Kỳ thật Đường Thời vốn không tin trời phạt cái gì, chẳng qua khi loại trời phạt này đến, vẫn có chút cảm giác kỳ quái hoặc lo sợ nghi hoặc.
Tuổi thọ cùng lực lượng của con người là có hạn, ông trời không thể cho họ càng nhiều...
"Người có sinh lão bệnh tử, ly hợp bi hoan, nhưng tu sĩ đuổi theo trường sinh bất lão, lực lượng vĩnh hằng, vô tình vô dục vô vướng bận, một mặt nói thuận theo Thiên Đạo để tu hành, một mặt lại làm trái thiên ý cùng phản bội, đây rốt cuộc là thuận thiên mà tu, vẫn là nghịch thiên mà đi?" Đường Thời thu ngón tay lại, chuyển động một ngón tay khác, cũng không thấy có đau đớn gì.
Thị Phi nghe y nói, những không lên tiếng trả lời.
Đường Thời lại nói: "Người bên ngoài sợ trời phạt, nên phát ra lời thề, thuận theo ý trời thì sẽ ứng nghiệm, nếu trái với lời thề thì sẽ bị trừng phạt. Tu sĩ kiêng kỵ lời thề, cũng sẽ không tùy ý thề, đây cũng là tu theo lòng trời, vẫn là nghịch trời mà đi?"
Vấn đề mà Đường Thời đề ra quá khắc sâu, thậm chí mâu thuẫn, người bình thường sẽ không nghĩ đến nó. Nhưng giờ khắc này, Thị Phi nhìn y, trong đáy mắt có vài phần thưởng thức, "Cho nên ngươi dám thề, rồi sau đó phá lời thề."
"Đánh cuộc mà thôi, với ta mà nói, làm gì cũng chết, nếu phá lời thề xong, nghịch trời mà đi, có thể tìm được đường sống." Đường Thời nở nụ cười, rồi nói: "Ta cho rằng tu hành vốn là nghịch trời mà đi, lại có vô số người muốn truy tìm cái gọi là Thiên Đạo, có thấy buồn cười không? Thiên Đạo muốn hắn sinh lão bệnh tử, Thiên Đạo muốn hắn ly hợp bi hoan, đám tu sĩ muốn làm chuyện mà Thiên Đạo không cho phép, lại còn muốn đi tìm Thiên Đạo. Như vậy, được Thiên Đạo thừa nhận rồi, bọn họ lại sinh lão bệnh tử, vẫn là trường sinh bất lão đây? Thiên Đạo muốn họ chết, họ lại muốn sống."
Có đôi khi, Đường Thời là một kẻ tự phụ, tỷ như lúc này, y đang nói đến Thiên Đạo.
Thị Phi biết phương pháp tu luyện của Phật gia khác với Đạo gia, chẳng qua trước đó cũng bị Đường Thời vạch ra sự mâu thuẫn trong đó, cho nên tu luyện vốn được tiến hành trong những loại mâu thuẫn đó.
Cho đến nay chỉ thấy người khác vô tri vô giác mà tu hành, không ngờ một người nhỏ bé như Đường Thời lại nghĩ nhiều đến vậy, như những gì Đường Thời nói hôm nay, cũng rất dễ dàng đứng ở lập trường của Đường Thời để tự hỏi.
Điểm xuất phát là —— tu hành vốn là nghịch trời mà đi.
"Nếu ta đã là người nghịch trời mà đi, như vậy trời phạt có ích gì với ta? Mặc dù trời muốn phạt, cũng nên hỏi ta có đồng ý hay không đã?"
Đường Thời nhìn về phía bàn tay của mình, nhếch khóe miệng trào phúng, "Người người đều muốn ta chết, ta phải đi chết hay sao? Người giết ta, ta không muốn chết, trời giết ta, vì sao ta phải chờ chết?"
Giờ phút này, những lời này mà Đường Thời nói ra, khi y chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ.
Thị Phi như xuyên thấu qua y của giờ phút này, thấy được y của tương lai.
Ánh mắt của hắn rơi trên bàn tay kia, lại nói: "Ta lấy nguyện lực phong ấn trời phạt, ngươi đã phá lời thề, trời phạt đã tới, chuyện sau này ngươi tự giải quyết cho tốt."
Đường Thời chỉ nói một câu "Cảm ơn", đối với vấn đề trời phạt không cho là đúng. Y không nói tiếp về chuyện này, ngược lại chuyển đề tài, nhìn về phía tòa đài sen trung tâm của toàn bộ động quật.
"Thứ này có quan hệ gì với Tiểu Tự Tại Thiên nhà các ngươi sao?"
Hai tay Thị Phi tạo chữ thập, "Mười tám cảnh Tiểu hoang là do tu sĩ thời thượng cổ lưu lại, sáng tạo ra các viên hành tinh làm phủ, mỗi người mỗi vẻ, bảo tồn đến nay, cũng chỉ có mười tám cái này. Bên trong này, bốn đạo tiên phật yêu ma đều có."
Thật là cách nói mới mẻ, nhưng lại hợp ý bản đồ giản lược mà Đường Thời nhìn đến trước đó.
Thị Phi lại nói tiếp: "Mười tám cảnh Tiểu hoang, Đông Sơn có ba, Nam Sơn hai, Tây Sơn bốn, Bắc Sơn hai. Còn lại bảy cái ở nơi khác.
Nói đến đây, Đường Thời có chút ngạc nhiên, "Đông Sơn ba cái là Đông Sơn tông môn cùng Tiểu Tự Tại Thiên cùng giữ đúng không? Nói vậy... Tiểu Tự Tại Thiên có sao?"
