Trăm triệu không ngờ, đó là miêu tả tình huống này.

Sự kiện đột phát khiến đầu óc Đường Thời lơ mơ không đủ dùng, trước sau đều có tình huống, hiện tại Đường Thời gặp khốn cảnh là —— y té lăn trên mặt đất, bởi vì toàn bộ đỉnh núi đều nứt ra rồi, thậm chí cả tòa núi, cũng đã sụp nổ xuống!

Trước đó Đường Thời đã cố gắng chống đỡ, chỉ cần có bất kỳ thứ nào động nào y, đều có cảm giác ngàn vạn dao nhỏ hoạt động trong cơ thể, hiện giờ vì trời long đất lở mà ngã xuống đất, đau đớn như nghiền nát xẻ thịt làm sao có thể chịu đựng!

Y cắn chặt răng, mùi máu tươi làn tràn trong khoang miệng.

Nổ "ầm ầm vang", chấn động màng tai mọi người, tất cả mọi người đều đứng không vững, Thị Phi đứng trước còn miễn cưỡng đứng thẳng, nhưng mặt đã như giấy vàng.

Dưới chân một trận núi lở đất rung, mọi người chỉ thấy thành băng tuyết đột nhiên nổ tung, kim quang bắn ra bốn phía, núi băng phía dưới bỗng nhiên chìm xuống rạn nứt.

"Núi này muốn chìm, chạy mau!"

Bên Chính Khí tông, Dương Văn vừa gào, Tằng Bỉnh Hoa đã kịp phản ứng, hai người ngự kiếm mà chạy, về phần những người trên đỉnh núi ngay từ đầu không kịp phản ứng, lúc này cũng hiểu được.

Chẳng qua cả tòa núi đều nghiêng sang một bên, nếu không chạy không còn kịp rồi!

Đường Thời cũng muốn chạy, nhưng chạy không nổi, y chỉ có thể cảm nhận cảm giác đau đớn như kim châm, theo cả tòa núi vỡ vụn mà bay ra ngoài.

Y gắt gao nắm chặt khối băng dưới thân mình, không muốn ngã xuống, nhưng một tiếng sấm bổ vào mặt băng trước mặt Đường Thời, lại thấy vụn băng văng khắp nơi, Đường Thời chấn động thân mình, bị đánh bay theo mặt băng.

Dọc đường đi đụng phải không ít chướng ngại, nhưng Đường Thời đã bị đập ngã hôn mê, cả người ngã trái ngã phải, xương cốt nội tạng đều xoắn vào nhau, y chậm rãi nhắm mắt lại, cũng lười quản, trước đó đã ầm ĩ điên cuồng, hiện giờ Đường Thời như vượt qua thời kỳ phấn khởi, mê man buồn ngủ cực kỳ.

Nhưng cả người đau nhức, y không thể ngủ được.

Dần dần, xung quanh trở nên yên tĩnh, Đường Thời cảm thấy mình bay một đường, cũng không rõ núi băng kia sập cùng tiếng sấm nổ kia có uy lực cỡ nào, Đường Thời cảm thấy mình đã bay lâu rồi.

Một cảm giác an tĩnh, bằng phẳng, hòa bình.

Đường Thời dần nhắm hai mắt, cảm thấy mình vẫn tiếp tục bay, nhưng đã dần chậm lại.

Một lần nữa vì đau đớn mà mở mắt ra, Đường Thời nhớ tới một câu chuyện.

Là câu chuyện mà y từng nghe trong khách điếm kia.

Một người gặp gió lốc giữa biển rộng, thuyền chìm, cái gì cũng mất, người này cho rằng mình sắp chết, nhưng sau khi hắn mê man, mở to mắt ra, lại thấy mình nằm trong thuyền nhỏ, đầu thuyền là một hòa thượng đang niệm kinh, toàn bộ thế giới vì thế mà gió êm sóng lặng.

—— lần đầu tiên gặp được Thị Phi, hình như có một câu chuyện như thế.

Nhưng Đường Thời cũng không ngờ, mình cũng sẽ trải qua một cảnh như vậy.

Lúc nghe có lẽ không có cảm giác gì, nhưng khi y đã trải qua loại hỗn loạn chân thật như vậy, thậm chí chịu đựng cơn đau nhức khắp người, nằm trên tảng băng rét cóng, mở to mắt, lại thấy Thị Phi ngồi xếp bằng trên cuối mảnh băng, đưa lưng về phía y, chậm rãi lần tràng hạt, Đường Thời lại cảm thấy câu chuyện này quả thật có vài phần rung động lòng người.

Y muốn ngồi xuống, lại phát hiện mình thoát nước.

Thân thể đã mệt nhọc đau đớn không còn là của chính mình, dù sao hiện giờ đã thành như vậy, Đường Thời nằm ở nơi đó, hỏi: "Chúng ta đang ở nơi nào?"

Thị Phi ngồi đằng trước không đáp lại y.

Đường Thời cảm thấy kỳ quái, "Pháp sư Thị Phi?"

Không người đáp lại.

Đường Thời nhíu mày, cố cắn răng, không ngờ lại thật có thể ngồi dậy, Thị Phi này, đang làm cái quỷ gì?

Nhưng khi ngồi hẳn lên, Đường Thời phát hiện cảnh tượng quỷ dị.

Hiện tại bọn họ lại...

Như đang ở trong hư không trước khi tiến vào cảnh Tiểu hoang, xung quanh đều là tối đen, có khối băng trôi nổi quanh hắn, mà hắn cùng Thị Phi, ngồi trên tảng băng như thuyền nhỏ này, lơ lửng giữa không gian hư vô này.

Trôi nổi như vậy, xung quanh không có chút ánh sáng nào, cho dù đi đến đâu, về hướng nào, đều là đen tối.

Vốn cảnh tượng như vậy, sẽ khiến người ta cảm thấy áp lực lạnh lẽo, nhưng khi Đường Thời thả lỏng thần kinh mà nhìn thì, chỉ thấy cảm giác bao la hùng vĩ vô bờ bến.

Đây là... vũ trụ sao?

Đường Thời nhớ tới bức tranh kia, Mười tám cảnh Tiểu hoang, là mười tám tinh cầu nhỏ quay xung quanh tinh cầu Xu Ẩn,, hiện tại, sau khi núi sụp, họ đến nơi nào?

