Sau lưng là ai?
Ngay từ đầu Thị Phi đã nói, bên trong thành băng tuyết có người, nhưng lúc đánh nhau với lê linh thi, ai có thể nghĩ đến thứ này?
Đường Thời đang ở trạng thái mất nước, trực tiếp bị một chưởng vỗ vài lưng, liền bay về phía trước.
Một chưởng này âm độc vô cùng, khiến toàn thân Đường Thời bắt đầu lạnh run, y chỉ thấy bên trong đan điền trống rỗng như bị thứ gì cựa quậy bên trong, đau đớn không thể nói nên lời.
Đường Thời vừa nãy uy phong bao nhiêu, nay lập tức ngã nhào xuống đất, trên ngọn núi này bao trùm bởi băng tuyết, sớm đông lạnh khắp nơi, bả vai Đường Thời chấm đất, đập xuống còn trượt ra xa, cuối cùng nếu không phải hắn còn chút sức bám trụ lại, sợ là trực tiếp lăn xuống.
Đám người Lạc Viễn Thương hoàn toàn không ngờ nửa đường lại xảy ra biến cố như vậy, còn chưa kịp giúp đỡ Đường Thời, đã xảy ra chuyện.
Lúc này, hai người Ấn Vô Ấn Hư đỡ Thị Phi mặt mày trắng bệch, Lạc Viễn Thương rút kiếm đứng bên, chỉ liếc mắt nhìn những người đứng trên tường thành băng tuyết.
Kẻ vừa ra tay là một trong những người này, đứng ở đó chừng có năm người.
Thị Phi nhìn người đứng chính giữa, cũng là kẻ vừa ra tay, "Chính Khí tông cũng là tông phái hạng nhất, các hạ đánh người sau lưng, không sợ sa đọa danh tiếng sư môn sao?"
Có lẽ đây là câu nói nghiêm khắc nhất mà từ trước đến nay mọi người quen biết Thị Phi nghe hắn nói ra đi?
Đứng ở nơi đó, không chỉ có người của Chính Khí tông, còn có hai đồng môn trước đó của Đường Thời —— Tuyết Hoàn và Tần Khê.
Tuyết Hoàn ngược lại cười lạnh mà nhìn Đường Thời, nhưng bên môi Tần Khê lại có vài phần nghiền ngẫm.
Ba người Chính Khí tông, Tằng Bỉnh Hoa, Dương Văn, Ôn Oánh, Dương Văn cầm đầu đứng ở giữa, vừa nãy chính hắn ra tay sau lưng đánh ra một chưởng ngay lúc Đường Thời suy yếu nhất.
Giờ phút này đối mặt sự chất vấn của Thị Phi, Dương Văn mỉm cười. "Sớm hay muộn cũng chết, sớm thưởng cho y một chưởng, xem như ta thương hại y."
Đường Thời đau đớn cuộn mình trên mặt đất, Thị Phi phất tay ý bảo Ấn Hư đi nâng đỡ Đường Thời, nhưng thật không ngờ, vừa đi được ba bước đã bị Tuyết Hoàn công kích.
Chỉ thấy Tuyết Hoàn nâng tay, chém ra một kiếm, cười nói: "Cái loại phế vật như vậy, lưu lại cho y chết cũng không sao, không nhọc các vị đại sư suy nghĩ nhiều."
"Nữ thí chủ tâm địa ác độc đến thế, khiến bần tăng mở rộng tầm mắt." Có thể do bị thương, lúc này Thị Phi không còn bình thản như lúc đầu, câu chất vấn này của hắn mang theo ý trách cứ hàm xúc.
Trước có chuyện của Ấn Tướng, biết vốn do nữ nhân này thiết kế, hiện tại lại có chuyện Đường Thời, Thị Phi không thể có ấn tượng tốt đối với người như vậy, nhưng Phật gia từ bi, không thể động thủ lần nữa.
"Khó gặp Thị Phi nghèo túng như lúc này, độc trên sừng lê linh thi vừa nãy, sợ là không dễ chịu đi? Đây không phải do ta tính kế ngươi, mà là chủ nhân vốn có của Tiểu hoang thiết kế, chỉ trách ngươi xui xẻo, hôm nay năm tánh mạng của các người, liền dùng ở đây mới tốt."
Dù sao chết ở chỗ này, cũng không ai biết do họ làm.
Quan trọng là hiện giờ xung quanh không người, đúng là thời cơ tốt để xuống tay. Trước Thị Phi có trận chiến ác liệt, cái tên tà môn Đường Thời kia đã không khác chó chết, uy hiếp duy nhất, cũng chỉ còn Lạc Viễn Thương.
Dương Văn là kẻ tâm địa độc ác, nếu không cũng không nhanh chóng lên chức vị cao, trở thành đệ tử nội môn sau khi Hách Liên Vũ Dạ chết, hắn vung tay lên, nhân tiện nói: "Có thể chết tại thành Băng cực này, cũng là may mắn của các người, mọi người động thủ đi."
Thì ra tòa thành này, tên là thành Băng cực.
Chẳng qua, hiện giờ đã không còn quan trọng.
Bảo vật trong thành Băng cực chỉ có thể do họ đoạt được, người khác muốn chia cắt, đầu tiên phải qua chính họ một cửa.
Không khí trở nên giương cung bạt kiếm, nói không rõ là ai động thủ trước, chỉ biết khi đó, khắp nơi đều loạn.
Dương Văn trực tiếp đối đầu với uy hiếp lớn nhất của hắn – Lạc Viễn Thương, chiêu chiêu đoạt mệnh, không lưu tình chút nào. Về phần Thị Phi, lại do Tằng Bỉnh Văn âm trầm đối phó, Ấn Vô là một kẻ tính tình nỏng nảy, không nghĩ ngợi trực tiếp nhằm tới Tuyết Hoàn, tại trong mắt hắn, nữ nhân này nên đền mạng thay Ấn Tướng.
Tiểu hòa thượng Ấn Hư đối đầu Tần Khê, chẳng qua Tần Khê không động thủ ngay, hắn liếc nhìn Đường Thời đằng xa, "Thật không ngờ tiểu tử này giấu thật sâu như vậy a..."