Thị Phi cười cười, không nói gì.
Đây là ý ngầm thừa nhận sao?
Dù sao đề cập đến cơ mật trong môn phái, không thể tùy ý nói ra.
Đường Thời tỏ vẻ mình lý giải, y cùng Thị Phi cùng đi đến vị trí chính giữa, cùng nói chuyện.
"Còn bảy cái cảnh Tiểu hoang hẳn là đều có chủ." Thị Phi suy xét một chút, cuối cùng vẫn nói một tin tức, kỳ thật những tin tức này không có tác dụng gì đối với Đường Thời, bởi vì ít nhất hiện giờ, Đường Thời sẽ không có ý tưởng hứng lên cướp đoạt một cái cảnh Tiểu hoang từ trong tay ai đến đùa một chút, "Tiểu Tự Tại Thiên, Thiên Chuẩn Phù đảo, Đất Hoang, Bồng Lai tiên đảo, nơi khác ta không rõ ràng lắm, Đất Hoang lại có một."
Đất Hoang trung nguyên —— nơi mạnh nhất của toàn bộ đại lục.
"Đất Hoang có, ta có thể hiểu được... Nhưng sao lại chỉ có một?" Theo lý mà nói, thực lực của Đất Hoang mạnh mẽ như vậy, lại chỉ chiếm một cái cảnh Tiểu hoang, có chút không hợp lẽ thường.
Thị Phi nói: "Quý tinh bất quý đa."
Vì thế một loạt nghi hoặc trước đó đều bị gạch bỏ.
Thứ mà Đất Hoang cầm trong tay, nhất định là cảnh Tiểu hoang tốt nhất.
Huống chi, thứ này tên là "cảnh Tiểu hoang", mà Đất Hoang đã được gọi là "Đất Hoang", vốn không cùng một cấp bậc.
Có thể là, Đất Hoang người ta vốn chướng mắt cái gọi là "cảnh Tiểu hoang" đi?
Dựa theo cách nói của Thị Phi, Mười tám cảnh Tiểu hoang có đủ bốn đạo tiên phật yêu ma, nói là bọn họ có được cảnh Tiểu hoang, chẳng qua chỉ là có được quyền lực mở ra cảnh Tiểu hoang, còn nếu nói mở ra cái gì, rất khó nói.
Nhưng Đường Thời vẫn cảm thấy, Thị Phi đã đạt được mục đích của chính mình.
Rốt cuộc là vì sao một phật tu Kim Đan kỳ lại đặt chân ở nơi tranh đấu như thế này?
Đường Thời quan sát Thị Phi, lại nhìn thấy ánh mắt của Thị Phi lướt qua trên đài sen, chuyển đến chữ Vạn cao ngất kia.
"Bên trong tráp có thứ ngươi muốn sao?" Đường Thời hỏi.
Thị Phi nói: "Không rõ ràng lắm."
Rốt cuộc là có hay không tìm được, hiện giờ cũng chưa thể kết luận, Đường Thời biết không thăm dò được gì, cũng tạm bỏ qua suy nghĩ này. Y không có can đảm tranh đồ vật với Thị Phi, chỉ có thể nhìn cái khác.
Hoa sen này có thể sinh trưởng trong động nham thạch này, từng đóa màu vàng kim, nhìn cũng biết không phải thứ đơn giản.
Nhìn ra được Đường Thời hứng thú với những đóa hoa sen kia, Thị Phi nói: "Những đóa sen đó được gọi Phật Nộ liên, nếu có thể nuôi đến lúc nở hoa, một đóa hoa có được lực lượng tương đương với Phong Lôi ấn trong tay sư tỷ ngươi ngày đó."
Phong Lôi ấn! Lực lượng của thứ này Đường Thời rất rõ ràng, nói cách khác, chỉ nhiều sấm sét như vậy đã trực tiếp tung bay cả tòa sơn, vật như vậy ném ra có bao nhiêu người có thể ngăn cản?
Chỉ trong nháy mắt, Đường Thời rung động sau những lời này của Thị Phi.
Phật Nộ liên, Đường Thời chưa từng nghe qua, nhưng Phật Nộ Đường liên lại từng nghe thấy. (Phật nộ đường liên – một môn công pháp của phái Đường Môn )
Tiếp đó, có thể cho ta Bạo Vũ Lê Hoa Châm được không? (Cũng của môn phái Đường Môn)
—— Đường Thời si tâm vọng tưởng.
"Thứ này, ta thấy còn chưa nở a..." Đường Thời ngồi xổm bên ao, dáng vẻ đáng khinh, hoàn toàn không còn cái cảm giác "ra vẻ nguy hiểm" lý luận chuyện nghịch trời mà đi với Thị Phi vừa nãy.
Đường Thời lúc này như mới là chân thật, cái loại hành vi tiểu nhân này, thậm chí có vài phần con buôn, giống như hiện giờ hai mắt lóe sáng mà nhìn những đóa Phật Nộ liên chi chít trước mắt —— Thị Phi sẽ không nói cho y biết, đệ tử Tiểu Tự Tại Thiên đến cảnh thứ ba đều sẽ có thứ này.
"Chỉ cần có nước, hoa sen này sẽ nở, nhưng từ lúc hé mở đến lúc nở rộ, là cần chín chín tám mươi mốt năm, hiện giờ hoa nở gần nửa, phải đợi đến lúc nó hoàn toàn nở cần hơn bốn mươi năm sau." Thị Phi thực lạnh nhạt mà giải thích.