Có điều hiện giờ không nghĩ nhiều được như vậy, Đường Thời chuyển ánh mắt, nhìn về phía Thị Phi ngồi cách mình một trượng, phát hiện hắn vẫn ngồi đó, nhưng tăng bào nhuộm máu rơi rụng, bay trong hư vô, có cảm giác thảm thiết khó tin.

Đường Thời chậm rãi đứng lên, mới đi được hai bước, đã có cảm giác như bị gió thổi là gục, đi đến bước thứ ba, kẻ ngồi như người chết kia bỗng nhiên mở miệng.

"Ngươi nằm xuống đi."

Tiếng của Thị Phi, khản đặc như sắp mất giọng.

Đường Thời sửng sốt: "Trước đó sao ngươi không..."

Nếu người này không có việc gì, vừa nãy y gọi sao không trả lời?

Đường Thời có chút không rõ, nhưng y không thuận theo lời hắn mà nằm xuống, chỉ lặp lại vấn đề: "Nơi này là chỗ nào?"

"Trên đường đi đến cảnh thứ ba." Thị Phi trả lời giản lược.

Ngón tay của hắn, lần trên tràng hạt, một hạt lại một hạt, chẳng qua có một dòng máu tươi, từ cổ tay của hắn kéo dài, mà còn theo ngón áp út của hắn, rơi xuống.

"Tách", Đường Thời như có thể nghe thấy tiếng giọt máu rơi xuống hư vô, nhưng trên thực tế, là không tiếng động.

Dưới chân họ là mảnh băng đang trôi, trọng lực ở nơi này khác với đại lục, dễ dàng bay lên, giọt máu kia của Thị Phi, như nhẹ nhàng theo dòng nước mà đi theo quỹ đạo họ đã đi, rồi biến mất.

Trên ngón tay xanh ngọc của Thị Phi là dòng máu đỏ tươi.

Lúc này đây, Đường Thời xác định Thị Phi bị thương không nhẹ.

Y không hề hỏi gì, trực tiếp ngồi xuống, đang muốn điều hòa hơi thở, lại phát hiện bàn tay của y đã được băng bó, đây là?

Trước đó tay phải Đường Thời đã hoàn toàn hỏng bét không còn nhìn ra là bàn tay, dù sao cũng trực tiếp vươn tay đi nắm lấy kiếm linh của người khác, bị thương tương đối nghiêm trọng, nơi nơi đều là vết máu.

Y nhìn tay phải như bị bao thành giò heo, đầu óc còn chưa kịp chuyển, đột nhiên hỏi vấn đề không liên quan: "Ta đã hôn mê bao lâu?"

"Mười sáu canh giờ." Thị Phi tính giờ rất chuẩn, kỳ thật mỗi khi qua một giây, đều bị hắn nhớ kỹ.

Khó trách.

Đường Thời cúi đầu nhìn bàn tay của mình, "Cảm ơn."

Thị Phi không nói chuyện, chỉ mở mắt ra, nhìn bóng tối vô tận xa xa, lại nhắm mắt lại.

Đường Thời thả lỏng, đang muốn điều tức, Thị Phi lại nói: "Kinh mạch trong cơ thể ngươi bị hư hao nghiêm trọng, tạm thời đừng tụ tập linh lực mới tốt."

Đường Thời nhịn không được, thoáng hấp thu linh lực, chợt đau đến tồi sầm choáng váng, thiếu chút nữa té xỉu thêm một lần.

Quả nhiên là tự làm bậy không thể sống a, khi muốn cố sử dụng "Xuân phong thổi hựu sinh", y cũng biết sẽ có kết quả như vậy.

Đường Thời nở nụ cười tự giễu: "Bây giờ mới đúng là phế vật thật. Không biết, chúng ta đến nơi này bằng cách nào?"

Không có việc gì làm, Đường Thời muốn tìm người nói chuyện phiếm, nơi này chỉ có mình Thị Phi, cho nên chỉ có thể trò chuyện với hòa thượng này.

Y đánh giá bóng lưng kia, áo cà sa ánh trăng đã sớm nhuốm máu, có phần túng quẫn, nhưng sống lưng thẳng thắn, khí khái kia càng giống đạo tu. Có lẽ vì bối cảnh xung quanh quá mức âm trầm áp lực, trong hư vô không không thấy ánh sáng này, chợt thấy Thị Phi cho người ta cảm giác bén nhọn không ít, không còn cảm giác bao dung như trước.

Thị Phi dần nhắm hai mắt, cúi đầu, khoang chân ngồi bên cạnh: "Phong lôi ấn hủy thành Băng cực, chóp núi vỡ vụn, có khe không gian xuất hiện, chúng ta vô ý xông vào."

Thì ra cái khe không gian, Đường Thời sửng sốt một chút, có chút không ngờ đến.

Vốn lúc muốn ngủ, cảm thấy cả người đau nhức, nhưng khi tỉnh rồi, lại thấy cơn đau dần dần rút đi, lại trở thành loại buồn ngủ.

Tu luyện cái gì, đều bị y vứt ra sau đầu, trực tiếp nằm xuống mặt băng, nhắm mắt lại, lần thứ hai lăn ra ngủ.

Động tĩnh sau lưng đương nhiên chạy không thoát lỗ tai của Thị Phi.

Hắn nghe thấy được, nhưng không quay đầu lại.

Rất lâu sau đó, khi họ đã đi được xa, ngón tay Thị Phi mới bóp lấy một hạt, bỗng nhiên vươn tay che môi của mình, liền thấy vài tia máu xuất hiện bên trong bàn tay, rồi bị hắn tùy ý phất tay đánh tan.

Thị Phi chậm rãi quay đầu, vết thương trên bụng kia bị lê linh thi làm ra còn đó, máu vẫn còn chảy, nhìn dáng vẻ hắn như đèn dầu sắp tắt, càng quỷ dị là, Thị Phi của lúc này, hai làn môi mỏng biến thành màu tím, đẹp đẽ lại mang theo vẻ quỷ dị cùng cao ngạo.

