Nam Tây Bắc tứ sơn, thực lực mạnh nhất có lẽ là Nam sơn và Bắc sơn, có điều đã hơn năm mươi năm chúng ta chưa giao lưu với Bắc Sơn rồi. Hội thi Tứ Phương Đài lần trước Bắc sơn đứng đầu, Nam sơn chúng ta đành xếp hạng hai, thứ ba là Tây sơn, còn Đông sơn đương nhiên là xếp chót."
Lại là một danh từ mới — hội thi Tứ Phương Đài.
"Ngươi chưa từng nghe nói đến sao?"
Đường Thời đàng hoàng đáp: "Chưa từng nghe qua."
Yến Hồi Thanh lập tức hết nói nổi, "Nhóc con nhà ngươi có đúng là tu sĩ Trúc Cơ kỳ không thế hả? Mấy luật bất thành văn này mà cũng không biết sao?"
Đường Thời cực kỳ không kiêng nể mà trợn trắng mắt: "Đã nói đệ tử luôn mơ mơ hồ hồ tu luyện mà, hồi trước ở cái môn phái nát kia, ta đây chính là một gã trồng trọt."
— Hay rồi, cuối cùng y cũng nói ra.
Nói xong, Đường Thời u ám muốn chết luôn, cảm giác này thật sự rất xấu hổ...
Trồng trọt trồng trọt trồng trọt...
Ban đầu y còn cho rằng Yến Hồi Thanh đã bị mình hù dọa, ai ngờ ông lại phá lên cười, "Trồng trọt rất tốt mà! Không biết môn phái nào có mắt mà không có tròng, nhưng giờ ngươi đến môn phái chúng ta rồi thì còn sợ cái gì? Sau này cứ để lão phu bảo kê ngươi."
Yến Hồi Thanh tốt xấu gì cũng là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, thế mà cũng nói lời như vậy...
"Yến sư thúc thực quá khen..." Đường Thời thật sự không biết nên nói gì cho phải, có những lời nói ra chưa hẳn đã tốt, tuy nhiên y vẫn còn một câu muốn hỏi, "Sư thúc, ngươi có biết Đông sơn có một người cùng tên với ta không?"
"..." Bước chân đều đặn của Yến Hồi Thanh đột nhiên ngừng lại, ông quay đầu nhìn y, "Đường Thời?"
Đường Thời không lên tiếng.
Một lúc lâu sau, Yến Hồi Thanh mới bật cười, "Quả nhiên là ngươi."
Đường Thời câm nín luôn, quả nhiên là y cái gì chứ — "Sư thúc đoán được từ trước rồi sao?"
"Ngay khi ba môn phái lớn của Đông sơn truy nã một tên tiểu tử thủ đoạn độc ác to gan lớn mật tên là Đường Thời, lại có một người lợi hại như ngươi xuất hiện tại Nam sơn chúng ta, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Tu vi và tướng mạo đều thay đối được, dù cải trang rồi thì cũng không phải không thể nhận ra. Có điều, lệnh truy nã của Đông sơn chẳng là cái cóc khô gì với Nam sơn chúng ta hết."
Trong mắt Yến Hồi Thanh mang theo vài phần khinh miệt cùng một chút xem thường, ông cười một tiếng, an ủi Đường Thời: "Có thể nhận ngươi vào môn phái, ba sư huynh đệ chúng ta dù thế nào cũng nắm chắc được một vài chuyện, nhóc con nhà ngươi cứ thả tim về lồng ngực, an tâm đi là được."
Chỉ từ việc Đường Thời có thể ngồi liền một tháng trước ao Tẩy Mặc, Yến Hồi Thanh đã có thể hiểu rõ tâm tính Đường Thời ra sao, những lời đồn thổi xung quanh đâu thể ảnh hưởng tới phán đoán của đám lão quái bọn họ.
