Chuyện kỳ dị thì năm nào cũng có, nhưng năm nay lại đặc biệt nhiều.
Các đệ tử Tẩy Mặc các cũng không ngờ được, đầu tiên là đột nhiên có một quái nhân xuất hiện tại hội ao Tẩy Mặc, vừa ngồi xuống xem quyển trục là ngồi hơn nửa tháng không ăn không uống, nhưng chuyện này còn chưa tính là gì; lại nghe nói kẻ kia là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, thôi thì cũng không có gì đặc biệt; ai ngờ được bây giờ y lại muốn nhập môn, đến lúc này thì đúng thật là chuyện lạ đời rồi.
Tẩy Mặc các cũng giống các môn phái tu chân khác, việc chiêu mộ đệ tử đều tiến hành theo định kỳ, cũng không tùy ý nhận người từ nơi khác tới, nhưng nếu người muốn nhập môn là một tu sĩ đã lên tới Trúc Cơ kỳ thì lại là chuyện khác.
Người tiếp đãi Đường Thời là chưởng môn Tẩy Mặc các, tên là Tô Hàng Đạo.
Tô Hàng Đạo đã ở Tẩy Mặc các nhiều năm nhưng cũng rất ít khi gặp chuyện ly kỳ như vậy, từ lúc biết người trẻ tuổi kia ngồi trọn một tháng trước quyển trục, Tô Hàng Đạo liền biết rằng, Tẩy Mặc các đã vắng lặng nhiều năm của ông cũng đến lúc có một luồng gió mới rồi.
Vừa nghĩ đến người, quả nhiên người đến.
Tô Hàng Đạo đã già, cả khuôn mặt đã nhuốm màu phong sương nhưng cũng không thể che khuất sự sắc sảo nơi đáy mắt, từ khóe mắt đuôi mày vẫn còn mơ hồ nhìn ra được nét anh tuấn thời trẻ. Có tu vi trung kỳ Nguyên Anh trong người, ông bước đi không một chút tiếng động, nhẹ nhàng tới trước đại điện Đường Mặc, ông liền nhìn thấy người trẻ tuổi đang đứng trong điện.
Ông tạm thời không vào trong, cũng không để đối phương phát hiện, chỉ đứng bên ngoài nhìn vào.
Trang phục mặc trên người là đạo bào màu xanh thông thường, tu vi nhìn ra được là Trúc Cơ kỳ, dáng người có vẻ mảnh khảnh, lúc y nghiêng người lại có thể thấy khuôn mặt cũng rất đẹp. Chỉ có điều, ánh mắt kia không hề giống mấy đệ tử chưa trải đời của ông.
Đáy mắt người trẻ tuổi này ẩn giấu quá nhiều thứ, tuy nhiên chuyện này cũng không hề gì.
Bởi vì giờ khắc này đây, đôi mắt người đó đang đắm chìm trong vô vàn quyển trục treo trên Đường Mặc điện.
Nơi đây có thể nói là thánh địa của toàn bộ Tẩy Mặc các, uy danh mà vô số bậc tiền bối tạo nên và lưu lại bao năm qua đều ở nơi này.
Đường Thời còn chưa biết sau lưng có người, y chỉ là nhịn không được mà quét ánh mắt dọc từ trái sang phải, nào là mai lan trúc cúc, nào là cá nhảy chim bay, rồi thì trăng hoa gió tuyết, lại đến núi non sông hồ, cầu cong nước chảy, hay là sương mờ bến cũ, sông dài tà dương... Mỗi một bức tranh đều tinh mỹ tột cùng, tràn đầy ý cảnh khiến người mê say.
Đường Thời thực sự không nhịn được mà muốn đề thơ cho tất cả những bức họa này, y thậm chí bắt đầu cảm thấy mình có chút điên cuồng.
Mới trước đó còn ngồi trước quyển trục tại hội ao Tẩy Mặc hơn nửa tháng để cảm thụ phong vị và ý cảnh bên trong mỗi một đường bút, mỗi một nét vẽ, giờ lại nhìn thấy những bức tranh trước mắt này, Đường Thời theo thói quen liền chìm đắm vào trong đó.
Y ở bên trong nhìn thật lâu, ở bên ngoài Tô Hàng Đạo cũng nhìn y thật lâu.
Từ hừng đông đến khi màn đêm buông xuống, Tô Hàng Đạo vuốt vuốt chòm râu trên cằm, nói với các đệ tử bên ngoài: "Đừng đi vào quấy rối y, cứ để y ở bên trong xem cho đã, chờ khi nào hắn xem đến bức thứ ba từ cuối lên thì đến báo cho ta."
"Vâng thưa chưởng môn." Các đệ tử ngoài điện thấp giọng trả lời, đồng thời cảm thấy thật kỳ quái.
Chưởng môn vốn là một quái nhân thì không nói làm gì, tên vừa tới này cũng là một quái nhân. Hồi bọn họ mới nhập môn, sau khi vào cửa cũng sẽ bị các loại ảo giác kỳ lạ trong quyển trục hấp dẫn, nhưng không hề lâu như thế, cũng không say mê đến vậy.
Vừa vào đại điện, tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia liền một lần nữa không ăn không uống mà nhìn liên tục vài ngày, ban đầu mọi người còn hứng thú vây xem, một vài đệ tử nội môn cũng tham gia cùng, nhưng cũng chỉ nhìn mấy lần rồi thôi.
Đối với người của Tẩy Mặc các, chuyện mới lạ mà làm lại thì cũng thành chuyện cũ, nên không có mấy người để ý tới Đường Thời nữa.
Cho tới khi Đường Thời xem đến bức tranh thứ ba từ cuối lên, rốt cục có người chạy đi báo cho chưởng môn, khi đó Tô Hàng Đạo mới tới lần nữa.
Sau mấy ngày không gặp, giờ tu sĩ này đã hơi tiều tụy, đôi mắt giăng đầy tơ máu, thế nhưng ánh mắt y lại sáng ngời.
Tô Hàng Đạo đến nơi vừa đúng lúc Đường Thời dời ánh mắt khỏi quyển trục cuối cùng, y ngồi xếp bằng xuống đất, phun ra một hơi khí đục, điều tức một lúc lâu mới lấy lại được sức.
Giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một ông lão râu bạc đang ngồi trên đại điện mỉm cười nhìn y.
Đường Thời biết đã có rất nhiều người đến rồi đi trong lúc mình chìm đắm với những cuộn tranh này, nhưng toàn bộ tâm tư của y đều đặt trên những bức họa, hoàn toàn không hề phân tâm đi chú ý chuyện xung quanh. Ông lão này có thể ngồi ở vị trí cao nhất trong tòa đại điện này, vậy chắc hẳn là chưởng môn Tẩy Mặc các?
