Đường Thời trở nên nổi tiếng, hay phải nói là — càng trở nên nổi tiếng.
Vốn dĩ việc vừa nhập môn đã phá vỡ kỷ lục của Bạch Ngọc cũng đủ khiến người ta kinh ngạc, ai ngờ mới vừa nhập môn được vài ngày, y đã có đủ thực lực để chế tạo quyển trục nhất phẩm.
Tuy nhất phẩm chỉ là cấp đầu tiên, cũng là cấp bậc mà hầu hết mọi người đều có thể đạt được, nhưng người khác thường cần đến nửa năm, mà Đường Thời chỉ mất có ba ngày!
Đương nhiên, thực ra lý do chân chính khiến hắn nổi danh không phải là thiên phú của y, mà là đám ngỗng trắng kinh thiên động địa kia —
Mẹ nó, trước đây cũng không phải chưa từng có ai vẽ động vật, vẽ ngỗng thực ra cũng không có gì đáng trách, nhưng Đường Thời nhà ngươi lại đi vẽ loại ngỗng nào? Là một đám ngỗng béo vừa ngu ngốc vừa ngớ ngẩn đó! Khi đó tất cả mọi người đứng trước bức tường đều cảm thấy đôi mắt chó của mình bị chọc mù, tiểu sư đệ thuần khiết vừa nhập môn từ nay về sau đã biến thành tên dở người —
Dự cảm của Đường Thời cứ như vậy mà ứng nghiệm.
Trong khi hắn chỉ biết câm nín và xấu hổ với sự ghen tỵ của mọi người, Chu Mạc Vấn dùng một loại ánh mắt như đang xem gia súc mà nhìn y, cuối cùng vẫn nói: "Quyển trục nhất phẩm sẽ được cất trữ trong Đường Mặc điện. Lần này tổng cộng có ba mươi mốt người đạt được danh hiệu Mặc sư nhất phẩm, những người này ở lại để đăng ký và nhận lệnh bài Mặc sư, bảy ngày sau sẽ cùng các Mặc sư nhất phẩm vốn có tham gia cuộc thi Mặc sư nhị phẩm."
Đùa gì vậy...
Nè trưởng lão, ta đây chỉ là một tên lính mới thôi, cho ta chút đãi ngộ đặc biệt có được không vậy, ta căn bản cái gì cũng không hiểu mà, nè...
Đường Thời thật sự cảm thấy mình sắp bị đùa chết rồi, nhất phẩm xong lại đến nhị phẩm, y vốn chỉ đánh bậy đánh bạ, đến bản thân y cũng không hiểu sao lại tạo ra được quyển trục nhất phẩm nữa kìa, đám ngỗng ngốc treo ở nơi đó cứ như đang cười nhạo chỉ số thông minh của y vậy.
Càng đáng buồn ở chỗ, cái thứ như vậy mà lại đem treo ở nơi cao cấp như Đường Mặc điện, mặt mũi Đường Thời đều bị ném sạch rồi.
Sau khi Chu Mạc Vấn sai người thu dọn hết quyển trục, đám người Đường Thời liền đến trước điện làm thủ tục, nhận một chiếc lệnh bài màu tím đậm có khắc tên của mình ở mặt sau, còn mặt trước là hình chín quân cờ xếp thành vòng tròn. Trên tấm lệnh bài của Đường Thời có tám quân cờ trắng, một quân cờ đen, như vậy quân cờ đen này hẳn là đại diện cho nhất phẩm?
Y nhận lệnh bài rồi ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài.
Cơ mà vừa ra đến bên ngoài liền bị một đám người vây xem.
Tên gầy đến bên cạnhy, vỗ mạnh vào vai y rồi cười ha hả, "Tiểu sư đệ ngươi thật lợi hại, ha ha ha, rốt cuộc ngươi nghĩ cái quái gì mà lại đi vẽ ngỗng trắng vậy, cười chết mất, ha ha ha ha ha..."
"Cao sư huynh, nếu ngươi không nói nhỏ như vậy, ta còn cho rằng ngươi khích lệ thật lòng đó." Đường Thời mặt không đổi sắc mà nhìn hắn, Cao sư huynh lại càng cười dữ dội hơn.
"Quả thật, ta quả thật không thể ngờ được! Ha ha ha... Tẩy Mặc các chúng ta không ít người thú vị, nhưng ngươi còn buồn cười hơn họ nhiều, ha ha ha... Hết chịu nổi... Ha ha ha..."
Cao sư huynh ôm bụng cười ra nước mắt, Đường Thời chỉ có thể lặng thinh không nói mà nhìn tên này, rốt cục không thể chịu đựng tầm mắt của mọi người được nữa, liền cất bước đi trước.
Đường Thời cho rằng trở lại nhà tranh của mình thì sẽ được thanh tịnh, ai ngờ vừa mới đi tới nửa đường đã bị một người đi ngược đường gọi lại: "Tiểu sư đệ, Yến trưởng lão đang đợi ngươi ở linh điền cạnh nhà tranh của ngươi đó, nếu ngươi đã về thì nhanh qua đó đi!"
Thương thay cho Đường Thời vừa mới nhập môn, vừa nghe thế liền sợ đến toát mồ hôi. Trong phái chỉ có hai vị trưởng lão cùng một vị chưởng môn. Chưởng môn là Tô Hàng Đạo, thường ngày không biết làm cái gì, nhưng nói chung là một người bận rộn. Tuy ông thu y làm đệ tử, nhưng vì chế độ đặc thù của Tẩy Mặc các nên hai người cũng không có quan hệ dạy dỗ trực tiếp gì cả, mà giống như một loại danh nghĩa hơn. Trưởng lão thì có hai vị, một người thường ra ngoài truyền thụ kiến thức chế tác quyển trục cho mọi người là Chu Mạc Vấn, người còn lại đến bây giờ Đường Thời còn chưa được gặp, chỉ biết trưởng lão này hình như tên là Yến Hồi Thanh, bình thường rất ít lộ diện.
Giờ đột nhiên lại nhận được tin có trưởng lão đang ở linh điền đợi mình, lòng hắn thoáng trầm xuống, chợt nhớ tới những ngày ở Thiên Hải sơn trước đây, bỗng có chút phiền muộn không hiểu vì sao.
Có điều chuyện phải tới thì tránh không thoát, có lẽ tốc độ sinh trưởng bất thường của các loại hạt giống trong linh điền khiến người ta phát hiện chăng?
Y đáp lời rồi nhanh chóng chạy về, nhưng y không ngờ rằng, người mà mình nhìn thấy ở bên cạnh linh điền lại là một ông lão vô cùng chất phác...
