Lúc Đường Thời tỉnh lại thì phát hiện mình đang ngâm trong nước, bụng đói đến gọi ục ục, vừa mở mắt liền cảm thấy mắt hoa lên.

Y ngồi dậy từ trong nước, đầu óc choáng váng, cảm giác như trước đầu mình có cái gì đó cứ lượn vòng, bay tới bay lui.

Y vỗ vỗ trán, mới cảm thấy đầu óc mình khôi phục bình thường, nhưng từ trong nước đứng lên liền cảm giác cắt người bủn rủn, cứ như bị bánh xe nghiền qua vậy.

Đường Thời vừa nhấc mắt liền thấy Thị Phi ngồi trên bờ, lại nhìn bản thân đang chật vật trong nước, nhất thời không biết nói gì: "Hình như vừa xảy ra chuyện gì mà ta không biết..."

"Ngươi trúng độc rắn, nước trong hồ sen giải được độc, nhìn bộ dạng ngươi như vậy xem ra đã không có chuyện gì." Thị Phi giọng điệu hờ hững.

Đường Thời tỉ mỉ suy nghĩ một chút, hình như đúng là có chuyện như thế,
đó, có điều ký ức có chút mơ hồ,
nhạt, hình như có một con rắn nhỏ màu đỏ, còn chuyện sau đó y đều mơ mơ hồ hồ, "Xem ra Thị Phi sư huynh lại cứu ta một mạng."

Y bước ra khỏi ao, mang theo tiếng nước róc rách, đứng trên bờ dùng linh lực hong khô quần áo, giương mắt nhìn bốn phía, lại cảm thấy kỳ quái: "Sao ta cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng..."

Y cẩn thận quan sát một vòng, nhìn thấy hồ sen y vừa nằm không biết tại sao nhỏ đi rất nhiều, ngay cả đài sen cũng đã sụp đổ, trên đỉnh hang như núi lửa vừa phun trào, tất cả đều là dấu tích của dung nham, chữ "Vạn" vốn xoay sang phải (卐) ở trên đó cũng đã bị hủy diệt.

"Lúc ta hôn mê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Thị Phi nói: "Ta cũng không rõ, có lẽ ra ngoài sẽ biết."

Trước đó bọn họ là từ dưới chân núi Tiểu Côn Lôn đi xuống, bây giờ không biết đã qua bao lâu, bên trên nếu có bảo bối gì, sợ là Đường Thời cũng không còn phần nào.

Trước khi đi, y còn hỏi Thị Phi tình trạng của đám Phật Nộ liên, sau khi biết toàn bộ đều bị phá hủy đến một đóa cũng không còn, Đường Thời nghẹn một búng máu trong ngực, thật không biết phải nói cái gì.

Vốn y xuống dưới này là để xử lý Dương Văn, hiện tại người của Chính Khí tông đã chết hết —

Nghĩ tới đây, Đường Thời nâng tay phải lên, bàn tay này vốn đã bị trời phạt ăn mòn, không biết từ khi nào lục lượng bị trời phạt ăn mòn bàn tay đã khôi phục gần như bình thường. Thấy vậy, y không khỏi nhìn về phía Thị Phi.

Thị Phi cũng đã quen với ánh mắt này của Đường Thời, hắn nói: "Ao sen hóa giải trời phạt mà thôi... Có lẽ Đạo của ngươi không giống của người khác, khiến lực lượng trời phạt giảm đi rất nhiều."

Đường Thời ngược lại không có cảm giác gì, mà từ sâu trong lòng lại có một ý nghĩ gần như khẳng định — kẻ nghịch thiên không cần tu hành thuận theo ý trời.

Chỉ có điều, vấn đề của dấu ấn trời phạt vẫn còn phải xem lại, nhưng giờ đang đi cùng Thị Phi, y cũng không tiện để ý đến chuyện khác.

Lúc này Đường Thời chỉ cảm thấy linh lực trong cơ thể mình dồi dào no đủ, tùy ý thở ra một hơi đều là linh khí nồng nặc.

Y bỗng nhiên nói: "Thị Phi sư huynh có biết trúc cơ thường mất bao lâu không?"

Ra bên ngoài chắc chắn sẽ phải đối mặt với một hồi chiến đấu ác liệt, Đường Thời chỉ cần vừa nghĩ tới mụ điên Tuyết Hoàn và gã Tần Khê âm trầm là đã cảm thấy vô cùng kiêng kỵ. Y cần phải nâng cao thực lực của mình trước khi xuất hiện.

Nhìn qua thì Trùng Nhị bảo giám trên tay trái và Phong Nguyệt thần bút trên tay phải đều không có bất kỳ biến hóa nào.

Nghe Đường Thời hỏi, Thị Phi suy tư một chút rồi nói đơn giản: "Tiểu Tự Tại Thiên thông thường chỉ cần một canh giờ, tu sĩ Đạo môn thuận lợi thì mất một canh giờ, nếu không thuận lợi..."

Nếu không thuận lợi thì còn có thể như thế nào? Thất bại hoặc là tốn cực nhiều thời gian thôi.

"Thị Phi sư huynh, đợi một lát, ta đi trúc cái cơ rồi trở lại ngay." Đường Thời quả quyết quyết định, lập tức xoay người đi vào một hành lang rồi ngồi xếp bằng xuống.

Thị Phi chợt không biết nói gì.

Bỏ qua tất cả những khúc mắc giữa hắn và y để xem xét con người tên Đường Thời này, hắn còn cảm thấy y vô cùng thú vị, có vài phần khôi hài hài hước, lúc này lại hào hiệp đến mức đáng yêu.

Đường Thời cũng không phải loại người có thiên phú xuất chúng, vậy mà bây giờ lại phán một câu "Trúc cái cơ rồi trở lại" như không có chuyện gì, cứ như căn bản không coi trúc cơ là cái đinh gì. Thực ra thì ý của Đường Thời vốn là — y đi thử Trúc cơ một chút, mặc kệ có thành công hay không cũng sẽ trở về ngay lập tức.

Nếu như đứng ở chỗ này không phải là người tâm tính kiên định như Thị Phi, sợ là sẽ cho rằng Đường Thời chỉ đang nói đùa.

Mẹ nó, chỉ có tên quái thai này mới có thể thuận miệng phun ra mấy câu vô não như thế.

Ở bên kia, Đường Thời đã chạy đi như bay, Thị Phi thậm chí còn không kịp hỏi y có cần vài thứ đại loại như Trúc Cơ đan hay không.

Tu sĩ của Tiểu Tự Tại Thiên tu luyện đến trước Độ Kiếp kỳ đều là một đường gió êm sóng lặng, chỉ cần đến cảnh giới là có thể dễ dàng vượt qua, không như các môn phái tu hành khác cần trăm cay nghìn đắng kiếm tìm đột phá.

Phật hiệu tự nhiên, chính là một loại tự nhiên hướng về phía trước.