Nếu một đao kia lại đến một lần, uy lực này quả thật tuyệt vời, không biết những người ở đây có ai có thể đánh thắng được hắn? Chỉ tiếc, hàng này ngất xỉu rồi đi?
Tần Khê nghĩ, ý cười nghiền ngẫm bên môi càng sâu sắc, hắn rút kiếm ra, ném vỏ kiếm: "Tiểu hòa thượng, ngươi ta so chiêu đi."
Ấn Hư cảm thấy Tần Khê này khác hẳn đám người kia, hai tay hắn tạo thành chữ thập, còn tạo lễ, thật không ngờ đúng lúc này hắn lại ra tay!
Ấn Hư cả kinh: "Ngươi!"
Tần Khê mỉm cười: "Tiểu hòa thượng, chưa từng có người nói cho người biết, giới Tu Chân này, không lời nói nào tin được sao?"
Giới Tu chân này, không lời nói nào đáng tin.
Những lời này truyền vào trong tai Đường Thời, y nghe được rõ ràng, nhưng không thể nhúc nhích, xương cốt trên người như bị đập vỡ nát, y cảm giác có người đang đến bên mình, nhưng không biết người kia là ai.
"Ai, thật đáng thương, chỉ trách ngươi không nên đắc tội Chính Khí tông."
Là tiếng của một nữ nhân, chẳng qua không phải Tuyết Hoàn.
Đường Thời chưa từng nghe thấy tiếng nói này, nhưng vẫn mơ hồ đoán được thân phận của nàng.
Phải là nữ tu Ôn Oánh duy nhất của Chính Khí tông đi?
Tới quả thật là Ôn Oánh, nàng xuyên quần hoa đỏ thẫm, từng bước một lại gần Đường Thời, trong mắt nàng đây là kẻ đã chết, nàng tới để chấm dứt sự đau đớn của Đường Thời, giải quyết người như vậy vốn không cần chút sức nào. Chờ nàng giải quyết xong người này lại đến giúp Dương sư huynh đối phó đám hòa thượng thối Tiểu Tự Tại Thiên vậy.
Ôn Oánh thực nhẹ nhàng, thậm chí nàng chỉ tùy tay đánh ra một chưởng lên thiên linh cái của Đường sư đệ, cho rằng như vậy là có thể giải quyết.
Chỉ tiếc, nàng xem thường Đường Thời, cũng xem thường bản năng cầu sinh của con người.
Chỉ khi bị đẩy vào tuyệt cảnh, mới có thể kích phát ra tiềm lực lớn lao.
Đường Thời chính là người như vậy, không phải do thiên phú mạnh cỡ nào, mà là do có thể bắt được cơ hội quan trọng nhất đối với mình, tìm kiếm đột phá chất lượng.
Y sớm nói qua mình là một hạt đậu đồng Hà Lan hoành tá tràng chưng không nát nấu không nở xào không nổ đập không vỡ, đánh thế nào cũng không chết cái mệnh tiện này, muốn y ngồi chờ chết? Kiếp sau đi!
Hai mắt nhiễm đỏ, ngón tay Đường Thời cào trong băng tuyết cứng rắn, móng tay đã sớm gãy, máu tươi sớm chảy ra. Y thở hổn hển, cảm thấy bên trong đan điền ngưng trệ khô khan, linh lực đâu? Nhìn qua, linh lực của y tựa hồ khô kiệt hoàn toàn.
Đường Thời như rơi vào trong cơn tuyệt vọng tột cùng, nhưng y không muốn chết, ít nhất không muốn mình chết oan uổng như vậy!
Sống chết, là một tiêu chuẩn phân biệt kẻ anh dũng.
Thản nhiên tiếp nhận chết chóc, theo một loại tiêu chuẩn mà nói, đó là một loại dũng cảm, nhưng theo loại tiêu chuẩn khác mà nói, đó là kẻ nhu nhược.
Lấy hiện trạng hiện giờ của Đường Thời, nếu y nằm úp sấp ở chỗ đó mà chờ chết, đương nhiên là đơn giản, không cần đau đớn, mặc dù đau đớn cũng là trong nháy mắt —— đó cũng là loại thản nhiên tiếp nhận chết chóc, nhưng như vậy, y cũng là kẻ nhu nhược.
Y không muốn chết.
Người có gan cầu sinh, mới là dũng sĩ chân chính.
Cổ họng Đường Thời chảy ra máu tươi, ngón tay y càng lúc càng chặt, cảm thấy đầu ngón tay càng đau, y không là dũng sĩ, không là anh hùng, chỉ là tiểu nhân rất sợ chết, cho nên...
Càng không thể chết.
Lửa rừng đốt cháy lan ra đồng cỏ, đốt vô tận thảo nguyên, năm sau gió xuân thổi đến, lại mọc um tùm.
Sức sống ngoan cường, không phải do gió xuân thổi tới, chẳng qua cỏ dại ngủ say trên mặt đất, đang chờ đợi cơ hội khôi phục, cho nên gió xuân đến, nó sống lại.
Chưa từng có chết chóc, chẳng qua là tạm thời ngủ say.
Bàn tay của Ôn Oánh, cũng chỉ cách y ba thước ngắn ngủi, nhưng vào chính giờ khắc này, đáy mắt Đường Thời, thay đổi bất ngờ!
Cảnh Băng tuyết thì lại thế nào? Trên cánh đồng hoang vu có thể mọc dài cỏ dại, băng tuyết lại là thế nào?
Đau đớn, cơn đau trồi lên từ đan điền, nhưng Đường Thời không đình chỉ việc tìm tòi cùng gọi về linh lực.
Y không tin linh lực trong cơ thể mình bị tháo nước, chỉ cần có một chút, y sẽ có được cơ hội lật ván cờ.
Trong lúc tu sĩ hấp thu linh lực, linh lực chảy ra bên trong kinh mạch, sẽ được kinh mạch hấp thụ, thậm chí được thân thể hắn hấp thu, linh lực ẩn núp trong mỗi ngóc ngách cơ thể hắn, trong đan điền không có linh lực, liền thật không có sao?