Nhìn Đường Thời đã ngủ một chốc, tay phải Thị Phi nặn ra bí quyết niêm hoa chỉ, lại bắn ra kim quang bắn lên trán Đường Thời, nhanh chóng biến mất giữa ấn đường hắn.

Vốn Đường Thời cảm thấy toàn thân mình đau đớn như bị kim châm, ngủ cũng không yên, nay lại thấy cả người thả lỏng, vì thế đau đớn dần giảm bớt, có dòng nước ấm chảy từ giữa trán chảy xuống kinh mạch, kinh mạch sớm bị vỡ nát chậm rãi được cứu chữa, ngay trong lúc Đường Thời ngủ mê man.

Nhưng chính Thị Phi, hai tay tạo thành chữ thập, tựa hồ nỉ non câu nói gì, không khí dần tĩnh lặng yên ắng.

Hắn không biết lúc này đây mình cứu Đường Thời là đúng hay sai, người này có tâm tính tàn nhẫn, nếu cứu, về sau phá đạo nhập ma, sợ không là chuyện tốt.

Nhưng nếu hắn khoanh tay đứng nhìn, lại không thể làm được.

Phật gia phổ độ chúng sinh, Phật tổ tự xả thân nuôi hổ, cắt thịt nuôi ưng, nếu ngày sau Đường Thời có phá đạo nhập ma, hắn cũng tự tay diệt trừ.

Trong lòng Thị Phi có so đo, ánh mắt cũng dần dịu xuống, chẳng qua cảm giác bén nhọn dần rút đi, thân mình Thị Phi lại dần bao phủ bởi không khí bình thản khôn cùng.

Ngón tay hắn bắt đầu kết ấn, từng ánh kim quang chảy ra từ ngón tay hắn, biến ảo thành những đồ án khác nhau, chẳng qua môi hắn tím tái, bệnh tình vẫn chưa chuyển biến tốt đẹp.

Đường Thời cảm thấy mình đã ngủ thật lâu, mơ mơ màng màng nghe được tiếng niệm kinh bên tai, nhưng dù sao cảm giác ấy cũng quá mơ hồ, nếu là trước kia hắn nhất định phải đuổi tới nơi đá cửa phòng đuổi âm thanh này đi, nhưng hiện giờ toàn thân hắn như chìm trong nước ấm, không muốn nhúc nhích, cũng đành mặc kệ tiếng vang này làm phiền bên tai thật lâu.

Sau khi tỉnh giấc, vẫn ở trong hư không, Thị Phi còn ngồi ở phía trước, loại cảm giác không chút thay đổi này khiến y cảm thấy mình chỉ vừa chợp mắt.

"Ngươi bị thương sao?"

Có thể là không còn gì để nói, Đường Thời mới lôi ra câu hỏi biết rõ đi ra.

Thế nhưng vấn đề như thế, lại khiến Thị Phi quay đầu lại: "Không có gì đáng ngại."

Không có gì đáng ngại môi còn tím tái thế kia, Đường Thời thật không còn gì để nói với Thị Phi, đại sư ngươi trợn mắt nói dối thật không thành vấn đề?

"Hai vị sư phụ Ấn Hư và Ấn Vô đâu?"

"... Mất tích." Ánh mắt Thị Phi khẽ chớp, nhớ tới trường hợp lúc đó, thành Băng cực bị hủy, đồ vật hắn tìm cũng không có ở bên trong.

"Khó có được cơ hội có thể ngồi một mình với Thị Phi sư huynh, ta vẫn luôn muốn biết —— ngươi tới Mười tám cảnh Tiểu hoang vì cái gì." Đường Thời cũng biết Thị Phi đã là Kim Đan kỳ, Mười tám cảnh Tiểu Hoang không có ý nghĩa mấy đối với người ở cảnh giới này, nếu vậy hắn tiến vào cảnh Tiểu Hoang vì cái gì? "Thị Phi sư huynh, ngàn vạn đừng nói là ngươi nhàm chán mới vào."

Câu cuối cùng coi như Đường Thời đùa giỡn, Thị Phi quay đầu sang chỗ khác, tràng hạt thật dài đặt trên tăng bào, tựa hồ suy xét thật lâu, hắn mới lên tiếng: "Tu sĩ của đại lục Linh Xu sợ là đều cho rằng Tiểu Tự Tại Thiên là nơi xuất trần đi?"

"Vốn ta không cảm thấy phật tu có gì khác với những tu sĩ khác, tiên phật yêu ma là trào lưu chính, cũng có một số trường phái tu chân kỳ quái khác, nhưng trên nguyên lý cơ bản đều quy về bốn loại này đi?" Đường Thời sửng sốt, sau đó môi cong lên cười lạnh, "Trước khi gặp được ngươi, ấn tượng của ta đối với Phật tu vẫn luôn không tốt."

Vì thế Thị Phi mỉm cười, lời của Đường Thời tựa hồ có chút thú vị.

Nhưng hắn không có nói gì, chỉ nghe Đường Thời tiếp tục nói.

"Sau khi gặp được ngươi, ấn tượng của ta đối với Phật gia, lại càng không hay."

Sợ là đổi một kẻ khác nghe Đường Thời nói chuyện, đã sớm bị tức chết, câu trước nói ấn tượng đối với Phật gia không được tốt, tư duy của người bình thường là: câu tiếp theo thì phải là, gặp được ngươi sau ấn tượng lại tốt hơn. Nhưng tên gia súc Đường Thời này, y lại nói... càng không hay.

Thị Phi nhịn không được bắt đầu nghĩ, rốt cuộc là mình làm trái với giới luật nào của Tiểu Tự Tại Thiên, lại khiến người ta chán ghét đến thế.

Giờ khắc này, Đường Thời lại nhìn rõ suy nghĩ trong lòng hắn, lại cười nói: "Không phải ngươi không tốt, chẳng qua đạo khác nhau. Phật gia các ngươi phổ độ chúng sinh, tự xưng là vì tế thế, rồi lại muốn tu hành. Các ngươi muốn tu vi tăng lên, lại nói không muốn vô dục vô cầu, không thấy mâu thuẫn sao?"

Cuối cùng Thị Phi cũng quay đầu, nhìn thẳng về phía Đường Thời.