Mặt Đường Thời cũng tái rồi, phẫn nộ quay đầu lại: "Ngươi đùa bỡn ta?!"
Nhưng khi y quay đầu lại, hai chân Thị Phi đã rời mặt đất, trực tiếp bước tới trung tâm đài sen, chỗ nào nghĩ đến, hắn vừa tới gần, đã thấy toàn bộ ao sen bỗng nhiên cuộn trào, sóng nước gợn gạo, như vì hắn tới gần nên phẫn nộ.
Đường Thời nở nụ cười: "Xem ra cảnh Khổ hải khôn cùng này do phật tu Tiểu Tự Tại Thiên lưu lại, chẳng qua... tiền bối không chịu chào đòn ngươi a! Ha ha..."
Y vừa dứt lời, cũng cười không nổi.
Khắp ao sen sóng nước cuồn cuộn, như ở phía dưới có thứ gì đó hung hăng lay động, vẻ mặt bình tĩnh thoải mái của Thị Phi cũng đã thay đổi.
Đường Thời cay mày: "Phía dưới có thứ gì vậy..."
Mọi Phật Nộ liên đều lay động, chỉ thấy trong động một mảnh ánh vàng chói mắt lan tràn, những bông hoa sen nhợt nhạt cũng đã nở ra, đài sen chính giữa cũng tỏa ánh sáng chòi lòa.
"Né tránh!"
Hai mắt Thị Phi ẩn hiện kim quang, như đã thấy được dưới đáy nước có thứ gì đó, mắt thấy Đường Thời còn đứng một bên, lập tức bật ra tiếng, một chưởng đẩy y ra xa, đồng thời cũng bay xa một bên.
Đường Thời chỉ thấy một chường này thế mãnh, nhưng lại mềm nhẹ, chỉ đẩy y ra mà không đả thương người, có thể thấy được người này khống chế năng lực thật tốt. Nhưng ngay sau đó y cũng không thể nào đi so đo thực lực của Thị Phi, bởi vì nhìn ao sen không sâu kia, lúc này đã bật tung sóng nước bạc, nhảy ra một con cự mãng song đầu!
Da đầu nổ tung, Đường Thời mắng ra tiếng: "Thứ quỷ dị như vậy, không phải là yêu tu sao? Sao ở nơi phật gia các người lại có thứ này?"
Đường Thời đã sớm từ vách tường đọc qua tình huống liên trì, nhưng mặt trên chỉ có y ảo giác cùng hình ảnh, trên đó có một cái hòm, nhưng không chỉ ra sẽ xuất hiện cự mãng như vậy!
Đường Thời nhìn ra con cự mãng kia thắt lưng còn thô gấp hai thắt lưng mình, đuôi rắn cuộn lại, gác lên đài sen kia, nửa thân rắn đứng lên, hai cái đuôi rắn chia ra nhìn về phía Đường Thời cùng Thị Phi. Cảnh này quả thật khủng bố vô cùng, quả thật khiêu chiến lòng can đảm của con người.
Hai đầu rắn một lớn một nhỏ, như ở trên vai con người bật ra hai cái đầu vậy —— sau lưng Đường Thời đã ướt mồ hôi lạnh, nhưng hiện giờ quá khẩn trương, cho nên không có cảm giác gì.
Y nhìn về phía Thị Phi, vẻ mặt Thị Phi cũng trầm trọng, mà hòm kia ngay ở trên đài sen vòng quanh hai cái đầu rắn, nếu thật là thứ hắn yêu cầu...
—— không tiếc hết thảy, cầm lại cái chìa khóa.
Trước khi rời đi Tiểu Tự Tại Thiên, câu nói trước khi viên tịch của Thần Nguyên thượng sư một lần nữa nổi lên từ đáy lòng Thị Phi.
Từ vẻ mặt của hắn hiện ra vài phần không đành lòng, cuối cùng như đã quyết định điều gì —— giờ khắc này, hắn cảm thấy Đường Thời đúng, tu hành vốn là chuyện thật mâu thuẫn.
Không nghĩ sát sinh, rồi lại bị bức sát sinh.
Thị Phi tuyên một tiếng phật hiệu, hai tay tạo thành chữ thập, đồng thời ngâm tụng sáu chữ nguyển rủa đại minh. Khi Đường Thời nghe được tiếng kia, linh đài thanh minh, có cảm giác thoải mái khó dằn nổi, mà cự mãng hai đầu chiếm đài sen kia đồng thời lay động, phun lưỡi rắn xì xì, đôi mắt đèn lồng đỏ rực như máu, đồng thời nhìn về phía Thị Phi.
Còn chưa đợi Thị Phi hành động, cặp đầu cự mãng kia đã nhanh như chớp đánh bất ngờ, đuôi dài to lớn từ đáy nước chém ra, bám theo mấy đóa Phật Nộ liên, bay về phía Thị Phi, mà lúc này đây, Thị Phi đã lộ ra thực lực Kim Đan kỳ chân chính.
Tiểu Tự Tại Thiên có pháp thuật Đại mượn tiền thân (khinh công), chân không rời thân không động, có thể bật lên phía trước vài thước, mà giờ khắc này, trong nháy mắt cự mãng hai đầu hướng tới, Thị Phi đã biến mất tại chỗ, khi Đường Thời nhìn đến hắn, hắn đã xuất hiện trên đài sen!
Đây cũng không thuộc về phạm trù mà phép Đại mượn tiền thân có thể giải thích được, ao sen này có đường kính ba mươi trượng, từ bên ven ao đến tâm ao không thể dùng Đại mượn tiền thân mà nhảy lên, những mười lăm trượng, đây là năng lực đặc biệt mà chỉ có tu sĩ Kim Đan kỳ mới có —— thuấn di!