Thấy Đường Thời đã đi, Thị Phi quay đầu liếc nhìn hồ sen đã thu nhỏ hơn một nửa, cổ tay vừa nhấc, liền biết rõ cảnh giới của mình hiện tại chỉ còn là Trúc Cơ hậu kỳ, tuy nhiên bởi vì đã từng đạt đến Kim Đan kỳ nên năng lực của hắn chắc chắn vẫn mạnh hơn một chút so với hậu kỳ Trúc Cơ bình thường.

Bí pháp* tu hành của Tiểu Tự Tại Thiên cũng có thể làm cho người ta không nhìn ra tu vi.

*Bí pháp: phương thức tu luyện đặc biệt, mang tính 'bí truyền' của một môn phái.

Thị Phi ngồi xuống tĩnh tọa, tiếp tục điều trị nội tức hỗn loạn mà lúc trước còn chưa hoàn toàn trị khỏi, đến lúc ngẩng đầu lên, Đường Thời đã thay đổi một bộ quần áo đi ra.

Từ Luyện Khí kỳ đến Trúc cơ kỳ cũng là quá trình bài trừ tạp chất ra khỏi cơ thể, trong khoảnh khắc Đường Thời trúc cơ thành công, thảm trạng lúc y vừa bước vào Luyện Khí kỳ liền tái hiện, vô số chất bẩn đen đặc từ lỗ chân lông trào ra, y phải ra sức gột rửa một trận rồi mới dám quay lại.

Trúc Cơ đan trong tay Đường Thời là được lục ra từ túi trữ đồ của cô nàng Ôn Oánh bị hắn giết lúc trước, tổng cộng có năm viên. Chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi vừa rồi, Đường Thời đã dùng một loại phương thức điên cuồng để đột phá.

Dùng một viên Trúc Cơ đan trùng kích thất bại, y lập tức liền đả tọa điều tức*, nhân lúc linh cảm của lần nỗ lực đột phá trước còn chưa hoàn toàn biến mất, một lần nữa phát động trùng kích, một lần lại một lần tiến công cửa lớn Trúc Cơ kỳ.

*Đả tọa điều tức: ngồi yên trong tư thế ngồi thiền, tập trung vào hơi thở và sự dẫn khí trong cơ thể.

Thiên phú không tốt không phải là vấn đề, quan trọng là... phải đủ đại gia.

Có năm viên Trúc Cơ đan trong tay, tư chất của Đường Thời không phải là tốt nhất nhưng cũng không thể nói là kém cỏi, đừng nhìn người khác nhiều lần Trúc Cơ thất bại, đó là bởi vì tu vi không ra gì, hoặc là số lượng hay phẩm chất Trúc Cơ đan không đủ, còn tu vi của Đường Thời bây giờ đã đến đỉnh cao của tầng chín Luyện Khí kỳ, đồng thời có lẽ nhờ được hồ sen tẩy độc như Thị Phi nói, toàn thân y giờ đây tràn đầy khoan khoái, trạng thái cơ thể gần như đã đạt tới đỉnh điểm.

Chất lượng của mấy viên Trúc Cơ đan lục soát được từ cô nàng Ôn Oánh kia cũng rất tốt, tuy đồ con gà Đường Thời chẳng hiểu gì, nhưng dù sao dùng thấy tốt là được.

Viên Trúc Cơ đan thứ hai tuy vẫn không thể làm cho Đường Thời trúc cơ thành công, nhưng thực ra cũng chỉ kém một tí chút mà thôi. Vì vậy chỉ cần cố gắng đến lần thứ ba, y liền thành công ngưng tụ toàn bộ lực lượng trong cơ thể thành một khuôn móng, đó chính là cơ sở của lực lượng.

Trúc cơ trúc cơ, căn bản vẫn là cường cơ cố bổn*, cải tạo cơ thể con người sao cho phù hợp với việc dung nạp linh khí, cho nên còn chưa có đường ranh giới rõ ràng như Kim Đan kỳ.

*Cường cơ cố bổn: tăng cường cơ sở, gia cố cho vững chắc

Đến Kim Đan kỳ mới xem như chân chính bước vào cung điện tu chân, một tiêu chí là linh lực trong cơ thể kết thành đan, đồng thời tu sĩ Kim Đan kỳ cũng có thể sử dụng một năng lực đặc thù — thuấn di (dịch chuyển tức thời).

Cũng chính là kỹ năng mà Đường Thời chứng kiến Thị Phi sử dụng trước đây.

Toàn bộ quá trình trúc cơ vô cùng điên cuồng, may mà chuyện này chỉ có một mình Đường Thời biết, bằng không nếu tu sĩ khác biết được có kiểu trúc cơ điên rồ như thế thì chắc phải ngất xỉu vì tức mất.

Tuy nhiên thu hoạch lớn nhất không phải bản thân việc Trúc Cơ, mà có lẽ phải là Trùng Nhị bảo giám.

Lại nói Luyện Khí kỳ là một nhân một, Trúc Cơ kỳ là hai nhân hai, giờ hắn đã đột phá Trúc Cơ kỳ, nghĩa là đã tiến đến giai đoạn giữa hai nhân hai và ba nhân ba, cũng chính là quá trình từ Trúc Cơ kỳ đến Kim Đan kỳ.

Lúc trước để bước vào Luyện Khí kỳ chỉ cần một bài thơ, đến được Trúc cơ kỳ là do y cơ bản đã nắm giữ được bốn bài thơ, vậy sau đó thì sao?

Trước khi đột phá Kim Đan kỳ, Đường Thời sẽ có chín bài thơ.

Hiện tại y đang có "Vịnh nga", "Xuân hiểu", "Tái hạ khúc (nhất)", "Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt (thượng)", thế còn sau đó?

Sau khi đột phá Trúc Cơ kỳ, Đường Thời thay quần áo xong liền gọi Trùng Nhị bảo giám ra, vừa mở ra liền thấy trong dãy chấm đen bên cạnh câu "Hoa lạc tri đa thiểu" (Hoa rụng không biết bao nhiêu) đã có hai chấm biến thành màu vàng đậm, phía sau câu "Nhất tuế nhất khô vinh" (Mỗi năm một lần úa một lần tươi) cũng như vậy, vào thời điểm ngón tay Đường Thời vuốt qua một hàng chấm đen kia, rốt cục cũng xuất hiện một thứ giống như sách hướng dẫn sử dụng.

Trong nháy mắt đó, Đường Thời thực sự cảm động đến nước mắt lưng tròng.

Má nó chứ, dùng đồ không có sách hướng dẫn cứ như xài hàng lậu lâu như vậy, nhà sản xuất cuối cùng cũng có lương tâm phát hiện ra rồi sao?

Dãy các chấm đen: Số chấm nhỏ màu vàng đậm đại biểu cho số lần linh lực trong cơ thể có thể chống đỡ việc sử dụng thuật pháp này.

Ôi chà ôi chà, y hiểu rõ rồi.