Hai người lẳng lặng mà đối mặt, sự trào phúng tận đáy mắt Đường Thời, cuối cùng cũng không nhịn được, lộ ra hoàn toàn.

"Ta đã nghĩ, mặc dù lúc này ngôn ngữ của ta có va chạm tới ngươi, ngươi cũng không thể tức giận. Phật gia không mừng không giận, nếu ngươi mừng giận vì ta, đó là phá giới."

Thị Phi thầm thở dài một tiếng, chỉ thấy Đường Thời này tâm tính giả dối, cái gì phá giới với không phá giới, rõ ràng là sợ hắn hạ sát thủ. Chẳng qua tu hành nhiều năm, cũng đã chịu nhiều khiển trách, kỳ thật Tiểu Tự Tại Thiên không khác mấy môn phái tu chân bình thường kia, hắn còn gặp được nhiều chuyện hơn vấn đề của Đường Thời, chẳng qua Thị Phi sẽ không chủ động nói ra, người bên ngoài có hỏi, cũng chỉ một câu khái quát nói qua loa.

"Vừa muốn tăng lên tu vi, lại nói vô dục vô cầu, đó là nguyên do khiến Phật tu trở thành Phật tu."

Thị Phi bỗng nhiên nói ra những lời này, khiến Đường Thời ngây ngẩn, y không ngờ đến Thị Phi lại thản nhiên thừa nhận như vậy.

Kỳ thật người ngoài có thể nghĩ đến, làm sao Thị Phi lại không rõ.

Có lẽ trôi nổi ở trong này quá lâu, hoặc vì những nguyên nhân khác, khó được Thị Phi nhiều thêm hai câu, "Tiểu Tự Tại Thiên đã có tranh đấu giữa hữu vi cùng vô vi, đều quy về đạo Phật, con đường nào cũng không hề dễ đi."

*Vô vi nghĩa là không phụ thuộc, không bị ảnh hưởng, không vì nhân duyên mà sinh ra, đối nghĩa với Vô vi là Hữu vi, cũng thường được hiểu là "Không làm". Trong Phật giáo nguyên thuỷ thì chỉ có Niết-bàn được xếp vào hạng vô vi, tất cả các pháp còn lại đều là hữu vi. – theo Wiki.

Theo trong truyện, vô vi là không chịu ảnh hưởng cùng phụ thuộc bởi hoàn cảnh xung quanh, còn hữu vi là chịu ảnh hưởng, là hữu cầu – theo đuổi tu vi cảnh giới của tu hành.

Nhìn thấy kinh ngạc trong mắt Đường Thời, khóe môi Thị Phi khẽ cong, mí mắt khẽ rủ, chỉ một chốc, đã êm tai kể ra câu chuyện từng xảy ra tại Tiểu Tự Tại Thiên.

Tại thời điểm ấy, bên trong Phật môn có người đưa ra vấn đề giống như Đường Thời kể ra cùng một loạt vấn đề khác.

Phật gia từ thế lại nhập thế, nói phổ độ chúng sinh, chép kinh niệm phật là đủ để phổ độ sao? Cái khổ của người đời có thể chỉ bằng ngâm tụng cùng biện luận của họ là được giải trừ sao?

Phật tu đến cùng vẫn là tu sĩ, họ không phải phật, cầu cũng là phật hiệu tinh thâm, lại nói vạn pháp và phật, giữa hai điều này phải phối hợp thống nhất như thế nào?

Trong vô vi lại theo đuổi hữu vi, sau hữu vi lại theo đuổi vô vi, rồi lại muốn vứt bỏ hết thảy, trở thành vô dục vô cầu chân chính, mới có thể thành Phật...

Đủ loại tranh chấp, bắt đầu từ thời điểm kia...

Vì thế cho tới nay, trong Phật môn có hai tiếng nói, trăm ngàn năm qua chừng từng tạm dừng, nhưng người ngoài không biết đến mà thôi.

Một đạo trong đó, đi theo con đường không khác các tu sĩ tầm thường khác, nghiêng về nghiên cứu thuật pháp, đồng thời theo đuổi lực lượng; một đạo khác, thì đi hướng tu luyện khổ hạnh của tăng sĩ, họ đọc kinh niệm phật, ngồi thiền vô dục vô cầu, đồng thời cũng nghiêng về việc tuyên truyền giảng giải phật hiệu cho thiên hạ, hy vọng mọi người có thể vào đạo bồ đề.

"Tiểu Tự Tại Thiên, phức tạp có thể so sánh với Đất Hoang." Thị Phi nói rất nhiều, cuối cùng dùng một câu tổng kết.

Đường Thởi liền nổi lên hứng thú: "Nói như vậy, Thị Phi sư huynh thuộc đạo nào? Ta chỉ biết Thiên Thai tông, Tam Luận tông, Duy Thức tông, Hoa Nghiêm tông, Thiền tông, Luật tông, Ngôn tông, Tịnh Thổ tông, Mật tông, Hiển tông,... Ngươi thuộc tông nào?"

Thị Phi nhìn y, quay đầu lại, nhìn về phía những khối băng cùng đá vụn trôi nổi trước mắt, trầm mặc thật lâu: "Tự Tại tông."

Đường Thời nhíu mày: "Sao ta chưa từng nghe qua?"

Y nhìn về phía Thị Phi, lại phát hiện độ cong bên môi của hòa thượng kia lại nâng lên vài độ, đến lúc kịp phản ứng, có chút ngạc nhiên: "Ngươi đùa ta?"

"Nhánh sông Phật môn có vô số, trong mắt ta phân tông luận phái cũng không có bao nhiêu ý nghĩa." Thị Phi chỉ nói như thế, mà lúc này đây, hắn nói là "ta", mà không phải bần tăng.

Đường Thời sắc bén cảm nhận được thay đổi, "...Cho nên, cái gọi là Tự Tại tông rốt cuộc là cái gì?"

"Xem nó là cái gì, đó là cái gì, hà tất tìm căn nguyên nguồn gốc?" Thị Phi không trả lời vấn đề này, chỉ đưa một câu kệ ngữ cho Đường Thời.

*kệ ngữ:

kệ là một thể loại đặc thù trong kinh văn của văn học Phật giáo, là bài văn vần thường có bốn câu, có khi tám câu gói gọn lời kinh. Có thể là lời răn đệ tử hoặc lời trối trăng của các thiền sư lúc lâm chung.