Tô Hàng Đạo biết Đường Thời đã dời sự chú ý ra khỏi vô số quyển trục trong điện, bèn nói: "Lão già này chính là người đứng đầu Tẩy Mặc các, ta nghe nói ngươi muốn vào Tẩy Mặc các của ta. Trong một tháng nay ngươi đã xem vô số cuộn tranh, có thu hoạch được gì không?"
"Chỉ một việc vẽ tranh, đã bao hàm vô vàn tri thức." Lúc này đây Đường Thời thật sự có cảm giác như vậy, y nhớ lại những gì mình được chứng kiến trong mấy ngày qua, liền thấy rằng hiểu biết của mình còn quá ít ỏi, giờ chẳng lẽ lại nói thu hoạch là biết được bản thân rất kém hiểu biết? Vì vậy Đường Thời chỉ có thể nói, "Vãn bối thực sự không lý giải được gì nhiều. Mỗi một quyển trục đều là tổng hòa của hội họa, thư pháp, khắc dấu*, trận pháp, ấn quyết*, đan dược, tu hành, tâm cảnh... vô số đạo pháp tuyệt diệu. Vãn bối đối với những đạo pháp này, nói thực là dốt đặc cán mai, lại luôn khát khao trong lòng."
*Khắc dấu: tức nghệ thuật chế tác con dấu, là sự kết hợp giữa thư pháp (chủ yếu là chữ Triện) và điêu khắc (bao gồm cả tạc và đúc), là một hình thức nghệ thuật đặc trưng đã có 3700 năm lịch sử.
*Ấn quyết: là từ được dùng trong Phật giáo để chỉ các tư thế và cử chỉ đặc biệt của cơ thể, mà chủ yếu là bàn tay và ngón tay, mỗi động tác tương ứng với những ý nghĩa đặc biệt và mang lại công năng thần diệu.
"Hay, hay cho một câu dốt đặc cán mai lại luôn khát khao trong lòng!"
Nghe xong những lời thẳng thắn của Đường Thời, Tô Hàng Đạo cười ha hả, vỗ tay vài cái, lại nói: "Người đột nhiên muốn gia nhập Tẩy Mặc các không phải ít, cũng không phải không có người tu vi cao hơn ngươi, nhưng lại khó có ai thản nhiên được như ngươi vậy. Xem hết các quyển trục trong Đường Mặc điện, ngươi lại hiểu được mình thiếu hiểu biết, mà không phải là lĩnh ngộ được gì đó từ những kỹ thuật thư pháp, hội họa hay trận pháp này, quả thật là hiếm thấy."
Đường Thời hơi thẹn thùng, không ngờ trước đây cũng có người giống mình.
Tô Hàng Đạo còn nói thêm: "Kẻ lên mặt khoe khoang hay kẻ phê bình người khác, thì nhất định phải có sẵn tài năng học thức trong người mới dám phê bình. Ngươi có thể thấy mình kém cỏi, nghĩa là ngươi đã hiểu rõ trong những quyển trục này ẩn chứa vô số cảnh giới mình chưa thể đạt tới, đây mới thật sự là lĩnh ngộ. Nếu bây giờ ngươi còn muốn gia nhập Tẩy Mặc các, thì ta sẽ thu ngươi làm đệ tử."
Đường Thời ngơ ngác, gần như không kịp phản ứng.
Nhìn hắn không có phản ứng gì, Tô Hàng Đạo hơi buồn bực: "Chẳng lẽ ngươi không muốn?"
"Không phải, không phải –" Đường Thời bị Tô Hàng Đạo nhắc nhở, bấy giờ mới phản ứng lại, vội vã cúi đầu, "Đệ tử Đường Thời, bái kiến sư tôn."
"Ha ha ha... Tốt, nhóc con nhà ngươi cũng coi như nhanh trí."
Tô Hàng Đạo cười ha hả.
Các đệ tử bên ngoài vô cùng ngạc nhiên, chưởng môn thế mà lại thẳng tay thu người này làm đệ tử? Đùa cái gì thế? Dù tu vi người nọ là Trúc Cơ kỳ thì cũng đâu đến mức phải như vậy? Đệ tử Trúc Cơ kỳ của Tẩy Mặc các cũng phải đến sáu mươi bảy mươi người, loại sơ kỳ Trúc Cơ như Đường Thời vốn đâu được xếp vào hạng cao cấp nào!
Vậy mà chưởng môn lại một hơi thu làm đệ tử luôn, quả thực là...
Không phải dùng hai chữ đố kỵ là có thể hình dung hết đâu!
Thực ra trong lòng Đường Thời có hơi chột dạ, dù sao y cũng đã từng gia nhập Thiên Hải sơn, nhưng nghĩ lại thì y cùng lắm cũng chỉ để lại thẻ sinh mạng tại đó, tấm thẻ kia chỉ có thể thông báo sống chết của y chứ không thể ảnh hưởng đến y mảy may, để cho những kẻ kia biết mình còn sống tốt chẳng phải cũng là một việc đầy khoái trá hay sao?
Việc ngày cũng không tính là bái sư lần thứ hai hay gì cả, vì dù sao ở Thiên Hải sơn y chỉ là một đệ tử trồng rau, địa vị còn thấp hơn cả đệ tử ngoại môn, làm gì có sư tôn nào?
Bây giờ gặp được một Tô Hàng Đạo có vẻ rất thích mình, Đường Thời thực ra rất cảm động.
Tô Hàng Đạo đi xuống, vỗ vỗ bả vai Đường Thời: "Ngươi không phải người của Nam sơn đúng không?"
Chưa gì đã bị nhìn thấu rồi, Đường Thời có chút xấu hổ, nhưng vẫn thản nhiên thừa nhận: "Đệ tử tới từ Đông sơn."
"Người Nam sơn nói chung đều đã quen thuộc với Tẩy Mặc các chúng ta, đã lâu lắm rồi không có ai xem quyển trục mà xem đến như say như cuồng giống ngươi." Nụ cười trên môi Tô Hàng Đạo bỗng phai nhạt vài phần, "Ta tên là Tô Hàng Đạo, chưởng môn đời thứ ba sáu của Tẩy Mặc các, ngươi chính là đại đệ tử* đời ba bảy, nhưng hiện tại ngươi cũng chỉ là một đệ tử bình thường, có thể vào nội môn hay không còn phải xem bản lĩnh của ngươi. Dù ngươi là đệ tử của chưởng môn, cũng không thể vi phạm quy củ của Tẩy Mặc các."
Quy củ của Tẩy Mặc các?
Đường Thời nhớ tới nghi thức họa thường gì đó, xem ra quy củ chính là về chiếc áo bào trắng của đệ tử nội môn.