Người này... Hình tượng hệt như một lão nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, tấm áo choàng màu vàng đất ông mặc trên người trên còn vẽ đầy lúa vàng óng ả, tràn đầy hơi thở vụ mùa.
Bấy giờ Đường Thời mới chỉ thấy được tấm lưng ông, đến khi ông lão vì nghe được thanh âm mà xoay người nhìn lại, y mới thấy được mặt trước — là vô số trái cây rau củ!
Lão đại à, không phải ngài bứng trọn cả cái nông trường đến mặc trên người đấy chứ?!
Trong nháy mắt nhìn thấy ông lão, Đường Thời liền muốn quỳ lạy ổng luôn, người này không phải là trưởng lão Yến Hồi Thanh trong truyền thuyết đó chứ?
Dự cảm bất hạnh luôn được chứng thực rất nhanh.
Ông già cầm một hạt giống cỏ Chúc Dư trên tay, đang cảm thấy kỳ lạ, không ngờ ngay lập tức đã được nhìn thấy Đường Thời. "Ngươi chính là chủ nhân của linh điền này đúng không? Ta đã từng nghe nói về ngươi, ngươi là người mới nhập môn kia."
Từ một câu này, thân phận của ông lão liền trở nên rõ ràng. Đường Thời tiến lên, cung kính ôm quyền hành lễ: "Đệ tử Đường Thời, bái kiến Yến trưởng lão."
Yến Hồi Thanh gật đầu "Ừ" một tiếng, liền hỏi thẳng y: "Ta nhớ hình như hạt giống cỏ Chúc Dư phát cho đệ tử chỉ là nhị phẩm, nhưng trong đống hạt giống của ngươi lại có không ít tam phẩm, hơn nữa phẩm chất của hạt giống quả Thất Châu cũng cao hơn rất nhiều, ngươi gieo trồng thế nào vậy?"
Không phải trưởng lão phải là người rất lợi hại sao? Sao cái vị này lại hỏi mình loại vấn đề này?
Đường Thời chỉ cảm thấy có chút hồ nghi, còn chưa kịp trả lời, liền nghe Yến Hồi Thanh giải thích: "Lão phu phụ trách toàn bộ linh thực trên núi Chiêu Diêu, cho nên rất tò mò về việc này."
Thì ra là thế, thảo nào hoa văn trên áo choàng toàn là cảnh vụ mùa thu hoạch, có lẽ là có sở thích đặc biệt đối với lĩnh vực này.
Sau khi ngộ ra điểm này, Đường Thời đột nhiên cảm thấy lão già quái đản trước mặt mình lại có chút dễ thương, dù sao trước đây Đường Thời cũng làm việc trong vườn rau, biết rất nhiều kiến thức trồng trọt.
Chỉ có điều việc phẩm chất hạt giống tăng lên thực sự hơi khó nói, vốn dĩ hắn lợi dụng câu thơ trong "Trùng Nhị bảo giám" để gia tăng phẩm chất hạt giống, nên dù có để Đường Thời nói, hắn cũng không biết phải nói thế nào.
Y lập tức có chút lúng túng, nhưng từ góc nhìn của Yến Hồi Thanh, ông lại chỉ cho là Đường Thời có bí pháp không tiện nói cho người khác.
Nghĩ đến đó, Yến Hồi Thanh lại cảm thấy mình quả thật có hơi mạo phạm, vì vậy ông nói: "Lão phu chỉ là hơi ngạc nhiên mà thôi, chuyện thế này vốn không thể hỏi nhiều, là ta mạo phạm."
Đường Thời nào đã từng được đãi ngộ như vậy, nếu đổi thành Thiên Hải sơn biết Đường Thời có loại bí quyết này, bất kỳ một trưởng lão nào cũng sẽ ép hỏi hắn, tình huống vui vẻ hòa hợp như thế này căn bản không thể xuất hiện.
Nhìn Yến Hồi Thanh có vẻ hơi thất vọng, Đường Thời chỉ có thể nói: "Việc này chẳng qua là hôm qua ngẫu nhiên làm được, đệ tử cũng không biết vì sao lại như vậy. Nhưng nếu Yến trưởng lão thấy hứng thú, về sau đệ tử sẽ nghiên cứu thêm, dù sao hôm qua mơ mơ màng màng, ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì..."
Sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của Yến Hồi Thanh, Đường Thời thay đổi sự tình phát sinh đêm qua một chút rồi nói ra, đổi "Xuân chủng nhất lạp túc, thu thâu vạn khỏa tử" (Ngày xuân gieo một hạt thóc, Mùa thu thu hoạch vạn hạt) trong "Trùng Nhị bảo giám" thành Tiểu Tụ Linh Thủ.
Không ngờ vừa nghe đến cái tên này, Yến Hồi Thanh liền đột nhiên xen lời hắn: "Tiểu Tụ Linh Thủ là cái gì?"
Đường Thời sửng sốt, rồi nghĩ hẳn là vì linh thuật này chỉ là loại đồng nát, cho nên người có tu vi như Yến Hồi Thanh có thể chưa từng nghe nói tới. Vì vậy hắn giải thích thêm, nói đó là linh thuật cấp một, cũng chính là loại đơn giản nhất.
Nào ngờ Yến Hồi Thanh nghe xong lại nhíu chặt mày, nói: "Tiểu Tụ Linh Thủ này ta chưa từng nghe tới, có lẽ do lâu lắm rồi không rời núi nên kiến thức hạn hẹp, ngươi có thể thi triển Tiểu Tụ Linh Thủ cho ta xem được không?"
Chẳng qua chỉ là linh thuật cấp một, Đường Thời nghĩ cũng chẳng cần nghĩ liền nhẹ nhàng thi triển ra, bàn tay vừa hơi lật liền kéo toàn bộ linh khí xung quanh tới bao phủ trên linh điền. Y theo bản năng ra thêm một vũ quyết (thủ quyết tạo mưa), ngay sau đó linh khí liền cô đặc lại, hóa thành một trận mưa nhỏ ào ào trút xuống. Chỉ như vậy, cỏ Chúc Dư và cây Thất Châu trồng trên linh điền thoáng chốc đã cao thêm không ít.
Một màn này trực tiếp làm cho Yến Hồi Thanh xem đến sửng sốt.
Lúc này, Đường Thời rốt cuộc mới phản ứng được, Đông Tây Nam Bắc Tứ sơn không có chung một hệ thống, mỗi vùng núi đều khá biệt lập, linh thuật Đường Thời mang tới từ Đông sơn e rằng chốn này không có.
Yến Hồi Thanh là người kiến thức uyên bác đến mức nào? Nếu quả như thật có linh thuật như vậy, ông không thể không biết được.