Xem ra suy đoán của hắn lúc trước cũng có phần đúng, hai câu "Hoa lạc tri đa thiểu" và "Nhất tuế nhất khô vinh" này, nếu chỉ coi như một câu thơ mà đọc lên thì không có cảm giác gì, nhưng nếu thực sự suy đoán uy lực của nó thì lại có một cảm giác đáng sợ khó mà diễn tả bằng lời.

Đường Thời không biết người khác ở vào vị trí của y hiện tại có sợ hay không, nhưng ở thời điểm suy đoán uy lực của câu thơ, y thực sự có một loại cảm giác gần như kinh hãi.

Bởi vì, nếu sức mạnh của câu thơ này đúng như y suy nghĩ, thì thật sự khá là hung tàn.

Nhưng bây giờ biết được linh lực toàn thân của mình có thể sử dụng câu thơ hai lần, Đường Thời cũng an tâm hơn.

— Hai câu thơ này được Đường Thời liệt thẳng vào hàng ngũ "Chiêu đoạt mạng" và "Bùa hộ mệnh", vị trí khó có thể lay động.

Sau đó Đường Thời tiếp tục lật đến trang sau, dễ dàng lật ra bài thơ thứ năm.

"Vọng Động Đình*" — Lưu Vũ Tích.

"Hồ quang thu nguyệt lưỡng tương hòa,

Đàm diện vô phong kính vị ma.

Dao vọng động đình sơn thủy sắc,

Bạch ngân bàn lý nhất thanh loa."

*Dịch thơ: "Cảnh hồ hoà hợp với trăng thu,
Lặng gió mặt hồ tựa kính lu.
Xa ngắm Động Đình sơn thuỷ biếc,
Như mâm bạc trắng ốc xanh cư."

*Dịch nghĩa: "Vẻ phong quang của hồ và ánh trăng thu hoà hợp với nhau,
Mặt hồ lặng gió giống như mặt gương đồng chưa mài sáng.
Từ xa ngắm màu xanh của mặt nước hồ Động Đình và núi Quân.
Giống như trên cái mâm bằng bạc có một con ốc xanh."

{Hồ Động Đình: một hồ lớn ở phía Đông Bắc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc. Núi Quân là một hòn đảo gồm 72 đỉnh núi nằm giữa hồ, trước đây là nơi ẩn cư của các Đạo sĩ.}

Dị thật. Vừa nhìn thấy bài thơ này, theo bản năng, Đường Thời liền muốn suy tình đoán cảnh*, tuy nhiên động não một hồi mà vẫn chỉ thấy bài thơ này căn bản chẳng có mấy tác dụng. Đùa ta sao?

*Suy tình đoán cảnh: suy đoán về tình cảm và phong cảnh

Ý tưởng trong thơ rất nhiều, nhưng gần như không cái nào có lực công kích, cả bài thơ cũng không phải là loại thơ khí thế bức người. Tứ thơ mang cảm giác tươi mát thanh sạch, ý cảnh đẹp thì có đẹp, nhưng lại không thích hợp với tâm cảnh của Đường Thời hiện giờ.

Y biết mình đang quá nôn nóng, dựa trên bốn bài thơ trước thì y cũng biết nóng nảy không mang lại kết quả tốt đẹp gì, nhưng mà tình huống bây giờ không giống bình thường. Y cau mày lật tiếp trang sau, không ngờ lại có thể mở ra một bài nữa,

"Mẫn nông (nhất)" — Lý Thân.

"Sừ hoà nhật đương ngọ

Hãn trích hoà hạ thổ

Thuỳ tri bàn trung xan

Lạp lạp giai tân khổ."

*Dịch thơ: "Cày đồng đang buổi ban trưa
Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày
Ai ơi bưng bát cơm đầy
Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần."

*Dịch nghĩa: "Cày lúa ngày đang lúc trưa,
Mồ hôi giọt xuống chân cây lúa.
Có ai biết rằng bát cơm trong mâm,
Mỗi hạt đều là đắng cay cực khổ?"

Đường Thời: "..." Không hiểu sao ta cảm thấy nhất định là tư thế mở Trùng Nhị bảo giám của ta không đúng!

Rất quả quyết, Đường Thời gập luôn cuốn sách lại, thay một tư thế đứng đắn, ngồi nghiêm chỉnh, bài trừ tất cả tạp niệm trong lòng ra ngoài, bấy giờ mới mở ra một lần nữa, thế mà vẫn chỉ nhìn thấy hai bài thơ này, Đường Thời thật muốn quỳ luôn!

Đại thi nhân à, không phải là ta khinh thường các ngươi, ta biết hai bài thơ này rất tuyệt, nhưng ta dùng nó giết địch kiểu gì đây?

Biến kẻ địch thành con ốc trong hồ? Niệm cho kẻ địch nghe "Thuỳ tri bàn trung xan, lạp lạp giai tân khổ" sau đó tranh thủ đặt hai bình thuốc trừ sâu DDVP* vào trong bát y?

*DDVP là tên một hãng thuốc trừ sâu

— Thực ra cách thứ hai cũng có thể xem là một biện pháp hay ha.

Đường Thời chợt bật cười.

Sau khi tự an ủi mình một hồi, y đang định đóng Trùng Nhị bảo giám thì lại phát hiện... Y còn có thể mở tiếp!

Khi còn ở Luyện Khí kỳ y đã có bốn bài thơ, lúc nãy lại mở ra hai bài, tổng cộng đã là sáu bài thơ, mà bây giờ vẫn còn một bài nữa?

Đường Thời có chút kích động, lòng thầm nhủ dù thế nào thì cũng phải cho ta một thứ có tác dụng thực tế chứ đúng không?

Nghĩ vậy, y tràn đầy mong đợi mà lật trang sau, rồi ngay sau đó bị hiện thực tẩn thành mảnh vụn.

Trâu bò vãi, đây là tuyển tập thơ Lý Thân dài kỳ hay sao hả, má nó chứ!

— Không sai, bài thơ thứ bảy chính là "Mẫn nông (nhị)".

"Xuân chủng nhất lạp túc

Thu thâu vạn khoả tử

Tứ hải vô nhàn điền

Nông phu do ngã tử."

*Dịch thơ: "Một hạt mùa xuân gieo,
Muôn hạt mùa thu hái.
Bốn biển không đất hoang,
Nhà nông còn chết đói."

*Dịch nghĩa: "Ngày xuân gieo một hạt thóc
Mùa thu thu hoạch vạn hạt
Khắp nơi không có ruộng bỏ không
(Mà) nông phu vẫn chết vì đói."

Đường Thời nhìn thơ mà trầm mặc mất một lúc. Thứ rõ nhất trong bài thơ này chính là sự tương phản, tương phản giữa được mùa và chết đói...

Y thử một chút, không có cách nào mở ra bài thơ thứ tám nữa.

