Chương 692: Ước định và phản bội (9)
Đừng nhìn gai nhỏ mà nhầm, ngược lại uy lực của nó không hề nhỏ, má trái của Tần Nhất bị vạch một đường khá nghiêm trọng, nơi vết thương thậm chí mơ hồ lật chút thịt ra.
Máu tươi tí tách thuận theo gò má Tần Nhất chảy xuống, nhuộm đỏ cổ áo.
Con ngươi Quân Mặc Ly hung hăng co rụt lại, toi rồi toi rồi, hắn để Tần Nhất bị thương rồi, trước lúc đi Ca Nhi đã dặn đi dặn lại hắn là phải bảo vệ tốt Tần Nhất!
Nếu như thiếu một cọng tóc liền để hắn một năm không được lên giường.
Giờ bị thương ở mặt, hắn phải làm sao bây giờ? Quỷ Đế từ trước đến nay lạnh tâm lạnh tình bỗng nhiên có chút ưu sầu, tương lai vài chục năm đều lên không được giường của thê tử, vậy phải làm sao bây giờ.
Tâm tư nhỏ của Quân Mặc Ly không ai chú ý tới, Vương Ổn Ổn thấy Tần Nhất bị thương, trong lòng vừa đau vừa tức, nhưng cô ấy hiểu hiện tại không thể quấy nhiễu Tần Nhất, chỉ có thể nhịn xuống xúc động muốn rút gân lột da A Sâm.
Trạch Ninh cũng không khá hơn chút nào, trong không khí đều là mùi vị ngọt ngào của Tần Nhất, khiến hắn lo lắng đồng thời lại có chút rục rịch muốn động, đôi mắt mèo thỉnh thoảng lóe lên hồng quang.
Má trái bị thương, Tần Nhất dùng tay lau nhẹ, trên những ngón tay trắng nõn lập tức nhiễm đỏ, màu đỏ tươi càng thêm khiến Tần Nhất hưng phấn hơn.
Luồng bạo ngược bên trong giống như là đứa trẻ thoát ra khỏi l*иg giam, cũng khống chế không nổi sức mạnh Hồng Hoang trong cơ thể.
"Làm sao bây giờ đây, tôi rất để ý tới gương mặt này của mình, hiện tại anh làm mặt tôi bị thương, tôi chỉ có thể cố gắng chơi cùng anh thôi."
Tần Nhất hé môi liếʍ máu trên đầu ngón tay, mùi vị ngai ngái khiến mắt phượng của cô nhịn không được đỏ lên.
Bỗng nhiên, một đạo hồng quang từ phía sau Tần Nhất bay vọt lên, đi kèm theo đó là từng tiếng Phượng hót, Phượng Hoàng màu đỏ mở ra cánh chim xinh đẹp, bay vọt lên.
A Sâm ngây ngẩn cả người, dù cho hiện tại anh ta phần lớn là bị thú tính khống chế, nhưng đột nhiên vẫn có dự cảm không lành.
Hồng quang tiêu tán, mắt sói xanh biếc của A Sâm theo bản năng tìm kiếm thiếu niên.
Thế nhưng thiếu niên không thấy đâu, chỉ có một thiếu nữ váy đỏ đang đứng.
Người kia dáng vẻ tuyệt mỹ, da trắng như tuyết, mắt phượng giống như một dòng nước trong, thời khắc nhìn vào, tự có một loại khí chất thanh nhã cao quý. Nhưng bên trong lãnh ngạo linh động lại mơ hồ có dáng vẻ hồn xiêu phách lạc, khiến người ta không thể không bị hồn dắt mờ quấn.
Váy dài màu đỏ tựa như đóa hoa, tóc dài đen nhánh như thác nước trút xuống.
Song, điều làm cho người ta không dời nổi mắt chính là đôi mắt phượng đỏ tươi giống như hồng ngọc rực rỡ nhất kia, lóe lên trơn bóng thủy quang, liễm diễm mỹ hảo.