Hai đầu rắn kia thật không ngờ lại xuất hiện chuyện như vậy, nó sửng sốt một chút, ngay sau đó hai đầu rắn đồng loạt quay đầu, điên lên mà húc Thị Phi trên đài sen, Thị Phi đang đưa lưng về phía cự mãng hai đầu, hắn không chú ý đến phía sau lưng mình, đã vươn tay mở ra hòm, nhưng lúc này đây, ngơ ngẩn.
Thị Phi dường như không lường được trong hòm có thứ gì đó, cũng không đóng lại nắp, nét tím tái sớm phai nhạt trên đôi môi hắn lại dày đặc lên. Cặp đầu rắn kia sắp tới sau lưng hắn, Đường Thời hô một tiếng, nhưng Thị Phi đứng yên không hề động đậy.
Cặp đầu cự mãng kia vòng quanh hai bên Thị Phi, là muốn từ hai phương hướng cắn cổ Thị Phi.
Đường Thời thấy hòa thượng ngốc đứng sững ở đó, trong lòng sốt ruột nóng nảy, đưa tay bổ một đao lên đầu rắn, thật không ngờ một đao kia lại có thể bổ đầu rắn xuống!
Sát, muốn xảy ra chuyện lớn!
Đường Thời cũng không tin mình có vận may như vậy, lại có thể tùy tiện chém đứt đầu rắn, mắt thấy đầu rắn rơi giữa ao sắp mọc ra thịt, Đường Thời nghĩ tới loại cây quỷ dị chém hai nửa lại mọc thêm hai, trước khi đầu rắn này hóa thêm một con rắn khác, Đường Thời quyết đoán hô một câu "Lửa rừng", ngọn lửa tím xuất hiện đột ngột bao trùm lấy đầu rắn kia.
Chỉ thấy giữa không trung, ngọn lửa tím bao trùm lấy đầu rắn kia, máu thịt mới mọc ra bị bỏng, khiến con rắn kia đau đớn mà co rút. Cảnh máu me này khiến cho Đường Thời run rẩy da đầu, y cố nén ghê tởm ném thêm một câu lửa rừng.
Ngay lúc đầu rắn này bị Đường Thời công kích, con rắn bị chém một đầu bên kia cũng đau đớn mà vặn vẹo, con rắn kia không bị chém, nhưng trên thân để lại một vết nứt chảy máu đầm đìa, vết nứt này cũng như bị bỏng vậy, quay cuồng máu me, đau đớn vô cùng.
Đường Thời nhìn cũng hiểu, hai con rắn đau đớn giống nhau, y đốt đầu rắn bên này, đầu rắn bên kia cũng sẽ đau đớn.
Đường Thời lớn mật đã chọc giận con yêu này.
Lưỡi rắn đỏ tím từ xa xa vươn ra, như một cơn gió lốc mạnh bạo, Đường Thời không dám chống chọi, phép Bạch mao phù lục thủy khởi động, y vòng quanh cái ao, lướt qua nhìn xem Thị Phi thế nào.
Ấn đường của hắn đen xì một mảnh khí, trong hòm rỗng tuếch, cái gì cũng không.
Lúc ở không trung ngoài cảnh Khổ hải khôn cùng, Đường Thời đã nhìn thấy, môi Thị Phi là màu tím, có lẽ độc lê linh thi chưa rửa sạch sẽ? Trong hòm cái gì cũng không có, chẳng lẽ Thị Phi trúng chiêu?
Đường Thời đầu óc miên man, lại chỉ đến tu vi Luyện Khí kỳ, bỗng nhiên bị đuôi rắn văng ra, thân mình lệch sang một bên bay về phía cây cột chống đài sen, hắn cho rằng cây cột kia sẽ nứt vỡ, nhưng lại đánh giá sai trình độ dẻo dai của thân mình.
"Phanh" một tiếng, cây cột mà Đường Thời đụng vào chẳng bị ra sao, Đường Thời lại cảm thấy thắt lưng mình muốn gãy.
Đương trường phun ra một búng máu, linh lực trong cơ thể Đường Thời tán loạn, có cảm giác như bị kim đâm, y mềm nhũn người, sắp ngã nhào vào ao, chẳng qua chưa đợi hắn nghĩ xong đã được đặt lên trên đài sen.
Đài sen không lớn, đường kính một trượng, được đá điêu khắc mà thành, rất giống loại bệ mà bên trong Phật môn đặt Bồ Tát lên.
Chẳng qua, hiện giờ là Đường Thời cùng Thị Phi ở trên đó.
Thị Phi thả tay, hắn chính là người vừa vươn tay đỡ Đường Thời suýt ngã xuống.
Chẳng qua hiện giờ hai người đứng trên đài sen này, có vài phần lâm vào tuyệt cảnh.
Đường Thời nhìn chằm chằm vào môi Thị Phi: " Thị Phi sửa huynh hình như trúng độc."
Thị Phi vốn không nên không có phòng bị như vậy, chẳng qua... Chỉ có thể nói, chủ nhân của cảnh Tiểu hoang này, tâm cơ quá sâu, hoặc là nói, đã có người thiết trí lại cơ quan bên trong cảnh Tiểu hoang.
Trong tráp không có thứ gì cả, Đường Thời nhìn thoáng qua, nhíu mày, nếu như nhớ không lầm, bên trong phải là có chìa khóa mở ra một cảnh Tiểu hoang khác, hiện giờ đã biến mất.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Linh thức của Đường Thời thoáng kiểm tra túi trữ vật, tự lệnh "Hồi" kia vẫn còn đó. Y thoáng yên tâm, giương mắt nhìn về phía con cự mãng vứt đuôi tới, "Từ lúc nào lại mọc ra đầu?"