Nói xong, Yến Hồi Thanh tiếp tục đi, sau đó đến trước một tòa lầu cao treo chuông gió ở bốn góc, mỗi khi gió thổi lại vang lên âm thanh trong trẻo dễ nghe, mà không hề có cảm giác không hài hòa giữa phố phường ầm ĩ.
Đường Thời ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một cái tên rất kỳ quái — Tỳ Hưu lâu.
Tỳ hưu? Chỉ có vào chứ không có ra?!
Cái tên này... Thực sự quá ảo diệu...
Trước đây thường có người nói đùa, để hình dung một người keo kiệt thì cứ gọi người ta là tỳ hưu, chỉ có vào mà không có ra*.
*Tỳ hưu là một linh vật trong thần thoại Trung Quốc cổ đại, thức ăn chính là vàng bạc và châu báu nhưng lại không có hậu môn nên 'có vào mà không có ra' là vì vậy.
Thật không ngờ ngày nay lại có người dám lấy luôn tên đó đặt cho một tòa lầu? Đường Thời xem như được mở rộng tầm mắt rồi.
Đường Thời vừa đi theo Yến Hồi Thanh vừa được ông đặc biệt giải thích.
"Đây là sản nghiệp của các chủ Thông Linh các trong mười hai các Đại Hoang, linh thú của hắn chính là tỳ hưu nên mở sàn đấu giá cũng đặt tên là Tỳ Hưu. Tỳ Hưu lâu không chỉ có ở Nam sơn mà còn ở các nơi khác nữa, thậm chí nghe nói nhờ vào tỳ hưu mà quan hệ của các chủ Thông Linh các với Thiên Chuẩn Phù Đảo không tệ, của hàng trên Thiên Chuẩn Phù Đảo cũng mở luôn rồi, còn Bồng Lai Tiên Đảo có hay không thì ta không biết."
Đường Thời ngạc nhiên trong chốc lát, cảm thấy rất nhiều chuyện trên đại lục Linh Khu mình đều ù ù cạc cạc. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thực lực tăng lên thì sự tình biết được sẽ ngày càng nhiều, hắn âm thầm ghi nhớ những lời Yến Hồi Thanh vừa nói, theo ông đi vào trong.
Nữ tu xinh đẹp đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài sau quầy vừa thấy lão già Yến Hồi Thanh bước vào, lập tức lại gần bắt chuyện với ông: "Yến trưởng lão lâu lắm rồi không tới nha, Vân Cẩm suýt chút nữa đã cho rằng ngài vừa ý tiệm khác rồi đó."
Yến Hồi Thanh không bị bộ điệu nũng nịu này của nàng đả động, chỉ nói rất bình thường: "Trên cả đại lục Linh Khu này, muốn tìm sàn đấu giá, ai dám không tìm nhà các ngươi? Lão Yến ta không có cái gan này, hôm nay ta dẫn người đến, ngươi tìm cho ta một vị giám linh sư tới đây đi."
Vân Cẩm sửng sốt, bấy giờ mới đưa mắt nhìn sang Đường Thời, thấy hắn chỉ là một tiểu tử sơ kỳ Trúc Cơ, đeo trên tay là vòng tay của Tẩy Mặc các, mặc trên người là đạo bào của Tẩy Mặc các, liền biết rõ tên này chính là một đệ tử Tẩy Mặc các, có điều... có điều là sơ kỳ Trúc Cơ...
Yến Hồi Thanh dù sao cũng là khách quen, Vân Cẩm không dám rầy rà, lập tức đi vào phòng trong dẫn một văn sĩ mặc áo xanh ra, người nọ lúc đi ra còn đeo cả kính mắt, làm Đường Thời giật cả mình — má ơi, giới tu chân mà cũng có người đeo kính sao?