Mấy bài thơ này mở ra rất nhanh, tuy nhiên so ra thì vũ lực không thể so sánh với bốn bài thơ đạt được trong Luyện Khí kỳ. Đường Thời thoáng lấy lại bình tĩnh, phỏng đoán đến lúc mình củng cố cảnh giới sau đó tiến lên Trúc Cơ trung kỳ thì có thể sẽ mở được bài thơ thứ tám, Trúc Cơ hậu kỳ là bài thứ chín, còn Kim Đan kỳ, sẽ là chẵn mười bài thơ.

Trong Mười tám cảnh Tiểu Hoang, mấy bài thơ này có lẽ không có đất dụng võ, tuy nhiên nếu đi ra ngoài, đổi hoàn cảnh khác, có thể sẽ đem lại hiệu quả nghiêng trời lệch đất.

Đường Thời khống chế hết thảy tâm tình, thu hồi Trùng Nhị bảo giám, lại nhìn qua Phong Nguyệt thần bút trên tay phải, chỉ cảm thấy hình vẽ này dường như càng ngày càng cổ kính, màu sắc cũng có xu hướng chuyển thành màu vàng đậm.

Rót linh lực vào tay phải, không thấy có phản ứng gì, Đường Thời liền bỏ qua.

Y đi tới, nhìn thấy Thị Phi, nhưng không biết vì sao cái loại tâm tư kính nể mơ hồ trước đây không còn nữa.

Đường Thời suy đoán có lẽ là vì cảnh giới của mình tăng lên, cho nên sự chênh lệch với Thị Phi rút nhỏ, từ đó tự nhiên sẽ không còn cảm thấy uy thế lớn như trước ở Thị Phi nữa.

"Đã để Thị Phi sư huynh đợi lâu." Đường Thời cười với y.

Thị Phi chắp hai tay, cúi đầu, cũng mỉm cười: "Chúc mừng Đường Thời sư đệ."

"Bây giờ đi được rồi." Bước chân của Đường Thời cực kỳ nhẹ nhàng, tới Mười tám cảnh Tiểu Hoang một chuyến, tiến bộ có thể nói là khá rõ ràng.

Ở bốn vùng núi Đông Tây Nam Bắc, Kim Đan kỳ đã được coi là tu vi tương đối cao, ngay cả đại đệ tử của Chính Khí tông cũng chỉ là Trúc Cơ kỳ, có thể thấy được tu sĩ Trúc Cơ kỳ ở bốn vùng núi Đông Tây Nam Bắc cũng có thể miễn cưỡng coi là cao thủ. Tuy là Trúc Cơ sơ kỳ so với hậu kỳ chênh lệch rất lớn, nhưng chỉ cần đột phá cảnh giới, thực lực bắt kịp cũng không phải việc gì khó khăn.

"Sau này Đường Thời sư đệ có tính toán gì không?" Thị Phi nghĩ kẻ có thể dùng tu vi Luyện Khí kỳ giết sạch ba gã Chính Khí tông thì gần như chỉ có thể hình dung bằng hai từ biến thái, dù bản thân người đó có nói ra chắc cũng chẳng ai tin. Nhưng cũng vì vậy mà Đường Thời đã thực sự đắc tội với Chính Khí tông, sau này ra ngoài sợ là dữ nhiều lành ít.

Rất hiển nhiên, Thị Phi đã hỏi tới điểm mấu chốt, Đường Thời cũng suy nghĩ vấn đề này rồi, tuy nhiên trước đây y chỉ là Luyện Khí kỳ, dù có muốn làm gì thì thực lực cũng không đủ. Mà hiện tại vài câu thơ trên Trùng Nhị bảo giám mà y vẫn không thể sử dụng giờ đã dùng được, đây chính là thêm một đại sát chiêu, huống chi tu vi của Trúc Cơ kỳ cũng không phải là quá thấp.

Vì vậy Đường Thời nói: "Ta và Chính Khí tông đã kết thù, mà toàn bộ Đông Sơn đều có thể coi là nằm trong phạm vi thế lực của Chính Khí tông, nên có lẽ ta sẽ đi nơi khác, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, ta báo thù liền càng không cần lo lắng."

Kỳ thực Đường Thời có thể coi là đã báo được thù lớn, một người giải quyết ba tên, khiến cho Chính Khí tông mất hết mặt mũi, chỉ cần sau này Chính Khí tông không rỗi hơi chọc giận hắn, thì Đường Thời cũng sẽ không động kinh mà đi tìm Chính Khí tông báo thù làm gì.

Dù sao người ta vẫn là một môn phái gốc gác thâm hậu, nếu thật sự hơn thua lên thì kẻ chịu thiệt chỉ có thể là y.

Rời khỏi Đông Sơn, đi tới nơi khác, có lẽ là một lựa chọn sáng suốt.

Thị Phi biết Đường Thời ngoài miệng thì nói không thèm để ý, nhưng thực ra trong lòng đã có chủ ý, chỉ là không tùy tiện nói ra mà thôi, vì vậy cũng không hỏi nữa.

Hai người lại đi vào trong hành lang, lúc tiến vào vì có yêu quái ngăn cản nên tốc độ tương đối chậm, phải mất gần nửa ngày, nhưng lúc này đi ra thì dường như những thứ đó đều đã biến mất. Ban đầu Đường Thời còn cẩn thận từng li từng tí, sau đó phát hiện thật sự không có gì cả thì lại bắt đầu cảm thấy kỳ quái.

Nhưng y còn chưa nghĩ ra nguyên nhân thì đã tới nơi, trước mắt là một vách tường, có vẻ là đã đi đến cuối con đường.

Đường Thời quay đầu liếc nhìn Thị Phi, sau đó tiến tới gần mặt tường trơn nhẵn, đưa tay vẽ một bức hình Thái Cực lên tường, rồi xòe bàn tay ra vận linh lực đẩy một cái, liền thấy xa xa trên đỉnh đầu bọn họ có một vệt sáng chiếu về phía này.

Đường Thời giải thích: "Lúc trước vô ý thấy được vài thứ trong cảnh Khổ Hải Vô Biên* mà thôi."

*Khổ hải vô biên: biển khổ mênh mông không bờ bến.

Thị Phi không phải người lắm miệng nên không hỏi nhiều, chỉ cùng Đường Thời dùng khinh công bay thẳng lên mặt đất.

Bọn họ vẫn đang ở Tiểu Côn Lôn, có điều hiện tại trên này đang diễn ra một một trận chiến thảm khốc.

Xuy Tuyết lâu, Hoành Đạo kiếm tông, Phi Tiên phái, Tiểu Tự Tại Thiên, Thiên Hải sơn, Điểm Thúy môn, tất cả tông môn đều xuất hiện, có điều tình huống rất quái dị, cả đám đang đánh nhau loạn xạ.

Cô nàng Tuyết Hoàn mà Đường Thời hết sức quen thuộc đang đánh nhau với Ấn Không, mà Ấn Không đã bị thương ở vai, ra tay cũng không còn dấu hiệu nương tình như trước, thậm chí thời khắc này nhìn Ấn Không không còn giống Phật tu nữa, mà ngược lại hai mắt đỏ sậm tựa ma quỷ, giống như đã giết đỏ cả mắt rồi.