Y vừa mới chạy thoát một lúc, cái đầu bị y chặt bỏ lại đã mọc ra, Đường Thời nhịn không được mà nghĩ, nếu mình có được năng lực như thế, chặt đứt một đầu lại mọc ra một cái nữa, đó mới thật sự là giỏi, đánh thắng khắp thiên hạ!
Cái đầu mới mọc ra kia nhỏ hơn một chút, vẫn luôn nhìn chằm chằm Đường Thời, ngay sau đó cái đuôi quấn lấy một đóa Phật Nộ liên, vứt về phía Đường Thời cùng Thị Phi.
Nha, huynh đệ, ngài còn cách biển đưa hoa, đây là coi trọng hòa thượng kia?
Đường Thời bật cười ra tiếng, trên tay đã chuẩn bị tốt cách ứng đối, ngay lúc muốn ra tay, lại thấy Thị Phi vươn tay ra, nắm lấy đóa sen cầm trong tay, đóa hoa vàng tươi bỗng tỏa sáng như muốn nổ tung, nhưng ngón tay Thị Phi khẽ đụng vào, ánh sáng lập tức biến mất.
Mảnh hoa sen cứ như vậy, lặng yên mà héo tàn.
Dễ dàng hóa giải uy lực của Phật Nộ liên trong truyền thuyết tương tự Phong Lôi ấn, Thị Phi cũng không có dáng vẻ thoải mái gì.
Giờ phút này môi hắn mím thẳng tắp, khí đen giữa trán càng thêm nặng nề.
Đường Thời nhìn Thị Phi như vậy cũng thấy hết hồn, y muốn nói gì đó, lại không thể buột ra miệng.
Cự mãng hai đầu giận dữ, quấy nước trong ao cuộn trào, toàn bộ đóa Phật Nộ liên bay lên, nhưng nếu so sánh khả năng khống chế Phật Nộ liên, không thể so sánh với Thị Phi xuất thân từ Tiểu Tự Tại Thiên.
Đáy mắt Thị Phi hiện lên ảo ảnh hoa sen, mảnh hoa sen vàng sáng lên, những đóa hoa khác vẫn mờ ảo nhòe ảnh, đóa hoa này hẳn có cấp bậc rất cao?
Đường Thời chỉ đoán, chớp mắt đã thấy mười đóa hoa sen được Thị Phi bao vây nâng giữa không trung, lần này Thị Phi không giải quyết dứt khoát, trực tiếp đẩy hoa về, trong chớp mắt bờ hoa sáng lạn vô cùng!
Đồng thời Thị Phi xoay tay bày ra cái chắn, bảo vệ đài sen trung tâm, một ánh hào quang màu nước biển bảo vệ hai người, nhưng Đường Thời nhìn cảnh trước mắt, ánh mắt sắc bén rùng mình.
"Còn một cái khác đâu?!"
Cự mãng hai đầu vốn là hai con rắn, nên Đường Thời mới hỏi như vậy, chẳng qua hiện giờ hoa sen bao quanh chỉ được một đầu!
Theo bản năng Đường Thời quay đầu nhìn, chợt thấy bóng sắc như đao nhào về phía mình, chỉ là đã muộn, thật không biết thứ này vòng qua sau lưng họ từ lúc nào, thậm chí ở ngay trong màn hào quang.
Con rắn trước mắt chỉ có một đầu, to bằng một cánh tay, chuyển động cực nhanh, ngay lúc Đường Thời xoay người muốn bảo vệ lấy mình cũng đã hóa thành tia chớp hé ra hai răng nhanh cắn cổ Đường Thời.
Nháy mắt tối sầm, cổ đau đớn, trước mắt lóe bóng đen, con rắn đã bị Thị Phi dùng một lóng tay chém thành hai đoạn, rơi vào trong nước.
"Sư đệ Đường Thời?"
Thị Phi quay đầu nhìn Đường Thời, ngón tay chạm vào vết thương trên cổ hắn, thấy không nhiều ít nọc độc bị rót vào mới yên tâm.
Đường Thời hoa mắt chóng mặt, trước mắt cảnh vật chồng chất lên nhau lắc lư trước mặt, thiếu chút nữa là ngã choáng, Thị Phi đỡ y mới không bị ngã quỵ chật vật xuống đất.
Bên tai ù ù tiếng vang, Đường Thời quay đầu thấy những cánh hoa sen đã nổ tung ầm ầm, cả trời biển sen vàng, ánh kim quang sáng lạn huy hoàng.
Đỉnh chóp lấp lánh chữ "Vạn", Đường Thời ngạc nhiên cảm thấy mình hoa mắt, ký hiệu kia còn sẽ chuyển động?
Ngón tay Thị Phi ấn xuống miệng vết thương trên cổ y, bức ra nọc độc mới yên tâm, vừa thấy Đường Thời ngẩng đầu, hắn cũng ngẩng đầu theo.
Giờ khắc này, biển hoa vàng vỡ tung bay múa, ánh kim quang sáng lóa, đài sen trung tâm như bị biển vàng bao bọc, hai con cự mãng đã biến mất không còn bóng dáng, chỉ còn ánh vàng như muốn đổ đầy không gian.
Thị Phi ngẩng đầu nhìn ấn ký trên đỉnh chóp, cảm thấy ánh mắt đau đớn như kim châm, chữ "Vạn" lòe lòe sáng chói rung động trái tim.