Người vừa tới trông rất nhã nhặn, tròng kính trong suốt lóe lên một luồng sáng phản quang, ánh mắt đầu tiên nhìn phía Yến Hồi Thanh, ánh mắt thứ hai chuyển hướng sang Đường Thời, ánh mắt thứ ba vòng về Vân Cẩm, sau đó lười biếng ngáp một cái, khiến sợi dây bạc gắn hai bên gọng kính nhẹ nhàng lay động. Hắn nâng ngón tay thon dài lên đẩy kính mắt, ngân nga nói: "Có người muốn giám định bảo vật để tham gia bán đấu giá sao?"
Vân Cẩm nâng tay, mời Đường Thời và Yến Hồi Thanh vào hậu đường, vừa đi vừa giới thiệu: "Thang tiên sinh là giám linh sư có đẳng cấp cao nhất của Tỳ Hưu lâu chúng ta, trước giờ vẫn luôn ở Bắc sơn, vì lần đấu giá này có vật khá trân quý nên các chủ được bẩm báo xong mới cố ý điều Thang tiên sinh tới, coi như các ngươi may mắn."
Đường Thời cảm thấy Thang tiên sinh này đem lại cảm giác rất kỳ lạ, cũng không phải là khí chất nổi bật đến cỡ nào, chỉ là có một loại phong thái uể oải mà văn nhã, nhất là chiếc kính cùng sợi dây bạc rủ xuống đầy tinh tế kia càng khiến người ta cảm thấy lịch sự tao nhã vô cùng. Một thân áo xanh không có gì đặc biệt, trên ngực là hoa văn mẫu đơn tầng tầng, một tay để sau lưng, tay kia thoải mái đặt ngang bụng, tóc dài buộc lên bởi mão bạc làm tăng thêm hai phần cứng cỏi.
Một khuôn mặt trái xoan trắng ngần, đuôi mắt hơi xếch như mắt hồ ly, sống mũi cao thẳng, khóe môi khẽ câu, tựa hồ mỗi giây mỗi phút đều đang mỉm cười.
— có điều ánh mắt kia lại khiến người ta nhìn không thấu.
Người như vậy, Đường Thời không nhìn ra được nông sâu.
Nhưng y chẳng qua chỉ là phận tôm tép, cứ vào theo là được.
Hậu đường là một gian phòng không lớn lắm, trên sàn trải thảm da thú đẹp mắt, xếp mấy chiếc bàn con làm từ gỗ tử đàn. Vân Cẩm mời Đường Thời và Yến Hồi Thanh ngồi xuống rồi nói: "Không biết người muốn giám định bảo bối là Yến trưởng lão, hay là –"
Hay là tiểu tử Trúc Cơ kỳ này muốn giám định?
Yến Hồi Thanh tùy tiện chỉ sang Đường Thời, ánh mắt lại không tự chủ được mà dừng lại trên người Thang tiên sinh, ông nói: "Đây là đại đệ tử đời ba mươi bảy của Tẩy Mặc các ta, hắn có hai linh thuật muốn tham gia buổi đấu giá hôm nay."
Hai bàn tay Thang tiên sinh đang đan vào nhau, hắn nghe xong lời của Yến Hồi Thanh, liền dời mắt về phía Đường Thời.
Đường Thời không hề bối rối, sau khi trải qua nhiều trường chiến đấu trong mười tám cảnh Tiểu Hoang, đã không còn mấy chuyện có thể làm y lay động.
Y lấy hai tấm thẻ ngọc ra đặt lên bàn, rồi nhìn về phía Thang tiên sinh.
Vân Cẩm không cầm thẻ ngọc lên mà chỉ là đứng một bên, sau khi Thang tiên sinh đến thì người tiếp quản không còn là Vân Cẩm nữa.
Thang tiên sinh là người tính tình quái dị, nàng có thể không nói thì sẽ không nói, tránh việc mình chọc giận hắn.
"Hai linh thuật này, sau khi thi triển sẽ có thể gia tăng phẩm chất của linh thực hoặc hạt giống." Đường Thời chỉ giải thích sơ sơ.