Ngữ lục là thể loại đặc biệt trong văn học trung đại, là dạng văn nói, ghi những lời nói nổi tiếng của nhân vật lịch sử, thường dùng trong Phật giáo.

Nói cách khác, Đường Thời cảm thấy cái gì gọi là "Tự Tại tông", thì Tự Tại tông chính là cái đó.

Ánh mắt Đường Thời vốn dừng trên người Thị Phi càng thêm biến hóa quỷ dị.

Ngủ được một giấc, y cảm thấy đau đớn trên người mình đã giảm bớt, chẳng qua vẫn không có sức lực, nhưng lúc tụ tập linh khí cơn đau đã giảm rất nhiều, nhưng tốc độ rất chậm, hiện giờ y mệt mỏi vô cùng, không muốn nhúc nhích, vì vậy tạm thời nhịn cảm giác trống rỗng trong cơ thể này, trò chuyện với Thị Phi.

Chẳng qua, từ câu nói đầu tiên đến câu nói cuối cùng, Đường Thời phát hiện Thị Phi chỉ quay đầu nhìn người, không động đậy lấy một chút.

Các hòa thượng thường ngồi thiền lâu, vốn không phải chuyện gì kỳ quái, chẳng qua Đường Thời phát hiện trên đầu ngón tay Thị Phi có một vết máu, vẫn luôn sáng rõ.

Y bỗng nhiên mở miệng hỏi một vấn đề không liên quan đến trước đó: "Ta vừa ngủ bao lâu?"

"Mười một canh giờ." Thị Phi trả lời theo bản năng.

Rồi sau đó, hắn cảm giác được người sau lưng như đang đứng lên, vì thế quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Đường Thời lau vết máu dính trên tay hắn, "Vừa nãy quên hỏi ngươi một vấn đề, hiện giờ ngươi không thể động sao?"

Ánh mắt Thị Phi hơi híp lại, vẫn ngồi ở đằng kia không hề động, "Động và không động, thì phải làm thế nào đây?"

"Bị thương rất nghiêm trọng?"

Lúc này có cảm giác nói không nên lời, tốt xấu Thị Phi cũng là người có tu vi cao thâm, hắn cao hơn Đường Thời hẳn hai cảnh giới lớn, một người là Kim Đan kỳ, một người khác là Luyện Khí kỳ, quả thật không thể so sánh.

Thị Phi không đáp lại, hắn nhìn về phía Đường Thời, đáy mắt có vài phần cảnh giác, cuối cùng lại nói: "Không cần lại đây."

Bước chân Đường Thời dừng lại, y cúi đầu nhìn bàn tay của mình, cẩn thận mà đánh giá Thị Phi, khác không nói, nhưng vẻ mặt trầm lặng quá mức cùng đôi môi đẹp quỷ dị kia, như cho thấy điều gì. "Nếu ta càng muốn lại đây thì sao?"

Càng muốn lại đây... Hắn đương nhiên không thể ngăn cản, chẳng qua sẽ xảy ra chuyện gì, hắn cũng không biết.

Thị Phi bất đắc dĩ nở nụ cười một tiếng: "Hà tất bức ta mở sát giới?"

Sát giới.

Đối với người tu phật mà nói, quả là cửa thật khổ sở.

Vẫn luôn có những quy củ giới luật nhất định, đó luôn là những gì Đường Thời xem thường.

"Bệnh thần kinh."

Đường Thời phun ra ba chữ kia, nhưng vẫn đến gần Thị Phi, đưa tay đang muốn chạm vào ấn đường Thị Phi, lại bị Thị Phi dựng thẳng bàn tay ngăn lại, y cười lạnh một tiếng: "Đại sư Thị Phi đây là bị tẩu hỏa nhập ma đi?"

Trong nháy mắt Thị Phi đẩy ra bàn tay của y, cũng đã bị Đường Thời đẩy ngược nắm chặt lấy mạch môn.

Hắn vốn am hiểu chữ nhẫn, lần này lại không thể nhịn được, kim quang chợt lóe trong tay, Đường Thời đã lùi về vị trí cũ.

Đây là chênh lệch thực lực, huống chi hiện giờ Đường Thời không có linh lực chút nào, sẽ bị đẩy ra là chuyện thường tình.

Y nở nụ cười một cách khó hiểu, lại trực tiếp ngồi xuống, một lần nữa điều tức.

Thị Phi không rõ y muốn làm gì, cho nên nhìn y một chốc liền bỏ qua.

Nhưng lúc Thị Phi quay đầu về, đáy mắt Đường Thời lại nổi lên mấy phần nghi hoặc. Trước đó y cho rằng Thị Phi này không phải Thị Phi trước đây, dù sao hai người chênh lệch quá lớn, lại hoài nghi hắn tẩu hỏa nhập ma, nhưng lúc nắm chặt mạch môn, lại phát hiện nội kình của đối phương hùng hậu, không giống tẩu hỏa nhập ma, lại không giống trúng độc bị thương.

*mạch môn: mạch máu ở chỗ cổ tay, thường dùng để bắt mạch, nội kình: chân lực trong cơ thể.

Đường Thời chỉ nhớ rõ mình nằm trên mặt băng bay ra ngoài, nửa đường lại đổi hướng như bị ai chặn lại, Thị Phi lược qua quá trình, chỉ nói nguyên nhân.

Y không thể hiểu rõ, nhưng hiện giờ cũng không thể nghĩ nhiều.

Còn không biết bao giờ họ mới thoát được vùng vũ trụ hư vô này đâu...

Thị Phi nói đây là đường đi đến cảnh thứ ba, nói vậy tiếp đó là cảnh cuối cùng, cho nên Đường Thời phải khôi phục chân lực trước khi đến đó.

Chẳng qua, lần này tu luyện lại lâu dài khác thường, ngay cả Đường Thời cũng không ngờ đến, thế nhưng sẽ...

Trước đó y là Luyện Khí tầng tám, lúc này lại tới Luyện Khí tầng chín, mở to mắt chỉ thấy thoải mái dễ chịu, lòng bàn tay trái có cảm giác mát lành, chẳng qua ngại Thị Phi ở chỗ này, y không xem xét Trùng Nhị bảo giám.