Thị Phi vừa thấy tình cảnh này liền đi tới ra tay ngăn lại, Ấn Không đã có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.

Bây giờ Đường Thời rốt cục cũng có thời gian rảnh rỗi xem mọi người đánh nhau.

Những người này còn chưa lên núi, mới chỉ đứng trên đài cao trước chân núi mà thôi, Đường Thời không rõ lắm bọn họ vì cái gì mà phải đánh thành như vậy, chỉ có thể tạm thời đứng một bên xem xét.

Lạc Viễn Thương tranh chấp với Tần Khê, đây là chuyện trong dự liệu, Hoành Đạo kiếm tông và Phi Tiên phái gây gổ, Đường Thời cũng không quá kinh ngạc, kẻ như Tưởng Kế Nhiên đánh nhau với người nào Đường Thời cũng cảm thấy rất bình thường — điểm kỳ quái duy nhất là, Xuy Tuyết lâu.

Không có lý do gì khác, tình huống của Xuy Tuyết lâu lúc này quá mức quỷ dị, Doãn Xuy Tuyết là nam nhân duy nhất trong số tu sĩ Xuy Tuyết lâu tới đây lần này, nghe nói tu vi là sơ kỳ Trúc Cơ.

Vốn việc một người đàn ông xuất hiện trong Xuy Tuyết lâu chỉ toàn nữ tu đã khó có thể tin nổi, quan trọng hơn là nam nhân này dường như còn là người dẫn đầu trong số họ, mà chuyện đang diễn ra bây giờ còn quái dị hơn — ba nữ tu đang vây công nam tu sĩ kia.

Theo lý thuyết, ba nữ tu của Xuy Tuyết lâu, Giáng Trần, Liên Hoa, Vận Nhiên có tu vi theo thứ tự là trung kỳ, trung kỳ và hậu kỳ Trúc Cơ, đánh nhau với Doãn Xuy Tuyết mới chỉ sơ kỳ Trúc Cơ, lại còn là vây công, chắc hẳn phải dễ như ăn bánh, thế mà giờ đây ba người này lại gần như bị Doãn Xuy Tuyết đàn áp thẳng tay.

Đường Thời cảm thấy hứng thú, liền đứng ở một bên quan sát.

Doãn Xuy Tuyết là một nam nhân thực đặc biệt, mặc dù không mang lại cảm giác xuất trần như Thị Phi, nhưng chết người là ở chỗ nam nhân này quá nữ khí*, quá xinh đẹp — nếu chỉ xét tướng mạo, người này được chọn vào Xuy Tuyết lâu thực sự là không có chỗ nào để nghi ngờ.

*Nữ khí: đường nét mềm mại, nữ tính, tạo cảm giác giống con gái

Nhưng cách ra tay lúc này của hắn không chỉ là tàn nhẫn, mà là từng chiêu đoạt mệnh. Đường Thời đứng nhìn trong chốc lát, thấy được bao quanh bàn tay của Doãn Xuy Tuyết là một tầng bạch quang óng ánh, có lẽ là một pháp bảo dạng bao tay. Bàn tay hắn thoăn thoắt vươn tới, liền xuyên thẳng qua lồng ngực Liên Hoa, bóp vỡ tim của cô nàng.

Một màn máu tanh mà tàn khốc như thế, không có bất cứ mỹ cảm nào, mà chỉ khiến người ta sợ đến nổi da gà.

Đường Thời đứng ở một bên, ban đầu còn nghĩ mình cũng coi như là một tên điên rồi, nhưng không ngờ người mạnh còn có người mạnh hơn, núi cao còn có núi cao hơn, tên Doãn Xuy Tuyết này tuyệt đối là biến thái trong biến thái, mặc dù không biết vì sao hắn lại tàn sát đồng môn, tuy nhiên dám ra tay với đồng môn của mình, dũng khí này tuyệt đối không tầm thường.

Nội tâm Đường Thời vốn hết sức kiêng kỵ Doãn Xuy Tuyết, nhưng khi nhìn hắn giết đồng môn, lại cảm thấy mình và kẻ này thực sự là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, thậm chí có một cảm giác như cùng chung chí hướng.

Chỉ nghe Doãn Xuy Tuyết cười nói: "Ngô* không giết ngươi, ngươi lại tự đưa mình tới cửa, đẹp thay đẹp thay!"

Ngô: đại từ nhân xưng ngôi thứ nhất trong tiếng Hán cổ, tương đương với 'tôi'/'ta', nhưng mang sắc thái trang trọng hơn. Đôi khi Doãn Xuy Tuyết tự xưng là 'ngô' mình sẽ giữ nguyên, vì có liên quan tới thân phận nhân vật này.

Sau đó đưa tay tung chưởng, kình phong mang theo sát khí lạnh thấu xương, liền thấy hoa tuyết bay đầy trời, Doãn Xuy Tuyết di chuyển mười ba bước giữa trời tuyết, hai người còn sống của Xuy Tuyết lâu là Vận Nhiên và Giáng Trần vừa nhìn thấy cảnh này liền hét lớn: "Ngươi học trộm Xuy Tuyết Thập Tam Bộ của lâu chủ!"

"Nói xằng nói bậy!" Doãn Xuy Tuyết mỉm cười, việc thi triển chiêu thức lại một chút cũng không loạn, trực tiếp phô thiên cái địa vung ra, miệng lạnh lùng phun ra hai chữ — "Đông lại!"

Trong chớp mắt này, Đường Thời chỉ cảm thấy da đầu tê dại, liền chứng kiến Vận Nhiên và Giáng Trần mới vừa rồi còn kiêu ngạo tới cực điểm, sau câu này liền hoá thành pho tượng đá trước núi Tiểu Côn Lôn, sinh mệnh lực đã tan biến.

Doãn Xuy Tuyết ngân nga lẩm bẩm: "Hậu thế đúng là một lũ không có tâm can, Xuy Tuyết Thập Thất Bộ của ngô, thế mà chỉ còn lại có Thập Tam Bộ, phế vật, phế vật!"

Tiếng tự nhủ của hắn rất nhỏ, không một ai khác nghe thấy.

Doãn Xuy Tuyết một hơi giết chết ba người, khí thế cùng sát khí đều đang ở thời điểm đỉnh cao, không có ai dám đến gây chuyện với hắn, Đường Thời cũng chỉ xa xa đứng nhìn.

Mà người này tựa hồ không hề để tâm người khác ra sao, hắn thản nhiên quay người lại, đi thẳng về phía đỉnh núi.

Tiểu Côn Lôn nói là "tiểu", nhưng đứng ở dưới chân núi ngẩng đầu nhìn lên liền biết nó tuyệt đối không nhỏ, chỉ cảm thấy ngọn núi này như một lưỡi đao sắc bén, xuyên thẳng lên bầu trời.