Đường Thời không tin!
Ba giây!
Giây thứ nhất, không có.
Giây thứ hai, không có.
Giây cuối cùng, bàn tay Ôn Oánh đã rơi xuống đỉnh đầu Đường Thời, nàng không thể nghĩ ra được, trong thời gian ngắn ngủi như vậy Đường Thời đã nghĩ ra rất nhiều chuyện, càng không thể nghĩ tới, người này còn có lòng phản kháng cầu sinh!
Nhưng có cái gọi là, một lần sẩy chân hận nghìn đời, quay đầu lại đã là trăm năm.
Ôn Oánh sợ là vĩnh viễn không nghĩ ra, nếu nàng xuống tay quyết đoán một chút, hoặc là ra tay nặng hơn một chút, sẽ không rơi vào cảnh này.
Đường Thời vùi mặt bên trong tuyết, đột ngột ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt đầy tơ máu!
Nàng thấy người này cắn chặt khớp hàm, mấy chữ kia, lại như chảy ra từ trong giá rét ——
"Dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong —— thổi, hựu, sinh!"
Cơ bắp bắt đầu khốn khổ mà co rút lại, linh lực bị hít vào, một lần nữa bị ép ra, là khốn khổ cỡ nào? Đường Thời bỗng nhiên cảm thấy mình là phái AQ, thế nhưng còn có tâm tư nghĩ quá trình ép linh lực này rất giống giảm béo.
Y lặng yên mở ra tay trái của mình, một quyển Trùng Nhị bảo giám lẳng lặng mà nằm trong lòng bàn tay, ngay lúc y cảm nhận gian khổ vô tận, đọc lên câu thơ này, ánh sáng bàng bạc chói lòa, bỗng nhiên xuất hiện.
Vốn là thế giới bao trùm bởi băng tuyết, lúc này đây, bỗng nhiên thêm vài cảm xúc thần bí.
Vốn Đường Thời bị Dương Văn dùng một chưởng đập lên ngọn đồi bên cạnh, hiện tại ở bên cạnh xảy ra cảnh chói mắt như vậy, cơ hồ khiến những kẻ đang đánh nhau phải quay sang.
Thị Phi vì phân tâm, cũng bị Tằng Bỉnh Hoa đập một chưởng, lần thứ hai phun ra máu tươi, mặt như giấy vàng.
Bên Đường Thời xảy ra biến hóa, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Dương Văn đang đối phó Lạc Viễn Thương chợt hoảng hốt, biết là ra chuyện, nhìn Ôn Oánh bị bao phủ trong ánh sáng bạc kia, hô to một tiếng: "Sư muội Ôn Oánh, mau mau rời đi!"
Nhưng mà...
Đáp lại Dương Văn, là một tiếng cười lạnh, một bàn tay nhiễm đầy máu vươn ra từ trong ánh sáng bạc, bóp lấy cổ Ôn Oánh, mà Ôn Oánh lại không biết tránh né, giống như đang ngủ, cứ như vậy thuận theo như một con thỏ, hoàn toàn không hề biết đến, rơi vào tay Đường Thời.
Giờ phút này Dương Văn đã biết mình vừa phạm vào sai lầm lớn, sau khi đánh ra chưởng kia, hắn có thể xác định trong cơ thể Đường Thời đã không còn bất kỳ linh lực nào tồn tại, lúc này mới giao việc giải quyết Đường Thời cho Ôn Oánh, nhưng thật không ngờ là —— lại phát sinh chuyện như vậy, Đường Thời này, tuyệt đối có quỷ!
"Ngươi dùng yêu thuật gì?!"
"Yêu thuật mẹ ngươi!"
Đường Thời dữ dằn mà mắng ra tiếng, Dương Văn vốn lời lẽ chính nghĩa bị câu chửi bậy của Đường Thời làm cho cả kinh trợn mắt há mồm, "Ngươi, kẻ như ngươi ——"
"Lão tử người này làm sao vậy?!"
Đường Thời bóp cổ Ôn Oánh, liền đứng ở xa xa, chỉ có y biết mình hiện giờ đang ở trạng thái nào.
Hiện giờ Đường Thời bị lệ khí vây quanh, kẻ yếu bị bắt nạt, mọe, y đánh cuộc chiến này còn bị người đâm sau lưng, đám ngu ngốc Chính Khí tông này!
"Buông sư muội Ôn Oánh xuống, ta tha ngươi khỏi chết!"
Dương Văn đã sớm giận điên lên, Đường Thời thô lỗ quả là khiêu chiến điểm mấu chốt của hắn, người tu đạo, nhất là đệ tử môn phái lớn, làm sao có thể gặp bậc tiểu dân thế tục như thế này? Bị ngôn ngữ kích thích, khiến hắn đỏ rần mặt.
Đường Thời liếc xéo hắn, cười lạnh một tiếng: "Tha ta chết? Nói như ân điển cho mẹ hắn ấy, lão tử thèm vào sao? Ngươi tính cái quái gì!"
Nói xong lời này, y nhìn về phía Ôn Oánh bị mình bóp cổ, uy lực của "Xuân miên bất giác hiểu" cũng đã xuất hiện.
Hiện tại y sắp đứng không yên, nhưng người bên ngoài nhìn đoán không ra.
Đường Thời vừa khốn khổ mà ép ra linh lực trong máu thịt của mình, sau đó sử dụng "Xuân phong thổi hựu sinh", càng là trong tuyệt cảnh, uy lực của câu này càng lớn, trong nháy mắt nói ra câu kia, Đường Thời như thấy mình là đất đai hoang vắng được gió thổi qua, vô số cỏ dại bỗng nhiên mọc lên, có cảm xúc rung động đầy hy vọng khó nói.
Thân thể không bớt đau đớn, ngược lại càng thêm kịch liệt, nhưng cùng loại đau đớn xương cốt da thịt này, là linh lực tràn đầy trong bụng y càng là đau, lại càng biết được linh lực được đổi đến này quý giá cỡ nào.