Vì vậy, thoáng chốc Đường Thời liền biết mấu chốt sự tình nằm ở đâu.
Quả nhiên, Yến Hồi Thanh nói: "Linh thuật này ta chưa từng nhìn thấy, nhưng nhìn có vẻ rất đơn giản, ngươi mang tới từ địa phương khác đúng không?"
"Quả thật là đệ tử mang tới từ Đông sơn, có điều... Hôm qua khi ta thi triển thủ quyết này, không biết làm thế nào mà lại ra được hiệu quả như vậy..." Tất cả mọi thứ cứ quy thành không biết, trước khi nghĩ ra được biện pháp nào thì cũng chỉ có thể làm như vậy.
"Ngươi nói qua một chút về linh thuật mới sử dụng cho ta đi." Tiểu Tụ Linh Thủ nhìn có vẻ đơn giản, mà theo sau lại là một thủ quyết có thể nói là huyền ảo, việc này khiến Yến Hồi Thanh cảm thấy có chút hứng thú.
Đường Thời thầm suy xét, biểu hiện bên ngoài của vũ quyết nhìn qua thì không khác gì linh thuật thông thường, chỉ có quỹ tích vận hành linh lực là đặc biệt mà thôi. Mỗi ý thơ đều có linh quyết của riêng mình, Đường Thời không chỉ có một hai bài thơ, vậy nên một hai thủ quyết đối với y cũng không phải là vấn đề.
Y lần lượt giảng về Tiểu Tụ Linh Thủ và vũ quyết, y vừa nói, Yến Hồi Thanh liền dựa theo lời y mà thử nghiệm, tự nhiên mà khai triển thành công Tiểu Tụ Linh Thủ, vì thế màn sương linh khí một lần nữa cuốn tới, chỉ trong chớp mắt cỏ Chúc Dư cùng quả Thất Châu lại phát triển thêm không ít. Đường Thời nhìn mà thẹn thùng, xem ra thời gian sinh trưởng của đám này lại rút ngắn rồi.
Nhưng đến lúc thi triển vũ quyết, Yến Hồi Thanh có thủ quyết nhưng lại không huyễn hóa ra được bất cứ hiệu quả nào.
"Sao lại thế này?"
"..."
Làm sao y biết được?
Đường Thời nhíu mày, tự mình biểu diễn lại vũ quyết một lần cho Yến Hồi Thanh xem, xung quanh lập tức có mưa nhỏ rào rạt rơi xuống, "Chỉ là linh thuật gọi mưa phổ thông mà thôi, lạ thật..."
Yến Hồi Thanh cũng thấy rất khó hiểu: "Hay là do trước đây ngươi từng luyện tâm pháp đặc biệt nào đó?"
Thực ra lão già này đang ôm ý định học trộm, tuy Tiểu Tụ Linh Thủ rất mới lạ và độc đáo, nhưng vũ quyết được thi triển sau đó mới càng khiến Yến Hồi Thanh hứng thú. Khi phát hiện ra mình không có cách nào mô phỏng được nó, Yến Hồi Thanh liền cảm thấy điểm thần bí nhất định ở trên vũ quyết này.
Đường Thời chỉ nói: "Đệ tử chưa bao giờ học qua tâm pháp nào cả... Chỉ dùng bí quyết Luyện Khí, mơ mơ màng màng mà một đường đến Trúc Cơ kỳ thôi."
Yến Hồi Thanh: "..." Ngươi thật đúng là một tên kì dị có một không hai.
Sau nhiều lần thử lại không được kết quả gì, Yến Hồi Thanh đành phải từ bỏ. Nghĩ đến trong vườn của chính mình vẫn còn rất nhiều việc phải làm, ông chỉ có thể thở dài: "Xem ra hôm nay không thể nghiên cứu ra nguyên nhân vì sao rồi, đành để sau này tính tiếp vậy, nhóc con ngươi cứ từ từ nghĩ đi, mai ta lại tới tìm ngươi."
Dứt lời, ông khoát tay áo, vừa múa máy bàn tay thực hành Tiểu Tụ Linh Thủ vừa ngâm nga một khúc hát mà rời đi.
Chỉ còn Đường Thời đen mặt đứng tại chỗ — rốt cuộc Tẩy Mặc các này là chỗ quái nào vậy, đâu đâu cũng có thể gặp mấy kẻ dở hơi.
Trưởng lão Yến Hồi Thanh này, nói trắng ra thì chính là một lão nông cấp cao của giới tu chân, mà còn là một lão nông rất yêu nghề, mang trong mình một tình yêu nhiệt tình tha thiết không sao tả xiết với linh thực.
Còn nói cái gì mà sau này tính tiếp...
Yến trưởng lão kiên định cho rằng chắc chắn Đường Thời có thể "nghĩ ra", thậm chí còn cho rằng không phải Đường Thời không biết, mà là cố ý che giấu.
Yến Hồi Thanh đi một đường cũng là suy nghĩ cả một đường, có nên chờ nửa đêm tới rình coi một chút xem tiểu tử này làm thế nào không?
Có thể nâng cao phẩm chất của hạt giống, nếu như có được biện pháp này, sau này chẳng phải mình sẽ là một linh thực phu siêu cấp rồi sao?
Bàn tính trong lòng gõ đến lách ca lách cách, Yến Hồi Thanh cuối cùng cũng về đến vườn nhà, bắt đầu chăm sóc đám thực vật quý báu của mình.
Chỉ đáng thương Đường Thời đứng bên linh điền của mình mà sa vào uất ức vô hạn, cần phải nghĩ ra một phương pháp để giải quyết việc này thôi.
Đột nhiên cảm thấy đời người sao quá gian khổ...
Trở lại nhà tranh, Đường Thời liền lật Trùng Nhị bảo giám ra, chăm chú nghiên cứu mấy câu thơ, mà mỗi khi ngón tay hắn chậm rãi lướt qua trên mặt giấy, lại có một luồng hào quang màu vàng sậm xẹt qua trên những con chữ màu mực, ngay sau đó chính là hình ảnh một đôi bàn tay hiện ra trên trang sách mở rộng.
Cảnh tượng này rất quen thuộc, mỗi khi Đường Thời luyện tập thủ quyết tương ứng với ý thơ, nó cũng thường xuất hiện.
Mỗi ý thơ đều có một thủ quyết, có khi nào câu thơ này cũng vậy?
Hôm qua y chỉ coi nó như câu thơ thông thường mà sử dụng, chứ không nghiên cứu kỹ lưỡng xem có biện pháp nào khác không. Bây giờ nhìn thủ quyết này, Đường Thời lập tức hết nói nổi — quả nhiên là có thủ quyết như thường.