Trong lúc tu luyện phun ra hơi thở những cặn khí trong cơ thể, thân thể Đường Thời đều tràn trề sức sống.

Trước mắt vẫn là hư không kia, chẳng qua đá vụn trôi nổi xung quanh càng nhiều, Thị Phi còn ngồi ở chỗ kia, chẳng qua hai tay ôm lấy, giữa hai tay là đóa hoa sen vàng chậm rãi chuyển động, đài sen còn có ấn chữ "Vạn".

Người này không chút e dè tu luyện điều trị trước mặt y, Đường Thời chịu phục.

Y đứng lên, duỗi thắt lưng, cũng vì cảm giác thoải mái này mà rên rỉ ra tiếng.

Tâm tình tốt, y quay đầu nhìn về phía sau lưng, lại ngây ngẩn cả người.

Vốn trong hư vô tối tăm mờ mịt, sau hắn cái gì cũng không có, nay lại có con đường trắng bạc kéo dài, chậm rãi rời ra...

Đây không phải là màu sắc, mà là ánh sáng, từ ngắn đến dài, dần tiếp cận hướng bọn họ, dần trở nên lóa mắt.

Đá vụn xung quanh càng lúc càng lớn, tảng băng dưới chân họ như sắp hòa tan, độ ấm bên kia hình như cao hơn nhiều.

"Đó là cái gì?"

"Cảnh thứ ba, Khổ hải khôn cùng." Đây là tên cảnh, rất phù hợp với cảnh giới Phật gia, bàn tay Thị Phi chậm rãi vẽ nửa vòng tròn, đóa hoa sen vàng kia chậm rãi biến mất, ngay cả chữ ấn "Vạn" kia cũng biến mất giữa hai bàn tay. Hai mắt khẽ chớp, một đóa sen vàng sáng lên rồi lặng yên biến mất.

Đường Thời nhớ tới Lạc Viễn Thương đã nói "Mắt hoa sen", Thị Phi tu luyện <<Liên hoa kinh>>sao?

Cảnh lạ ấy cũng được Đường Thời thu vào đáy mắt, chẳng qua tuy tò mò nhưng không hỏi nhiều.

"Đây là cảnh cuối cùng, lại như dành riêng cho phật tu các ngươi, chuẩn bị độc nhất."

Đường Thời đứng, Thị Phi vẫn ngồi xuống như trước, không động đậy dù chỉ một chút.

Chẳng qua, vệt máu trên ngón tay đã biến mất, màu tím tái trên môi cũng nhạt dần, có lẽ không còn đáng ngại. Tu sĩ Kim Đan kỳ cũng không thể chết vào trúng độc đi?

Thị Phi nói: "Có thể đi."

Không biết đồ vật hắn muốn có ở bên trong không.

Thị Phi nhớ lại lúc rời đi Tiểu Tự Tại Thiên, nhìn đến xương khô của thượng sư Thần Nguyên...

Chợt, một bóng đen bay về phía hắn, Thị Phi theo bản năng đưa tay cầm lấy, nhìn qua chỉ là hộp gỗ bình thường, hắn nhìn về phía Đường Thời.

Đường Thời nhún vai: "Tựa hồ là ngàn phật hương trăm năm, có thể có ích cho ngươi."

Dù sao loại ngàn phật hương này vừa nghe tên đã thấy liên quan chặt chẽ đến Phật môn, trước đó xem Sơn Hải kinh, Đường Thời đã phát hiện thứ này có công hiệu chữ thương rất tốt, chẳng qua... trước đó Đường Thời vẫn luôn không lấy ra.

Đương nhiên Thị Phi cũng nghĩ đến điều này, vì sao trước đó Đường Thời không lấy ra, nay mới làm?"

Sợ là vì không tin bất kỳ kẻ nào đi?

Bây giờ cũng đã nhìn ra, tu vi của Đường Thời đã đến đỉnh núi Luyện Khí kỳ, sau này có thuận lợi trở về là có thể trúc cơ, hơn nữa người này có nội tâm tốt đẹp, quan trọng nhất là có tâm nhãn, chỉ cần vượt qua cửa ải Chính Khí tông khó khăn trước mắt, tương lai người này sẽ thành công không ngừng.

Thị Phi thầm cảm thán, trên mặt lại không lộ nửa điểm, miệng nói một tiếng cảm ơn.

Trước đó Đường Thời cũng nghĩ lấy ngàn phật hương ra, nhưng lúc đó y không có năng lực bảo vệ mình, thậm chí sống chết đều nằm trong tay người khác, mặc dù Thị Phi không phải loại người đâm người sau lưng, nhưng Đường Thời không muốn tin tưởng hắn. Cho nên khi y có thể khôi phục chân lực, cảm thấy mình có năng lực bảo vệ nhất định, mới dám đem ngàn phật hương ra.

Mà lúc này lại lấy ra, không có vẻ nịnh bợ, có thể do y tương đối tự chủ tự cường?

Một lần nữa y ngồi xuống, nhìn vệt ánh sáng trong hư vô kia.

Không biết vì sao, lại nhịn không được quay đầu nhìn Thị Phi.

Thị Phi cũng không chối từ, hắn bị thương đến cỡ nào, chỉ có mình hắn tự biết.

Tiểu Tự Tại Thiên không phải không có ngàn phật hương, ngay cả vạn vật hương thượng đẳng cũng có, nhưng lúc hắn đi ra ngoài không có mang theo, hiện giờ lại cần thứ này.

Ngón tay dính máu đặt lên chốt mở hòm, lại nhớ đến đoạn ngày mới lên núi, nhịn không được nở nụ cười, mang theo cảm giác nắng ấm gió mát.

Mùi hương của ngàn phật hương rất nhẹ, có cảm giác Phật gia không tranh thế. Đáy mắt hắn mang theo cảm thán, nhìn xuống liền thấy một thứ như cành khô màu đen...

Bỗng nhiên Đường Thời hỏi: "Hòa thượng của Tiểu Tự Tại Thiên lớn lên đều xinh đẹp như ngươi sao?"

Thị Phi thoáng ngạc nhiên, quay đầu nhìn y, Đường Thời có chút xấu hổ vuốt mũi, nói một tiếng "Đường đột", sau đó xoay người tiếp tục nhìn ánh sáng kia.