Ngay lúc ánh sáng bạc chói lòa, Đường Thời cũng đã dùng câu "Xuân miên bất giác hiểu", khiến Ôn Oánh mất đi tri giác, vùi đầu ngủ say, cho nên mọi người mới nhìn thấy Ôn Oánh đã có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ lại bị Đường Thời nắm ở trong tay, thậm chí không có bất kỳ sức phản kháng.
Chính Khí tông có bốn người tiến vào cảnh, đã có một người chết dưới tay Lạc Viễn Thương, hiện tại lại thêm một rơi vào tay Đường Thời, thật đủ thê thảm, Dương Văn bắt đầu lo lắng tình huống lúc đưa quân trở về, nhưng hiện giờ chỉ có thể nghĩ cách bảo vệ Ôn Oánh.
"Đường Thời, nếu lúc này ngươi buông nàng xuống ——"
Im bặt mà dừng.
Đường Thời lạnh lùng mà cười, trực tiếp vặn ngón tay, cũng đã chặt đứt cổ người đẹp.
Y buông lỏng tay, thân mình Ôn Oánh mềm rũ trực tiếp trượt từ trong tay y ngã xuống mặt đất.
Không cần bất kỳ phép thuật nào, thậm chí không có chút dao động linh lực, kẻ điên Đường Thời này đã trực tiếp dùng nay vặn chết Ôn Oánh!
Hiện giờ Chính Khí tông chỉ còn Dương Văn và Tằng Bỉnh Hoa là hai người, vừa nhìn thấy Ôn Oánh ngã xuống, hai người đều khàn khàn hô to, chỉ thấy dây thần kinh bị chặt đứt, nhìn về phía Đường Thời, cũng đã mất đi lý trí xông lên.
Chỉ tiếc, đằng trước họ là Thị Phi cùng Lạc Viễn Thương.
Lạc Viễn Thương giỏi một tay ném đá xuống giếng, nhìn thấy Chính Khí tông xui xẻo, phải nói là vui sướng vô cùng, lúc này tăng lớn lực tấn công, hoàn toàn ngăn cản Dương Văn thoát thân đi tính sổ Đường Thời.
"Chậc, đạo hữu, ngươi còn đang đánh với ta nè, sao lại đã nghĩ tìm huynh đệ Đường Thời của ta rồi đó?"
Dương Văn tức giận chỉ muốn phun ra búng máu, rút kiếm chém lung tung, "Hôm nay các ngươi dám thêm khi nhục Chính Khí tông, ngày khác nhất định hoàn trả trăm lần!"
Hoàn trả mẹ ngươi!
Ngươi điêu như vậy, sư môn ngươi có biết không?
Lúc này ngay cả hứng thú cười lạnh cũng mất, Đường Thời muốn giải quyết vấn đề đau nhức trên người mình, chẳng qua nhìn Ôn Oánh ngã trên mặt đất, tư tưởng dân đen của Đường Thời lại nổi lên.
Có câu nói hay, giết người đoạt bảo, giết người đoạt bảo, dù sao người cũng đã giết, Ôn Oánh này là đệ tử nội môn của Chính Khí tông, chí ít trên người cũng phải có vài thứ bảo bối đi? Có thứ tốt không chiếm mới là cụ rùa!
Lúc này Đường Thời xem nhẹ cơn đau đớn trên người, xoay người xuống dưới, vươn tay sờ soạng trên người Ôn Oánh.
Trong mắt Đường Thời, phụ nữ cũng chỉ như thế, chết hay sống không khác gì trong mắt y. Y là kẻ tâm địa ác độc, không thể gặp kẻ nào ác độc hơn mình, cho nên nhìn Ôn Oánh, không thấy nàng có chút nào vô tội.
Đường Thời nghĩ, lấy tính cách của chính mình, tương lai có bị người đuổi giết, hoặc trở thành kẻ địch của cả giới Tu Chân, đó cũng là do mình làm ra. Y không thấy ngoài ý muốn chút nào, lại càng không thấy không công bằng.
Y là tên tiểu nhân, hoành tá tràng tiểu nhân, tiểu nhân trăm phần trăm.
Không nhìn được thì cứ việc lên đi, quản y tiên phật yêu ma, Đường Thời y tiếp tất!
Chẳng qua, loại hành vi giết người đoạt bảo bình thường này của Đường Thời, dưới đáy mắt Đường Thời, lại trở thành loại hèn – tiết.
Dương Văn đang cùng Lạc Viễn Thương chiến đấu đẫm máu, mắt thấy đến đoạn mấu chốt, khóe mắt lé sang, thấy tay heo kia của Đường Thời đang sờ loạn trên người sư muội của hắn, thậm chí miệng còn lẩm bẩm, cũng không rõ đang nói lời xấu xa dơ bẩn nào.
Dương Văn tức điên đến hổn hển, "Đường Thời! Cái tên tiểu nhân ti bỉ vô sỉ nhà ngươi, đang làm cái gì đó!"
Lạc Viễn Thương đâm kiếm vào vai Dương Văn, chưa vào được hai phân thì Dương Văn cũng đã trốn thoát, hai người vừa đánh khó hòa giải cuối cùng cũng tách ra.
Dương Văn kêu một tiếng rung trời, khiến ánh mắt mọi người đều dừng trên người Đường Thời.
Đường Thời còn đang sờ soạng, cũng không biết túi trữ vật của nàng ở chỗ nào, chợt nghe thấy tiếng này, y ngẩng đầu, nhìn Dương Văn, nhếch miệng mỉm cười: "Liên quan ngươi cái rắm! Lạc Viễn Thương ngươi ngẩn người cái khỉ gì, đánh hắn a!"
Lạc Viễn Thương cười đến đau cả bụng, tay cầm kiếm đều run rẩy, quả thực chịu không nổi.
Trước thấy Đường Thời vẻ mặt đứng đắn, là đệ tử ngoại môn bị ức hiếp, thậm chí cái gì cũng không hiểu, nhưng người này bị ép bức đến tình trạng như hiện giờ, ngược lại máu sôi lên, thích nói gì liền nói đây, có cảm giác bừa bãi không sợ hãi. Hắn cũng không để ý người kia vô lễ trực tiếp gọi mình động thủ, ngược lại rất phối hợp tăng lớn lực độ phát ra linh lực, hận không thể làm thịt Dương Văn.