Y chuyển động ngón tay theo thủ quyết của bàn tay trên sách, từ đó chậm rãi biến ảo ra vô vàn tia sáng, linh khí không ngừng xao động rồi cô đọng lại theo ngón tay của y, để rồi ngưng kết thành những điểm sáng nhỏ bé từ giữa hư không.
Linh lực trong cơ thể Đường Thời có quỹ đạo lưu chuyển vô cùng kỳ lạ, thậm chí khi bắt đầu còn khiến người ta cảm thấy hết sức khó chịu, nhưng sau khi quen với cảm giác quái dị này rồi thì sẽ thấy rất khoan khoái. Đường Thời thực ra đã quen với loại quỹ đạo này rồi — chẳng lẽ vấn đề ở chỗ quỹ tích lưu động của linh lực trong cơ thể y khác thường sao?
Nếu như đổi thành quỹ đạo lưu chuyển bình thường, liệu có thể...
Ý tưởng vừa lóe lên trong đầu, Đường Thời nhớ lại trưởng lão Yến Hồi Thanh đã để mắt đến mình, bỗng nhiên có ảo giác mình sắp lặp lại kiếp sống nông dân ở Thiên Hải sơn — thật ra đây không phải ảo giác, rất có thể y thực sự sẽ bị Yến trưởng lão bắt đi làm nông dân.
Dù sao đối với việc trồng trọt, Đường Thời cũng có kinh nghiệm phong phú.
Đã có ý nghĩ như vậy, Đường Thời liền dựa theo quỹ tích vận hành linh lực của Tiểu Tụ Linh Thủ mà sửa đổi quỹ đạo vận hành linh lực của đoạn thơ "Xuân chủng thu thâu" (gieo trồng vụ xuân, thu hoạch vụ thu) một chút. Y lấy một hạt giống cỏ Chúc Dư để thử nghiệm, phẩm chất chỉ tăng lên một chút — nhưng chỉ một chút này đã đủ để Đường Thời mừng rỡ rồi!
Y một lần nữa đổi về cái loại quỹ tích vận hành linh lực kỳ quái kia, quả nhiên hiệu quả đã gia tăng.
Giờ thì Đường Thời đã hiểu, y dựa theo ước lượng của bản thân mà lần lượt thay đổi mức độ chỉnh sửa thành một phần năm, một phần ba và một phần hai rồi thử nghiệm hiệu quả của từng cách, phát hiện ra sửa đổi càng ít thì hiệu quả càng tốt.
Mỗi linh thuật đều có hiệu quả đặc biệt của riêng mình, quỹ đạo vận hành linh lực là nhân tố cốt lõi nhất tạo nên sự khác biệt đó.
Trong quyển "Trùng Nhị bảo giám" này, tất cả quỹ tích vận hành linh lực đều đi theo đường ngang ngõ tắt.
Trong cơ thể con người có vô số kinh mạch, thực ra việc linh lực đi qua kinh mạch nào tựa hồ không có bao nhiêu ảnh hưởng đến hiệu quả sử dụng, nhưng con đường mà "Trùng Nhị bảo giám" tuyển chọn lại thường quá mức lắt léo, cơ bản đều là những kinh mạch mà cơ thể còn chưa khai phá hoặc mới mở rộng rất ít, vì vậy khi bắt đầu tu luyện thủ quyết mới có cảm giác như bị ứ đọng không thông.
Đương nhiên Đường Thời có thể tự mình sửa chữa quỹ tích của những kinh mạch này, nhưng khi đó thì hiệu quả đạt được chỉ có thể coi là tàm tạm mà thôi.
Mà lúc này cái Đường Thời muốn chính là tàm tạm như vậy.
Đã nghiên cứu ra vấn đề của thủ quyết, đồng thời cũng có nhận thức tương đối rõ ràng đối với hiệu quả của từng mức độ sửa đổi, cuối cùng Đường Thời cũng cảm thấy vững tâm hơn một chút.
Y kiểm tra lại tất cả lộ trình linh lực một lần nữa, xác định phần lớn đều là những kinh mạch mà người bình thường vẫn dùng đến, chỉ là cách phối hợp không phải ai cũng biết tới mà thôi. Đường Thời ghi lại những quỹ đạo lưu chuyển này vào thẻ ngọc – giờ nó đã là một thẻ ngọc linh thuật.
Y suy nghĩ một chút rồi khắc lên thẻ ngọc vài chữ "Xuân chủng thu thâu".
Thủ quyết được sửa đổi giờ đã trở thành linh thuật.
Chỉ là Đường Thời không biết linh thuật như thế này có thể coi là cấp mấy.
Suy nghĩ cẩn thận một hồi, Đường Thời lôi hết thảy pháp quyết mình nắm giữ ra nghiên cứu một lượt, đồng thời tiến hành sửa đổi.
Nghe nói bán thẻ ngọc linh thuật cũng kiếm được kha khá, những linh thuật này Đường Thời đều rất yêu thích, nhưng hắn biết sau này mình sẽ nắm trong tay vô số thủ quyết tạo nên từ ý thơ muôn hình vạn trạng, nên cũng không quá quan tâm vài câu thơ này. Do đó, giờ y có thể phân loại đẳng cấp cho các loại linh thuật mình sở hữu rồi khắc vào thẻ ngọc để dự trữ, biết đâu sau này sẽ có tác dụng.
Y bận rộn xong mới chậm rãi duỗi người, tiện thể đứng dậy cầm hạt giống cỏ Chúc Dư mình vừa dùng để thí nghiệm lên, định trồng vào trong linh điền.
Nhưng ngay khi t vừa cúi người xuống, đột nhiên từ rất xa dường như có vật gì xẹt qua.
Đồng thời, trong túi đựng đồ, chiếc hộp chứa Miêu yêu chín mạng bị Đường Thời phong ấn bỗng nhiên lay động kịch liệt, linh thức của Đường Thời vừa tiếp xúc với hộp, liền nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Ân Khương: "Yêu tộc, có tộc nhân của ta!"
Âm thanh này làm cho Đường Thời sởn cả da gà, hắn lập tức lách vào giữa tàng cây của cây đa cổ thụ, một đôi mắt đột nhiên rũ bỏ tất cả cảm tình, chỉ còn lại lạnh lùng đạm nhạt mà dõi theo một bóng đen mơ hồ đi dọc theo suối Mặc, từ chân núi một đường đi lên, cuối cùng dừng lại tại Tàng Mặc các.
Thứ này tốc độ cực nhanh, căn bản không giống nhân loại, từng hành động đều nhanh chóng như diều hâu, đồng thời còn mang theo cảm giác sắc bén khó tả.
