Chương 827: Đại kết cục (3)
Vân Hoán bên kia nhìn thấy mây trời biến ảo, đôi mắt đào hoa co lại, không được!
Anh muốn chạy tới bên người Tần Nhất, thế nhưng lại bị Thanh Tuyệt quấn lấy, không thể thoát thân.
Mày kiếm đông lại, bên trong đôi mắt đào hoa thâm thúy là mưa to gió lớn, cánh môi hồng nhạt khẽ mở: "Cút!"
Hung hăng đá Thanh Tuyệt đang quấn lấy mình đi, Vân Hoán quay người liền chạy về phía Tần Nhất.
Tiến sĩ Lâm nhìn Phượng Hoàng cùng Lôi Long trên trời, cười điên cuồng: "Tôi đang chờ cái này của cô đó."
Tần Nhất hơi sửng sốt, chưa kịp hiểu ý trong lời nói của tiến sĩ Lâm, Lôi Long cùng Phượng Hoàng hợp hai làm một hung hăng bổ nhào về phía tiến sĩ Lâm.
Đúng lúc này, Vân Hoán cũng đuổi tới, ôm lấy Tần Nhất mở ra không gian chống đỡ, một tiếng ầm vang, thiên địa biến sắc.
Chờ lúc cuồn cuộn khói đặc tán đi, Tần Nhất phun ra ngụm máu lớn ngã vào trong ngực Vân Hoán.
Lần dung hợp nguyên tố này so với bất kỳ lần nào uy lực đều lớn hơn, đồng thời, Tần Nhất bị thương cũng càng nặng hơn.
Vân Hoán cũng bị thương không nhẹ, tuy anh dùng không gian đỡ lấy, thế nhưng rốt cuộc vẫn cách quá gần, bị hứng chịu chút tổn thương, nhưng không có nghiêm trọng như Tần Nhất.
Vân Hoán ôm thật chặt Tần Nhất, anh giải trừ không gian, chỉ thấy tiến sĩ Lâm hoàn hảo không chút tổn hại đứng ở nơi đó, nửa người trên của hắn quần áo đã không còn, làn da lộ ra bên ngoài lại là màu vàng kim nhàn nhạt, thậm chí mặt trên còn rẹt rẹt mang theo từng tia chớp điện.
"Đã sớm biết cô sẽ sử dụng một chiêu này, vì cái này, tôi thế nhưng đã suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc tôi đã thành công. Lôi của cô bị tôi hấp thu tôi thể, bọn chúng liền trở thành sức mạnh của tôi, hiện tại tôi đã vô địch chân chính."
Tiến sĩ Lâm nở nụ cười, mắt phượng đỏ lên, tuấn mỹ cuồng ngạo.
Hắn cảm thấy sức mạnh chạy dọc trong cơ thể, sức mạnh hắn khát vọng nhất!
Tần Nhất ho khan vài tiếng, khóe miệng có càng nhiều máu tràn ra ngoài, nhưng giờ phút này cô không có bất kỳ sự bối rối hoảng loạn nào, mắt phượng thanh lãnh giống như khi lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, ung dung bình tĩnh.
Tiến sĩ Lâm hơi có chút hoảng hốt.
"Cô còn đang chờ cái gì, mau ra tay, cô cũng muốn chết ở chỗ này sao?"
Tiến sĩ Lâm sững sờ, còn chưa hỏi được câu gì thì cảm giác trái tim một trận đau nhói, hắn cúi đầu nhìn xuống, một con dao sắc nhọn đã mạnh mẽ cắm vào tim hắn, mà người cầm chuôi dao là người hắn yêu nhất, Lâm Oản Oản.
Da người trên mặt Lâm Oản Oản đã rơi mất, cô ta bây giờ một nửa thiên sứ một nửa ma quỷ, nửa bên mặt xấu xí vừa vặn đối diện hắn, cả khuôn mặt là vặn vẹo hưng phấn.
"Đi chết đi, đi chết đi!"
Giọng nói the thé như tiếng quạ đen, bên trong pha trộn sự tức giận, chán ghét, ghê tởm, cũng có giải thoát.
Câu "tại sao" của Tiến sĩ Lâm cuối cùng không thể hỏi ra miệng, hắn không cam lòng ngã xuống, đôi mắt phượng kia vẫn mở thật to như cũ, bên trong là mờ mịt không hiểu, thế nhưng Tần Nhất nhìn thấy, cũng có sự giải thoát.
"Ha ha ha, rốt cuộc chết rồi, tên cặn bã này, anh là ma quỷ, ha ha ha."
Lâm Oản Oản cười lớn, thế nhưng nước mắt từng giọt lớn rơi xuống như vỡ đê không kịp phòng bị.
Cô ta khóc tê tâm liệt phế, giống như toàn thế giới đều vứt bỏ cô ta, trên thực tế đúng là như vậy, cô ta không còn gì nữa, ngay cả người đàn ông yêu cô ta nhất cũng đã chết.
"Nếu anh không phải chú ruột của em thì tốt biết bao, nếu như ngày đó anh không ép buộc em thì tốt biết mấy."
Ánh mắt Lâm Oản Oản đờ đẫn, ghé vào bên người tiến sĩ Lâm lẩm bẩm.
"Em biết anh lại lợi dụng em, thế nhưng em không hối hận. Anh nói xin lỗi với ông nội và cha mẹ em, nói em không thể ở bên cạnh họ tận hiếu, cũng khiến cho bọn họ coi như không có đứa con gái là em."
"Em không hối hận, nhưng em cũng không phải vì anh mới làm như vậy, coi như vì ông nội làm một việc tốt cuối cùng đi."
"Em mệt mỏi quá..."
"Rốt cuộc, giải thoát rồi..."
Giọng nói của Lâm Oản Oản dần dần nhỏ đi, cuối cùng triệt để không còn thanh âm, chỉ có màu đỏ hoa hồng nở rộ trên mặt đất.