Dương Văn hộc máu: "Các ngươi!"
Đường Thời tiếp tục sờ soạng, cuối cùng cũng tìm được túi trữ vật trên lưng Ôn Oánh, lúc này móc ra vứt vứt ở trong tay, dáng vẻ kia rất giống con buôn híp mắt với túi tiền thu được, mắt thấy Dương Văn cùng Tằng Bỉnh Hoa chém giết đến đỏ mắt, đau đớn trên người không giảm nửa phần, tiếp tục cúi đầu, thầm nghĩ có thể tìm được càng nhiều bảo bối trên người Tuyết Oánh.
Vì thế trên đỉnh núi thành băng tuyết, tại nơi cao nhất toàn bộ cảnh Băng tuyết thiên địa, người khác đều đang tranh đấu, một cái đối đầu một cái, đánh đến đầm đìa mồ hôi, lại có một tiện nhân tên Đường Thời, không có việc gì, tiếp tục ở nơi đó bới Ôn Oánh.
Nhìn xung quanh y, đánh đến gió nổi mây phun, gió mưa biến sắc! Chỉ tiếc Đường Thời đứng giữa trận loạn chiến lại không có tự giác, đau đến nhe răng trợn mắt, một bên lục tìm đồ vật một bên mắng: "Ngọc bội này nhìn sao giống hàng giả thế? Mặc kệ nó, thu trước đã, quay đầu lại nhìn xem thật giả. Mà kiếm này nhìn qua cũng không tệ lắm a..."
Tất cả mọi người đều đánh nhau, mình ngươi ở đó thu chiến lợi phẩm, đây thật sự tốt sao?!!
Tốt hay không quỷ biết, dù sao Đường Thời cảm thấy mình phải ngã ngay lập tức, nhưng trong nội tâm lại có loại nhân cách tiện nhân chống đỡ y, để y bị coi thường ở chỗ này.
Ngay từ đầu giả ngu, các ngươi cho là lão tử dễ bắt nạt, nói không là lão tử động thủ éo ai tin, chết sống muốn kéo người chịu tội thay, lão tử cũng nhận, nên đến đều đến, chúng ta đường đường chính chính mà nói chuyện báo thù rửa hận được không?
Được rồi, liền tính lão tử không theo các người đường đường chính chính, các ngươi xuất thân danh môn chính phái, có thể đừng làm trò phụ nữ đâm sau lưng được không? Lão tử ở tiền tuyến đánh chết ngang chết dọc, các ngươi một đám tiện nhân đứng ở đằng sau đâm dao nhỏ, có thể nhịn? Nhịn nữa lão tử thành đồ ngu!
Đường Thời là kẻ đáng bị coi thường ngay từ đầu, thật sự là thần cũng ngăn không được.
Sau khi thu thập xong đồ vật trên người Ôn Oánh, lại đá xác người phụ nữ đáng thương này xuống dốc núi, nhìn nàng rơi xuống như vậy, cũng không biết xuống đó có tan xương nát thịt hay không.
Núi này cao đến cỡ nào? Mặc kệ nàng chết thật hay chết giả, hoặc nói bị bóp chết vẫn là bị tức chết, hiện tại chỉ có thể bị ngã thành sa lát.
Chiêu thức ấy của Đường Thời, âm hiểm ngoan độc, mà còn làm đến tận cùng!
Mọi người đánh nhau rảnh còn liếc nhìn y, không ngờ ngay sau đó Đường Thời đi đến bên lê linh thi bị y một đao chém hai nửa kia.
Thứ này nghe nói là thần thú thượng cổ, tuy rằng không biết vì sao bây giờ lại đến nỗi này, nhưng đầy người đều là bảo bối.
Trước Lạc Viễn Thương còn thèm nhỏ dãi đối với thứ này nay lại thấy Đường Thời đi về phía lê linh thi, đáy lòng vang lên tiếng chuông cảnh báo, huynh đệ tốt, đừng như vậy a, tốt xấu ta cũng có ra chút lực, ngươi đừng quá ngoan độc, dành cho ta một ít a!
Nhưng mà, đáp lại Lạc Viễn Thương, lại là động tác bình tĩnh mở ra túi trữ vật của Đường Thời.
Túi trữ vật này, có thể giữ ngàn vạn, Đường Thởi chỉ cần mở ra miệng túi, pháp quyết chỉ tay, kêu một tiếng "thu", đã thấy thi thể lê linh thi như ngọn núi cao kia đã biến mất trên đỉnh núi, trừ bỏ máu tươi, cái gì cũng không xuất hiện.
Lạc Viễn Thương bỗng nhiên muốn hộc máu.
Tất cả mọi người bị rung động bởi hành vi vô sỉ cũng bị coi thưởng này của Đường Thời, rốt cuộc làm sao y có thể có vẻ mặt bình tĩnh mà đi xuyên qua đám người đang đánh nhau, đi khắp thế giới thu thập chiến lợi phẩm?
Đường Thời thấy túi trữ vật tràn đầy, cảm thấy tương đối đủ, chẳng qua chuyện đã đến nông nỗi này, làm ngoan độc thêm tý nữa cũng chẳng sao.
Mỗi bước đi của y như đang múa trên mũi đao, lúc nào cũng đau nhức xương cốt.
Di chứng do áp bức linh khí trong kinh mạch để dùng câu "Xuân phong thổi hựu sinh còn đó, đau đến độ y muốn chửi má nó.
Lòng người không đủ rắn nuốt voi, ánh mắt Đường Thời, liếc qua trên người mọi người, rồi sau đó dừng ở trong thành Bắc cực.
Chỗ này, mới có đủ thứ tốt đi?
Cho nên không hề nghĩ ngợi, Đường Thời nâng bước đi đến bên trong, nhưng thật không ngờ rằng ——
Y cúi đầu nhìn thanh kiếm xuyên qua vai mình.