Y vốn tưởng rằng Tẩy Mặc các là một nơi có thể sống yên ổn, thật không ngờ giờ đây lại xuất hiện nhiều tà vật như vậy.
Khinh công của Đường Thời rất tốt, y lập tức tò mò, nhưng cũng cân nhắc lại thực lực của mình một chút, tà vật nếu bị mình phát hiện, vậy thì thực lực hẳn cũng không chênh lệch nhiều so với hắn.
Ân Khương vẫn còn đang kêu gào bên trong, Đường Thời thẳng tay bao trùm linh thức của mình lên chiếc hộp, hỏi: "Ngươi có biết Yêu tu kia tới làm gì không?"
Ân Khương đột nhiên trầm mặc, giọng nói mang chút chần chờ: "Đại khái là tới tìm ta chăng..."
"Ngươi bị giam giữ bao nhiêu năm như vậy, trước đây ngươi ở trong hố bọn chúng đã không thể nhanh chóng tìm được ngươi, chẳng lẽ giờ còn có thể lần đến tận đây? Hay là..."
Hay là lần theo Đường Thời? Nhưng suốt đường đi Đường Thời không hề để lộ hành tung của mình, huống chi Đông Tây Nam Bắc tứ sơn đều có hệ thống rất khép kín, dọc đường cũng không phải hắn không cải trang bao giờ, tỷ lệ có thể bị nhận ra qua thực thấp vô cùng.
Huống chi, không một ai biết y hướng tới Nam sơn.
Yêu tu, một Yêu tu đột nhiên xuất hiện khiến trong đầu Đường Thời giăng đầy mây giông.
Đường Thời nói cũng không phải không có lý, Ân Khương trầm lặng thật lâu rồi mới nói: "Yêu tu này chẳng qua là Trúc Cơ sơ kỳ, ngươi đi xem thử một chút đi, ngược lại ta ở trong tay ngươi, ngươi cũng không cần phải lo lắng ta tác quái. Ta nếu có thể ra ngoài thì đã ra từ lâu rồi."
Lời này vừa đúng ý Đường Thời. Y là dạng người muốn mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của bản thân, từ khi tới Tẩy Mặc các, tất cả tình huống đều tương đối bình thường, y cũng đã từng bước dung nhập vào hoàn cảnh, nhưng giờ một tên Yêu tu đột nhiên xuất hiện đã đập vỡ sự bình tĩnh trong lòng hắn. Loại sát ý cổ quái này, rất tự nhiên khiến đáy mắt Đường Thời tràn đầy băng lãnh.
Miêu yêu chín mạng trong hộp đá cảm giác được toàn thân Đường Thời lan tràn hơi thở lạnh băng, càng cảm thấy tên này thật quái dị. Chẳng qua là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, mà sát khí này còn đáng sợ hơn cả Kim Đan kỳ.
Đường Thời vừa hơi nhích người, cả thân hình đã vụt xuống khỏi cành cây, sau đó tựa như hóa thành một sợi lông vũ mà nhẹ nhàng theo dấu.
Tàng Mặc lâu chính là nơi trước đây Đường Thời nhận nhu yếu phẩm của nội môn, mỗi đồ vật đều được cất trong không gian đặc thù, thực ra đến buổi tối nơi đây cũng không có mấy người.
Đường Thời ẩn thân sau núi đá đối diện tòa nhà, nhìn bóng đen kia lén lút nhìn trước ngó sau một hồi trước cửa, tựa hồ đang giở trò gì, sau đó liền trực tiếp để lộ thân hình.
Vừa nhìn thấy bóng đen ngoài cửa, Đường Thời lập tức cảm thấy lòng bàn chân phát lạnh, một luồn khí lạnh từ phía dưới trào lên, trực tiếp xâm nhập toàn thân Đường Thời.
Yêu tu thật đúng là Yêu tu, thân thể là cơ thể loài người, mà đầu lại là dạng chim, nhìn hình dáng kia thì hẳn là chim ưng.
Yêu tu này đứng ở bên ngoài, lớn mật mà thẳng tay đẩy cửa ra, rồi lại giở trò gì đó trước ngưỡng cửa, sau đó mới nghênh ngang đi vào.
Ân Khương nói với Đường Thời: "Một tên Ưng tộc tu vi chẳng ra sao mà thôi, hiện tại mới biến hóa được một nửa thành hình người. Ta thấy nó đang làm chuyện mờ ám gì đó, ở ngưỡng cửa nó đặt Thám Linh trận của Yêu tộc, đây là một trận pháp phòng bị, nếu ngươi cứ thế mà bước qua thì sẽ bị phát hiện ngay lập tức, nó sẽ biết mà đào tẩu ngay. Phạm vi bao trùm của trận pháp này rất nhỏ, ngươi có thể tiếp cận từ phía trên."
Đường Thời cũng đã nhận ra sự tồn tại của trận pháp kia, y biết lời Ân Khương nói là thật.
Y không chần chờ thêm, lập tức quyết định bay lên tầng hai, sau đó không một tiếng động đi đến ngay phía trên Ưng tộc, cứ như vậy mà thẳng tắp nhìn xuống.
Có vẻ như Yêu tu này đang tìm thứ gì đó.
Y đứng bên cạnh một hàng treo đầy thẻ ngọc mà tìm kiếm, vươn một đôi tay ra — cũng không thể nói là tay, chỉ có thể coi là móng vuốt, hẳn là một đôi vuốt ưng — cầm một thẻ ngọc trong đó lên.
Đường Thời thấy chữ viết trên đó rõ ràng là "Đại đệ tử đời thứ ba mươi bảy", tên Yêu tu này thế mà lại đang tra xét danh sách đệ tử sao?
Cơ hồ là trong nháy mắt, Đường Thời đã biết hắn đang điều tra cái gì.
Đại đệ tử đời ba mươi bảy vừa gia nhập Tẩy Mặc các, còn ai khác ngoài Đường Thời, tên Yêu tu này chọn ngay tấm thẻ ngọc mới nhất, nói cách khác hắn đã có mục đích ngay từ đầu.
Xem xét thẻ ngọc này xong, tên Yêu tu Ưng tộc lại lấy ra một thẻ ngọc để phục chế lại, sau đó mới lén lút rời đi.
Đường Thời không nói hai lời mà lặng lẽ đuổi theo, liền thấy gã Ưng tộc hướng thẳng về phía cây đa cạnh suối Mặc.
Theo sau gã Yêu tu cả quãng đường, Đường Thời chỉ thấy lòng đầy lạnh lẽo.