Trước đó Thị Phi không kịp phản ứng, trong đám tu sĩ cũng có những kẻ coi trọng vẻ ngoài, chẳng qua... Phật gia bọn họ chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Cho nên, Thị Phi ngẫm một chốc mới đáp lại: "Không phải."

Đường Thời âm thầm nghẹn một búng máu, quay đầu lại dùng ánh mắt nhìn động vật mà nhìn Thị Phi, đại sư, ngươi tự kỷ như vậy... các sư tôn của ngươi có biết không?

Vừa nãy câu hỏi của y là "Hòa thượng của Tiểu Tự Tại Thiên lớn lên đều xinh đẹp như ngươi sao", mà Thị Phi lại đáp "Không phải", nói cách khác, ít nhất trong con mắt của Thị Phi, hòa thượng khác của Tiểu Tự Tại Thiên lớn lên không đẹp bằng hắn.

Vẻ mặt rung động này của Đường Thời khiến tâm tình tối tăm hai ngày này của Thị Phi được giảm bớt, hắn không giải thích, chỉ mỉm cười, tiếp tục đi nhìn ngàn phật hương.

Người xuất gia không đánh lời nói nói dối.

—— Ước chừng vì nguyên nhân ấy nên Thị Phi mới thành thật mà nói ra sao?

Nhưng Đường Thời cũng tin tưởng, trên đời này ước chừng khó có được hòa thượng lớn lên càng đẹp mắt hơn Thị Phi.

Ngón tay Thị Phi nắm lấy cành ngàn phật hương kia, tùy tay khẽ vung, đỉnh cành khô như lóe ánh lửa, hiển nhiên là đã đốt. Rồi sau đó có khói lửa nhẹ nhàng lượn lờ xung quanh, ngón tay Thị Phi vẩy ra, mọi khói lửa tụ dần quanh hắn, chậm rãi chuyển động, ngay sau đó có thể thấy được khói lửa dần chuyển sang màu tím, rất quỷ dị.

"Ngàn phật hương có hiệu quả tiêu độc, ta không dùng nhiều, còn lại Đường sư đệ cất kỹ đi."

Hắn đóng lại nắp hộp, rồi chuyển cho Đường Thời.

Đường Thời nhận lấy cất kỹ, giương mắt nhìn, cảm giác kỳ quái trên người Thị Phi trước đó đã biến mất không ít.

"Cảnh Khổ hải khôn cùng này, ngươi có biết gì không."

Đường Thời không nói chuyện cũ, chỉ ngồi xuống.

Thị Phi nói: "Khổ hải khôn cùng, bây giờ chúng ta còn ở trong biển."

Đường Thời quay đầu lại, "Nghĩa là sao?"

"Đi thêm một đoạn nữa là sẽ gặp được người." Thị Phi nói rằng, rồi sau đó ý bảo Đường Thời nhìn về phía trước, "Hình như là người quen."

Quả nhiên là người quen.

Đường Thời nổi máu giết người, chẳng qua Thị Phi ở ngay cạnh, lại phải đè nặng xuống.

Y nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên quay đầu cười hỏi: "Hai kẻ Chính Khí tông kia hẳn là không có quan hệ gì đến đại sư Thị Phi đúng không?"

Nếu hòa thượng này lại làm gì sau lưng, hoặc loạn cứu người, đó mới là phiền toái thật sự.

Thị Phi trầm mặc, rồi sau đó lắc đầu: "Bàng quan."

Ý là, ngươi động thủ, ta xem.

Nhìn không ra, kẻ này còn xấu bụng.

Đáy lòng Thị Phi lại cảnh giác vài phần, rồi sau đó quay mặt đi, hai kẻ Chính Khí tông bên kia cũng ngồi trên tảng băng, Đường Thời nhìn mặt băng bên này sắp hòa tan, vì thể chuyển mắt, đã thấy tảng đá lớn hơn cách đó không xa, trực tiếp nhảy lên, nhẹ nhàng chạm đất.

Linh quang chợt lóe, y tùy tay dùng pháp quyết đánh lên tảng đá dưới chân, khống chế tảng đá như thuyền nhỏ đi nhanh hơn về phía trước, chạy như bay mà đi.

Bí quyết trên tay chuyển động, một lóng tay của Đường Thời chỉ về phía hai kẻ Chính Khí tông bên kia, như là muốn thầm đánh lén, thật không ngờ hắn vừa có động tác, hai kẻ bên kia cũng đã thấy được.

Hiện giờ hai kẻ Chính Khí tông Dương Văn cùng Tẳng Bỉnh Hoa đã nhanh đến độ nghèo túng cùng sơn tận thủy, Dương Văn còn đỡ, người chỉ có một kiếm, nhưng Tằng Bỉnh hoa bị một chiêu "Vạn" của Thị Phi làm cho bị thương nặng, dù điều trị như thế nào cũng không thể khôi phục thực lực như cũ, thậm chí vết thương càng lúc càng nặng, nằm ở chỗ đó chờ chết.

Hiện giờ thấy Đường Thời đứng ở đó, khống chế tảng đá như con thuyền vun vút lao tới, mí mắt Dương Văn nhảy dựng lên: "Sát tinh kia đến!"

Đường Thời vốn là kẻ điên, đánh nhau không muốn sống, cắn ai ai đen đủi.

Tục ngữ nói đúng, đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, hai kẻ Dương Văn Tằng Bỉnh Hoa xuyên vàng mặc bạc, còn Đường Thời không được môn phái coi trọng, gặp phải nút chết, dù làm gì cũng không có kẹo ăn, cho nên mặc kệ bất cứ giá nào cũng phải đánh!

Cuộc chiến ngoài thành Băng cực đã cho thấy rõ điều ấy.

Càng khó khăn là, họ nhìn thấy Đường Thời nhảy ra từ bên Thị Phi.

Hòa thượng này quỷ dị vô cùng, trúng độc lê linh thi còn chưa chết. Tuy rằng không nói người này nhất định đứng bên Đường Thời, nhưng trong lúc chiến đấu, Đường Thời bị đánh sắp bại, hòa thượng kia nhất định sẽ vươn tay cứu người, dù thế nào đi nữa, họ đều bị rơi vào hoàn cảnh bất lợi.