Thang tiên sinh không nói gì, ngón tay thon dài cầm hai thẻ ngọc lên, liền biết vật này còn chưa nhận chủ. Theo quy tắc giám định thì giám linh sư không thể xem nội dung bên trong, mà Thang Nhai cũng không phải người như vậy. Y thuận tay điểm một cái, một hạt giống cỏ Tam Hoàng tầm thường liền xuất hiện trên đầu ngón tay y. Y mở linh thuật trong thẻ ngọc ra, liền cảm nhận được linh lực vốn được người ta cất chứa bên trong phóng ra theo một quỹ đạo huyền bí, sau đó toàn bộ linh thuật bắt đầu thi triển.
Trên cơ bản, giám linh sư là ngành nghề chỉ tồn tại trong sàn đấu giá và cửa hàng giao dịch thương phẩm của giới tu chân, loại người này thường có ánh mắt phi thường nhạy bén, có thể phát hiện bảo bối đồng thời phân định đẳng cấp cho chúng, mà Thang Nhai chính là nhân tài kiệt xuất trong đó.
Giám linh sư có chín cấp bậc, hiện tại Thang Nhai đã là cấp bảy.
Đường Thời ngồi đối diện cảm thấy dường như có một luồng sáng xanh nhạt lóe lên trong mắt Thang Nhai.Y nhìn chằm chằm vào thẻ ngọc, mà sau khi toàn bộ linh thuật chấm dứt, hạt giống cỏ Tam Hoàng trên đầu ngón tay hắn đã biến đổi, lớp vỏ ngoài màu đen nhạt đi, mơ hồ trở thành màu xám.
Cỏ Tam Hoàng một loại linh thảo phổ thông trong giới tu chân, là món ăn ưa thích của linh thú, đồng thời cấp bậc của loại hạt giống này hoàn toàn được thể hiện qua màu sắc vỏ ngoài, vị Thang tiên sinh này vừa nghe Đường Thời nói đã có thể nghĩ đến việc dùng hạt giống cỏ Tam Hoàng để kiểm tra hiệu quả, có thể nói là khá lợi hại.
"Cấp bậc của hạt giống cỏ Tam Hoàng tăng lên một phần năm cấp."
Đây là kết luận của Thang tiên sinh, hắn nhìn thẻ ngọc trong tay rồi đột nhiên nhìn về phía Đường Thời, giọng nói trong như nước: "Ngọc giản này rất mới, dấu vết của linh lực theo thứ tự là tối hôm qua và hai canh giờ trước, đây là hàng phục chế hay là bản gốc?"
Sức quan sát của người này quá kinh khủng!
Không chỉ Đường Thời mà cả Yến Hồi Thanh ngồi bên cạnh để ổn định cục diện cũng bị dọa sợ.
Ánh mắt người này thực có một loại sức mạnh câu hồn đoạt phách, sợ là nữ tu bình thường nhìn thấy đều trực tiếp ngã quỵ dưới thân hắn — quả nhiên đại lục Linh Khu còn rất nhiều kẻ lợi hại, dù bây giờ Đường Thời đã là Trúc Cơ kỳ thì cũng chỉ có thể coi như một tu sĩ tầng chót mà thôi.
Đường Thời cảm khái trong lòng một thoáng, nhưng cũng nói thẳng: "Linh thuật này do ta tự nghĩ ra, cũng chỉ làm một tấm thẻ ngọc này thôi, nên nó là bản gốc."
"Ngươi có biết tập quán chế luyện linh thuật không?" Thang Nhai lại hỏi hắn.
Đường Thời lắc đầu.
Vì thế Thang Nhai thả thẻ ngọc trong tay xuống, trình bày cặn kẽ với Đường Thời: "Là như thế này, bản gốc sẽ có giá cao hơn, đồ phục chế thì giá giảm một nửa. Không phải là ngươi không được chế tạo thật nhiều thẻ ngọc để bán, có điều nếu được lưu truyền rộng rãi thì linh thuật sẽ trở thành một món hàng phổ thông, không còn đáng giá nữa. Vì vậy tập quán trong nghề là thường chỉ bán một lần, cùng lắm thì chỉ chế tạo năm tấm thẻ ngọc mà thôi. Linh thuật này của ngươi chỉ là nhị phẩm, tuy nhiên công dụng vô cùng quý giá, tại buổi đấu giá có thể bán được với giá của linh thuật tứ phẩm."