Y sửng sốt một chút, thứ này từ lúc nào đâm lên vai mình?
Hiện tại Đường Thời đau đớn khắp người, đau gấp trăm ngàn lần cơn đau kiếm đâm trên vai, cho nên mặc dù kiếm đâm lên vai Đường Thời, hàng này cũng chưa cảm nhận đến.
Thân thể bị kiếm đâm, vốn không thể so sánh cơn đau lăng trì khắp thân thể.
Cho nên, Đường Thời cúi đầu nhìn kiếm trên vai mình.
Uy, ai má nó sung sướng mà đâm sau lưng thế?
Đường Thời nghiêng đầu, mặt không đổi sắc nhìn Tuyết Hoàn.
Tuyết Hoàn không còn lời gì để nói, trước nàng đâm một kiếm như thế, Đường Thời nhất định sẽ nhận ra ngay,thật không ngờ người nọ còn đứng đó nhìn một trận, như hoàn toàn không nhận ra mình bị kiếm đâm một phát vậy, cho đến khi cúi đầu, mới phát hiện có một thanh kiếm như thế —— người này vẫn là người sao? Có ai bị kiếm đâm một phát trên người còn lâu như vậy mới phát hiện ra sao?
Tuyết Hoàn quả thực sắp bị dọa khóc, nhìn thấy Đường Thời quay sang, nàng mới cảm nhận được kẻ trước mắt nhất định là yêu quái.
Tất cả hành vi của Đường Thời, tại trong mắt Tuyết Hoàn đều quỷ dị vô cùng.
Có điều ngay sau đó, Tuyết Hoàn không còn tâm tư đi lo lắng.
Đường Thời nhìn về phía hòa thượng Ấn Vô bị kiếm đâm trúng ngã sang một bên, thầm nói thực lực của Ấn Vô cũng không kém như vậy, lại bị một cái Tuyết Hoàn thu phục, chắc là Tuyết Hoàn sử dụng chiêu thức âm hiểm nào.
Lần này, Đường Thời cũng không đoán sai.
Dù sao người của Tiểu Tự Tại Thiên kiêng kỵ rất nhiều, mặc dù Tuyết Hoàn là hung thủ hại Ấn Tướng trước đó, Ấn Vô cũng không thể nặng tay, huống chi Phật gia chú ý tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, khổ hải khôn cùng quay đầu là bờ.
Ấn Vô vừa đánh nhau, còn vừa khuyên bảo Tuyết Hoàn quay đầu là bờ, kết quả Tuyết Hoàn thừa dịp đâm xuống, thiếu chút nữa không chém đứt một cánh tay.
Bên kia Thị Phi đối đấu Tằng Bỉnh Hoa cũng không lạc quan, đối phương xuống tay độc địa, Thị Phi lại là nhập đạo từ bi, mỗi khi ra tay đều lưu lại một tay, huống chi Thị Phi còn bị trúng độc, thực lực giảm mạnh. Nhất là... Thị Phi còn biết một ít bí mật của cảnh Tiểu hoang, cho nên không dám sử dụng chiêu thức quá lợi hại.
Nếu không, Thị Phi là một phật tu Kim Đan kỳ, làm sao có thể bị Tằng Bỉnh Hoa ngăn chặn?
Đường Thời quét một vòng, cũng hiểu được đại khái tình huống lúc này, ánh mắt ác độc của y kia lại khiến Tuyết Hoàn sợ run cả tay, nàng trực tiếp rụt lùi về sau, đột nhiên rút kiếm ra, vốn trường hợp tự cho là phải xuất hiện lại không có.
Máu tươi trong thân thể Đường Thời không chảy ra vài giọt, nhưng lại còn bị nhiễm chút bụi bặm trên áo choàng xấu như con rùa của y. Trước đó y áp bức linh lực, máu thịt trên cơ thể đều bị cống hiến đi ra, Đường Thởi phỏng chừng nếu mình cân cân nặng hiện giờ của mình, nhất định sẽ được khen là "Kỳ tích giảm béo của lịch sử."
Trong mạch máu của y chẳng còn mấy giọt máu, đương nhiên không thể chảy ra nhiều ít, chẳng qua cảnh này quả là quỷ dị.
Sau khi rút kiếm, không nói máu tươi phun ra, thế nhưng tư thái giãy dụa chẳng có nửa điểm —— Đường Thời làm sao còn là con người? Rõ ràng là khối xác không hồn!
Tại lúc Tuyết Hoàn kinh ngạc, Đường Thời bỗng bay tới, cầm kiếm trong tay nàng, đoạt lấy.
Kiếm cùng tu sĩ Trúc Cơ kỳ không thể thông linh, chỉ có thể coi là pháp khí thông thường, nếu không linh không chủ, một khi rơi vào tay người khác có khả năng trở thành vũ khí của người ta, cho nên Tuyết Hoàn bị dọa sợ. Càng làm cho nàng sợ hãi là, Đường Thời bỗng nhiên lộ ra nụ cười "trong sáng".
"Dạ lai, phong vũ thanh..."
Câu thơ này, Đường Thời nhẹ nhàng mà đọc lên, rồi sau đó trong vòng ba thước xung quanh Tuyết Hoàn, bỗng nhiên mưa đá rơi rào rạt!
"Rầm rầm rầm..."
Vô số khối băng đập xuống mặt đất, nện xuống mặt băng, có cảm giác ngọc vỡ tan khắp nơi!
Đường Thời chỉ cảm thấy âm thanh này tuyệt vời, khiến người hưởng thụ vô cùng, cũng là cái được gọi là "châu lớn châu nhỏ rơi bàn ngọc", tiếng vang thanh thúy gạn đục khơi trong lại có cảm giác giòn tan sung sướng!
Mưa đá này là đánh lên người khác, đương nhiên sướng!
Hiện giờ Tuyết Hoán đã trực tiếp ngu ngốc!
Khỉ nó từ trên trời bỗng nhiên rơi xuống mưa đá a!