Nhìn bộ dạng Đường Thời có vẻ không biết gì về Tẩy Mặc các, Tô Hàng Đạo suy nghĩ một chút rồi nói: "Thu đồ đệ cũng không cần nghi thức gì, thật ra thì dù ta thu ngươi làm đệ tử nhưng cũng sẽ không chỉ dạy gì nhiều cho ngươi, các sư huynh của ngươi có thể làm thay ta rất nhiều chuyện, mà thực ra đạo của quyển trục của Tẩy Mặc các vẫn phải dựa vào chính mình mà đi."
Môn phái loại này thường khá tự do, Đường Thời thích còn không kịp đây.
"Đệ tử hiểu."
"Nhập môn rồi thì tốt xấu gì cũng nên có một nghi thức nhập môn, ngươi đi theo ta."
Tô Hàng Đạo dẫn Đường Thời ra ngoài, bên ngoài từ lâu đã có rất nhiều đệ tử vây xem, ai cũng tò mò về người mới nhập môn nha.
Nhìn một đám người vây quanh, Tô Hàng Đạo cũng biết bọn họ đang hiếu kỳ, liền nói: "Ai có hứng thú thì cứ xem, ta cũng không ngăn các ngươi, đám nhóc thối các ngươi thực là càng ngày càng lười biếng."
Đám bên dưới liền hoan hô nhiệt liệt, người thì vừa hò hét "Chưởng môn thật là tốt" vừa bám theo, người thì chạy đi báo cho đám bạn.
Môi trường của môn phái này... Đúng là không phải thoải mái bình thường đâu...
Đường Thời không khỏi có chút ngạc nhiên, ở đây có điểm nào giống cái nơi như Thiên Hải sơn, chỉ cần hơi liếc nhìn về phía ngọn núi chính đã cảm thấy áp lực đầy mình?
Bầu không khí nơi này thực sự khiến người ta nhẹ nhõm vô cùng.
So với một môn phái, Tẩy Mặc các càng giống một thư viện hơn, không chỉ mỗi người đều hào hoa phong nhã, mà khí chất của nam nam nữ nữ nơi này đều không tệ — đương nhiên, Đường Thời vừa nghĩ như vậy, liền phát hiện ra vài gã đàn ông lưng hùm vai gấu đứng lẫn trong đám người, đã thế còn mặc trang phục văn sĩ nhã nhặn đầy mình, thật là khiến người ta không biết nói gì cho phải...
Tẩy Mặc các, thật sự là một nơi thần kỳ.
Đường Thời đi theo Tô Hàng Đạo, đám người đi sau hai người mấy trượng trên cơ bản đều là đệ tử ngoại môn, có người còn rất trẻ, cũng có người đã râu ria đầy mặt, Đường Thời quả thực không rõ rốt cuộc là có chuyện gì.
Rốt cục Tô Hàng Đạo muốn dẫn mình đi đâu?
Đường Thời không rõ ràng lắm, chỉ nghe đám người phía sau tán dóc.
"Các ngươi nghĩ y có thể đánh dấu được mấy tầng?"
"Y có tu vi Trúc Cơ kỳ, ít nhiều gì cũng phải được ba lần nhỉ."
"Trước đây khi chúng ta còn chưa có tu vi đã có thể đánh dấu được hai tầng rồi, hồi ngươi còn ở Luyện Khí kỳ được bao nhiêu tầng?"
"Lúc ta ở tầng ba Luyện Khí đã đánh dấu được tới tầng ba, ngươi thì sao?"
"Khi ta đến tầng bảy Luyện Khí thì đã lên tới tầng bốn rồi."
"Hiện giờ ngoại trừ chưởng môn và hai vị trưởng lão, trong số các đệ tử thì kỷ lục là của Tam sư huynh đúng không?"
"Năm ngoái hắn đã hoàn thành tầng thứ mười bốn rồi."
"Ôi, đến bao giờ chúng ta mới đạt được cảnh giới của Tam sư huynh đây?"
"Đại sư huynh chắc cũng sắp kết đan rồi nhỉ?"
...
Nghe đến đây Đường Thời cũng hơi mơ hồ, bình thường trong số đệ tử nội môn, tu vi cao nhất phải là vị đại sư huynh trong truyền thuyết mới đúng, như ở nơi này thì sẽ là Đỗ Sương Thiên, nhưng có vẻ Tẩy Mặc các này hơi khác thường.
Tô Hàng Đạo cũng không giải thích nhiều, ông chỉ dẫn Đường Thời men theo sơn đạo đi tới phía sau, thì ra sau núi cũng có một quảng trường nhỏ. Nơi bọn họ đang đứng là ngọn núi chính của núi Chiêu Diêu, từ đây có thể nhìn thấy một bên của quảng trường nhỏ, thế mà lại là một vách đá hình bậc thang cao vút!
Vách đá cheo leo ngàn trượng, mỗi mười trượng (33,3m) là một bậc thang, cứ từng tầng từng tầng mà vươn cao khỏi mặt đất, mỗi tầng chỉ rộng ba trượng (10m), vì thế từ xa nhìn lại thì cầu thang này cũng không rõ ràng lắm, sẽ chỉ khiến người ta nghĩ là độ dốc do thiên nhiên tạo thành.
Có điều mặt vách này hình như hơi nhẵn nhụi quá mức rồi, thậm chí khiến người ta cảm thấy đó là một mặt gương, lại càng giống như... một bức họa!
Hai mắt Đường Thời tỏa sáng, tập trung nhìn kĩ liền phát hiện trên vách đá có khắc rất nhiều nét bút li ti, có cái là một bức vẽ hoàn chỉnh, cũng có cái chỉ là chữ viết vụn vặt.
"Đây là thánh địa chân chính của Tẩy Mặc các, tên là vách Nghiên (vách đá nghiên mực), gồm hai mươi bảy tầng, mỗi tầng cao mười trượng, rộng ba trượng, dày hai trượng, mỗi một đệ tử sau khi vào cửa đều phải tới đây thử bút trên vách Nghiên này."
Gia nhập Tẩy Mặc các sẽ có rất nhiều hoạt động thú vị, thử bút chỉ là một trong số đó, sau khi nhập môn còn có những việc khác liên quan tới tu hành như luyện bút, lấy mực, điểm chỉ, trải giấy. Việc thử bút trên vách Nghiên không phải là một bài kiểm tra, mà chỉ là một nghi thức nhập môn mà thôi.