"Ân Khương tiền bối, làm thế nào mà Yêu tộc các ngươi tìm được ta?"
Lúc này Ân Khương không biết đang nghĩ gì mà tâm tình có vẻ không tốt, lạnh lùng nói: "Ưng tộc và Miêu tộc của ta luôn có hiềm khích, ta vẫn luôn cảm thấy bọn chúng không đơn giản. Ngày ấy sau khi ngươi đi, tin tức hẳn là không bị lộ ra, nếu không thì dọc theo đường đi ta đã nhắc nhở ngươi rồi. Ngươi cũng thật là, sao không đổi tên khác?"
"Đi không đổi danh ngồi không đổi họ, sao ta phải đổi tên? Nói ta không biết tự lượng sức mình cũng tốt, to gan lớn mật cũng được, ta không đổi là không đổi." Đường Thời cười khẩy, "Tốt xấu gì ngươi cũng là lão tổ, có ngươi ở trong tay, chỉ cần ta dùng ngươi uy hiếp bọn chúng, chúng còn dám giết ta sao?"
Từ thái độ của đám Yêu tộc trong mười tám cảnh Tiểu Hoang, có thể thấy được Ân Khương khá quan trọng đối với toàn thể Yêu tộc, vì thế Đường Thời mới tự tin như vậy.
Y chính là người như vậy, không cần biết đúng hay sai, chỉ luôn tuân theo những thói quen cùng tín điều kỳ quái của riêng hắn, mất đi những thứ này, Đường Thời cũng sẽ không còn là Đường Thời.
Lời này của Đường Thời tựa hồ đâm thấu trái tim Ân Khương, thật lâu sau nàng mới yếu ớt thở dài, nói: "Ngươi sai rồi... Tuy ta rất quan trọng với Yêu tộc, nhưng luôn có vài kẻ tầm mắt hạn hẹp không muốn ta trở về. Tên Ưng tộc này, tới là để giết ta."
Da đầu tê rần, cơ mặt Đường Thời co giật vài cái, "Rột cuộc ngươi đã bị nhốt trong này bao lâu?"
"Đã nói rồi, ta không nhớ rõ, hẳn là đã hàng trăm hàng ngàn năm, một ngàn hai ngàn hay là ba ngàn bốn ngàn, thực sự không nhớ rõ." Âm thanh của Ân Khương kéo dài, mang theo vài phần mỹ lệ đến kỳ quái, giữa đêm đen tĩnh mịch, khiến Đường Thời cảm thấy một loại nhu tình khó tả.
Hắn tự thấy chính mình đang trở nên kỳ lạ, giọng nói của Miêu yêu này hẳn nhiên là cực quyến rũ, nhưng trước đây hắn chưa từng cảm thấy có nhu tình gì đáng nói.
Đường Thời đến gần gian nhà tranh của mình, vừa bước một bước liền bỗng ngộ ra, tại sao y lại cảm thấy thanh âm của Ân Khương vừa rồi thật đẹp — bị người cùng tộc truy sát, tựa hồ... Có một loại tịch mịch không nói nên lời.
Y gần như đã cười váng lên, chỉ có điều cảnh tượng trước mắt đang phủ đầy sát khí vô tận, căn bản không phải hoàn cảnh có thể cười, nên y đành nhịn lại.
Chỉ có điều, y nhịn được, nhưng Ân Khương cũng đã biết, nàng dùng linh thức để trao đổi, thanh âm vang lên trong đầu y: "Ta đây bị đồng tộc truy sát, trước đây ngươi lại bị đồng môn truy sát, ngươi đang thương xót cho ta, cảm thấy chúng ta hẳn là đồng bệnh tương liên phải không?"
"Ai thèm đồng bệnh tương liên với Yêu tộc nhà ngươi."
Đường Thời lạnh nhạt chọc lại một câu, Ân Khương liền không lên tiếng nữa.
Ưng tộc âm thầm vào trong phòng Đường Thời, phát hiện bên trong không có ai, vừa mới cho rằng mình tìm nhầm phòng, liền cảm nhận được một luồng sát khí lạnh thấu xương!
Trong nháy mắt này Đường Thời đã vụt lên, so tốc độ với Ưng tộc không thể nghi ngờ là hành động không sáng suốt, Đường Thời chỉ có thể dùng sức mạnh!
Trong khoảnh khắc Ưng tộc còn chưa kịp phản ứng, Đường Thời mặc kệ có hiệu quả hay không, trước tiên cứ quăng ra một câu "Xuân miên bất giác hiểu", ngay sau đó là "Đại tuyết mãn cung đao" đã sớm được tôi luyện nhuần nhuyễn, chỉ nghe giữa đêm đen tĩnh lặng, một tiếng "Rầm" cực nhẹ vang lên, đầu chim ưng đã rơi xuống đất, máu tươi tràn ra nhuốm bẩn tấm áo choàng sạch sẽ của Đường Thời.
Ân Khương có vẻ đã nhìn thấy màn này, liền cười khẽ một tiếng: "Giết người cứ như thái rau chặt dưa, ngươi xuống tay còn tàn nhẫn hơn cả Yêu tu và Ma tu."
"Đều là sát nhân, còn quan tâm tàn nhẫn với không tàn nhẫn cái gì?"
Đường Thời không có một chút cảm giác nào.
Trong lúc đó, thi thể trước mắt y bỗng nhiên biến đổi, phần thân thể hình người thoáng chốc đã biến thành dạng ưng, đầu một nơi thân một nẻo.
Đường Thời xắn tay áo định xử lý thi thể luôn, mà Ân Khương lại đột nhiên nhắc nhở hắn: "Xem thử xem hắn có mang theo cái gì không."
Suýt nữa là quên mất. Được Ân Khương nhắc nhở, Đường Thời mím môi gật đầu, tìm tòi xung quanh thân thể gã Ưng tộc một hồi, lấy ra một khối lệnh bài màu đen khắc đầu chim ưng, "Đây là cái gì?"
"Lệnh bài Ưng tộc." Ân Khương rất quen thuộc với vật này, lại nói, "Đừng vứt nó đi, ngươi xóa dấu ấn của thần thức trên tấm lệnh bài đi rồi in dấu của mình xuống, sau này có cơ hội đến Thiên Chuẩn Phù Đảo sẽ có thể dễ dàng vào trong."
Đường Thời làm theo, y không hoài nghi lời Ân Khương, mà chính y cũng đang định làm như vậy. Y vốn thích thu thập thứ này thứ nọ, mặc dù đồ thu thập được có vẻ cũng chẳng có tác dụng gì.
Sau đó, Đường Thời moi ra thêm được một chiếc túi trữ đồ, trong túi không có gì khác ngoài một viên ngọc truyền tin, không cần Ân Khương nhắc nhở y đã thẳng tay bóp nát thứ này.