Hiện giờ Đường Thời sử dụng bí quyết vũ, mưa biến thành đá, chỉ có thể trách hiện tại độ ấm quá thấp, vốn phải rơi mưa xuống, hiện giờ lại thành băng, không phải Đường Thời sai, mà độ ấm sai!
Tuyết Hoàn sư tỷ ngươi ngủ yên đi, sư đệ ta quả thật không có cố ý!
—— giả.
Hiện giờ Đường Thời cảm thấy mình quả là tên biến thái, trên người như bị người xẻ thịt, trên mặt còn giữ nụ cười vặn vẹo, một mặt đau một mặt sướng, thật là... biến thái đến cực điểm!
Mưa đá rơi xuống người Tuyết Hoàn, da thịt non mịn bị mưa đá rơi xuống như thế, lập tức xanh tím một mảnh, lại càng đừng nói khuôn mặt như hoa như ngọc kia.
Hiện giờ nàng chỉ lo thét chói tai, không còn sức lực chú ý Đường Thời.
Đường Thời nắm kiếm của Tuyết Hoàn, nhìn chút máu khô trên mũi kiếm kia, sát khí lại nổi bừng bừng.
Ngay lúc y muốn một kiếm giết chết Tuyết Hoàn, lại có thanh kiếm chéch sang ngăn lại Đường Thởi, chỉ nghe hai kiếm chạm nhau leng keng, làm tinh thần rung lên.
Đường Thời giương mắt, nhìn thấy Tần Khê nâng kiếm chặn mình.
Vốn Tần Khê đang đánh với Ấn Hư, chẳng qua thấy Tuyết Hoàn đang nguy cấp, trực tiếp dùng đại chiêu bức Ấn Hư lùi lại, lúc này mới tiến lên giúp đỡ, cuối cùng cũng ngay lúc nguy nan cứu được Tuyết Hoàn.
"Đường sư đệ, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng!"
Lời này nói ra từ miệng Tần Khê thật đúng là châm chọc tận cùng.
Đường Thời cười lạnh: "Ngươi cũng xứng!"
Lời này nói ra từ miệng Thị Phi, đó là có sức thuyết phục, nhưng từ trong mồm đám sư huynh đồng môn luôn muốn đẩy y vào chỗ chết kia, lại đủ dối trá còn có ghê tởm.
Đường Thởi không nói hai lời, trực tiếp dùng kiếm chém, không có chiêu thức gì.
Loại chém loạn hoàn toàn không có kết cấu này, lại còn cậy mạnh, linh lực trong cơ thể Đường Thời cũng bắt đầu rung lên mãnh liệt, màu đỏ máu trong mắt càng thêm sâu sắc.
Tần Khê biết chuyện hôm nay không ổn, ánh mắt cũng hung ác, chuẩn bị xuống tay giết người, chẳng qua —— ngươi không thể dùng kiếm pháp bình thường một chút sao?!"
Lần thứ hai Đường Thởi bổ thêm một kiếm, mắng: "Lão tử chưa từng học!"
Thật cho rằng đệ tử ngoại môn đều là đệ tử nội môn sao? Mỗi ngày không có đủ thời gian tu luyện, học kiếm? Học tiện còn kém không nhiều lắm!
Một đám mắt cao hơn đầu này, thật sự là...
Chưa từng học —— cho nên dùng kiếm xịn mà chém người, đặc biệt sung sướng!
Hoàn toàn không có sợ hãi, cũng hoàn toàn không biết cái gì là kiếm pháp, Đường Thời thích chém thế nào thì chém thế ấy, muốn chém ngươi chỗ nào thì chém ngươi chỗ ấy, thậm chí hoàn toàn không tính toán ra được.
Trước đó y còn dùng kiếm chém mắt ngươi, kiếm tiếp theo có thể trực tiếp chém ngón chân ngươi, hoàn toàn không rõ tiếp đó y chém vào đâu, thậm chí không cần xinh đẹp, chỉ cần liên tiếp chém, chém, chém!
Tần Khê nghẹn cực kỳ, cảm giác như đang đánh nhau với dã thú!
Không có cách, ai khiến Đường Thời chưa từng học qua?
Nếu y là đệ tử nội môn, hôm nay y sẽ không đánh sảng khoái như vậy.
Trước đó đoạt kiếm Tuyết Hoàn, bởi vì Tần Khê cuốn lấy Đường Thời, cho nên uy lực của "Dạ lai phong vũ thanh" cũng giảm xuống, thậm chí biến mất rất nhanh, cho nên Tuyết Hoàn phản ứng nhanh chóng, bí quyết nơi tay, trực tiếp khống chế kiếm trong tay Đường Thời đảo ngược lại, đâm lấy chính Đường Thời!
Dù sao cũng là kiếm Tuyết Hoàn tu luyện nhiều năm, mặc dù không có bất kỳ linh tính nào, nhưng vẫn sẽ có kiếm quyết, đương nhiên có thể khống chế kiếm linh, Đường Thời không ngờ rằng Tuyết Hoàn khôi phục nhanh như vậy, thiếu chút nữa bị kiếm xoay ngược lại cứa đứt ngón tay.
Vốn trên tay Đường Thời có vết thương, hiện giờ thương càng thêm thương, tay phải nay đã không còn nhìn ra dáng vẻ vốn có.
Tuyết Hoàn lợi hại, nhưng Đường Thời cũng không chịu thua như vậy, mắt thấy kiếm kia sắp trở lại trong tay Tuyết Hoàn, Đường Thời như điên lên trực tiếp vươn tay bắt lấy mũi kiếm kia, dùng sức mà nắm chặt.
Dù sao hiện giờ không biết đau, Đường Thời đã rơi vào trạng thái tâm thần mất ttris, chém y không đau, đâm y không đau, nếu đã không đau, còn tính toán nhiều như vậy làm gì?
Trực tiếp nắm lấy mũi kiếm, cho dù máu tươi giàn dụa cũng không buông!
Dáng vẻ tâm thần điên cuồng này hiển nhiên dọa Tuyết Hoàn, chẳng qua Tuyết Hoàn cũng biết, nếu hiện giờ kiếm này không đoạt về được, nhất định sẽ bị Đường Thời hủy diệt, không cần lý do, chỉ nhìn đôi mắt điên cuồng kia của Đường Thời nàng cũng biết!