Lúc này đây, vô số hình ảnh lướt qua óc Thị Phi, hắn chìm đắm trong thế giới ấy, ngồi xếp bằng, chắp tay hành lễ, hai mi mắt rũ xuống, bóng dáng mờ ảo hương hoa, dường như là ngàn phật hương mà Đường Thời từng lấy ra, mùi hương thấm nhuần ruột gan.
Nhất hoa nhất thế giới, nhất thảo nhất thiên đường, nhất diệp nhất Như Lai, nhất sa nhất cực lạc, nhất phương nhất Niết Bàn, nhất tiếu nhất trần duyên, nhất niệm nhất thanh tịnh.
Thị Phi chìm vào cảnh giới ngộ đạo.
Những gì nghe những gì thấy khi đi qua Mười tám cảnh tiểu hoang đều chìm nổi trong lòng, bên môi hắn treo nụ cười nhạt, môi tím hơi cong, cảnh tượng nhu hòa xuất trần.
Chẳng qua Đường Thời lại chẳng thể thanh tịnh như thế, y ngồi trên đài sen, trước mắt mơ màng, tuy y biết nọc độc đã bức ra sạch sẽ, phần còn lại cũng sẽ không bị tổn thương tánh mạng, nhưng hiện giờ y lại mơ màng như chìm nổi cõi tiên.
Y đưa tay chạm vào vết thương trên cổ, không đổ máu, chỉ có hai lỗ nhỏ từ hai răng nanh rắn lưu lại.
Đường Thời cảm thấy vết thương như bị bỏng rát, cảm giác này càng lúc càng kịch liệt, lan khắp toàn thân.
Tình cảnh không ổn.
Trong nháy mắt Đường Thời có cảm giác khác thường.
Xà tính bản dâm, cự mãng hai đầu này có thể là thứ tốt gì?
Y cảm thấy miệng đắng chát, cắn chặt lưỡi mình, tỉnh táo được vài phần liền lắc lắc đứng dậy.
Đường Thời cũng ngẩng đầu nhìn ký hiệu sắc kim trên đỉnh, càng nhìn càng hoa mắt, xoay mặt đã thấy Thị Phi ngồi tọa trên đài sen, dưới thân là đóa hoa sen vàng nở rộ.
Miệng hắn nỉ non tụng kinh văn, hẳn là kinh kệ phật môn, dù sao Đường Thời nghe cũng không rõ.
Xem ra người ta đang trúng sổ xố ngàn năm một thuở "ngộ đạo". Đường Thời không muốn quấy rầy.
Y muốn rời khỏi nơi này, lại phát hiện linh lực của mình đã kiệt quệ từ lúc nào, cảm giác nóng bỏng lan tràn toàn thân, y cảm giác tiếp tục ngốc ở trong này sẽ xảy ra chuyện cầm thú không bằng.
Đường Thời tập tễnh định rời đi, vốn không muốn quấy rầy Thị Phi lại không biết từ lúc nào đã dừng bước.
Y đánh giá Thị Phi lại một lần.
Đường Thời từng hỏi: hòa thường ở Tiểu Tự Tại Thiên đều đẹp như ngươi sao?
Thị Phi đáp: không phải.
Lúc đó Đường Thời cảm thấy rất thú vị, nhưng hiện giờ nhìn Thị Phi nhắm mắt kia, cảm thấy người này mặt như ngọc quan, hắn nâng bàn tay của mình nhìn thoáng qua, không biết vì sao lại đi tới, chạm vào mặt Thị Phi.
Thị Phi là người tu phật, thanh tâm quả dục, trên người mang theo hơi thở mát lành, khác hẳn cả người nóng bỏng như Đường Thời lúc này.
Trước mắt xuất hiện ảo giác, Đường Thời như thấy hai con rắn dây dưa trên đài sen, quấn quanh giao tụ, mà giờ khắc này, hắn đứng trên đài sen.
Thị Phi ngộ đạo đã đến thời khắc mấu chốt.
Hắn hoàn toàn không nhận ra tình huống bên ngoài, ngón tay kết ấn niêm hoa, ánh sáng lóe lên qua những ngón tay ấy, miệng hắn thì thào cũng là: "Quán Tự Tại Bồ Tát, hành thâm Bát nhã Ba la mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhứt thiết khổ ách. Xá Lợi Tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc,... thọ tưởng hành thức diệc phục như thị. Xá Lợi Tử, thị chư pháp không tướng, bất sanh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm..."
Đây là kinh văn của <<Tâm kinh>>, Thị Phi vốn là người có tuệ căn, <<Liên hoa kinh>> chỉ là một loại trong đó, phật hiệu khắp thiên hạ, mỗi kinh văn đều có những từ chữ lý giải riêng về phật, như thế nào là thật, như thế nào là giả?
Đến nay không ai hiểu hết được.
Ngón tay hắn liên kết biến hóa khôn lường, như hoa như lá rụng.
Ánh mắt Đường Thời rơi xuống những ngón tay kia, thân thể run lên vì bỏng, miệng khô lưỡi khô, lại cảm thấy lòng mình như đang xôn xao, khiến mình choáng váng đứng không vững.
Khuôn mặt Thị Phi lại biến ảo, ảo giác xuất hiện trước mắt.
Con rắn đỏ bị lóng tay của Thị Phi cắt làm hai đoạn kia biến to ra, giao triền cùng con rắn đen, như leo lên rắn đen cùng giao phối, rắn đen kích thích vặn vẹo, lưỡi rắn đỏ tím phun ra nuốt vào như mạng theo tia xuân sắc.