Mặt mày Dương Văn càng thêm vặn vẹo.

Đường Thời từ xa nhìn thấy rõ ràng vô cùng, nghĩ một chốc cũng hiểu được vì sao, y quay đầu lại liếc mắt nhìn Thị Phi, lại chạm vào ánh mắt của đối phương, vì thế khéo léo nở nụ cười "tự hiểu".

Cảm giác cáo mượn oai hùm quả thật không tồi a.

Nhất là nhìn thấy hai thằng ngốc trước mắt mình đang sợ run lên.

Đường Thời không tiếp tục ẩn dấu, trực tiếp khống chế tảng đá bay đến bên cạnh họ chừng mười trượng, ngồi xổm bên cạnh, vươn ra tay mình vẫy vẫy: "Hê, hai vị đạo hữu Chính Khí tông, các ngươi có khỏe không?"

Khỏe? Khỏe móe nó!!!

Người này quả là tiện không còn đường chối cãi!

Tằng Bỉnh Hoa vốn bị thương nặng, trực tiếp phun ra búng máu.

Đường Thời hoảng sợ, đậu xanh rau má, huynh đệ phun ra máu hung tàn cỡ vậy?!

Sát khí lóe ra trong đáy mắt, nhưng mặt mày vẫn mang nụ cười vô hại: "Sư huynh Dương Văn, ta xem bệnh tình của Tằng sư huynh có chút nặng, sư đệ bất tài, nhưng có chút ý thuật mới học, không bằng để ta trị bệnh giúp hắn?"

Hiện tại họ đã đến gần cửa cảnh thứ ba, mắt thấy cách ánh sáng càng lúc càng gần, hai bên lại cứ đụng độ nhau...

Thị Phi biết, chỉ cần ở bên Đường Thời liền không có ngày an ổn.

Người này cũng hay gây chuyện náo loạn...

Nếu đổi thành hắn trong vị trí của Đường Thời, có lẽ trừ việc khai chiến với Chính Khí tông cũng không còn đường thứ hai —— Đường Thời là người rất tỉnh táo.

Hắn nhìn Đường Thời bay xa, nghĩ nghĩ, cũng đi lại gần.

Đương nhiên, đám Dương Văn đằng đó cảm thấy Thị Phi cùng Đường Thời là một đám, lập tức khẩn trương lên.

Tằng Bỉnh Hoa lau vết máu bên miệng, độc địa nói: "Ngươi lợi dụng người ta gặp khó khăn, khinh người quá đáng, hành vi tiểu nhân, có bản lĩnh gì?"

"Ngươi ngu xuẩn sao?" Đường Thời kinh ngạc cực kỳ, nhìn Tằng Bỉnh Hoa, ngón tay thon dài chỉ vào mũi mình, "Lúc nào ta đã nói mình không phải tiểu nhân? Mẹ nó các ngươi một đám Chính Khí tông đuổi theo lão tử Luyện Khí kỳ để đánh, thì quân tử?"

Tê liệt, nói nhiều với đám ngu ngốc này làm gì, Đường Thời cảm thấy chỉ số thông minh của mình đều nhanh tụt xuống.

Đến lúc này rồi, y còn nói nhảm gì nhiều?

Đường Thời đứng lên, vỗ vỗ bàn tay, bỗng nhiên cảm nhận được cơn sướng giết người vượt cấp, tại thời điểm lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn? Lúc ngươi rõ ràng ở cảnh giới thấp, lại gặp đám ngốc cảnh giới cao rơi vào cảnh khó khăn?

Dốc sức đánh chó rơi xuống nước! Có chó không đánh mới là thằng ngốc!

Đường Thời cảm thấy mình không phải thằng ngốc, cho nên y sảng khoái hỏi han: "Các ngươi bị bệnh, ta vội vàng trị bệnh cho các ngươi đi."

"Nha, muốn trị bệnh? Ta đây cũng là thánh thủ, cũng phải đến góp vui a, huynh đệ Đường Thời, đã lâu không gặp, phong thái vẫn như trước a!"

Đám người Chính Khí tông đang nhức đầu đề phòng, ai ngờ lúc này sau lưng lại xuất hiện tiếng nói nhảy nhót, không phải Lạc Viễn Thương thì còn ai vào đây?

Đường Thời quay đầu nhìn, thấy thân mình Lạc Viễn Thương chợt lóe, đã đứng bên cạnh Tằng Bỉnh Hoa đang nằm dưỡng thương, dùng sức đá một phát, đá Tằng Bỉnh Hoa bay ra ngoài, trực tiếp đạp lăn xuống!

Dương Văn cả kinh, kiếm của Lạc Viễn Thương cũng đã đặt trước mắt hắn, khiến hắn không thể cứu viện.

Dưới hư vô là đâu, ai cũng không biết, Đường Thời mắt thấy Tằng Bình Hoa kia sắp rơi xuống đáy, nghĩ cơ hội bổ đao đã đến, tay phải nhấc lên nắm chặt cung đao, sương tuyết bao trùm bàn tay hắn, một đao này trảm xuống, bông tuyết bay đầy trời, khí đao văng xa ra, trực tiếp chém người thành hai đoạn, sau cũng không thấy tăm hơi.

Thật tốt, lại chết một cái Trúc Cơ trung kỳ.

Lạc Viễn Thương còn đang giằng co với Dương Văn, vừa thấy đồng tử lại rụt lui... Thực lực của Đường Thời dường như lại cao thêm... Không ngờ nay đã đến Luyện Khí điên phong, chẳng qua lực công kích này có thể so sánh với Trúc Cơ kỳ.

Nhưng khiến Lạc Viễn Thương nghi hoặc là...

Đáy mắt Đường Thời chợt lóe chút kim quang, chỉ trong lúc y động thủ mới có, đao kia vừa biến mất, kim quang trong đáy mắt y cũng biến mất theo.

Loại cảm giác này không ổn vô cùng, Lạc Viễn Thương nhịn khôn được nhìn về phía Thị Phi, Thị Phi cũng lẳng lặng mà dời tầm mắt từ trên người Đường Thời sang bên Viễn Thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play