Tô Hàng Đạo giải thích cho Đường Thời, sau đó bảo y đi xuống quảng trường nhỏ: "Đứng ở Khôn vị* đó, ngươi thấy phía trước mặt mình rồi đúng không? Hai bên trái phải mỗi bên cắm mười một cây bút đá, ngươi cứ lấy một cây tùy thích, sau đó khắc lên vách Nghiên cái gì cũng được, xem ngươi có thể khắc đến tầng thứ bao nhiêu."
*Khôn vị: một vị trí trong bát quái, ý chỉ hướng Tây Nam.
Thì ra những lời bọn họ nói dọc đường là có ý này.
Đường Thời đã hiểu, y nhìn hai bên trái phải của mình, đúng là có cắm mấy cây bút đá, có lẽ là được chạm khắc từ đá tảng.
Y ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy trước mắt là vách đá cao chạm mây xanh, hơn nữa còn rộng lớn trải dài, không biết mặt sau của nó trông như thế nào.
Lúc này đây Đường Thời đứng trên quảng trường nhỏ, ánh mặt trời chói lọi chiếu xuống, kéo chiếc bóng của mọi người ra thật dài, dường như đã sắp đến hoàng hôn.
Không ít người tụ tập quanh quảng trường chờ xem bài kiểm tra của Đường Thời.
Xa xa có năm người đứng trên sơn đạo sau núi Chiêu Diêu, tất cả đều mặc trang phục màu trắng, gồm bốn nam một nữ, chính là năm đệ tử nội môn.
"Huynh nghĩ vì sao kẻ kia lại tới đây?" Nữ tử mặc áo mai đỏ trong tuyết cảm thấy khá hứng thú, nàng là Tống Kỳ Hân, nhị sư tỷ trong các đệ tử nội môn, bình thường trông có vẻ là một cô nương cao quý lạnh lùng, nhưng cách nàng nói chuyện lúc này lại khiến người ta cảm thấy rất dễ gần.
Đỗ Sương Thiên khoanh tay, nói: "Ta cũng thấy rất hứng thú, từ khi y ngồi xem quyển trục ta đã cảm thấy nhất định sẽ có chuyện thú vị xảy ra."
"Chà, Tẩy Mặc các chỉ có năm chúng ta là đệ tử nội môn, không biết ai sẽ là người thứ sáu đây? Lâu rồi không có bạn nhỏ nào gia nhập, thật sự rất khổ đó."
"Đệ mà cũng đòi kêu gào cái gì? Chẳng qua là già mà không nên nết, muốn có người gia nhập để cho đệ gọi là tiểu sư đệ thôi. Đúng không, ngũ sư đệ?"
"... Ha ha."
"Tam sư huynh, ngũ sư đệ... Các ngươi có thể đừng... kẹp ta ở giữa mà lườm nguýt nhau được không?"
"Ha ha, đồ ngốc."
Bên này ba người bắt đầu hoạt động cãi vã nghìn năm như một, bên kia Đỗ Sương Thiên và Tống Kỳ Hân thì ngẩng đầu nhìn bóng người trên quảng trường không xa trước mặt.
"Sư muội cho rằng y có thể đi được bao xa?"
"Vách tường này cũng không hoàn toàn quan hệ trực tiếp đến tu vi... Ta... không chắc lắm, nhưng ta luôn cảm thấy trên người y mang theo một cảm giác rất khó diễn tả."
"Yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi hả?"
"... Đại sư huynh, ngươi nhảy từ nơi này xuống được không?"
Đỗ Sương Thiên bị phỉ nhổ cũng chỉ khẽ mỉm cười: "Muội biết ta không phải là người thích đùa."
Tống Kỳ Hân lẳng lặng đáp lời: "Ai mà đùa cợt thì không phải là người*, ta hiểu ta hiểu. Có điều... Sư huynh, sau khi ngươi nhập môn đã vẽ được đến tầng thứ mấy?"
*"Không phải người" là một câu chửi của Trung Quốc, ý là kẻ nào đó xấu xa đến mức không xứng làm người. Trong trường hợp này nó chỉ mang tính chất vui đùa chứ không nghiêm trọng, nên thực ra có một cụm từ rất phù hợp để chuyển ngữ, là "Ai mà đùa cợt thì là con chó".
"Khi đó ta mới tới tầng ba Luyện Khí kỳ, đã khắc tới mặt đá thứ năm. Ta nhớ là khi sư muội nhập môn, hình như cũng vẽ đến tầng thứ năm." Đỗ Sương Thiên nhớ lại, nói xong một câu này liền quay đầu hỏi: "Tam sư đệ, hồi đệ mới nhập môn đã lên đến tầng thứ bảy đúng không?"
Còn đang mải đùa giỡn, tam sư đệ Bạch Ngọc nghiêng đầu lại, gật đầu một cái, "Khi đó tu vi của ta đã là tầng năm Luyện Khí kỳ, đúng là mặt đá thứ bảy. Trong năm chúng ta, hình như thành tích của ta là cao nhất."
Đương nhiên, hiện tại tu vi của Bạch Ngọc cũng là cao nhất.
Sau khi nhập môn, thực lực của hắn vẫn luôn trong trạng thái tăng trưởng cực nhanh, chỉ trong năm năm ngắn ngủi đã kết đan thành công, trở thành người có tu vi còn cao hơn cả Đỗ Sương Thiên.
Nếu Đường Thời biết đến Bạch Ngọc, sợ là cũng phải cảm thán người này thiên phú hơn người.
Như Thị Phi, dù xuất thân từ Tiểu Tự Tại Thiên nhưng đến độ tuổi này cũng mới lên tới Kim Đan kỳ — đương nhiên, Phật tu và Đạo tu khác nhau, ban đầu tốc độ tu hành của Phật tu rất chậm, nhưng đến giai đoạn sau lại không có bình cảnh*, không giống như Đạo tu luôn cần đột phá giới hạn.
*Bình cảnh: khi việc tu luyện đến giai đoạn bão hòa, người ta có thể rơi vào trạng thái trì trệ, không thể tiến bộ. Đây là một ranh giới quan trọng, nếu không tìm ra điểm đột phá thì sẽ bị kẹt trong bình cảnh mãi mãi, không thể đạt cảnh giới cao hơn.
Các Phật tu chỉ cần lĩnh ngộ được Phật pháp, thì một bước lên trời cũng không phải việc khó khăn.
Nói cho cùng, đạo tu hành luôn không giống nhau.
Bọn họ đứng đó cùng thảo luận xem Đường Thời sẽ có thành tích như thế nào, nhưng dự đoán của mỗi người lại có sự chênh lệch lớn.
Đại đệ tử Đỗ Sương Thiên đoán năm, nữ tu duy nhất trong nội môn là Tống Kỳ Hân đoán bốn, người nhìn có vẻ tùy tiện nhưng lại có tu vi cao nhất là Bạch Ngọc thì đoán sáu, còn lại lão tứ Âu Dương Tuấn hay mất tự nhiên và lão ngũ Diệp Thuấn bụng đầy ý xấu đều chỉ đoán bốn.