Đường Thời vươn tay ngăn chặn lại miệng vết thương, lúc này đã mê man thần trí.
Lưỡi rắn đỏ tươi phun, nuốt, như đang dụ dỗ, một chút một chút hóa thành bờ môi mỏng khép mở trước mắt của Thị Phi.
Đường Thời đi đến bên người Thị Phi, cúi người xuống, ngón tay thon dài chạm lên bờ môi đỏ tím của Thị Phi, chợt "a" một tiếng, sợ là lúc này đây y chưa ý thức được mình đã mê man vì nọc độc dâm tà kia.
Thị Phi cảm giác được động tác của Đường Thời, chẳng qua hiện giờ lại là phút giây mấu chốt, làm sao có thể động?
Ngón tay nóng bỏng lướt qua bờ môi hắn, chạm về phía hầu kết.
Đường Thời đã không còn cảm giác đến gì khác, y thực tự nhiên dán môi mình lên.
Lúc này đây, đầu lưỡi y như lưỡi con rắn đỏ kia, đỏ tươi xuân sắc như nhiễm màu máu.
Tăng bào trên người Thị Phi còn nhiễm màu máu tươi, nhưng dáng thẳng nghiêm nghị, vừa thấy đã khiến cho người khác không dám sinh ra ý khinh nhờn.
Mà hiện giờ Đường Thời đang vi phạm lệnh cấm.
Ngón tay Thị Phi khẽ chuyển, đổi sang kết thành ấn thiên, tay trái mở ra, tay phải như nửa ấn chỉ hoa lan, Đường Thời nửa quỳ, ánh mắt mê ly, đầu óc mơ mơ màng màng, bới lấy tăng bào của Thị Phi, khi môi y ấn lên ngón tay của Thị Phi, bên môi Thị Phi tràn ra máu tươi.
Đôi lông mi dài nồng đậm kia run lên, mở ra mắt, đáy mắt ánh vàng lóe sáng, đôi mắt ấy thanh tỉnh mà nhìn Đường Thời, nhưng không cách nào nói ra.
Giờ phút này trong cơ thể hắn có vô số pháp quyết đồng thời khởi động, hắn đang ngộ đạo, thân mình hóa thành đạo ba nghìn, đồng thời tìm hiểu thuật pháp vô vàn, lại trong thời khắc mấu chốt tim phật lay động...
Hắn có thể cảm nhận được những thuật pháp đang được diễn luyện kia, nhưng hết thảy hết thảy, không thể rung động bằng quang cảnh trước mắt.
Đầu lưỡi Đường Thời đưa đẩy, sung nước, nhẹ nhàng mà lướt qua hầu kết hắn, lại trong giây lát rời đi.
Hắn ngồi nghiêm trang ở chỗ kia, vẻ mặt hắn đong đầy ý cười vô tội.
Đôi môi Đường Thời dừng trên ngón tay hắn, ngón tay khô ráo bị khoang miệng ẩm ướt nóng bỏng bao lấy. Đầu lưỡi Đường Thời lướt qua móng tay trong suốt. Thị Phi không thể thu về bí quyết trên tay, thậm chí không thể nhúc nhích, nếu không kiếm củi ba năm thiêu một giờ...
Đường lớn vẫn diễn hóa đạo trong thân thể hắn, nhưng Đường Thời cũng đang chịu loại dày vò khó nói.
Y ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt thanh tỉnh mang theo vài phần khốn khổ kia, lại không nói gì, vùi đầu mút chặt ngón trỏ vào thật sâu khoang miệng.
Đường Thời tựa như đang biết rõ mình đang làm gì, muốn dừng lại, lại như bị mê hoặc, hình ảnh quấn quanh trong đầu lóe ra, đau đớn mãnh liệt cháy óc.
Y như con rắn kia, thứ diêm dúa suồn sã gì đó lắc lư trong đầu y, như giọt nước rơi vào nổi chảo, nóng bỏng, sôi trào, mà y lại không biết nguyên do.
Đáy mắt Đường Thời từng có một khắc thanh tỉnh, rồi sau đó lại rơi vào cơn say mờ mịt.
Những động tác hiện giờ của y đều là bản năng.
Y chấp nhất đối với ngón tay kia, đôi môi ướt ấm áp lướt từ đầu ngón tay đến khe hở, từ chỉ tay đến lòng bàn tay, mút từ cạn đến sâu, chậm rãi nuốt vào, lại phun ra.
Trên người Thị Phi nhiễm hương ngàn phật hương, lại chỉ khiến người càng thêm điên cuồng mê say.
Bàn tay Đường Thời trượt xuống thắt lưng Thị Phi, nơi đó còn có miệng vết thương, y không biết vì sao, lại cạo vết máu già xuống, tùy ý máu tươi chảy ra, nhuộm tăng bào thành màu đỏ tím.
Mà đôi môi đỏ tím kia càng thêm thâm sâu.
Trên mi tâm giữa trán, khí đen vốn bị kim quang xua đuổi lại tụ tập.
Đường lớn vô hình, muôn vàn diễn hóa, trong đầu óc hắn có vô số hình ảnh tụ tập, ngón tay Thị Phi thu về, chính là ấn Phật ngàn trọng, vì thế một chữ "Vạn" chậm rãi di chuyển trong lòng bàn tay, cùng hòa vào chữ "Vạn" trên đỉnh chóp, đưa về cùng một quỹ đạo.
Dưới ánh mắt Đường Thời có chút màu đỏ tươi, Thị Phi thấy rất rõ ràng, hắn vẫn ngồi im, pháp tướng trang nghiêm.