Đánh giá này còn cao hơn so với dự đoán của Yến Hồi Thanh trước kia, mà hiển nhiên người này mới thực sự hiểu rõ giá cả thị trường.
Linh thuật mà hiện nay Đường Thời có được cao nhất cũng chỉ là nhị phẩm — đương nhiên, Đường Thời không biết các loại thuật pháp trong Trùng Nhị bảo giám có đẳng cấp ra sao, y chỉ là bị một câu "bán với giá tứ phẩm" dọa sợ.
Thang Nhai mỉm cười, tiếp tục cầm lấy thẻ ngọc còn lại, so với thẻ ngọc trước đó thì hiệu quả gần như là gấp bội, "Linh thuật này là tam phẩm. Tên nó là 'Xuân Chủng Thu Thâu' sao?"
"Đúng." Đường Thời chỉ có thể trả lời như vậy.
Vân Cẩm đứng bên cạnh cảm thấy có chút khó tin, sao hôm nay vẻ mặt Thang tiên sinh lại ôn hòa như vậy? Bình thường chỉ khi nào nhìn thấy bảo bối hắn mới có biểu hiện như thế... Nàng nhìn về phía tên nhãi trẻ tuổi quá đáng trước mắt, mới là Trúc Cơ kỳ mà cũng có thể tạo ra linh thuật lợi hại đến vậy, còn có thể bán với giá của tứ phẩm và ngũ phẩm sao?
Vân Cẩm đột nhiên cảm thấy tim mình đánh thịch một cái, bấy giờ mới hiểu ra, Thang tiên sinh là đang muốn ra tay.
Thang Nhai là một giám linh sư, ngoài ánh mắt giám định bảo vật cực tốt, hắn còn có mắt nhìn người rất đặc biệt.
Ở Tỳ Hưu lâu, hắn vừa mới ra ngoài, ánh mắt đầu tiên chính là nhìn về phía Đường Thời.
Tuy nhìn qua thì dáng dấp Đường Thời khá bình thường, không có gì kỳ lạ, nhưng ánh mắt y rất bình tĩnh, còn mơ hồ thoảng chút sát ý chưa tiêu tán hết, quanh người cũng có sát khí vây quanh — phàm là người trên tay dính máu đều có sát khí quanh người. Giết càng nhiều người, kẻ bị giết tu vi càng cao thì sát khí cũng càng nặng.
Một tiểu tử sơ kỳ Trúc Cơ, lại còn quá trẻ như thế, mà sát khí trên người lại nhiều đến bất thường.
Quan trọng là, linh thuật của tiểu tử này khiến người ta rất hài lòng.
Giám định nhiều năm, tầm mắt của Thang Nhai có thể nói là rất cao.
"Vân Cẩm, đem đi đăng ký đi." Thang Nhai đưa hai thẻ ngọc cho Vân Cẩm, sau đó nhìn về phía Đường Thời, "Ngươi nhất định muốn tham gia bán đấu giá sao?"
Đường Thời gật đầu, xem như đã quyết định.
Đem hai linh thuật ra đấu giá cũng không tính là tổn thất gì, y muốn xem thử xem những linh thuật kia đến cùng có thể đạt đến đẳng cấp nào.