Thân ảnh Doãn Xuy Tuyết lóe lên một cái liền biến mất trước mặt mọi người, hóa thành một đạo tàn ảnh, hướng về ngọn núi chính của Tiểu Côn Lôn mà phi lên cực nhanh.

Đường Thời vừa quay đầu lại, thấy không ít người bởi vì động tác của Doãn Xuy Tuyết mà nôn nóng, liền biết chắc trên núi có thứ tốt, vì vậy không do dự nữa, chỉ liếc mắt nhìn Thị Phi ở phía xa đã ngăn chặn xong tranh chấp một cái, liền xoay người thi triển thân pháp đuổi theo Doãn Xuy Tuyết.

Doãn Xuy Tuyết đương nhiên biết Đường Thời đi theo, nhưng có vẻ như không thèm để ý Đường Thời, hắn vẫn cứ đi phía trước, mà Đường Thời cũng không nghĩ đến việc vượt mặt Doãn Xuy Tuyết, chỉ không xa không gần theo sát phía sau.

Đám người phía sau vừa thấy hai tên quái thai này đã hướng thẳng lên núi, Lạc Viễn Thương liền cất cao giọng nói: "Ta đề nghị mọi người tạm thời ngừng tay, hiện tại tất cả mọi người còn chưa tới mộ kiếm mà đã liều mạng ngươi chết ta sống, chẳng phải là để cho hai tên kia chiếm tiện nghi sao? Chi bằng chúng ta lên trên rồi tiếp tục so chiêu, không biết ý các vị thế nào?"

Lúc này người khác đã lên rồi, những kẻ còn lại tự nhiên là đứng ngồi không yên, liền đồng thời thu tay, không nói hai lời mà xông lên phía trước.

Lúc bọn họ ở bên ngoài phát hiện Tiểu Côn Lôn, chỉ thấy trên sườn núi ngập tràn kiếm quang rợp trời kín đất, vạn kiếm từ trên trời giáng xuống, cắm thẳng vào sườn núi. Cũng không biết là ai nói một câu "Mộ kiếm", mọi người vừa nhìn liền cảm thấy có khả năng là thật, nên đều vội vã xông lên, nhưng vừa lên tới nơi đã lao vào đánh nhau, vì thế nên Đường Thời và Thị Phi đi ra mới thấy được tình cảnh hỗn loạn như vậy.

Mắt thấy tất cả mọi người đều đuổi theo, Đường Thời có chút áp lực, tuy nhiên khi nhìn đến Doãn Xuy Tuyết ở phía trước đã dừng lại, Đường Thời liền thở phào một hơi.

Trên đường núi phía trước có một tấm bia đá, bên trên có khắc hai chữ, khoảng cách quá xa nên giờ hắn còn chưa thấy rõ, Doãn Xuy Tuyết dừng lại trước tấm bia trong giây lát rồi tiếp tục đi về phía trước, mà Đường Thời đột nhiên hoảng sợ — Doãn Xuy Tuyết biến mất rồi!

Trong lòng y cất chứa hoài nghi, cũng chỉ nghi ngờ xung quanh bia đá có gì đó cổ quái, nhưng vừa đi tới liền nhìn thấy hai chữ trên bia đá — Mộ kiếm.

Không ngờ thật sự là mộ kiếm.

Y đang định đi về phía trước, chợt quay đầu nhìn thoáng qua thì thấy phía sau tấm bia đá còn có một hàng chữ nhỏ: "Đúc kiếm ngàn năm, mộ kiếm ngàn vạn, ngàn vạn đều quy về một mối, trở thành mộ kiếm Tiểu Côn Lôn. Mỗi người vào, lấy một kiếm, kẻ vi phạm, giết."

Đúc kiếm? Người này chẳng lẽ là luyện khí sư*?

*Luyện khí sư: các tu giả chuyên về chế tạo vũ khí

Đường Thời chỉ đứng trước bia đá một lát, liền thẳng tay xóa đi câu cuối cùng trong hàng chữ nhỏ ở mặt sau "Mỗi người vào, lấy một kiếm, kẻ vi phạm, giết", sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục đi về phía trước.

Ngay sau đó, y liền biết vì sao lúc nãy Doãn Xuy Tuyết đột nhiên biến mất.

Chỉ cần đi về phía trước một bước, liền bước chân vào một vùng thiên địa hoàn toàn mới — mộ kiếm.

Chân trời đen đặc, mờ mịt mây mù, gió thổi tới lạnh lẽo rát mặt, trước mặt là vô số gò đất lớn nhỏ, chi chít rậm rạp, cũng không biết là có bao nhiêu, trên mỗi gò đất đều cắm một thanh kiếm, mỗi thanh đều có hình dáng đặc trưng, không giống bất cứ thanh nào khác, nào dài nào ngắn nào trắng nào đen nào nhỏ nào to nào cong nào thẳng...

Đường Thời cảm giác mình đã lạc vào thế giới của kiếm, phảng phất như bản thân không phải là một con người, mà là một thanh kiếm, một thanh kiếm trong mộ kiếm.

Không thấy bóng dáng Doãn Xuy Tuyết, Đường Thời cũng không biết người này đã đi nơi nào.

Ảo giác mà trước đó Đường Thời thấy trong hành lang hình chữ Hồi (回) không có mộ kiếm nào như vậy, cũng không biết chuyện này rốt cục là sao.

Trên mỗi chuôi kiếm gần chỗ rút kiếm đều có khắc chữ, có điều kiểu chữ trên mỗi thanh không giống nhau, Đường Thời ban đầu còn xem từng cái từng cái một, nhưng về sau hoàn toàn không nhìn nổi nữa.

Kiếm, kiếm, khắp thế giới đều là kiếm.

Trên khắp đại lục Linh Khu, có một thanh linh khí* thuận tay là tâm nguyện của bao nhiêu người? Bao nhiêu kẻ cầu một thanh kiếm tốt mà không được, nhưng lúc này đây, vô số kiếm đều ở ngay trước mặt Đường Thời.

*Linh khí: đại khái là vũ khí có tính chất và sức mạnh đặc biệt, chuyên dùng cho tu sĩ chứ không chỉ là đao kiếm thông thường.

Theo lý thuyết, chủ nhân cũ của cảnh Khổ Hải Vô Biên này hẳn là một Phật tu, nhưng lúc trước từ lòng đất đi ra, "Thái Cực đồ" mà Đường Thời sử dụng lại là chiêu thức của Đạo tu, mà luyện khí lại bao trùm một phạm vi rất lớn, bốn đạo tu chân Tiên Phật Yêu Ma đều có tu sĩ biết luyện khí, không thể dựa vào thân phận luyện khí sư để kết luận chủ nhân của cảnh Khổ Hải Vô Biên này là ai.

Chỉ là... Trong Phật môn, rất ít khi dùng kiếm, nên lúc này Đường Thời bắt đầu hoài nghi rồi.