Thực ra thành tích của phần lớn bọn họ lúc mới nhập môn cũng chỉ là bốn tầng, còn đệ tử ngoại môn khi vừa vào thường chỉ lên đến tầng hai hoặc tầng ba.
Thực ra nếu Đường Thời không phải là tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì chắc chắn họ sẽ không thèm để mắt, nhưng Đường Thời lại mang trong mình tu vi Trúc Cơ kỳ mà bái nhập Tẩy Mặc các, thì chuyện này lại có chút thú vị hơn bình thường.
Không tính Đại Hoang các, trong Tiểu Hoang tứ sơn thì Trúc Cơ kỳ đã được xem là rất tốt, đến cả người có tu vi cao nhất Tẩy Mặc các cũng chỉ là Nguyên Anh kỳ, Kim Đan kỳ đã có thể coi là đáng nể, sao còn có thể nói gì người khác?
Người có tu vi Trúc Cơ kỳ, nhiều khả năng là đi ra từ môn phái khác, không biết vì lý do gì mà...
Tất nhiên cũng có thể là người được gia tộc lớn nào đó bồi dưỡng ra, nhưng người như vậy vì sao lại muốn gia nhập Tẩy Mặc các, mà chưởng môn lại cũng đồng ý, đây mới là chuyện khiến mọi người khó hiểu.
Giờ họ muốn xem thử xem rốt cục Đường Thời có bản lĩnh gì.
Đường Thời đứng ở nơi này cũng hiểu rõ, tất cả mọi người đều có vẻ hứng thú như vậy, hẳn là muốn biết y có thể đi được tới đâu.
Đường Thời lui về phía sau một bước, tay trái khẽ đảo qua, liền tung ra thuật khinh thân "Bạch mao phù lục thủy". Y thoáng nhìn qua lòng bàn tay mình, cuối cùng nâng bút nhẹ nhàng viết một chữ "Trùng" trên tầng thứ nhất của vách Nghiên, ngòi bút bằng đá chỉ hơi vạch qua mặt đá cũng đã để lại vết tích, từ đó có thể thấy vách tường này khá mềm, không cứng bằng cây bút đá này.
Tầng đầu tiên nhẹ nhàng như vậy là rất bình thường, mọi người xung quanh cũng không hề tỏ vẻ ngạc nhiên.
Thân hình y khẽ động, liền dễ dàng nhảy lên tầng thứ hai. Đứng tại vị trí cao mười trượng, phía sau là khoảng không rộng lớn, trước mắt là vách đá chọc trời, khiến y có cảm giác như mình đang đứng trên sườn núi mà đối mặt với non cao vạn trượng, chỉ cần hơi ngả người về phía sau là sẽ lập tức ngã xuống.
Đường Thời giơ tay lên, làm một loạt động tác giống như vừa rồi, nhưng lại cảm thấy khó khăn hơn một chút, tựa như đang cắm một cây đinh vào trong đá. Nhưng dù sao y cũng là một tu sĩ, cổ tay vừa rung lên, liền tạc ra một chữ "Trùng" lớn trên vách Nghiên.
Y cơ bản đã hiểu rõ vì sao lại như vậy, nên lại càng không chần chờ, sau khi viết xong liền đi lên trên.
Không biết kết quả tốt nhất từ trước đến giờ là tầng thứ bao nhiêu?
Từ tầng thứ nhất đến tầng thứ ba đã được khắc rất nhiều chữ, ba tầng này Đường Thời cũng khắc rất thuận lợi, tới khi y lên đến tầng thứ tư, mọi người cuối cùng cũng hướng sự chú ý về phía t.
Theo lý thuyết, ba tầng đầu chỉ là kiểm tra sức lực, Đường Thời chỉ dùng lực cổ tay đã có thể dễ dàng dùng bút viết chữ lên vách Nghiên, vậy tầng thứ tư thì sao?
"Tầng thứ tư là tầng khảo nghiệm sự khéo léo phải không nhỉ? Độ cứng của bút đá căn bản là không loại bút nào khác có thể sánh bằng. Đúng rồi... Hình như lúc nãy chưởng môn không nói cho y biết là nếu ngã xuống thì chỉ có thể làm lại từ đầu đúng không?" Tống Kỳ Hân nhìn một lát liền nhíu mày, dường như đang suy nghĩ về vấn đề thâm sâu là Đường Thời có thể đi tới chừng nào.
Mà Đỗ Sương Thiên đứng bên cạnh nàng từ đầu đến cuối chỉ khoanh tay, mặt đầy vẻ trầm ổn: "Y ra tay rồi."
Lúc này cây bút trong tay Đường Thời không thuận lợi đâm vào vách đá như t đã tưởng. Y tăng lực cổ tay, rót linh lực trong cơ thể vào ngòi bút, nhờ vậy đầu bút mới hơi tiến vào một chút, nhưng nháy mắt sau đã bị kẹt lại. Y có thể cảm thấy rất rõ đủ loại linh lực không thuộc về mình đang vây quanh ngòi bút, muốn ngăn cản động tác đưa bút của y.
Có lẽ cần phải...
Dùng kỹ xảo của bản thân để hóa giải lực cản ẩn trong vách Nghiên chăng?
Thế nhưng...
Giờ mới đến tầng thứ tư mà đã bị buộc phải sử dụng linh khí cùng kỹ xảo, quả thực... Khá là mất mặt đó!
Đường Thời nghĩ nghĩ, khóe môi bỗng câu lên một nụ cười đầy ý xấu, ở đây chỉ có quy định là phải khắc chữ chứ không yêu cầu rõ phải khắc bằng cách nào, vậy cứ thô bạo dùng sức mà khắc cũng được đúng không?
Vì thế Đường Thời không chút lưu tình thẳng tay phóng ra càng nhiều linh lực, sau đó vung cổ tay, ngòi bút theo đó mà chuyển động kéo theo một loạt tiếng "Kétttt" chói tai, cứ thế một chữ "Trùng" được chậm rãi khắc thành.
Đám người vây xem ở phía sau hít vào một hơi, "Cái tên điên này!"
Hồi còn ở mười tám cảnh Tiểu Hoang Đường Thời đã nghe không ít người nói y như vậy, giờ nghe thấy cũng chỉ như gió mát thoảng qua tai, đã không còn bất cứ cảm giác gì nữa.
Ngay sau khi dùng sức dằn xuống một chữ "Trùng", y đồng thời mượn lực mà lên, vụt một cái đã bay đến tầng thứ năm!