Tất cả đã quyết định xong, dựa theo quy củ, Vân Cẩm dẫn bọn hắn đi đăng ký, sau đó đưa cho Đường Thời một tấm bảng: "Khách hàng lần đầu tham gia đấu giá đều được lĩnh một thẻ bài mới, bây giờ ngài mới chỉ là khách hàng sơ cấp của chúng ta. Cấp bậc của khách hàng được quy định theo tổng lượng giao dịch, hiện tại tổng cộng giá trị giao dịch của ngài là không, tuy nhiên tối nay sau khi đồ của ngài được bán đi, giá đồ sẽ được tính vào tổng lượng giao dịch của ngài. Khách hàng đẳng cấp cao có thể tham dự một số phiên đấu giá đặc thù, đương nhiên hiện tại ngài còn chưa cần biết, chào mừng ngài chính thức trở thành khách hàng của Tỳ Hưu lâu."
Giọng nói của Vân Cẩm mang vài phần ôn nhu, khuôn mặt luôn tươi cười.
Đường Thời cầm lấy tấm bảng kia, thấy bên trên khắc một đóa hoa sen chín cánh, trong đó có một cánh hoa được nạm bạch ngọc, trông cũng khá đẹp mắt.
Yến Hồi Thanh mỉm cười, chỉ nói sau này tiền đồ của Đường Thời sẽ vô cùng rộng mở, ông cũng bắt đầu chờ mong đến buổi đấu giá rồi.
Sau khi giao thẻ bài, Vân Cẩm vỗ tay gọi một người tới, "Đưa Yến trưởng lão và Đường sư đệ đến phòng đấu giá số ba đi. Hôm nay là buổi đấu giá lớn không hạn chế đẳng cấp, hẳn là trưởng lão cũng tới vì nghe nói đến vật kia đúng không?"
Yến Hồi Thanh lắc đầu: "Ta chẳng qua chỉ tới để mở mang kiến thức xem vật đó như thế nào thôi, sợ là không có năng lực cạnh tranh với người ta."
Vân Cẩm cười khúc khích, để người đưa bọn họ đi.
Đi qua một hành lang thật dài, người phía trước dẫn đường, ở phía sau Yến Hồi Thanh chợt nói với Đường Thời: "Thang tiên sinh lúc nãy quả là không đơn giản."
"Là sao?" Đường Thời hơi nghi hoặc.
Câu nói tiếp theo của Yến Hồi Thanh khiến Đường Thời gai cả người: "Ta không dò xét được tu vi của hắn."
Thông thường, tu sĩ cùng đẳng cấp có thể biết tu vi của đối phương, dù chênh nhau một hai cảnh giới nhỏ cũng sẽ có cảm giác nhất định, nhưng Yến Hồi Thanh căn bản không biết tu vi của Thang tiên sinh, điều này chứng minh tu vi của đối phương ít nhất cũng cao hắn một bậc.
— Hiện tại Yến Hồi Thanh là sơ kỳ Nguyên Anh.
Như vậy, tu vi của Thang tiên sinh rốt cuộc là gì?
Đường Thời cảm thấy gáy mình đổ mồ hôi lạnh, tu vi cao nhất ở Đông sơn hình như cũng chỉ là Kim Đan kỳ, nghe nói bên Chính Khí tông cũng có tu sĩ Nguyên anh kỳ. Sau khi đến Nam sơn tiếp xúc với nhiều người, Đường Thời cũng chỉ biết ba trưởng lão Tẩy Mặc các đều là Nguyên Anh kỳ, mà trên Nguyên Anh kỳ thì là gì?
Xuất Khiếu kỳ!
Tu vi của vị Thang tiên sinh này cao hơn trưởng lão Yến Hồi Thanh ít nhất một cảnh giới lớn, vậy tối thiểu cũng phải là tu sĩ Xuất Khiếu kỳ!
Hồi còn ở Thiên Hải sơn, Khưu Ngải Càn đã từng giới thiệu qua với Đường Thời — phàm là tu sĩ đến Xuất Khiếu kỳ đều có tư cách tiến vào Đại Hoang, mà tu sĩ đã lên đến Xuất Khiếu kỳ nhưng không đến Đại Hoang thì thường là vì muốn thủ hộ môn phái.