Y tạm thời không nghĩ nữa, chỉ có thể lấy một thanh trong mộ kiếm, Đường Thời rất tin tưởng những lời này — ảo giác lúc trước đã hoàn toàn phô diễn uy lực của cảnh Khổ Hải Vô Biên trước mắt Đường Thời.

Phía sau Đường Thời, đám người Tần Khê Tuyết Hoàn cũng đã đi tới trước bia đá, bọn họ tất nhiên không thấy được dòng chữ sau cùng đã bị Đường Thời xóa đi, chỉ có thể biết phần trước.

"Không ngờ thật sự đúng là mộ kiếm, hai tên sát tinh Doãn Xuy Tuyết và Đường Thời đã vào trước rồi, chúng ta cũng phải nhanh lên."

Tưởng Kế Nhiên nói xong liền trực tiếp đi vào, mọi người không muốn bị kẻ khác đoạt trước, cũng nhao nhao theo sau.

Thị Phi nhớ tới Đường Thời từng đứng lại phía sau bia đá một lát, ngược lại không theo mọi người đi vào.

Vết thương của Ấn Không đã được cầm máu, trên người khắp nơi đều là máu tươi hỗn độn, lúc này thấy Thị Phi dừng lại, không nhịn được nói: "Thị Phi sư huynh, ngươi..."

Cũng chỉ là bị hạ cảnh giới mà thôi, có gì phải kinh ngạc?

Cảnh giới của Phật gia, không buồn không vui, không vì ngoại vật mà lay động, Ấn Không tu luyện còn chưa đến nơi đến chốn.

Thị Phi nhìn hàng chữ trên bia, chỉ cảm thấy bản thân bia đá quá lớn, mà mấy dòng chữ có vẻ thiếu thiếu, phía sau phải nhiều hơn vài chữ mới xem như cân xứng. Thân là một luyện khí sư, chủ nhân của mộ kiếm này chắc hẳn cũng phải tinh thông nghệ thuật điêu khắc, dù chỉ tiện tay khắc lên thì cũng không thể lưu lại một sơ hở như vậy.

Do đó Thị Phi bắt đầu hoài nghi, nói với Ấn Không: "Sau hàng chữ này phải có thêm mười sáu chữ nữa, mới có thể đạt tới sự hoàn mỹ."

Mười sáu chữ.

Thị Phi không thể xác định, nếu trên bia đá thực sự còn có mười sáu chữ, vậy là đã có người xóa đi sao?

Kỳ thực hồi tưởng một chút, người như Đường Thời, nếu không xóa đi chữ viết trên bia đá để ám hại người phía sau thì mới là kỳ quái.

Bọn họ dừng lại ở đây trong chốc lát, liền trở thành người cuối cùng bước vào mộ kiếm.

Nhưng mà mới vừa mới đi vào, liền chứng kiến một màn dị thường máu tanh.

Tưởng Kế Nhiên của Phi Tiên phái có thể coi là một nhân vật lợi hại và tàn nhẫn, vừa tiến vào mộ kiếm liền mừng như điên, lập tức rút một thanh kiếm ra nhỏ máu nhận chủ luôn, đồng thời rưới máu tươi của mình lên thanh kiếm thứ hai, chỉ trong chớp nhoáng này, Tần Khê còn chưa kịp nhắc nhở mọi người nơi này có gì đó mờ ám, Tưởng Kế Nhiên đã nổ tan xác mà chết.

"..." Mọi người trầm mặc mà kinh hãi nhìn một màn này.

Nhìn những thanh kiếm trong mộ kiếm, đại đa số mọi người đột nhiên dâng lên cảm giác sợ hãi, không biết nơi này rốt cuộc có gì cổ quái, có người đã nhỏ máu nhận chủ, vì vậy bắt đầu âm thầm lo sợ, nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy xảy ra việc gì.

Một người khác trong Phi Tiên phái tiến đến kiểm tra tình trạng của Tưởng Kế Nhiên, nhưng cả người gã đã nát thành mảnh vụn, còn có thể có tình trạng gì?

Tề Vũ Điền nhìn Ngụy Viên nhặt lên thanh kiếm Tưởng Kế Nhiên chọn trước đó, thầm nghĩ vì sao chỉ có Tưởng Kế Nhiên xảy ra chuyện, ma bọn họ lại hoàn hảo không chút tổn hại, ý niệm này chỉ vừa lóe lên, liền thấy Ngụy Viên bỗng nhiên vui mừng ra mặt.

"Thế mà lại là một thanh pháp khí thượng phẩm!"

Pháp khí, tương ứng với ba cảnh giới tu chân đầu tiên, sau đó đến bảo khí, linh khí*.

*'Linh khí' ở đây là một trong ba đẳng cấp lớn của vũ khí, có lẽ 'linh' trong trường hợp này là 'linh hồn', do đó 'linh khí' là vũ khí có được linh tính của bản thân. Nói chung là ý nghĩa không giống 'linh khí' đã giải thích ở trên.

Pháp khí thượng phẩm, chính là vũ khí đạt tiêu chuẩn tương xứng với tu sĩ Kim Đan kỳ, cũng khó trách lúc trước Tưởng Kế Nhiên thấy thanh kiếm này liền kinh ngạc, đồng thời lập tức nhỏ máu nhận chủ.

Thực ra Đường Thời cũng không đi xa, y vẫn luôn ở gần đó theo dõi đám người này, chờ xem uy lực của việc xóa đi câu nói kia.

Đường Thời xóa đi chín chữ, sẽ có thể giết chết bao nhiêu người đây?

Y mỏi mắt mong chờ.

Thật là lòng tham không đáy, Tần Khê thầm thở dài một tiếng, kỳ thực lúc Tưởng Kế Nhiên chết gã đã phát hiện ra điểm kỳ lạ ở đâu, Lạc Viễn Thương cũng là một người ngay sau khi đi vào liền duy trì trạng thái bất động.

Dựa vào hiểu biết của hai người bọn họ đối với Đường Thời, tiểu tử này căn bản là quỷ nghèo, nhìn một đống linh kiếm trước mắt như thế này, còn không một hơi nhét toàn bộ vào trong túi? Dù không đến mức lập tức nhỏ máu nhận chủ cho từng thanh, thì ít nhất cũng phải thu sạch vào trong túi trữ đồ — có linh khí mà không lấy, tên Đường Thời kia đần độn sao?

Cho nên trong này tất có điều mờ ám, vì vậy Tần Khê và Lạc Viễn Thương là hai kẻ duy nhất không giống như người khác, sau khi đi vào liền nhỏ máu cho linh kiếm nhận chủ.

Kẻ nôn nóng như Tưởng Kế Nhiên, đã chết.

Việc này đủ để thấy tính chính xác của câu châm ngôn: Dục tốc bất đạt*.

*Dục tốc bất đạt: muốn thành công thì không nên nóng lòng, vội vã sẽ không đạt được kết quả tốt.