—— có thể nói là ánh mắt đầy màu tươi.
Ngón tay ngọc thon dài liên tiếp tạo thành các bí quyết, kiếm linh trong tay Đường Thời bắt đầu rung động, tựa hồ muốn thoát sự khống chế của Đường Thời, nhưng ngay sau đó, tay trái Đường Thời, xuất hiện một cây đao!
Đại tuyết mãn cung đao!
Đao kiếm đụng vào nhau, quả nhiên đao trong tay trái Đường Thời, dùng sức bổ về phía kiếm trong tay phải!
Nếu không thể thu kiếm này về làm của riêng, lại có khả năng nó sẽ về tay Tuyết Hoàn một lần nữa, không bằng để Đường Thời —— trực tiếp phá hủy nó!
Lập tức nghe thấy tiếng bén nhọn chói tai của đao kiếm chạm vào nhau, trên khuôn mặt Đường Thời còn treo nụ cười nham nhở, đao trên tay trái đã hóa thành ảo ảnh biến mất, mà tay phải hắn, chậm rãi buông ra, kiếm này cứ thế tùy ý mà, rơi xuống đất.
Trong nháy mắt rơi xuống ấy, một tiếng vang như băng vỡ nát, một thanh kiếm linh, trong giây lát gãy thành hai đoạn.
Đã hỏng.
Một thanh kiếm biến thành như vậy, cũng chỉ có thể hỏng.
Trong lúc họ đang sững sờ, Đường Thời vươn ra đầu lưỡi, liếm máu tươi trên bàn tay mình, mỉm cười: "Bây giờ còn có muốn đánh ta?"
Đánh! Đương nhiên muốn đánh! Khỉ nó tiện thành như vậy quả thực đáng đánh đến cực điểm!
Tuyết Hoàn đã giận điên lên, không thèm để ý cái gọi là hình tượng, trực tiếp vươn vào tay áo sờ soạng, một lá bùa màu vàng bị nàng nắm trong tay, Tần Khê hoảng hốt: "Sư muội Tuyết Hoàn, không được!"
Làm chắt gái chưởng môn, đương nhiên Tuyết Hoàn có bảo bối đáy hòm giữ lại về sau, nhưng hiện giờ Đường Thời khinh người quá đáng, nàng là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hôm nay lại bị một phế vật Luyện Khí kỳ đoạt kiếm thậm chí trêu chọc, ngày sau truyền ra còn có mặt mũi không? Cho nên Tuyết Hoàn liều lĩnh hết thảy, đã chuẩn bị dùng bùa bảo mệnh cuối cùng!
Khi Đường Thời nhìn thấy lá bùa vàng kia, còn chưa kịp phản ứng, nhưng lại có cảm giác rùng mình ớn lạnh. Khi hắn nhìn thấy Tần Khê trực tiếp vọt chạy ra xa tránh đi thì, cũng biết, thứ này, nhất định vô cùng nguy hiểm!
Tần Khê là đồng môn còn trực tiếp chạy, đương nhiên Đường Thời sẽ không ngốc mà cứng rắn đối đầu với nữ nhân điên cuồng này.
Lạc Viễn Thương bên kia cũng hô to: "Phong lôi ấn! Nàng này điên rồi, mau tránh!"
Phong lôi ấn là cái gì? Chưa từng nghe thấy, nhưng nó không cản trở sức lẩn trốn của Đường Thời.
Tuyết Hoàn lại cười khanh khách, sau đó miệng lẩm bẩm, đồng thời lá bùa trong tay nàng cũng tỏa sáng, dần dần có uy thế khủng bố tràn ra.
Phần lớn mọi người đều né tránh, Thị Phi lại tránh không được.
Tằng Bỉnh Hoa là người âm lãnh, thủ đoạn công kích tương đối ác độc, Thị Phi đã bị ép khiến cho không thể không ra tay.
Hắn khẽ thở dài, giống như không nghe được tiếng động bên kia, chỉ thấy bước chân khẽ ngừng, hai tay chắp thành chữ thập: "Thí chủ hà tất tận lực bức bách? Bần tăng đắc tội."
Tiếng vừa dứt, Tằng Bình Hoa vốn cảm thấy tốt đẹp nay lại hoảng sợ.
Thị Phi trước mắt hắn, đôi mắt chợt trở nên vô tình vô cảm, ngay sắc mặt từ bi cũng rút hết, pháp tướng trang nghiêm. Hai tay chắp lại, có kim quang mờ ảo lóe ra, sau đó bàn tay hắn chậm rãi tách ra, lần thứ hai hiện ra tư thế ôm sen, nhưng giờ khắc này, giữa hai tay hắn, lại là chữ "Vạn" vô cùng trang nghiêm túc mục!
Vạn, một chữ này, là chắt lọc của tinh túy Phật gia!
Chữ "Vạn" lóe ánh kim quang này, lấy tốc độ vô cùng thong thả đẩy mạnh về phía Tằng Bỉnh Hoa.
Ngay lúc chữ "Vạn" lại gần, sau lưng Thị Phi, thuật pháp của Tuyết Hoàn đã hoàn thành.
Phong lôi ấn!
"Oanh" một tiếng vang lớn, toàn bộ chóp núi bùng nổ vô số linh quang linh khí, khí nổi tầng mây, băng tuyết văng khắp nơi, tại đỉnh núi cao ngất đều lay động.
Tiếng sấm điếc tai, thậm chí có vô số tiếng sấm ầm ầm phía chân trời, ngay sau đó đánh về phía đỉnh núi này!
Đồng thời, chữ "Vạn" của Thị Phi, trực tiếp đánh bay Tằng Bỉnh Hoa ra ngoài, rồi sau đó thế không giảm, trực tiếp đụng vào thành băng cực đằng sau, đập nát toàn bộ kiến trúc bằng băng tuyết kia!
Đường Thời mắng to một tiếng: "Hòa thượng kia cũng điên rồi!"
Rồi sau đó, toàn bộ đỉnh núi
—— sụp.