"Yêu tộc các ngươi có tích trữ thẻ sinh mạng không?"
"Có, vì thế khi ngươi giết hắn, ít nhất Thiên Chuẩn Phù Đảo bên kia đã có người biết rằng hắn đã chết." Đây mới là điểm Ân Khương thấy khó giải quyết nhất, "Ngươi không biết là, Yêu tộc luôn luôn hành động có kế hoạch, phạm vi điều tra của tên Yêu tu này hẳn là đều được người ở trên quy định rõ ràng. Chỉ là không biết phạm vi phụ trách của hắn là ở đâu. Nếu nhiệm vụ của hắn là phụ trách Thiên Hải sơn, thì tỷ lệ ngươi bị phát hiện là rất lớn."
"Nhưng cũng không thể chứng minh gã Yêu tu này do ta giết, hoặc có thể nói là bị người tên Đường Thời giết. Cũng có thể tu vi của hắn kém cỏi, bị người ta bắt được hạ sát. Yêu tu được phái ra nhất định không chỉ có một mình tên Ưng tộc này, tạm thời chúng còn chưa nghi ngờ đến ta đâu."
Đường Thời chỉ nói có vẻ nhẹ nhàng vậy thôi, dù y biết lời mình nói không phải không có đạo lý, nhưng thời gian nghỉ ngơi chuẩn bị của y đã không còn dài.
Y xử lý mọi thứ xong rồi trở lại phòng, nói với Ân Khương: "Ngươi nói thử xem, nếu ta giao ngươi ra thì có thể tránh được tai họa lần này không?
"Nhóc con vô sỉ không có trái tim, tốt xấu gì ta cũng vừa mới hướng dẫn ngươi, trợ giúp ngươi, mà ngươi chớp mắt một cái liền muốn giao nộp ta, bản lĩnh trở mặt quả không tầm thường." Ân Khương châm chọc hắn một câu, trong giọng nói lại đầy vẻ thưởng thức đến mức quái dị, "Theo lý thuyết thì ta không nên thích loại tiểu tử nhà ngươi, nhưng ngươi lại cứ hợp khẩu vị của lão nương như vậy, xuống tay tàn ác, tâm tư thâm độc, trình độ lấy oán trả ơn bỏ đá xuống giếng càng là nhất đẳng, ngươi mà là con cháu của ta, ta nhất định sẽ đưa ngươi sánh tầm Đại Hoang."
Đại Hoang?
Đường Thời nở nụ cười, chỉ bình tĩnh nhếch môi rồi nói: "Sánh tầm Đại Hoang, cần ngươi đưa sao? Đường Thời ta đây, chẳng lẽ không thể tự mình sánh tầm Đại Hoang?"
Ân Khương câm nín mất một chốc, sau đó cười rộ lên khanh khách, "Ha ha ha... Hảo tiểu tử, hảo tiểu tử! Ngươi quá đủ điên cuồng, thực sự là càng ngày càng hợp khẩu vị của ta. Kẻ như ngươi cần gì phải tu Đạo với tu Tiên cái gì, theo ta đi tu Yêu đi!"
"Trong Tiểu Hoang cảnh có một hòa thượng muốn độ ta, tới Tẩy Mặc các lại có một lão yêu bà muốn kéo ta tu Yêu, không ngờ ta đây cũng rất quý hiếm nha." Đường Thời chỉ đang đùa một chút, nhưng trong lời y lại có một từ đâm cho Ân Khương một đao đau thấu.
"Thằng nhãi này, con mẹ nó ngươi gọi ai là lão yêu bà?!" Nếu không phải bị chiếc hộp này hạn chế, Ân Khương đã sớm lao ra quyết đấu với Đường Thời — không đúng, với Đường Thời sao có thể nói là quyết đấu? Chỉ cần nàng ra ngoài, dùng một đầu ngón tay cũng có thể bóp chết tiểu tử này...
Chỉ tiếc, hiện tại Ân Khương vẫn còn bị nhốt bên trong.
Nàng thở một hơi thật dài, có chút u buồn, "Nói ta là lão yêu bà, thực ra cũng không sai, nhưng ta vẫn là một lão yêu bà tuyệt đẹp."
Đường Thời vốn đã ngồi xếp bằng tĩnh tọa, nghe được lời này chỉ muốn ném luôn chiếc hộp trong túi trữ đồ đi — mụ Miêu yêu này quả thực là tự luyến không gì sánh được, thật là không xong.
Gã Ưng tộc đã bị y giết, nhất định thẻ sinh mạng của y tại Thiên Chuẩn Phù Đảo cũng sẽ vỡ vụn, chỉ là không biết đến khi nào Yêu tộc mới có thể điều tra ra Đường Thời.
Y vốn cho rằng đến Tẩy Mặc các rồi thì sẽ được yên tĩnh, ít nhất cũng có thể tập trung tu luyện một thời gian, nhưng giờ hắn đã biết, việc nên tới sớm muộn rồi cũng tới. Y vốn không hề cảm thấy khẩn trương, nhưng giờ đây vì bảo toàn mạng sống, cảm giác cấp bách chợt xuất hiện trong lòng Đường Thời.
"Đúng rồi, vì sao ngươi quan trọng với Yêu tộc như vậy mà bọn chúng lại muốn giết ngươi? Ta thấy hơi khó hiểu..." Đường Thời chợt nhớ tới việc này, bèn dừng lại hỏi Ân Khương."
Ân Khương ngáp một cái, hừ lạnh: "Thiên Chuẩn Phù Đảo được chèo chống bởi bốn loài: Bằng* và Khổng Tước thuộc họ nhà chim, cùng với Hổ và Báo trong lớp thú, được xưng là tứ đại tộc của Thiên Chuẩn Phù Đảo. Nhưng dù sao Thiên Chuẩn Phù Đảo cũng có vô số Yêu tu, các giống loài vô cùng phong phú, nào chuột, nào chim, nào côn trùng các loại. Miêu tộc của ta tất nhiên cũng là một trong các tộc nhỏ, nhưng mấy ngàn năm trước lại xuất hiện ta đây một con Miêu yêu chín mạng, tứ đại tộc sẽ tự nhiên sẽ cảm thấy bị uy hiếp. Có điều xem ra... Vì ta canh giữ một vật vô cùng quan trọng, nên chúng cũng không dám làm gì ta. Nếu không phải tự ta bị quỷ ám mà dây dưa với tên hòa thượng thối kia thì bây giờ toàn bộ Thiên Chuẩn Phù Đảo đã bị lão nương nắm trong lòng bàn tay rồi!"