Đám người phía dưới đều đã từng thử sức trên vách đá này, cũng biết khắc được một chữ khó như thế nào, ai cũng không ngờ được lại có tên quái thai như Đường Thời, dám thẳng tay dùng sức mạnh mà khắc chữ, quả thực là...
Nếu có thể, bọn họ thật sự rất muốn mắng Đường Thời một câu, cầm thú!
Năm đệ tử nội môn đứng một góc kia cũng câm nín, thực sự là không biết nên nói gì cho phải.
"Ta đột nhiên cảm thấy, chúng ta và y không chỉ thua kém nhau ở tu vi, mà có thể còn ở cách hoạt động não..." Bạch Ngọc khẽ vuốt khuôn cằm anh tuấn, nói một câu được mọi người sâu sắc đồng ý.
Hiện tại Đường Thời nhập môn khi đã có tu vi Trúc Cơ kỳ, đương nhiên có thể dựa vào sức mạnh thuần túy mà khắc chữ, còn bọn họ trước đây khi khắc chữ ở tầng thứ tư đều phải vận dụng kỹ xảo để phá giải linh lực tán loạn ẩn trong vách Nghiên.
Mà Đường Thời vẫn đang tiếp tục cái hành vi phá giải... hoàn toàn không có kỹ xảo và biến hóa này.
Y dựa theo phương pháp ở tầng thứ tư mà thẳng tay công phá tầng năm, trong chớp mắt này, một tràng tiếng vỗ tay đột nhiên bùng nổ trên quảng trường, còn có người hoan hô: "Cái tên này, có cần dùng phương pháp dã man như vậy mà phá kỷ lục không? Mặt mũi năm vị sư huynh biết để vào đâu, ha ha ha ha... Tiến lên nào...!"
"Ha ha ha... Lợi hại ghê!"
"Tên này chui từ đâu ra vậy?"
"..."
...
Đám phía dưới tranh cãi ầm ĩ loạn xạ, mà Tô Hàng Đạo lại dần nhíu đôi lông mày, không thể không nói, so với một tu sĩ Trúc Cơ kỳ tu sĩ thì lực công kích của tên nhóc Đường Thời này thực sự rất cao, nhưng so với môn phái đi theo con đường văn nhã như Tẩy Mặc các thì sát tâm của Đường Thời quá nặng.
Người như vậy, về sau có thể tĩnh tâm mà tu hành theo con đường của họ không?
Ấn Tuyên thập tam sách không phải là thứ mà người bình thường có thể tu hành.
Đường Thời không biết nỗi lo của người bên cạnh, y chỉ đang gắng sức khắc chữ trên mặt đá mà thôi. Chớp mắt đã vượt qua tầng năm, ngay giây phút lên đến tầng thứ sáu y liền biết mình không thể dùng cách trước đó mà phá giải được nữa.
Bởi vì ở tầng này, trước mặt y là một bức tranh đơn giản phác họa dòng nước.
Hoa văn trên vách Nghiên như biến thành nét vẽ chuyển động trước mắt Đường Thời, tầm mắt của y không kiềm được mà dao động theo những đường nét này, bàn tay cầm bút cũng vì thế mà khựng lại.
Người ở phía dưới liền biết Đường Thời gặp phải phiền toái, y lên đến tầng thứ sáu này là đã đạt tới dự đoán của Bạch Ngọc, đệ tử nội môn lợi hại nhất rồi, chỉ là không biết Đường Thời có thể hoàn thành việc khắc chữ rồi mới rơi xuống hay không.
Đỗ Sương Thiên nói: "Thực ra độ khó của vách Nghiên đều là tăng thêm từng chút một, y vốn không phải người của Tẩy Mặc các chúng ta nên cũng không biết gì về thử thách này. Thật ra chỉ cần dựa theo chỉ dẫn của vách Nghiên thì làm gì cũng đơn giản hơn rất nhiều. Mà hiện tại y gần như cái gì cũng không biết, sao có thể dựa vào vân giấy của quyển trục và gân lá trên cỏ Chúc Dư mà phác hoạ chữ viết được?"
Bạch Ngọc cũng gật đầu, nói: "Tầng thứ sáu đã là cảnh giới có hình có ảnh, nhưng hắn lại không để ý đến kiến thức cơ sở của những tầng dưới mà lên thẳng tới tầng khảo nghiệm khả năng hội họa này, không chừng còn bị ảo cảnh này vây hãm, không biết bao giờ có thể thoát ra — "
Một chữ "được" còn chưa kịp nói ra, mọi người liền thấy một vầng sáng rực rỡ dâng lên trong tay Đường Thời, chậm rãi bao trùm bàn tay y, đồng thời lan tràn đến cây bút y cầm trên tay.
Ngay sau đó, bàn tay Đường Thời rốt cục cũng chuyển động.
Y nâng bút đá nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, đưa ngòi bút linh hoạt như thể đang cầm một cây bút lông, cứ thế khẽ gẩy lên dòng nước trong bức họa, dùng linh lực để khống chế những nét vẽ đó dạt sang một bên, mà ngòi bút của y lại chọn nơi không có hoa văn, cũng chính là nơi dòng chảy yếu nhất mà đi từng đường.
Hoa văn trên vách Nghiên bị ngòi bút của Đường Thời nhẹ nhàng gẩy một chút, liền lui sang một bên, tựa như bị gợn ra một cuộn sóng nho nhỏ, mà nơi hoa văn dạt ra chỉ còn lại một mảng tường vẹn nguyên mềm mại.
Bút trên tay Đường Thời liền quẹt một đường trên khoảng trống này, vừa mới hạ xuống nét đầu tiên của chữ "Trùng", sóng hoa văn mà y vừa đẩy ra đã tràn trở lại. Đường Thời hơi nhíu mày, lại bình tâm tĩnh khí đẩy gợn sóng này ra, tiếp tục đặt bút. Nét bút thứ hai hoàn thành, ngay sau đó lại có cuộn sóng khác tràn qua...
Người bên dưới chỉ thấy Đường Thời đứng tại nơi cao năm mươi trượng, một tay cầm bút, vạch ra từng luồng lại từng luồng ánh sáng nhuốm mùi mực dọc ngang khắp tầng thứ sáu của vách Nghiên, hạ xuống từng nét lại từng nét bút. Nói thì chậm, nhưng trên thực tế cũng chỉ mất một lát, một chữ "Trùng" hoàn chỉnh đã được tạo thành.
