Chương 735: Bắt đầu đại chiến (9)
"Em biết, cho nên em chưa từng nghĩ tới sẽ ở bên nhau với người đó. Anh, thứ cảm xúc như tình cảm, xưa nay không có ai có thể khắc chế, bằng không trên đời này sẽ không có nhiều nam nữ si tình như vậy."
Lâm Bạch vuốt ve nhẹ hoa tường vi nở rộ trong phòng khách, trước mắt như hiện lên lúm đồng tiền như hoa của người kia: "Em sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa hai người họ, đời này đoán chừng cũng sẽ không yêu ai khác, nhưng cũng không nói chính xác được, có một ngày sẽ buông xuống. Anh, anh không cần lo lắng cho em, hiện tại em cảm thấy rất tốt."
"Ai, tội gì làm khổ mình." Mặc dù nói như vậy, nhưng Lâm Thanh cũng không định quản nhiều nữa.
Đứa em trai này của anh ta nhìn thì khôn khéo, nhưng với một vài chuyện một vài người, đặc biệt cố chấp.
Cũng không biết anh ta có thể nhìn thấy ngày đứa em trai này kết hôn không nữa.
Hôm nay, trên đường phố của căn cứ có một trận bạo động, nguyên nhân là Đế thiếu đại nhân anh minh thần võ của bọn họ thế mà ở trên đường cầu hôn.
Vô số cư dân hô bằng gọi hữu, dẫn người nhà chạy đến để xem phu nhân tương lai của căn cứ, thế là một người kéo một đám, một đám kéo một bầy, toàn bộ con đường liền bị tắc nghẽn.
Có điều, sau khi trông thấy được tư thái thiên nhân của căn cứ phu nhân, không ít người biểu thị tâm phục khẩu phục.
Đương nhiên, ở trong đó đại đa số bao gồm phụ nữ ngấp nghé Vân Hoán.
"Vân phu nhân, xin hỏi công phu trên giường của Đế thiếu như thế nào?"
"Vân phu nhân, Đế thiếu có mạnh không?"
Khi Trần Á Bình với Phượng Khuynh Ca đến nơi liền nghe thấy một đám người vây quanh Tần Nhất cùng Vân Hoán, đang dùng vẻ mặt mập mờ hỏi các loại câu hỏi riêng tư.
Cách xa như vậy, Phượng Khuynh Ca tựa hồ cũng có thể nhìn thấy gương mặt lạnh tanh của Tần Nhất dần đần đen kịt không gì sánh được, vành tai giống như là mã não đỏ bừng.
"Chậc chậc chậc, Tiểu Nhất Nhất đây là sắp phát điên rồi." Phượng Khuynh Ca cười khẽ, nhưng thấy thế nào cũng là thấy đang cười trên nỗi đau của người khác.
Trần Á Bình cũng cười: "Ôi chao, người của căn cứ thật là nhiệt tình, nhưng cũng đúng, sao loại chuyện này cũng hỏi ra được chứ, khó trách Nhất Nhất muốn giận."
Ráng chiều chạng vạng tối là đẹp nhất, xán lạn, giống như là pháo hoa, treo ở trên bầu trời.
Trong không khí tràn ngập mùi thơm, ngòn ngọt, là mùi hương hoa, hay là mùi thơm của thức ăn, hoặc có lẽ là mùi hạnh phúc.
Hết thảy đều rất yên tĩnh, ai cũng không đoán được, cuộc sống ngày mai sẽ như thế nào, tiếp tục bình yên hay là bắt đầu tai họa.
Nhưng đối với căn cứ trưởng Dương Lâm Hải của căn cứ Kinh Đô mà nói, ông ta gần đây thật sự vô cùng xui xẻo