*Bằng là một loài chim lớn trong truyền thuyết Trung Quốc cổ đại. Nam Hoa kinh thời Chiến Quốc miêu tả: "Lưng của con chim Bằng lớn cũng không biết mấy ngàn dặm. Khi con chim Bằng ấy vỗ cánh bay lên cao, hai cánh nó lớn như đám mây che cả bầu trời."
Nói như vậy thì, "Lúc Ân Khương tiền bối còn trẻ, có vẻ cũng rất huy hoàng nhỉ."
Lời này của Đường Thời gần như nịnh hót, Ân Khương vô cùng hưởng thụ mà "Ừ" một tiếng, lại kịp phản ứng: "Giờ ta vẫn còn rất trẻ. Ừm... Nói tiếp đoạn trước, hiện tại vẫn là tứ đại tộc khống chế toàn bộ Thiên Chuẩn Phù Đảo, sau khi ta trở về, không chỉ có Miêu tộc mà cả Hồ tộc cũng sẽ nghe theo lệnh ta, có người không muốn chuyện đó xảy ra, tự nhiên sẽ ngăn cản ta. Ta không phải một Yêu tộc hiếu chiến, mà những kẻ này... Theo ta thấy thì có vẻ muốn tiến vào đại lục Linh Khu rồi."
Lại còn có bàn cờ lớn như vậy sao?
Ban đầu Đường Thời còn buồn cười, nhưng lại nhớ đến ngày trước Ngàn Hạ môn bị tập kích ở Đông sơn, hôm nay Nam sơn có Yêu tộc thâm nhập Tẩy Mặc các, chuyện này quả thật là có khả năng. Huống chi, Đường Thời còn nghĩ tới một người — Ma tu Thường Lâu mà y gặp trước khi tới Tẩy Mặc các, Ma tu vốn ở Thiên Ma tứ giác bao đời nay, tại sao lại tới địa bàn của người tu Tiên?
Còn một chuyện nữa, trước đây ở trong mộ kiếm, mấy tên Yêu tu nói trong đám người đánh nhau bên ngoài có một Ma tu — khi đó mọi người đều thuộc các môn phái của Đông sơn, ở đâu ra một Ma tu nữa?
Trọng Khánh trước đây chính là một Ma tu cải trang lặng lẽ thâm nhập Thiên Hải sơn.
Yêu tu, Ma tu, dường như không có phe nào là đơn giản.
"Thực ra thì... ngươi nghĩ mà xem, thế lực của Đạo tu gần như bao trùm toàn bộ đại lục Linh Khu, dựa vào cái gì mà chỉ có đám người tu Đạo các ngươi được chiếm giữ mảnh đất rộng lớn phì nhiêu này?" Ân Khương nói lời nàng thật lòng suy nghĩ, "Khe hở giữa phạm vi thế lực của Đông Nam Tây Bắc tứ sơn và Đại Hoang là nơi Ma tu hoạt động, chính là Thiên Ma tứ giác; Thiên Chuẩn Phù Đảo ở xa tận Đông hải chẳng qua cũng chỉ là một hòn đảo lớn, lại phải chứa vô số Yêu tu. Phật tu không tranh với đời thì thôi không nói, dựa vào cái gì mà Đạo tu các ngươi có thể chiếm toàn bộ lãnh thổ còn lại? Ai cũng thấy là quá không công bằng."
Việc này trước kia Đường Thời chưa hề nghĩ đến, bây giờ nhớ lại, dường như đúng là hơi quá độc tài. "Có điều... Ta nghe nói không phải toàn bộ Đại Hoang các đều là Đạo tu..."
"Đại Hoang các có mười hai các, tám các là của Đạo tu, hai của Yêu tu, hai của Ma tu, trong Tổng các còn có đến chín phần mười là Đạo tu — dù không phải toàn bộ đều là Đạo tu thì thế nào? Đại Hoang vốn đã trở thành địa bàn của Đạo tu." Oán khí của Ân Khương dường như cuối cùng cũng bị kéo ra, "Địa bàn không cân bằng, ắt sẽ tạo thành lực lượng hậu phương không cân bằng. Mặc dù bây giờ trong mười hai các có hai các của Yêu tu, sau này cũng sẽ vì không có người bổ sung mà trở nên hoang phế. Đến lúc đó, toàn bộ đại lục Linh Khu chính là thiên hạ cho Đạo tu xưng bá."
"..."
Cái nhìn đại cục của Ân Khương không sai.
Cảm giác của Đường Thời cũng chỉ có vậy mà thôi, việc này vốn chẳng mấy liên quan đến một tên Trúc Cơ kỳ như hắn.
Y không mấy để ý, cứ thế mà nằm luôn xuống đất, dáng vẻ như chuẩn bị nghỉ ngơi.
Ân Khương trầm mặc lâu thật lâu, mới một lần nữa thở dài: "Nhóc con, chúng ta làm một giao dịch đi."
"Cái gì?" Đường Thời thong thong thả thả.
Ân Khương nói: "Ta sẽ dạy ngươi tu hành, sau này đảm bảo ngươi sẽ vào được Đại Hoang các; ngươi hứa đưa ta trở về Thiên Chuẩn Phù Đảo, ta không thể tiếp tục ở trong hộp nữa. Chỉ tộc nhân của ta mới có thể dùng cơ quan trên Thiên Chuẩn Phù Đảo để giải phong ấn cho ta."
Kỳ thực Ân Khương đã làm Yêu nhiều năm như vậy, cũng phải có chút ánh mắt nhìn người.
Người như Đường Thời tuy thủ đoạn độc ác, nhưng nhìn dưới góc độ khác thì lại là người tương đối chân thật. Nếu có thể thành lập giao dịch với người như vậy, khả năng bị hủy bỏ khế ước rất nhỏ. Huống chi, thệ ước còn mang theo sức mạnh áp chế.
Đường Thời nghe thì nghe, nhưng một lúc lâu sau cũng không đáp lời, Ân Khương cho rằng y đang suy nghĩ nên cũng không nói gì.
Thế nhưng đợi rất lâu rất lâu, mới phát hiện tên này thế mà đã ngủ mất!
Mẹ nó!
Tên ngu ngốc này thế mà dám ngủ!
Ân Khương cảm thấy cả cuộc đời đều chìm trong tăm tối... Có phải mị lực của nàng bị phong ấn lâu quá mà tiêu tán rồi không....
Ân Khương: "..." Ai đó tới đè chết tên tiện nhân này đi!
Tác giả có lời muốn nói:
Ân Khương: ... Ai đó tới đè chết tên tiện nhân này đi!
Thị Phi: ...