Chứng kiến Ngụy Viên không nhịn được lòng tham, nhỏ máu nhận chủ với một thanh kiếm khác, Tần Khê và Lạc Viễn Thương đều thầm thở dài một tiếng, đây là thanh kiếm thứ hai của Ngụy Viên, cho nên hắn cũng đã chết.

Nháy mắt chết hai người, mọi người đều đã nhận ra có vấn đề, ngoại trừ huynh đệ sinh đôi của Ngụy Viên là Ngụy Húc, người khác đều không có cảm giác gì.

Nhưng mà bây giờ ai cũng hơi xanh mặt.

Ngoại trừ Tần Khê và Lạc Viễn Thương, những người khác đều đã nhỏ máu nhận chủ cho một thanh kiếm, đẳng cấp nhìn chung không cao, cao nhất cũng chỉ ngang với thanh Ngụy Viên vừa cầm, là pháp khí thượng phẩm.

Trong mộ kiếm này có vô số kiếm tốt, sao có thể không có đẳng cấp cao hơn? Bọn họ đều hối hận xanh cả ruột.

Vào lúc này, bọn họ bắt đầu hâm mộ ba người Tiểu Tự Tại Thiên ở phía sau đang không nhanh không chậm đi tới.

Lạc Viễn Thương luôn là kẻ không đứng đắn, nhìn những người đó sắc mặt xám xanh, gã cười nói: "Chà chà, thật thảm... Đường Thời là dạng người gì, các ngươi còn không rõ ràng sao? Chính là cái loại nhìn thấy cái gì tốt cũng phải chiếm một phần, có y vào trước, kiếm trong này đáng ra phải bị khoắng sạch từ lâu, sao còn đến lượt các ngươi? Ha ha ha..."

Tên này cười đến càn rỡ, phát huy dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác tới cực điểm.

Nhưng mọi người không thể phản bác dù chỉ một câu, chỉ có thể cứ nghẹn khuất như vậy, Lạc Viễn Thương thực sự muốn thưởng cho Đường Thời một ngón tay cái, tên này thật đúng là một cao thủ bẫy người.

Đường Thời bên kia lặng lẽ ẩn giấu thân hình, mắt thấy mọi người đã phát hiện ra vấn đề, cũng mới chết hai người, mà còn có hai người chưa chọn kiếm, chợt cảm thấy không thú vị. U nghĩ đến việc đi tìm tên Doãn Xuy Tuyết thần bí quỷ dị kia, vì vậy quay người liền muốn lặng lẽ rời đi.

Thị Phi vừa tiến đến liền chú ý tới bóng đen mơ hồ bên cạnh, người khác không phát hiện, nhưng người tâm tư tinh tế tỉ mỉ như hắn vẫn thấy rất rõ ràng.

Mọi người vốn đã phiền muộn, hảo kiếm trước mắt không còn cách nào chiếm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy kẻ vừa rồi không nóng lòng bây giờ thong thả chọn kiếm, chẳng ngờ lúc này lại xuất hiện một người nhìn thì có vẻ vô tội, nhưng thực ra là lửa cháy đổ thêm dầu.

Thị Phi chậm rãi nói: "Mặt sau bia đá vừa rồi có chữ viết, có điều bần tăng cân nhắc một chút, cảm thấy có vẻ đã bị người ta xóa đi mười sáu chữ, nói vậy chủ nhân mộ kiếm này chỉ là muốn mọi người không tham lam, nên có nhắc nhở qua..."

Kỳ thực hết thảy những lời Thị Phi nói đều có manh mối để lần theo, hắn vừa nói mọi người liền hiểu, lập tức xem Đường Thời là kẻ chủ mưu.

Dù sao Đường Thời chính là người cuối cùng tiến vào mộ kiếm trước bọn họ, Đường Thời không manh động chứng tỏ thằng nhãi này chắc chắn đã nhìn chữ trên bia đá, từ đó suy ra chữ nhất định là bị Đường Thời xóa đi — tên này căn bản là cố ý hãm hại bọn họ! Tâm tư thật quá độc ác, một cái hố bẫy chết một đám người đó!

Mọi người bên này lập tức bắt đầu điên cuồng mắng Đường Thời người lòng dạ độc ác không biết xấu hổ. Đường Thời vốn đã định đi rồi, nhưng thấy Thị Phi bắt đầu nói nên dừng bước, mà đến khi Thị Phi nói xong, y liền lặng lẽ rời đi.

Bị gài bẫy không chỉ là đám người bên này, Đường Thời đột nhiên nhận ra – chính y cũng bị gài bẫy.

Y tin tưởng sức quan sát của Thị Phi, những lời hắn nói vừa rồi đã nhắc nhở Đường Thời một điểm rất quan trọng đã bị y bỏ sót.

Mười sáu chữ.

Đường Thời nhớ rất rõ bản thân mình chỉ xóa đi chín chữ, u vừa nhanh chóng lướt về phía trước vừa hồi tưởng tình cảnh lúc mình xóa đi chín chữ kia.

Luyện khí sư, chủ nhân mộ kiếm là một gã luyện khí sư, cứ xem chữ khắc trên mỗi một thanh kiếm là biết rõ chủ nhân của mộ kiếm này tuyệt đối không phải loại người tùy ý, cẩn thận nghĩ lại, cuối hàng chữ trên bia đá xác thực có một khoảng trống.

Chỉ trong nháy mắt, Đường Thời liền biết rõ, y quả nhiên là bị người hãm hại.

Sau khi tiến nhập Trúc Cơ kỳ, uy lực của hầu hết pháp quyết* thi triển ra đều lớn hơn rất nhiều, cùng một chiêu "Bạch mao phù lục thủy", nhưng bây giờ tựa như một trận gió quét qua, nhanh đến mức khiến người kinh ngạc. Đường Thời tiếp tục lặng lẽ mà nhanh chóng tiến lên, đáy mắt một mảnh trầm tĩnh.

Không cần nghĩ cũng biết kẻ ngầm mưu tính phía sau là ai — ngoại trừ Doãn Xuy Tuyết, không còn người thứ hai.

Chỉ có điều, bảy chữ còn lại, rốt cuộc là gì?

Đường Thời có thể động tâm tư, người khác cũng có thể nghĩ tới.

Đường Thời có thể nghĩ tới việc xóa chữ bẫy người, Doãn Xuy Tuyết vốn cũng không phải hạng người lương thiện gì, một cái bia đá này, thực sự là một người bẫy một người, một người bẫy một người, hãm hại thành liên hoàn bẫy.

Y thầm nghĩ người có thể tính kế mình thực sự hiếm thấy, kẻ tên Doãn Xuy Tuyết này, bất kể như thế nào, hiển nhiên là kình địch. Ngẩng đầu nhìn lên, vô số linh kiếm từ bên cạnh y lóe qua, đến khi khi nhìn tới người áo trắng đứng trên một ngôi mộ kiếm cao nhất, Đường Thời rốt cục dừng bước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play