Đường Thời thở phào nhẹ nhõm, không do dự nữa mà xoay người bay lên thẳng một đường. Tầng tiếp theo là một bãi đá, vô số đá cuội không ngừng va đụng, mà phạm vi chịu tác động của từng viên đá nhỏ hơn dòng nước rất nhiều, tìm điểm chính xác để đẩy chúng ra khá khó khăn, nên lần này hắn cần tốn không ít công sức. Hơn nữa lực va chạm của đống đá này rất lớn, nên đến khi viết xong chữ "Trùng", trán Đường Thời đã ướt đẫm mồ hôi.
Lại một tầng, tầng thứ bảy! Công phá!
Đám người bên dưới đã không nói nên lời, chỉ thấy bóng dáng Đường Thời bay vụt lên một lần nữa, liền bước tới vị trí cao hơn. Gió núi đã chuyển lạnh, ánh tà dương từ xa xa rụng rơi trên người Đường Thời, một lần nữa y lại nâng bút, đáy lòng không gợn bất cứ suy nghĩ rối ren nào, chỉ có một bức họa trước mắt này đây.
Một tầng này, là sa mạc!
Vô số cát lao tới tấn công ngòi bút của hắn, mỗi hạt vô cùng nhỏ bé, dù tốc độ đưa bút của Đường cực nhanh, nhưng sa mạc lại là như thế nào?
Cát vàng nhỏ bé mà mênh mông vô tận, gạt ra được một ít lại có vô số hạt khác xông tới, đẩy ra từng hạt một thì biết phải đẩy tới khi nào?
Đường Thời cau mày, cổ tay không ngừng qua lại, ánh mắt mọi người đã không theo kịp tốc độ tay của y.
Bạch Ngọc bất thình lình mắng một câu "Biến thái", Tống Kỳ Hân cũng nói theo: "Cổ tay của tên này sẽ không gãy mất chứ? Y mà đi theo trường phái chi tiết* thì nhất định sẽ đạt được thành tựu lớn."
*Nguyên văn là "công bút", một trường phái tranh tả thực của Trung Quốc cổ đại, chú trọng sự tinh tế và tỉ mỉ, yêu cầu khắc họa đến từng chi tiết nhỏ nhất của sự vật, trái ngược với "tả ý" là lối vẽ chấm phá truyền thần.
"Ta lại thấy không hẳn là y hợp với lối vẽ này. Dù khả năng khống chế bút của y rất tốt, nhưng trông y không giống người không thể sử dụng các bút pháp khác — chúng ta không thể dùng thân phận đệ tử của Tẩy Mặc các để đánh giá y, các ngươi đừng quên là y vừa mới nhập môn, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của chính mình để qua ải." Đỗ Sương Thiên bình tĩnh phân tích, thực ra Đường Thời lên đến tầng thứ bảy là gần như đã phá được kỷ lục của Bạch Ngọc, người luôn luôn nghiêm chỉnh như Đỗ Sương Thiên cũng phải bật cười, "Tam sư đệ nghĩ y có thể vượt qua không?
"Lúc đó ta qua được là nhờ có linh quang chợt lóe trong đầu, không biết y có thể có được linh quang này không."
Bạch Ngọc cũng thấy rất hứng thú, nhưng cảm giác sắp bị người khác phá kỷ lục thực sự là không tốt chút nào.
Bất kể nói thế nào, người tên Đường Thời này cũng rất lợi hại, chỉ là không biết rốt cục y có thể đi tới bước nào.
Lúc này Đường Thời còn đang gian nan khốn khổ đấu tranh với vô số hạt cát.
Vách Nghiên này quả thật là một đồ chơi thần kỳ, ngay cả những thứ như thế này cũng có thể bắt chước được, mỗi một tầng là một loại hoa văn...
Đường Thời nhớ lại vô số quyển trục mình từng xem trước đó, trên mặt giấy của quyển trục cũng có rất nhiều hoa văn, lẽ nào... Đây cũng là một loại khảo nghiệm? Không chỉ yêu cầu bút pháp, mà càng cần mô phỏng cảm giác khi vẽ tranh hay chuyển động của bút lông trên trang giấy, như thế mới có thể thành công...
Việc vẽ tranh này cũng không chỉ có nghĩa là vẽ tranh đơn thuần, mà còn phải cân nhắc đến trạng thái của giấy vẽ, vậy thì...
Giờ phải làm thế nào?
Giờ Đường Thời phải suy xét đến trạng thái của giấy vẽ sao?
Ban đầu là hoa văn nước chảy, y chỉ cần dùng bút gạt ra, sau đó là hoa văn hình đá, y phải đẩy từng viên từng viên một, nói cách khác là mỗi loại vân giấy đều cần dùng bút pháp khác nhau.
Việc này chứng tỏ điều gì?
Là loại giấy khác nhau phải dùng bút pháp khác nhau, hay là mỗi bộ phận trên một tờ giấy lại cần một bút pháp riêng biệt... Mà... Loại giấy vẽ nào sẽ thích hợp với bút pháp nào đây?
Phải làm gì để đối phó với những hạt cát này?
Đường Thời khẽ cười, ngay sau đó liền vung mạnh cây bút trong tay, vạch một đường ngang thật dài trên vách Nghiên trước mặt, động tác vẩy mực múa bút mang theo cảm giác phóng khoáng khôn cùng. Chỉ trong chớp mắt, tất cả cát trên vách đá đều bị đánh dạt ra, để lại một mảng tường trống cực lớn, Đường Thời lập tức hạ xuống một chữ ngay trên khoảng trống này!
Trùng!
Mọi người xung quanh chỉ có thể hít ngược một hơi khí lạnh!
Lúc này y đã san bằng kỷ lục của Bạch Ngọc, bốn người còn lại nhao nhao quay đầu nhìn Bạch Ngọc, cười hớn hở.
Đường Thời tiếp tục tiến lên, thì ra là thế, thì ra là thế!
Y đã biết rốt cục vách Nghiên này dùng để khảo nghiệm cái gì, vẽ tranh cần những gì thì nơi đây kiểm tra chính là cái đó, bất kể là lực cổ tay, bút pháp hay là cái gì khác...
Nhưng ngay giây phút lên tới tầng thứ tám, vừa nhìn thấy bức họa trước mắt hắn liền có cảm giác như mình đang hãm sâu trong một mảng bùn lầy, mà sau lưng chính là bờ, khiến người ta nhịn không được muốn lùi về phía sau một chút. Vì vậy trong nháy mắt vừa đi lên, Đường Thời lùi một bước.
Có một câu nói là sai một li đi ngàn dặm*.
*Nguyên văn là "nhất thất túc thành vạn cổ hận" – một lần sảy chân để hận vạn đời. Vốn câu gốc chỉ là 'thiên cổ hận' (hận nghìn đời) thôi, nhưng bạn Đường Thời chế thành 'vạn cổ hận' cho thêm phần long trọng.