Đối với Tiểu Hoang tứ sơn mà nói, tu sĩ Xuất Khiếu kỳ chính là tồn tại đứng đầu, là cấp bậc mang tính đàn áp tuyệt đối, hoành hành toàn bộ Tiểu Hoang tứ sơn cũng không phải vấn đề!
Thang tiên sinh nhìn có vẻ không rõ sâu cạn, không ngờ lại là một tu sĩ tối thiểu là Xuất Khiếu kỳ...
Đường Thời sờ sờ đầu, thế mới khiến cảm giác da đầu tê dại giảm bớt.
"Chỉ sợ sóng gió sắp nổi lên..."
Yến Hồi Thanh nghĩ đến chuyện xảy ra mấy ngày trước tại Bách Luyện đường mà thở dài. Vừa rồi ở trong hậu đường, Đường Thời không có cảm giác gì, nhưng Yến Hồi Thanh lại cảm thấy bị áp chế, tu đạo nhiều năm như vậy, đã lâu lắm rồi không thấy nhân vật nào mạnh đến thế.
Phòng đấu giá số ba ở gần cuối, có người thì cải trang, có người lại lựa chọn chi nhiều thêm một chút, thuê một gian phòng có màn che. Những thứ Yến Hồi Thanh muốn mua đều là vật bình thường, huống chi ông có một thân tu vi Nguyên Anh kỳ, cũng không sợ để người ta biết mình mua cái gì, vậy nên ông kéo Đường Thời ngồi luôn xuống tại hàng ghế phổ thông.
"Sàn đấu giá này có chín đẳng cấp, bây giờ ngươi mới là sơ cấp, lượng giao dịch vượt qua một ngàn là có thể lên cấp hai, tiếp đó là mười ngàn, một trăm ngàn, năm trăm ngàn, một triệu, trên nữa là cấp bảy, tám và chín thì không phải có lượng giao dịch lớn là được, mà được Tỳ Hưu lâu trao cho khách hàng dựa theo thực lực và danh khí."
Yến Hồi Thanh thấy Đường Thời đang nhìn thẻ bài phân cấp, bèn giới thiệu sơ lược cho y.
Đường Thời gật đầu, bắt đầu quan sát toàn bộ sàn đấu giá.
Trong lúc đó, Vân Cẩm quay lại hậu đường, thấy Thang tiên sinh đang dùng ngón tay câu lấy sợi dây bạc, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
"Thang tiên sinh –" nàng vừa mới cất tiếng, liền thấy một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ thấy hai tay Thang Nhai kết ấn, đánh ra một loạt thủ quyết, động tác ban đầu còn trúc trắc nhưng chẳng bao lâu đã trở nên trôi chảy, tia sáng qua lại, quang điểm hiện dần, hạt giống cỏ Tam Hoàng nằm trên bàn không ngờ trong nháy mắt đã biến thành màu trắng!
Nàng bịt kín miệng mình, không dám kêu thành tiếng.
Giám linh sư không được nhìn trộm nội dung trong thẻ ngọc, hơn nữa thẻ ngọc kia còn là vật vô chủ, Thang Nhai chưa nhận chủ thì sao có thể thấy được nội dung bên trong?
Thang Nhai dừng động tác lại, nhẹ nhàng quay đầu nhìn Vân Cẩm, chỉ nói: "Ngươi ra ngoài đi."
Vân Cẩm vội vàng gật đầu, trong lòng run sợ mà quay đầu đi thẳng — Thang tiên sinh thân là giám linh sư, đã được diện kiến bao nhiêu linh thuật đẳng cấp cao? Nếu mỗi cái đều có thể học trộm... Vân Cẩm đột nhiên cảm thấy mình đã phát hiện ra một bí mật lớn, có lẽ, đây chính là mục đích của các chủ chăng?
Mở một cái Tỳ Hưu lâu, là có thể thu hầu như toàn bộ linh thuật trên đại lục vào trong tay...
Thủ đoạn thật quá lợi hại!