Con rắn đỏ kia bị mình chém thành hai đoạn, lin hồn hàm oán mà chết, chưa tán đi.
Đường Thời xuất thân đạo môn lại không cần đạo thuật, tu vi trên người kia đều tà môn lợi hại vô cùng.
Hắn muốn độ y, y lại nói không muốn.
Xuất đạo nhập ma, vốn là lời tiên tri của hắn đối với Đường Thời, chẳng qua thật không ngờ, đó cũng là do nghiệp chướng kia cũng cảm nhận được Đường Thời rắp tâm không thuộc chính đạo, mới lựa chọn mê hoặc ảnh hưởng y.
Bản thân Đường Thời khác với Thị Phi, đơn giản là hai người không cùng đạo, cho nên tâm tư khác biệt.
Đường Thời tâm ngoan độc, thủ đoạn cay nghiệt, tâm ma cũng nặng nề, không giống như Thị Phi, dù gặp được thứ mê hoặc lòng người, cũng sẽ không xuất hiện sai lầm mà tẩu hỏa nhập ma.
Hiện giờ Đường Thời đang rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma, nếu có người ngoài ngắt đoạn, chỉ sợ tu vi của y đều phí, kinh mạch cũng bị hủy.
Ngộ đạo tuy khó, lại không phải là không thể đình chỉ.
Phật tính tự nhiên, cũng không cưỡng cầu —— Đường Thời tự nhiên có thể tiếp tục hành vi trên, nhưng... người tẩu hỏa nhập ma, sẽ là Thị Phi.
Trên đời này, vốn không có việc lưỡng toàn đôi bên.
Giờ phút này, Thị Phi mới hiểu được ý tứ của câu nói kia.
Hắn cùng với Đường Thời, nhất định phải có một người tẩu hỏa nhập ma.
Đường Thời đánh gãy hắn, hoặc là hắn đánh gãy Đường Thời, hiệu quả đều giống nhau.
Nhưng giờ phút này, quyền lựa chọn lại nằm trong tay Thị Phi.
Hắn có thể lựa chọn một chưởng đẩy ra Đường Thời, từ nay về sau khiến y mất hết tu vi, trở thành một phế vật chân chính. Nếu không, sẽ là bản thân hắn bị Đường Thời kéo vào vực sâu vô tận, tẩu hỏa nhập ma, về phần kết quả... Thị Phi không rõ ràng lắm.
Phật nói, ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục?
Hắn từ bi, khiến bàn tay vốn đã vận chuyển linh lực không thể rơi xuống thiên linh cái trên đỉnh đầu Đường Thời, chỉ có thể dần dần biến mất, đồng thời nuốt xuống hơi máu sắp ọc ra từ cổ họng.
Hắn lấy từ vi độ thế nhân, ai lại có thể dùng từ bi đến độ hắn đây?
Bởi vì khô nóng, hai má Đường Thời ủng đỏ, đôi môi như dính máu, đầu lưỡi như rắn, liếm hôn ngón tay Thị Phi, bắt chước động tác nguyên thủy đầy rung động. Y đẩy ra tăng bào của Thị Phi, dán mình lên, đôi mắt mê ly ướt át, cổ hong run rẩy tiếng ngâm nga. Thị Phi ngồi xếp bằng trên đài sen, môi thẳng tắp, dáng vẻ không bị bề ngoài tác động, hắn chậm rãi nhắm lại đôi mắt nhìn thấu thế tục.
Đường Thời nhập ma, không thể tự kìm chế, chỉ có hương vị ngàn phật phương khiến y bình ổn, vì thế lúc Thị Phi nhắm mắt lại, y há miệng ngậm hương vị bình ổn này vào.
Nghiệt giả thì tâm ma.
Thị Phi phun ra một ngụm máu tươi, giống như nhìn thấy Đường Thời dùng ánh mắt trào phúng thường có ấy mà nhìn hắn, cười hắn ngốc.
Ngay lúc hắn mở mắt ra, ấn ký hoa sen vốn sáng lên lại suy tàn, hóa thành những điểm sáng thưa thớt, biến mất trong đôi mắt hắn.
Đài sen đối diện đỉnh chóp, chữ "Vạn" (卐) trong chậm rãi quay ngược lại, thành một chữ "Vạn" (卍).
Đường Thời đã hôn mê, vạt áo rơi rụng, Thị Phi vươn ra bàn tay run rẩy, ấn xuống ấn đường của y, ẩn sâu đoạn ký ức này vào sâu trong óc y, lại bởi vì linh lực tán loạn trong cở thể, suýt nữa phun ra búng máu thêm một lần.
Đan điền sông cuộn biển gầm, đáy mắt Thị Phi đầy từ bi, lại vì chữ "Vạn" biến dị, trong nháy mắt thảy đổi lóe lên, lại ẩn đi, trong tử phủ, kim đan vốn ngưng tụ từ lâu lại lặng yên vỡ vụn...
Nếu có người ở đây, sẽ rung động vì cảnh tượng này —— Tu vi Kim Đan kỳ, ngã xuống trong nháy mắt.
Y không muốn bị người độ, chỉ nguyện đi đạo của chính y. Hôm nay hắn xả thân độ y, lại không biết đã loại mầm móng, sẽ tạo nên quả gì...
Hai tay Thị Phi tạo thành chữ thập, lại nói: "Hôm nay ta xả thân độ người, ngày khác người nào xả thân độ ta?"
Y không muốn bị hắn độ, như vậy thì... coi như chưa từng độ vậy...
Người trên thế gian, pháp không thể định pháp, sau đó biết pháp cũng chẳng phải pháp.