Ngay trong khoảnh khắc rơi khỏi bậc thang này, Đường Thời liền sực tỉnh, chỉ thấy trước mắt là bầu trời sạch trong, đúng lúc này thái dương hạ xuống, một vệt ánh sáng cuối cùng cứ như vậy mà tan biến nơi chân trời.
Tô Hàng Đạo ở phía sau thở dài một hơi, sau đó dẫn đầu mọi người bắt đầu vỗ tay, dù thất bại nhưng Đường Thời đã lên đến tầng thứ tám, có thể coi là phá kỷ lục rồi.
Trước đây Bạch Ngọc đến lúc sắp rơi xuống mới có thể vượt qua tầng thứ bảy, vừa hoàn thành hình vẽ của mình, cả người hắn đều ngã thẳng xuống dưới, so ra thì chắc chắn là Đường Thời lợi hại hơn.
Nhưng bản thân Đường Thời lại không hài lòng.
Y đi xuống, bước tới trước mặt Tô Hàng Đạo, cung cung kính kính hành lễ.
Ánh mắt Tô Hàng Đạo mang theo vài phần tán thưởng, "Dù sát khí của ngươi hơi lớn một chút, có vẻ không thích hợp với môn phái chúng ta, nhưng hiện nay nghệ thuật quyển trục đã sa vào hoàn cảnh khó khăn, mà ngươi lại như một dòng máu mới, không chắc có thể mang đến sự biến đổi như thế nào. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính thức trở thành đại đệ tử đời thứ ba bảy của Tẩy Mặc các. Đêm nay ngươi sẽ được nhận bút vẽ của mình, có điều đồ tốt đều cần tự tay tạo thành, hy vọng sau này ngươi có thể giống như năm sư huynh sư tỷ nội môn, có được họa thường* cho bản thân mình."
Nói xong, ông xoay người nhìn bốn nam một nữ mặc đồ trắng đứng sóng vai nhau nơi sườn núi, khẽ mỉm cười, tựa như đang nhìn những hậu bối mà ông luôn thương yêu.
Đường Thời dời mắt về phía năm người kia, người đứng thứ ba và thứ năm trong số họ vươn tay ra vẫy vẫy với y từ xa, khuôn mặt dường như đang tràn đầy ý cười. Ba người còn lại không có động tác gì, nhưng cũng có vẻ rất ôn hòa.
Giờ khắc này, Đường Thời đứng bên cạnh Tô Hàng Đạo, không hiểu vì sao mà cảm thấy khóe mắt mình hơi ẩm ướt.
Tô Hàng Đạo đang dùng ánh mắt nhu hòa mà nhìn năm người kia nên không phát hiện vẻ kỳ lạ của Đường Thời, ông nói: "Ta thấy ngươi có vẻ rất hứng thú với đạo thơ họa, ta thu ngươi làm đệ tử không phải vì tu vi Trúc Cơ kỳ của ngươi, mà chẳng qua là vì một chữ tâm, cái tâm thành tín hướng đạo. Dù làm bất cứ việc gì, chỉ cần có tâm là được."
Câu nói này rất dễ hiểu, Đường Thời cúi đầu nắm hai bàn tay vào nhau, cảm thấy hình vẽ trên hai lòng bàn tay gắn kết cùng một chỗ, lòng chợt dâng lên chút cảm giác ấm áp dễ chịu.
Sắc trời đã chuyển tối, nhưng trên quảng trường nhỏ vẫn tràn ngập không khí sôi nổi tưng bừng.
Có người từ đằng xa hô vọng lại: "Nhóc con lên đến tầng tám kia, ngươi tên là gì!"
"Đúng vậy, hãy xưng tên đi!"
"Mau tới đây làm sư đệ của ta! Sư huynh sẽ yêu thương ngươi!"
"Cút đi, ngươi mà cũng đòi bon chen cái gì! Sư đệ, mau nói tên nào, để sư tỷ thương yêu ngươi!"
"Sư đệ à ta giúp ngươi khắc dấu nha!"
"Sư đệ — "
Lúc này đây, Đường Thời dường như thực sự đã trở thành tiểu sư đệ của vô số đệ tử Tẩy Mặc các, tất cả mọi người trên quảng trường đều hô to gọi nhỏ, có thể một hơi vọt tới tầng thứ tám, sau này ít nhất cũng phải là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, họ có thể không vui mừng sao?
Bọn họ hô một đống thứ, Đường Thời không nghe rõ, càng không biết phải trả lời thế nào.
Tô Hàng Đạo cười ha hả, xoay người lại, quát lên: "Một đám tiểu tử thối, có tiểu sư đệ thì sao, cái gì cũng phải để hắn tự tay làm mới được, các ngươi làm thay thì còn nói làm gì?"
"Ha ha ha..." Phía dưới bùng nổ tiếng cười.
Bầu không khí này thực sự khác xa so với tưởng tượng của Đường Thời, môn phái này từ trên xuống dưới đều mang lại cảm giác như người một nhà.
Tô Hàng Đạo quay đầu nói với Đường Thời: "Làm người trẻ tuổi, không nhiệt huyết một chút thì chẳng mấy chốc sẽ già, bọn họ đều muốn biết tên của ngươi đấy."
Đường Thời chợt có cảm giác lúng túng lạ kỳ, tay chân không biết phải đặt vào đâu, nhưng trên quảng trường nhỏ vẫn có người đang gọi: "Tiểu sư đệ tên gì vậy? Dáng vẻ thật là thanh tú nha!"
"Tiểu sư đệ, hãy xưng tên đi!"
"Hãy xưng tên đi — "
Mợ, đám thô bỉ này, người không biết còn tưởng họ đang chặn đường đánh cướp đó!
Đường Thời lập tức hết nói nổi, nhưng không biết vì sao, y quay đầu nhìn thoáng qua năm người mặc đồ trắng đứng xa xa, lại liếc nhìn Tô Hàng Đạo bên cạnh mình, nơi đáy mắt ông lão này cũng tràn đầy hòa ái.
Dũng khí không biết xấu hổ của y đột nhiên không biết từ nơi nào chui ra, y nâng hai tay chụm thành hình loa trước miệng, liền hô to về phía mọi người: "Đường Thời!!!"
Lão tử tên là Đường Thời —
Âm thanh sang sảng đầy chấn động, vô số tầng mây bị một tiếng hét này đẩy bạt ra, gió núi lạnh lẽo mang âm thanh của hắn đi xa thật xa.
Đường Thời đứng trong tầm mắt của mọi người, nghe tiếng hét của mình không ngừng vang vọng giữa núi non sông dài, dư âm thật lâu không tiêu tán, trong lòng y tràn ngập sự yên bình.
Chính là nơi đây.
Ta là Đường Thời.